Chương 937: Cửu Công Chúa Hành Hiệp Trượng Nghĩa (1)
Được Liễu Phán Nhi mở đường, Cố lão phu nhân đã nghĩ thông suốt, hơn nữa hiện tại có việc để làm thì có thể làm cho tôn nhi có nhiều công lao hơn, đương nhiên Cố lão phu nhân đồng ý.
Bên này Cố lão phu nhân ăn xong thì Liễu Phán Nhi cũng đã viết xong các vật liệu cần thiết ra giấy.
Cố Thiệu nghe được tổ mẫu ăn một bát mì cuối cùng hắn ta cũng yên lòng.
May mà có Liễu Phán Nhi nếu không hắn ta thật sợ lúc này tổ mẫu không chịu nổi.
Về việc hôn sự với Lưu gia, lúc trước là hắn ta nghe theo tổ mẫu sắp xếp nên đồng ý. Bây giờ xảy ra chuyện như vậy, tổ mẫu cảm thấy do mắt nhìn của bà ấy không tốt mới làm cho hắn ta bị từ hôn, bị truyền ra ngoài thành thanh danh khắc nữ nhân.
Bây giờ có Liễu Phán Nhi khuyên bảo, còn có tiếng cười nói vui vẻ của ba đứa nhỏ lập tức làm cho Cố gia thêm một chút náo nhiệt.
Buổi chiều, Liễu Phán Nhi dẫn theo hài tử, cáo từ rời đi.
Vừa đi tới cửa lớn Liễu Phán Nhi đã nhìn thấy một nữ tử có khuôn mặt xinh đẹp, mặc trang phục màu đỏ thẫm đang cưỡi ngựa, tư thế oai hùng hiên ngang nhảy từ trên ngựa xuống, sau đó kéo hai người từ trong một chiếc xe ngựa phía sau ra, một nam một nữ.
Đừng nói đến chuyện bất bình trong thiên hạ chỉ nói chuyện bất bình ở kinh thành cũng nhiều không đếm xuể, Cửu công chúa không thèm quan tâm chuyện của người khác lại quan tâm đến chuyện Cố đại nhân bị từ hôn.
Lúc này, Cố Thiệu hơi cúi người hành lễ, mặt lộ ra khó hiểu, cũng không nhận ra hai người trên mặt đất là ai: 'Cửu công chúa, người đây là..."
Lưu gia lấy lý do Lưu Vân Khê bị bệnh nặng từ hôn lập tức không còn sót lại gì.
Lời này vừa nói ra, Liễu Phán Nhi hiểu được đây là Cửu công chúa, hơn nữa còn tự mình bắt nam nữ bỏ trốn về rồi đưa đến cửa Cố gia.
Cửu công chúa vung roi trong tay lập tức đánh vào người nam nhân kia, âm thanh trong trẻo, căm ghét như kẻ thù: "Lưu Vân Khê và Triệu Vân Trạch làm sai, vì sao lại để Cố đại nhân bị người ta chỉ trích?"
Cửu công chúa mất nhiều công sức tự mình bắt người về đương nhiên không phải muốn bênh vực kẻ yếu.
Liễu Phán Nhi sửng sốt, không biết nữ tử mặc đồ đỏ này là ai? Hai người bị ném xuống đất kia là ai?
Cửu công chúa nghe nói như vậy, thì vô cùng tức giận, hai mắt trừng to, ánh mắt không tha, hơn nữa còn tức giận bất bình.
Nàng ấy coi trọng Cố Thiệu.
Cố Thiệu lắc đầu cười khổ, đương nhiên cũng hiểu được ý tốt của Cửu công chúa, nhưng lúc này không nên nói nhiều: "Thật ra bản quan cũng không để ý."
Mục đích không cần nói cũng biết.
Liễu Phán Nhi cười khẽ: "Cố đại nhân, Cửu công chúa cũng là một tấm chân thành làm cho người ta cảm động."
Liễu Phán Nhi vội vàng nháy mắt ra hiệu với ma ma ở phía sau, bảo bà ta mau chóng đi bẩm báo cho lão phu nhân.
Cố Thiệu hơi ngẩn người, dưới cơn tức giận dung mạo xinh đẹp cũng hơi đỏ lên.
"Ngươi không để ý nhưng bổn cung để ý. Phẩm hạnh của Cố đại nhân thanh cao, nhẹ nhàng quân tử, vì nước tận trung, không làm bất cứ chuyện gì sai trái, vì sao lại bị làm nhục như vậy? Cô nương Lưu gia không muốn mỗi hôn sự này thì Lưu gia không thể đồng ý. Nếu đã đồng ý, vì sao cho dù là cô nương trong nhà tốt? Bây giờ vì bảo toàn thanh danh của Lưu gia mà lan truyền lời đồn đãi làm cho Cố đại nhân xấu hổ, bị chỉ trích."
Cố Thiệu lần thứ hai khom người hành lễ: "Đa tạ Cửu công chúa điện hạ."
Hai người trên mặt đất lộ ra vẻ hoảng sợ, nói thật, lúc này bọn họ hối hận, nhưng không có thuốc hối hận, hối hận cũng đã muộn.
Bọn họ không chỉ không thể ở bên nhau mà còn bị bắt lại, bị trừng trị.
Cửu công chúa thấy thế, gật đầu: "Bọn họ là do ta bắt về, nếu Lưu gia muốn hận thì cứ hận ta, không liên quan đến Cố gia. Cố đại nhân, cáo từ. Người đâu, mang người đi, đưa đến phủ nha kinh thành."