Khống Hỏa Già Thiên

Chương 15 - Vô Vi Diễm

Thời đại này người tu luyện cùng một lúc hỏa linh khí và luyện dược thuật không phải là hiếm, tuy nhiên hầu hết cũng chỉ có thể phát huy tối đa thiên phú ở một lĩnh vực mà thôi. Như một Luyện dược sư tôn cấp, có quyền lực sánh ngang tu sĩ Tôn giả cấp, thực lực chỉ chừng Chân nhân cấp thậm chí là thấp hơn. Riêng các Luyện dược sư không tu luyện hỏa linh khí, họ chủ yếu dùng đan dược để trao đổi lấy sự bảo hộ của các cường giả khác.

Đời trước hắn không có cơ hội học tập luyện dược thuật, nhưng đối với nghề nghiệp này lại rất ngưỡng mộ. Luyện dược sư siêu cấp cũng giống như bá chủ một vực, chỉ cần hiệu triệu một tiếng liền có hàng ngàn hàng vạn cường giả xuất hiện, thậm chí có thể bỏ mặc sinh tử chỉ để đổi lấy một viên đan dược hay một phương phối đan của họ.

Lạc Nha nghe lời nói của Diệp Phàm, nháy mắt trừng to hai con mắt âm u, hoảng sợ kêu lớn:

- Không được, ta không dạy dược thuật cho ngươi đâu. Luyện dược thuật là tín chỉ cả đời của ta, dược quyết dược pháp đan phương luyện dược ta xem như tính mạng, quyết không giao ra cho ngươi. - Nhưng chẳng lẽ ngươi muốn suốt đời sống trong cái chung đồng màu đen quái dị này sao? Ngươi cam tâm sao?

Diệp Phàm lạnh nhạt cười.

- Ở đây ta có cách, chỉ cần ngươi dạy ta luyện dược thuật, ta sẽ giúp ngươi thoát ra bên ngoài, tiện thể cũng kiếm cho ngươi một cái hình hài dễ nhìn một chút.

Hắn nói tiếp.

"Hít"

Lạc Nha hít sâu vào một hơi, khí đen bay ra bay vào, hắn nhìn Diệp Phàm chằm chằm, trong lòng tuy rất muốn thoát khỏi cái chung đồng màu đen này nhưng hắn vẫn chưa thật sự tin tưởng Diệp Phàm. Nghĩ vậy, hắn liền hỏi lại: - Nhưng mà làm sao ta có thể tin ngươi? Ai biết được khi ngươi có được đan phương cùng dược quyết, ngươi lại bỏ mặc ta thì sao!

"Vù" một tiếng, trên ngón tay Diệp Phàm xuất hiện mốt đóm lửa màu trắng, hắn vẫy động ngón tay, ngọn lửa màu trắng nhảy nhót trên ngón tay hắn giống như một tiểu hài tử đang đùa nghịch. - Đây là Vô Vi Diễm, ngươi tu vi trước kia đạt tới Đại Sư cảnh hậu kỳ, sau khi bị luyện hóa thì tuột xuống trung kỳ, Vô Vi Diễm tuy không thể đánh giết ngươi khi ngươi còn sống nhưng khi ngươi đã là một linh hồn, ta chỉ cần phất tay, ngươi chết không siêu thoát.

Diệp Phàm lạnh lùng nói, sát khí bỗng toát ra bốn phía làm cho Lạc Nha cảm thấy đầu óc run lên dữ dội.

- Ngươi, ngươi đe dọa ta sao!

Hắn run rẩy nói, thật sự sợ Diệp Phàm sẽ đem hắn thiêu chết. Vô Vi Diễm màu trắng kia thật sự rất bá đạo, hắn đã từng thấy Diệp Phàm dùng ngọn lửa này thiêu chết một con nhị tinh yêu thú thành tro. Tuy nói hắn cũng có thể giết nhị tinh yêu thú dễ dàng nhưng thủ pháp như vậy vẫn quá khủng khiếp. Đặc biệt khi đã là một linh hồn, hắn tất nhiên rất sợ hỏa diễm, đặc biệt là một ngọn lửa khủng bố như Vô Vi Diễm. - Ta không dọa ngươi, chỉ là muốn cho ngươi biết, một số người ngươi nên tin tưởng, còn một số thì không. Ta chính là người mà ngươi nên tin, nếu không tin ta cũng chỉ còn cách giết ngươi, mà nếu ta không giết ngươi, sớm muộn ngươi cũng bị cái chung đồng màu đen luyện hóa chết thôi. - Ta nhắc lại một lần nữa, ngươi muốn sống, muốn có thân thể, muốn được tự do thì tin tưởng ta. Còn không, ta sẽ kết liễu ngươi ngay bây giờ, tránh cho ngươi sống thêm đau đớn. - Ta...

Lạc Nha cắn răng, sau cùng cũng gật đầu:

- Được, ta sẽ dạy dược thuật cho ngươi. Nhưng ngươi cho ta thời gian một tuàn, để ta sắp xếp lại một ít ký ức đã.

- Được, thành giao. Cũng cho ta thời gian...một năm, ta tìm đủ vật liệu sẽ lập tế trận cứu ngươi ra.

Diệp Phàm nói chắc như đinh đóng cột, tình trạng của Lạc Nha tuy hiếm thấy nhưng cũng không phải không thể cứu. Hắn còn nhớ đời trước đã từng gặp một linh hồn bị khốn trong cái linh khôi vô thượng, linh hồn này bị nhốt gần 500 năm. Sau khi hắn gặp linh hồn này, nhờ sự diễn giải của nó mà giúp hắn tìm đủ vật liệu để làm một cái tế trận, kéo thoát nó từ trong linh khôi ra ngoài. Sau này mới biết tên đó là một Tạo Tác Linh Khôi Chi Thánh, vì muốn trường sinh bất tử nên đã ném mình vào trong linh khôi, đáng tiếc kể từ đó hắn hoàn toàn mất đi hỉ nộ ái ố, nên mới nghĩ mọi cách thoát thân.

Mấy cái vật liệu đời trước cũng không quá hiếm có, Diệp Phàm lúc đó do có rất nhiều thiên tài địa bảo nên nhanh chóng tìm ra rồi giải thoát hắn. Còn lúc này, hắn hi vọng có thể tìm thấy được các loại vật liệu đó dễ dàng.

Sau khi đột phá cửu linh, Diệp Phàm vẫn còn nán lại trong thạch động để tu luyện Hỏa Linh quyết. Theo như trước mắt, hỏa thủ của hắn đang ở cảnh giới đầu tiên, uy lực có thể dễ dàng đánh vỡ một tảng đá lớn. Hỏa nhãn của hắn cũng tương tự, có thể nhìn rõ ràng hoàn cảnh trước mắt trong bóng đêm, ban ngày lại càng bá đạo, nhìn rõ một dặm không không quá khó khăn, ngoài ra hỏa nhãn có thể thổ nạp linh khí chung quanh thành hỏa linh, tốc độ tuy chậm nhưng rất có lợi khi đang quyết chiến. Còn riêng hỏa thể, đáng tiếc thể luyện đời này yếu kém đến không tưởng tượng nổi, mặc dù hỏa thể của hắn đã được hình thành, nhưng thân thể khó có tăng tiến, bây giờ hắn cần nhất là luyện hỏa thể trở nên cứng chắc hơn.

Đời trước hắn có rất nhiều công pháp thể luyện, có điều hầu hết công pháp này đều phải đạt được một cảnh giới nhất định mới có thể tu luyện. Lúc ấy thân thể hắn sinh ra đã cứng chắc vô song, tu luyện một đường không có bất trắc nên ở những cảnh giới như Kỳ sĩ cảnh hay Đại sư cảnh, hắn chỉ chủ tu công pháp có khả năng công kích.

Sau khi ném cái chung đồng màu đen vào trong trữ vật giới chỉ, tu luyện song Hỏa linh quyết, hỏa thủ cùng hỏa nhãn tịnh tiến không tệ, Diệp Phàm mới bắt đầu đi ra khỏi thạch động. Hắn đã có thể thi triển được hai thức trong mười tám thức Phật Nộ Thiêu Thiên Diễm, cự nhiên hắn hoàn toàn không sợ bất cứ yêu thú nào dưới tam tinh cả.

Tiểu Phật Nộ tuy không phá được lớp phòng ngự của nhị tinh yêu thú nhưng dùng đối phó với nhất tinh yêu thú thì hoàn toàn không có vấn đề lớn.

Còn Vô Vi Diễm, công kích vô hình bá đạo, chỉ cần một đóm là có thể đốt cháy linh hồn nhị tinh yêu thú, thiêu nó thành tro. Nhưng lần này trừ khi có biến cố, Diệp Phàm quyết không sử dụng Vô Vi Diễm, hắn đang cần một yêu thú mạnh mẽ để phá bình chướng, luyên cả hỏa thể để trở nên mạnh mẽ hơn, không cần vượt cấp đánh giết.

Bình Luận (0)
Comment