Khống Hỏa Già Thiên

Chương 12 - Thức Tỉnh

Diệp Phàm trong lòng âm thầm chửi rủa hắc ảnh. Nhưng cũng may chỉ cần dẫn dụ cự xà lại gần vị trí hắc chung, đây hoàn toàn không phải việc khó nhằn.

Hơn nữa cái hắc chung này là Địa phẩm linh bảo, linh hồn hắc ảnh chắc chắn không thể nào yếu hơn cự xà. Muốn giết cự xà hoàn toàn không thành vấn đề.

Nghĩ đến điểm này Diệp Phàm tâm trạng cũng thả lỏng hơn rất nhiều.

Mà ngay lúc này màn sương mù đang bao phủ lấy Diệp Phàm cũng tiêu tán đi để hắn một lần nữa có dịp nhìn thấy hình thể khổng lồ của cự xà.

Cự xà có vẻ rất cảnh giác với hắc chung thần bí, nó tuy chưa đủ niên thọ mở ra linh trí nhưng bản năng săn mồi làm cho nó hiểu rõ cái hắc chung này hoàn toàn không phải phàm vật, nếu như nó sơ suất nói không chừng đến cả cái mạng nhỏ cũng mất.

Cái đầu to lớn của cự xà lắc nhẹ, trong bóng đêm lục giác đồng tử đột nhiên chuyển sang hướng Diệp Phàm ở bên cạnh hắc chung. Sáu góc cạnh của lục giác đồng tử không ngừng chuyển động. Diệp Phàm bỗng dưng cảm thấy tâm trí giống như đang bị điều khiển, song nhãn của hắn dần biến thành lục sắc.

"Uy, tiểu tử này gặp nguy rồi"

Hắc ảnh nhìn Diệp Phàm sắp bị khống chế, buồn bực suy nghĩ. Tuy cảnh giới của nó mạnh hơn cự xà rất nhiều nhưng nó chỉ là một tàn hồn của cái hắc chung, hoàn toàn không có khả năng thi triển bất cứ thủ pháp nào có tác dụng tiêu trừ dị tượng do cự xà gây ra cả. Trừ khi hắn thi triển công kích lên mình Diệp Phàm, đem hắn đánh ngất đi mới có thể hóa giải ảo giác của cự xà.

Nhưng nếu lỡ tay, nó hoàn toàn có thể một kích giết chết Diệp Phàm, đến lúc đó nó lại thành một cái hắc chung vô dụng, đó hoàn toàn không phải là điều mà nó muốn.

Nhìn cự xà vẫn đang thi triển ảo giác, hắc ảnh cũng chỉ còn duy nhất một cách là đem Diệp Phàm đánh ngất đi. Nó vừa định vươn ra hắc thủ thì đột ngột nó thấy rõ rõ ràng ràng song nhãn của Diệp Phàm sáng lên rực rỡ trong bóng đêm nhìn giống như một đôi xích hỏa chi tinh, rồi một cỗ áp bức vô hình dội thẳng vào tâm trí hắc ảnh, nó rên nhẹ rồi sau đó cuộn mình vào trong hắc chung không còn thấy tăm hơi đâu cả.

"Chết tiệt, ảo giác của ngươi. Tiểu xà, ngươi tận mạng rồi"

Diệp Phàm lạnh lùng nói ra, lúc này hắn hoàn toàn biến thành một con người khác, không rõ biến cố gì mà hai cặp mắt của hắn không còn non nớt như lúc trước nữa. Song nhãn hắn nháy lên hỏa diễm, là Ngũ hành đồng hiện ra. Ngũ hành đồng sáng rực rỡ, có chứa áp bách khủng bố không thể tưởng tượng nổi.

"Chết đi, súc vật"

Diệp Phàm ngẩng đầu trừng mắt nhìn cự xà, khóe miệng hiện ra một nụ cười lạnh lẽo đầy âm tàn.

Cánh tay Diệp Phàm khẽ chuyển, một vòng tiểu diễm bạch sắc xuất hiện, tiểu diễm bạch sắc này giống như vô hình, khi nó xuất hiện trong nháy mắt không khí chung quanh ngay lập tức biến mất không còn. Ngay cả cái hắc chung bên cạnh cũng bị tiểu diễm làm cho cháy xém một góc lớn, khe khẽ run rẩy.

"Xì xì xì"

Ngay lúc cự xà con đang sợ hãi chưa kịp động đậy thì một cảm giác đau đớn tột cùng đã bao phủ lấy tâm trí của nó. Con cự xà gào thét lăn lộn trên mặt đất, thân thể khổng lồ của nó từ từ xuất hiện những vết cháy, rồi sau cùng tiếng thét của nó cũng im bặt, thân thể của nó dần dần biến thành bột mịn, bị đốt cháy thành tro, thậm chí ngay cả việc nó bị thiêu đốt ra sao cũng không hề rõ ràng.

Tiểu diễm bạch sắc được Diệp Phàm nâng niu trên ngón tay trỏ giống như bảo bối, nếu chỉ nhìn qua chắc chắn sẽ có người nghĩ nó chỉ là một đóm hỏa diễm tầm thường, không hề có lực công kích.

Sau khi giết chết cự xà, nụ cười trên môi Diệp Phàm liền tắt. Hắn thở dài nhìn ngắm thiên mạc, giữa thiên mạc có nguyệt tinh xen kẽ, chiếu sáng đại địa.

"Rốt cuộc cũng sống lại."

Kiếp trước hắn không cam tâm mà vẫn lạc, linh hồn của hắn vì vậy mà được hắn dùng nghịch pháp cố gắng mang đến đời này, vượt qua bao nhiêu ải luân hồi, rốt cục ký ức đời trước cũng thực sự sống dậy, xem như hắn đã thành công luân hồi ra hai kiếp. Thực ra ký ức này đã có lúc thức tỉnh nhưng chỉ là một vài phần tàn niệm yếu ớt, chỉ khi "Diệp Phàm" bị ảo giác của cự xà khống chế, thúc dục Ngũ hành đồng đi vào linh hồn hải hắn mới bị sợi dây liên kết vô hình làm sống lại.

Ngũ hành đồng kiếp trước nhận hắn làm chủ nên vì thế giữa hắn và Ngũ hành đồng có một sơi dây liên kết linh hồn. Một khi nó xuất hiện trong linh hồn đời trước, Ngũ hành đồng liền tìm ra hắn rồi làm cho hắn thức tỉnh hoàn toàn.

Ngay lúc này cũng có thể xem như hắn và "hắn" đã hoàn toàn dung hợp làm một. Hắn có được linh hồn cùng tâm cảnh đời trước cùng ký ức, thể xác và hỏa ngộ của đời này. Có điều dù có luân hồi bao đời, hắn biết rằng mình chỉ đang sống một đời một kiếp, chỉ khi nào hóa thần hắn mới được xem là sống ra đời thứ hai, luyện ra một viên linh hồn chi hải khác, tu ra thêm một thế hỏa tu.

"Hỏa tu kỳ sĩ còn chưa tới, nhất định phải tu luyện thêm một thời gian"

Diệp Phàm thầm suy nghĩ, bỗng nhớ đến cái hắc chung. Hắn khom người nhặt cái hắc chung đã bị cháy xém một góc lên nhìn ngắm. Vừa nhìn lập tức biết được một ít lai lịch của nó.

"Luyện Linh Chung này vốn chỉ là một chiếc phàm chung dùng để luyện hóa linh dược, được một vài Luyện Khí đại sư luyện ra, giá trị không quá lớn. Không ngờ chỉ cần có hỏa diễm của mình thúc dục dẫn động, nó liền biến thành địa phẩm linh bảo, ngay cả linh hồn chi bảo cũng xuất hiện"

"Linh hồn của hắc chung cảnh giới đoán chừng nằm ở trung kỳ Đại sư cảnh của nhân tộc"

Thực lực của hắc ảnh tuy khủng bố nhưng đối với một cường giả từng đứng trên cả Thần như hắn, hoàn toàn không gây ra chút áp lực nào cả. Thậm chí nếu có thể thi triển ra ngũ thức Phật Nộ Thiêu Thiên Diễm, Tiêu Hồn Diễm, hắn nắm chắc mười phần đem một tên cường giả Đại sư cảnh dưới hậu kỳ đốt chết. Đáng tiếc là thể luyện đời này quá kém, phải đạt được đến cảnh giới Hỏa tu kỳ sĩ trung hậu kỳ mới thi triển được, còn không nếu thúc dục Tiêu Hồn Diễm, ngay cả thân thể của hắn không chừng cũng bị cắn trả đến trọng thương.

Bình Luận (0)
Comment