Khống Hỏa Già Thiên

Chương 1 - Huynh Muội

Đại thế giới kỳ vĩ vô biên, thiên địa rộng lớn không thể tưởng tượng được.

Thời đại này nhân tộc tu luyện Ngũ linh căn mà đời trước sáng tạo, lấy ngũ linh tu ra tiên khí tăng cường thực lực, gọi chung là Ngũ linh tu sĩ. Ngũ linh căn chia làm Lôi, Hỏa, Man, Băng cùng Kim linh căn. Lôi linh bá đạo tuyệt luân, Hỏa linh uy thiên cái thế, Man linh hùng dũng vô song, Băng linh âm hàn khó chống còn Kim linh lại kiên cố bất phàm.

Ngoài tu luyện Ngũ linh căn, nhân sĩ đời này còn học tập Dược thuật, Khí thuật mà tiên hiền đời trước đã phát quang đến tận cùng.

__

Đại thế giới nhiều hơn ba vạn vực, chủ yếu là do Nhân tộc thống trị, các vực hầu hết đều nằm ở cấp thế lực Nhất tinh do các tiểu tông môn nhỏ bé quản lý. Trên đó là vực thế lực Nhị tinh do tông môn trung cấp điều khiển. Chỉ có một số ít vực đạt đến thực lực Tam tinh, Tứ Tinh cùng Ngũ tinh.

Nam Thiên vực là một vực nhất tinh, đứng phía sau bảo hộ vực này là Tiêu Kiếm môn cùng Tiểu Phật tự...

Diệp tộc nằm tại phía bắc Nam Thiên vực, tộc này vốn là một chi tộc của Diệp Tinh tộc tại Hỏa vực, nhưng đáng tiếc hai trăm năm trước do thực lực tộc nhân sa sút, tu luyện tầm thường, mấy đời không hề có một cường giả Đại sư cảnh xuất hiện nên bị trục xuất khỏi Diệp Tinh tộc vốn là đỉnh tiêm thế lực của Nhân tộc, dưới Ngũ tinh vực đại tộc.

Diệp tộc hiện tại ở Nam Thiên vực cũng chỉ là một tiểu tộc nhỏ bé, suốt hơn trăm năm qua vẫn không thể đào tạo ra cường giả Đại sư cảnh. Hầu hết tộc nhân của tộc này đều ở cảnh giới Kỳ sĩ cảnh tam, tứ phẩm, nhưng đó là cao tầng gia tộc mà thôi, còn lại đều là kỳ sĩ nhập môn hoặc thấp hơn.

Một thời đại thần chiến.

Nơi này chỉ có hắc ám cùng hỏa diễm hừng hực thiêu đốt thiên địa, một thế giới máu tanh chồng chất.

Bên dưới mặt đất hàng vạn hàng vạn dị đang lao đi điên cuồng, đôi mắt chúng đỏ rực, cả thân thể đen thẫm đáng sợ. Cứ mỗi làn bọn chúng dời vuốt, đại địa lại rung chuyển, thương khung như rung rẩy, thời không tưởng chừng vỡ nát.

Mà đối diện, hàng trăm vạn bóng người nhảy từ trên một tòa đại thành xuống đất, có người dùng thần diễm muốn thiêu đốt dị thú, liền bị nó một ngụm nuốt sống, có người dùng thần băng muốn xiềng xích dị thú, cũng liền bị nó táp chết. Còn có vô số người khác vì bảo hộ tòa thành sau lưng mình mà máu chảy đầu rơi.

Tàn khốc, vô cùng tàn khốc, máu tanh chảy dài nhuộm đỏ mặt đất, như muốn nhuốm máu thiên địa vậy.

Lẽ nào đây là tận thế? Đây là điểm kết của nhân tộc?

Không!!!

Đúng lúc này, thiên địa bỗng trở nên vô cùng sáng lạn, từ xa xa thái dương nở rộ rạng rỡ, một tiếng thét dài vang lên, sáu vệt sáng chiếu sáng thiên địa bay tới.

Một người đàn ông uy vũ mình trần hiện thân, một chưởng mang theo thiên lôi giáng thế vỗ nát hàng ngàn dị thú. Một thiếu phụ áo lam vung tay, từ trên bầu trời hàng tỉ đóa tiên băng vẫn lạc, che khuất thương khung, một khắc sau liền hóa thánh ngàn vạn thanh băng kiếm, đâm chết hàng ngàn dị thú... Còn có, một thanh niên hắc y, đứng sừng sững trên đỉnh thành như tiên vĩ ngạn, thân thể hắn được thần diễm bao phủ, như vạn hỏa bất xâm, tay phải nắm tiểu thái dương, tựa như thiên thần, hai mắt như có thần hỏa thiêu đốt, cái thế tuyệt luân khôn cùng.

Hắn đưa mắt nhìn hàng vạn dị thú đang gào thét cắn xé nhân sĩ, trong mắt thần hỏa chợt bừng lên hừng hực. Hắn thét dài, mái tóc đen xõa tung, hai tay ôm theo tiểu thái dương, phẫn nộ giáng thần diễm xuống dị thú... "Hô!!!"

Trong một căn phòng nhỏ bé trang trí sơ xài, một thiếu niên 15-16 tuổi chợt sợ hãi bật dậy, trên mặt hắn đầy mồ hôi, miệng không ngừng thở dốc, tựa hồ vừa gặp được một hồi đại mộng vậy.

Thiếu niên này tên là Diệp Phàm, vừa tròn 16 tuổi, là tộc nhân Diệp tộc tại Nam Thiên vực.

Diệp Phàm thở hồng hộc, trên gương mặt thanh tú vẫn chưa hết bàng hoàng. Vừa rồi hắn vừa nằm mộng thấy thần chiến, thấy dị thú đáng sợ, thấy hàng vạn nhân tộc oanh oanh liệt liệt mà chết, cũng thấy sáu vị đại cường giả vô địch hàng lâm đẩy lùi dị thú.

Ngồi suy nghĩ lại đại mộng vừa kết thúc, Diệp Phàm chợt cảm thấy cay cay mũi, trong lòng âu lo bất định.

"Nếu thật sự có một trận chiến như vậy diễn ra, liệu mình có thể giống như hàng trăm vạn nhân sĩ kia, vì nhân tộc mà sống chết hay không?" "Còn sáu vị chân nhân kia là ai? Tại sao lại mạnh mẽ vô song đến như vậy?

Một lúc sau, Diệp Phàm mới bình tĩnh lại, hắn xoay người xuống giường, đi ra khỏi cửa thì chợt sững người, một thân ảnh nhỏ bé mềm mại đâm sầm vào người hắn làm thân hình gầy gò của hắn khẽ lung lay, bất giác lùi về sau một bước. "Ui"

Một cô bé xinh xắn chừng 14-15 tuổi bấu lấy áo Diệp Phàm, nhíu đôi mày thanh tú kêu nhẹ. Nàng tuy tuổi còn nhỏ, nhưng lại vô cùng xinh đẹp. Khuôn mặt kia giống như được vẽ ra vậy, mày ngài mắt to, cánh mũi thon dài, cặp môi nhỏ nhắn nhè nhẹ mím lại, tựa hồ khi trưởng thành, nàng chắc chắn sẽ trở thành một mỹ nữ quốc sắc thiên hương, hại dân hại nước. "Diệp Phàm ca ca!"

Diệp Tâm bấu lấy áo Diệp Phàm rồi ngại ngùng buông ra, khẽ le lưỡi nói, trông xinh đẹp vô cùng.

Ánh mắt nàng quan tâm nhìn Diệp Phàm, nhìn tới nhìn lui, lúc sau mới mở lời:

- Diệp Phàm ca ca cũng muốn đi trắc thí linh căn sao? Vừa vặn muội cũng muốn đi, hai người chúng ta cùng đi đi.

Diệp Phàm ngắm nhìn nàng, bất giác cúi nhẹ đầu như bản năng. Hắn nở nụ cười gượng, nói:

- Thật ra ta đang muốn đến hậu sơn luyện võ, không có ý định trắc thí.

Diệp Tâm ngạc nhiên nhìn Diệp Phàm, trong lòng vô cùng nghi hoặc. Diệp Phàm ca ca mà nàng biết năm nào cũng vô cùng chờ mong đến ngày trắc thí để kiểm ra linh căn, nghe nói huynh ấy hăng say tập luyện cả năm cũng chỉ vì ngày này mà thôi. Nhưng nghĩ tới điểm này, nàng lại thấy trong lòng ảm đạm, Diệp Phàm ca ca tuy năm nào cũng trắc thí linh căn, nhưng lại chưa bao giờ có đủ tư cách tụ linh cả.

Diệp Tâm nhẹ nhíu mày, chợt nở nụ cười vô cùng động nhân, nhẹ nhàng nói:

- Cho dù kết quả như thế nào, muội vẫn luôn tin tưởng huynh mà. Rồi sẽ có một ngày huynh sẽ có thể che chở cho muội, bảo vệ muội. Dù cho gì đi nữa, huynh luôn là người mà muội sùng bái nhất.

Nói rồi nàng liền kéo tay Diệp Phàm, bàn tay mềm mại như nước ấy đan vào năm ngón tay hắn, nhè nhẹ kéo đi.

Diệp Phàm sững sờ nhìn hành động của Diệp Tâm, trong lòng bỗng dưng vô cùng vui sướng.

"Mặc kệ ta có là phế vật hay thiên kiêu, chỉ cần ta còn tồn tại, nếu đại địa vỡ tan, ta sẽ đưa muội lên thiên đình, nếu thương khung có vẫn lạc, ta cũng nguyện đỡ dùm muội." Nhìn bóng lưng yêu kiều của Diệp Tâm, Diệp Phàm trong lòng âm thầm phát thệ.

Bình minh rực rỡ, có gió không mây, trong một tiểu viện nhỏ bé, một cô gái xinh đẹp nhẹ nhàng nắm tay một chàng trai chạy đi. Bóng lưng của hai người như khắc sâu vào mặt đất, ánh nắng sáng lạn, gió lạnh tanh. Nhưng mà ngay lúc này, sâu trong mắt cô gái, chợt hiển hiện lệ quang, đôi tay càng nắm chặt tay chàng trai.

Bình Luận (0)
Comment