Chương 926: Nữ Tử Có Ánh Mắt Bất Thiện Là Ai? (1)
Cố Thiệu cười nhẹt: "A Nam, ngươi vẽ nhiều như vậy, cha ngươi có thể xem hiểu không?”
Lý Nam ngẩng cái đầu nhỏ lên, vô cùng tự tin mà trả lời: "Đương nhiên là có thể hiểu, đây chính là cha ta, chúng ta không nói lời nào thì cũng hiểu nhau đang suy nghĩ gì."
Cố Thiệu kinh ngạc, tò mò hỏi: "Vậy ngươi nói một chút xem hiện giờ cha ngươi đang suy nghĩ gì?"
Lý Nam đắc ý lung lay một món đồ trang sức trên đầu: "Đương nhiên là cha đang nhớ ta nhớ nương, nhớ tới chúng ta, muốn một nhà chúng ta đoàn tụ."
Cố Thiệu cúi đầu cười nhẹ, nhéo nhéo cái mũi nhỏ của Lý Nam: "Đúng là bị tiểu nha đầu ngươi nói trúng."
Mắt của Liễu Phán Nhi sáng lên, thúy thanh hỏi: "Cố đại nhân biết tình huống của phu quân ta sao?"
Cố Thiệu nhìn đôi mắt sáng tỏ của Liễu Phán Nhi, trong ánh mắt đều là sự lo lắng cho phu quân. Hắn ta cảm thấy rất hâm mộ, tình cảm tốt đẹp như vậy, không biết đời này hắn ta có được trải qua hay không?
"Biết, sau khi Lý huynh thắng lợi trong chiến sự ở Tây Vân quốc thì đã bắt đầu trồng trọt. Bây giờ bên kia sắp thu hoạch, hơn nữa đàm phán cũng kết thúc. Sau đó chỉ cần Tây Vân quốc dựa theo quy định, trả tiền dê bò để chuộc người thì Lý huynh cũng không cần ở lại Tây Bắc. Sau khi trở về, bệ hạ có sắp xếp khác."
Cố Thiệu rất thích sự thông minh nhiệt tình của Liễu Phán Nhi, chỉ cần nói một chút là đã hiểu rõ ràng, thậm chí không cần nói thì cũng có thể biết.
Cố đại nhân nghe nói như thế thì trâm ngâm chốc lát, cười cười: "Đây chính là bí mật, Cố mỗ không thể tiết lộ."
Chuyện này, coi như bây giờ giấu diếm thì sau này dựa vào trí thông minh của mình, Liễu Phán Nhi cũng có thể đoán ra được. Bởi vậy, Cố đại nhân không muốn giấu diếm.
Bệ hạ đã phàn nàn về Thần Vương nhiều lần với hắn ta, có ý định để hắn ta và Lý Nguyên Thanh một văn một võ, một sáng một tối, điều tra mỏ bạc Tây Sơn và quặng sắt trong tay Thần Vương.
Nhưng mà, mặc dù nói như vậy, nhưng lại dùng ngón tay chạm vào nước trà, viết hai chữ "Thần Vương” lên bàn trà.
Mắt của Liễu Phán Nhi sáng lên, liên tục gật đầu: "Nói đúng, chuyện có thể để cho bệ hạ để ý, tất nhiên là chuyện lớn, đúng là không thể nói, là ta không biết sâu cạn, để Cố đại nhân chê cười rồi."
Liễu Phán Nhi lộ vẻ mừng rỡ, trong lòng hiếu kỳ: "Cố đại nhân, bệ hạ muốn sắp xếp cho phu quân ta làm gì?”
Sau khi dùng bữa xong, Liễu Phán Nhi mặt mỉm cười: 'Lão phu nhân, trong khoảng thời gian này, đa tạ ngài chiếu cố. Hôm nay đến Cố gia, may mắn gặp được bạn tốt của phu quân ta, Cố đại nhân. Hắn nói với ta, chuyện ở Tây Vân quốc mà phu quân ta đang thi hành sẽ kết thúc vào mùa đông này, sau đó sẽ trở lại kinh thành phục mệnh."
Sau khi làm khách ở Cố gia, Liễu Phán Nhi mang theo bọn nhỏ trở về. Không chỉ có quà của Cố lão phu nhân mà còn có chút điểm tâm từ phương Nam, là món mà ba đứa trẻ yêu thích.
Trở lại Tê gia thì cũng đưa một chút cho Tề lão phu nhân, đại phu nhân, Tề tam phu nhân.
Cố lão phu nhân cười cười, thấy cháu trai và Liễu Phán Nhi ở chung bình thường như thế thì cuối cùng yên tâm. Người giữ lễ nghĩa, cho dù có như thế nào, ở chỗ nào thì cũng sẽ biết nên làm gì và không nên làm gì.
Nghe lời này một cái, mắt của Tề lão phu nhân sáng lên: "Vậy thì thật là quá tốt, vậy thì ngươi cũng đừng vội vã về nhà, chờ phu quân ngươi trở về, chẳng phải càng đẹp hơn sao?”
Liễu Phán Nhi gật đầu một cái, rất tán thành: "Lão phu nhân nói đúng, ta và mấy đứa nhỏ đều muốn phu quân ta. Bốn mẹ con chúng ta ở lại Tề gia, nhờ Tê gia chăm sóc, trong lòng luôn cảm kích Tề gia. Chỉ là sau khi phu quân ta hồi kinh, hắn cũng không thích hợp ở lại Tê gia."