Chương 928: Nữ Tử Có Ánh Mắt Bất Thiện Là Ai? (3)
Vốn cho là người vợ mà Lý Nguyên Thanh cưới ở nông thôn là một người vợ già hoa tàn ít bướm, nhưng hiện tại xem ra, tướng mạo cũng không tệ lắm.
Liễu Phán Nhi cảm giác có người nhìn nàng, có chút không được tự nhiên, khẽ ngẩng đầu, nhìn về phía trước, liền thấy một nữ tử có dáng dấp mỹ mạo, mặc cung trang hoa lệ, da trắng đang nhìn mình.
Liễu Phán Nhi có chút không hiểu, nàng không biết nữ tử kia.
Trong cung, nàng cũng không thể nghe ngóng được, vẫn nên chờ xuất đến lúc cung thì hỏi lại.
Thái hậu nương nương vừa quay đầu, liền thấy ánh mắt bất thiện của cháu gái, hơi hơi hí mắt: "Lam Nhi, hình như móng tay của ai gia có vết bẩn, ngươi giúp ai gia nhìn xem..
Vệ Lam quận chúa nghe thấy tiếng của tổ mẫu thì lập tức cúi đầu, sau khi bình tĩnh thì mới nhìn móng tay của Thái hậu: "Tổ mẫu, móng tay không bẩn."
Thái hậu nương nương gật đầu một cái: "Không bẩn thì tốt, ánh mắt của ngươi tốt, sẽ không hoa mắt, cũng sẽ không nhìn loạn."
Vệ Lam quận chúa vội vàng đáp lời: "Tổ mẫu nói đúng."
"Nhất định là Đức Thụy phu nhân đã làm việc thiện, làm cho người khắc sâu ấn tượng cho nên mới làm người khác chú ý." Tê tam phu nhân cười nói, Liễu Phán Nhi cũng không đắc tội với ai ở trong kinh thành.
Đợi đến lúc đi ra khỏi cung, ngồi trên xe ngựa, Liễu Phán Nhi mới hỏi Tê tam phu nhân: "Tam phu nhân, ngồi ở bên cạnh Thái hậu, nữ tử mặc cung trang màu vàng nhạt kia là ai?"
Tê tam phu nhân hiếu kỳ hỏi: "Tại sao ngươi lại hiếu kỳ vê Tê Lam quận chúa ngồi ở bên cạnh Thái hậu nương nương?”
Nghe nói như thế, Liễu Phán Nhi gật đầu một cái: 'À, hóa ra là cháu gái ruột của Thái hậu nương nương, thảo nào lại ngồi ở bên cạnh Thái hậu nương nương."
Tê tam phu nhân hạ giọng nhỏ giọng nói: "Nữ tử kia là cháu gái ruột của Thái hậu, Vệ Lam quận chúa, trước kia là con gái của Nhị hoàng tử. Nhị hoàng tử mất sớm, nữ nhi duy nhất được hoàng hậu giáo dưỡng. Sau khi lên ngôi thì mẹ cả trở thành Thái hậu”
Liễu Phán Nhi cười cười: "Cũng không phải là ta hiếu kỳ về nàng, mà là dò nàng tò mò về ta, vừa rồi vẫn luôn nhìn ta. Trong lòng ta nhớ lại nhưng cũng không nhận ra nàng.
Thái hậu nương nương thở dài trong lòng, còn quá trẻ, không che giấu được sự ghen ghét trong lòng.
Liễu Phán Nhi nhún vai, biểu thị mình không biết: "Ta cũng không biết được. Nếu nói đắc tội với người khác thì cũng chỉ có thể bởi vì chuyện của A Dung, đắc tội Vương thị ở Kim Lăng. Còn lại thì không có gì cả."
Liễu Phán Nhi lắc đầu, hơi hơi híp mắt: "Nhưng ánh mắt nàng nhìn ta có chút bất thiện!"
"Hả?" Tê tam phu nhân sững sờ, không dám tin: "Vì sao? Đây là lân đầu tiên ngươi tới kinh thành, cũng là lần đầu tiên gặp Vệ Lam quận chúa, tại sao ánh mắt của nàng nhìn ngươi lại bất thiện chứ?"
Nếu có thì đó cũng là Vương gia, nhưng cho dù Vương gia có tức giận, thì cũng chỉ nhìn chằm chằm vào Lan Lăng Hầu phủ, còn về A Dung được Lý gia nhận nuôi thì cũng không có quá nhiều ân oán.
"Không cần cám ơn, hai người chúng ta mới quen đã thân, thường xuyên qua lại, dù sao thì ta cũng coi ngươi là bạn tốt, nếu là chuyện của ngươi thì ta nhất định sẽ tận tâm." Tề tam phu nhân nở nụ cười, vô cùng thân thiết với Liễu Phán Nhi.
Sau khi Tê tam phu nhân nghe thấy vậy thì cẩn thận suy đoán: "Dị nhân là quái vật, chưa từng có chuyện vô duyên vô cớ thích, đương nhiên cũng không có chuyện vô duyên vô cớ hận thù. Ngươi cứ án binh bất động trước, tạm thời không cần nói cho những người khác biết. Hai ngày nữa ta sẽ đi nghe ngóng rồi nói cho ngươi biết."
Liễu Phán Nhi nhìn vê phía Tề tam phu nhân gật đầu: "Đa tạ Tam phu nhân, ở kinh thành, hai mắt của ta đều đen thui, thật sự không biết rõ chuyện gì xảy ra."
Còn về mâu thuẫn trước đó với mấy người trong thôn thì cũng không thể kéo đến hoàng cung được!