Không Hề Quan Hệ

Chương 1

Núi không ở cao, có tiên tắc linh.

––– có yêu thì sao?

Tiểu hồ ly ăn quả nho.

Giữa núi không biết khi nào có một tòa đạo quan nho nhỏ nho nhỏ, bên trong có vị chủ nhân tuổi trẻ.

Hậu viện đạo quan được hàng rào thấp thấp vây quanh, có thể thấy rõ ràng bên trong những dây nho quấn chằng chịt trên giàn. Gió thu vừa mới thổi, liền đơm ra từng chùm từng chùm nho, trong suốt lóng lánh, mượt mà no đủ, dấu ở giữa đám lá cây xanh um tươi tốt, quyến rũ động lòng người.

Một cái đầu nho nhỏ xù lông dựng thẳng ở ngoài tường rào, mở to một đôi mắt đen lúng liếng trông mong nhìn sang.

“Tú sắc khả xan.”

Đã quên từ chỗ nào nghe được từ này, tựa hồ là một thư sinh nào đó xa xôi trong trí nhớ. Khi đó y đang hiện thành hình người sờ gà nướng trong bọc của đối phương, bị bắt ngay tại trận, người nọ cầm lấy móng vuốt của y trừng mắt nhìn mặt y, biểu tình vặn vẹo nửa ngày bỗng nhiên phun ra một từ như vậy. Tiểu hồ ly không hiểu ý tứ, nghe được từ “xan” chỉ cho là đối phương muốn ăn mình, bị hù đến mức hiện ra nguyên thân quay đầu bỏ chạy.

Hiện giờ bỗng nhiên hiểu được ý tứ của bốn chữ kia, chữ nghĩa của nhân loại quả nhiên bác đại tinh thâm lại hình tượng dễ hiểu, từng chùm từng chùm nho này thoạt nhìn đích xác rất “Tú mầu”, rất “Khả xan”.

––– nói như vậy năm đó người nọ quả nhiên muốn ăn mình a…

Ngươi muốn hỏi tiểu hồ ly sao lại ở ngoài tường rào này nhìn? Ai, y không phải chưa từng thử trèo tường mà vào, chỉ là không dự đoán được cái tường kia nhìn qua thì thấp, nhưng y vừa mới nhảy lên, hàng rào kia dường như có sinh mệnh cũng theo đó mà cao lên, khi đó tiểu hồ ly cả kinh, hít một hơi thật sâu rồi lại nhảy lên vài thước, hàng rào cũng theo đó cao lên vài thước, tiểu hồ ly lại nhảy, hàng rào lại cao, lại nhảy, lại cao…

Cái gọi là ma cao một thước, đạo cao một trượng. Tiểu hồ ly ra sức nhảy lên a nhảy lên, trước mắt vẫn là một hàng rào không thể nhảy qua.

Cuối cùng ông trời nhìn không nổi nữa, một đạo thiên lôi đánh xuống, sợ tới mức tiểu hồ ly rơi xuống nhanh như chớp trốn vào trong đám cây cối phát run, cái lỗ tai cũng không dám dựng thẳng lên. Chủ nhân đạo quan mở cửa đi ra nhìn nhìn, dường như có chút đăm chiêu.
Bình Luận (0)
Comment