Chương 945: Đây Được Xem Là Khống Chế Không? (2)
Liễu Phán Nhi không ngờ Chu Bình Đế cùng hoàng hậu nương nương đều đã mặc, sau khi đứng lên, nhẹ giọng trả lời: "Bệ hạ và nương nương thích là tốt, thân phụ cũng đang mặc, cuối thu này không còn lạnh như thế kia nữa."
Triệu hoàng hậu nở nụ cười: "Ban tọa, Đức Thụy phu nhân ngồi xuống nói chuyện."
Liễu Phán Nhi cảm tạ: "Đa tạ hoàng hậu nương nương."
Đợi sau khi Liễu Phán Nhi ngồi xuống, Chu Bình Đế lại hỏi: "Lúc trước phu nhân nhờ Lương Bảo chuyển lời, nói những sợi len này có thể khống chế bộ lạc với quốc gia du mục phương bắc và tây bắc, phu nhân có thể nói rõ không?"
Liễu Phán Nhi lân nữa đứng lên, khom người hành lễ: "Thần phụ có một số thiển kiến, chỉ là sự việc liên quan đến chính sách quốc gia của Đại Chu, thân phụ không dám nói xăng bậy. Ban đầu thần phụ chỉ là tự mình suy nghĩ, ngày càng suy nghĩ nhiều, cảm thấy có phần tác dụng, mới cả gan thưa với bệ hạ. Nếu có gì không đúng, vẫn mong bệ hạ và hoàng hậu nương nương tha tội.'
Chu Bình Đế mỉm cười: "Đức Thụy phu nhân không cân lo sợ như vậy, lúc trước ngươi phát hiện và bồi dưỡng cây trông sản lượng lớn và giống tốt, đã có liên quan đến chính sách quốc gia. Phu nhân thông minh, trẫm đặc biệt chuẩn cho ngươi có quyên nghị luận về chính trị. Mong phu nhân biết được bao nhiêu thì nói hết không giữ lại, nếu đúng, đương nhiên tốt nhất, là phúc của Đại Chu; sai rồi, cũng không sao, cứ coi như là nói chuyện phiếm."
Nghe thấy Chu Bình Đế nói như vậy, nhưng Liễu Phán Nhi không dám cho là thật, hoàng đế đều là lòng dạ hẹp hòi, tuy nhiên Liễu Phán Nhi không còn căng thẳng nữa.
Trước đó nàng đã nghĩ xong bản dự thảo, bây giờ ở trước mặt Chu Bình Đế và Triệu hoàng hậu, nói hết những lời này ra.
"Bẩm Bệ hạ, hoàng hậu nương nương, thần phụ suy nghĩ làm sao lợi dụng những thứ của quốc gia thảo nguyên và bộ lạc, khống chế mạch máu kinh tế của bọn họ. Lúc trước phu quân nói người thảo nguyên nuôi ngựa nhiều, cho nên chiến mã nhiều, sức chiến đấu cũng mạnh, khi đốt giết cướp bóc, cũng càng thêm hung hãn. Thần phụ nghĩ làm thế nào để bọn họ ít nuôi ngựa, nuôi nhiều trâu cừu. Trâu có thể cày cấy, có thể ăn thịt, cừu cũng như thế, trên cơ thể cừu còn có lông cừu. Chăn len cừu trong nhà, đặc biệt đắt, một tấm nhỏ cũng cần mấy chục lượng bạc."
"Nếu Đại Chu của chúng ta có thể mua một số lượng lớn lông cừu, thì sẽ có ngày càng nhiều người nuôi lông cừu. Chúng ta có thể dệt lông cừu thành len để làm áo len và chăn len. Nếu lông cừu có thể bán tiền, hơn nữa bán càng ngày càng nhiều tiền, bọn họ bèn sẽ nuôi nhiều cừu hơn, nuôi ngựa ngày càng ít. Lông cừu giống như cây trồng, từ vụ này sang vụ khác, mỗi năm một con cừu đều có thể cắt lông một lần, một con cừu trưởng thành có thể cắt nhiều lông hơn."
"Không còn gì để tiếp tục, không sống nổi, thì sẽ đốt giết cướp bóc. Đương nhiên, đây chỉ là một phần nguyên nhân, còn có một số kẻ gây chiến vì tham vọng của họ, phát động chiến tranh. Chúng ta chỉ thu lông cừu và bò cừu, có thể đổi lấy tơ lụa và đồ sứ tỉnh xảo, lá trà, thậm chí còn có lông cừu dệt nhuộm của Đại Chu chúng ta. Bằng cách này, từ trên xuống dưới, bọn họ chỉ sẽ tập trung vào nuôi bò cừu, cắt lông cừu."
Liễu Phán Nhi thản nhiên, cũng không hoang mang, tiếp tục giải thích: "Bọn họ dùng lông cừu và thịt cừu đổi lương thực và muối ăn với chúng ta, cuộc sống có thể tốt hơn, cũng trở nên giàu có. Tương tự, có cách nhẹ nhàng kiếm tiên, khiến cuộc sống giàu có, ai còn muốn chiến tranh chứ? Thần phụ từng nghe phu quân nói, mỗi lần dân tộc thảo nguyên xuống nam, hoặc vào đông, phần lớn vì hứng chịu bão tuyết hay là các thiên tai khác.
Chu Bình đế nghe vậy, hơi nhíu mày: "Lông cừu và thịt cừu đều có thể bán lấy tiền, khiến bọn họ trở nên giàu có, thế chẳng phải là để những dân tộc thảo nguyên kia sống tốt hơn? Đây được xem là khống chế không?”