Chương 984: Mẹ Chồng Nàng Dâu Bí Mật Nói Chuyện (2)
Cứ như vậy thì trong một tháng cũng kiếm được gần hai trăm lượng bạc.
Hơn nữa còn có tiệm tạp hóa bên cạnh, mỗi ngày kiếm được hai ba lượng bạc, mỗi tháng kiếm được năm, sáu mươi lượng bạc, một năm sẽ kiếm được hơn trăm lạng bạc. Rất khó để tìm kiếm một công việc buôn bán mà không sợ lỗ.
Nếu như bị người khác kéo đi đánh bạc thì sẽ còn gì lại sau khi đánh bạc chứ? Sớm muộn cũng thua sạch sẽ!
Lý Anh Nương lắc đầu: "Con chỉ nghe được hai chữ đánh bạc, còn lại cũng không nghe rõ, cho nên con mới muốn đứng ở ngoài cửa sổ nghe lén."
"Vậy vừa rồi con đã nghe được cái gì?" Tam quả phụ hỏi, trong lòng có chút sợ.
Lý Anh Nương nghĩ nghĩ, sau đó trả lời: "Nương, vừa rồi con nghe thấy Triệu Lão Lại nói công công tình nguyện ở lại trong trấn nhỏ, cái gì mà là một trong số những người cẩn thận trong nhóm chúng ta..."
Tam quả phụ hãi hùng khiếp vía, nghĩ tới người lân trước bị ông cụ Chu bán được cho quặng mỏ ở Tây Sơn, nghĩ tới lão già Thái bị Liễu Phán Nhi phái người tới bắt.
Chẳng lẽ Triệu Lão Lại này cùng một bọn với lão già Thái sao?
Cho dù Lý Anh Nương cùng Chu lão tam là vợ chồng, nhưng nếu như ở trước mặt lợi lộc thì tất cả đều biến mất?
Nhưng mà cho dù có làm gì thì cũng không phải người tốt.
Lý Anh Nương sững sờ, nét mặt lộ vẻ không hiểu: "Chúng ta là người một nhà, vì sao lại không thể nói?"
Tam quả phụ nhỏ giọng nhắc nhở: "Anh Nương, con chỉ được nói với ta những gì con nghe được, không nên nói với những người khác. Bao gồm cả chồng và công công của con. Biết không?"
Cảm thấy suy nghĩ của Lý Anh có chút cạn, lỡ như bị ông cụ Chu hoặc Triệu Lão Lại phát hiện thì có thể sẽ dính họa sát thân.
Tam quả phụ thở dài trong lòng, nàng và ông cụ Chu là vợ chồng nửa đường, có được mấy phần tín nhiệm chứ?
Không đúng, lão già Thái là bọn buôn người, nhưng Triệu Lão Lại không phải là con buôn người.
Tam quả phụ gật đầu một cái: "Đúng vậy có thể sẽ bị giết người diệt khẩu. Làm người, mãi mãi phải để lại cho mình một con đường. Dù đó có là chồng thì cũng không thể tin tưởng hoàn toàn. Con nhớ kỹ cho ta, nếu lỡ miệng nói rồi dính vào phiền phức thì cũng đừng trách ta không nhắc nhở con."
Tam quả phụ suy tư phút chốc, nghĩ ra một lý do tốt hơn: “Anh Nương, mặc dù con cùng lão tam là vợ chồng, nhưng cũng phải có bí mật. Không thể nói hết tất cả mọi thứ, mặt khác, công công của con cũng có rất nhiều loại bạn bè. Nếu con nói ra thì chẳng phải ông ấy sẽ biết con nghe lén sao? Lỡ như có bị mật gì thì cũng bị con nghe mấy. Cho dù công công của con không làm gì thì cũng không thể ngăn được những người khác.'
Nghe lời này một cái, Lý Anh Nương bị dọa sắc mặt trắng bệch: "Giết người diệt khẩu?"
Không phải ai cũng là quân tử chân chính.
Bây giờ Lý Anh Nương và Tam quả phụ có quan hệ rất tốt, đương nhiên là sẽ tin tưởng lời Tam quả phụ nói, bởi vì Lý Anh Nương hiểu rõ, mẹ chồng mình muốn có người phục vụ cho mình vào lúc già cho nên nàng ta tin mẹ chồng sẽ đối xử tốt với mình.
"Nương, con nhớ kỹ rồi, nhất định sẽ chú ý." Lý Anh Nương như hiểu ra: "Giống như nương con, mọi chuyện đều đặt cha lên đầu. Nhưng mà khi cha con ăn thịt thì có khi nương con còn không được một miếng canh. Con cũng không muốn trở thành một người như vậy, rõ ràng là có tiền, vậy mà còn để bản thân khổ sở, đó là người ngốc. Phải lo cho mình trước, sau đó mới đến chồng cùng người nhà."
Tam quả phụ nghe xong, gật đầu một cái cười nói: "Vốn là vậy, móc tim móc phổi vì chồng, nương của con đúng là người như vậy. Nhưng mà cuối cùng thì sao, cha con còn mập mờ với người bán đậu ở trên trấn, còn bị người ta bắt gặp ở chung một cái chăn mà nương của con còn giả bộ không biết. Sau khi cha con trở về thì còn hâm canh gà cho hắn uống, còn nói đây là đồ bồi bổ cơ thể cho cha của con."