Khống Hỏa Già Thiên

Chương 17 - Thiết Giáp Tê

Giữa rừng, Thiết Giáp Tê khổng lồ đang ngửa đầu tê rống phát ra âm thanh vô cùng khó nghe. Thiết Giáp Tê số lượng ít ỏi, trong Chung Linh sơn mạch cũng vỏn vẹn trên dưới trăm con. Có lẽ lúc này đang vào mùa giao phối nên con Thiết Giáp Tê này mới có hành động buồn chán như vậy.

Cánh tay bám vào một cành cây to, Diệp Phàm bung người nhẹ nhàng một cái rồi liền nhảy vọt lên cao, thân thể của hắn rất nhỏ nên lực bắn vô cùng lớn, chỉ trong nháy mắt thân thể của hắn đã xuất hiện trên đầu Thiết Giáp Tê, rồi ngay sau đó hai tay hóa thành song quyền áp sát đầu Thiết Giáp Tê.

"Mượn cái đầu to lớn của ngươi luyện hỏa thủ một chút"

Song quyền của hắn cháy lên ngọn lửa đỏ hừng hực, hỏa thủ giống như sắt thép đập nặng nề vào đầu Thiết Giáp Tê. Một tiếng "Đang" vang lên, quyền đầu giống như va vào sắt thép tinh cương, vang lên một tiếng xa rồi liền bị đánh bật trở ra.

Diệp Phàm bị bắn ngược về sau, hai chân chạm đất rồi khẽ ghì xuống, ngay lập tực hắn lấy lại được thăng bằng. Nhìn con Thiết Giáp Tê trước mặt, hắn nhẹ nhíu mày trầm tư. Lớp phòng ngự của Thiết Giáp Tê quả thật không chê vào đâu được, chả trách kiếp trước đợi hắn đạt đến Đại sư cảnh, phụ thân hắn mới cho hắn giáp đấu với con quái vật phòng ngự này.

"Rống"

Thiết Giáp Tê lúc này hòng học quay cái đầu khổng lồ về kẻ thù vừa tấn công nó. Cái đầu to lớn cúi xuống thấp làm như muốn phát động tấn công vậy. Giữa đầu của nó có một cái sừng hình dài đỉnh tròn, cái sừng này không tính là nguy hiểm nhưng nếu bị nó húc trúng, thì gãy vài cái xương cũng không quá khó hiểu.

Ngay lúc Thiết Giáp Tê còn đang phản ứng chậm chạp, quyền thủ của hắn lại lần nữa đập mạnh vào đỉnh đầu yêu thú này.

Quyền thủ của hắn có bao phủ hỏa diễm, cương nhu nóng rát, ngay khi bị Diệp Phàm tấn công một đòn này, Thiết Giáp Tê liền run nhẹ, thân hình khổng lồ có vẻ đau đớn lui về sau một bước.

"Để xem da ngươi này tới cỡ nào"

Các ngón tay của Diệp Phàm vũ động nhanh như gió, ngón tay của hắn vô cùng linh hoạt, tựa như những miếng vải tung bay khi có gió quét qua.

"Rắc"

Một tiếng trầm đục vang lên, hai tay của Diệp Phàm tiếp tục hóa quyền, hai chân thoăn thoắt nhảy về phía thân hình khổng lồ của Thiết Giáp Tê như một đầu báo săn thiện chiến.

"Um"

Thiết Giác Tê bất giác sợ hãi lui về sau thêm một bước, quyền thủ của nhân loại trước mặt rất quỷ dị, rõ ràng cơ thể huyết nhục vô cùng yếu kém nhưng lực tấn công lại vô cùng kinh người, một quyền lúc này làm cho đầu óc nó muốn rung lên, từng trận nóng rát tới lúc này vẫn còn động lại.

Con Thiết Giáp Tê này không giỏi tấn công, chỉ mạnh phòng thủ. Nhờ có lớp da cứng như sắt thép mà nó rất ít bị yêu thú mạnh mẽ lựa chọn làm con mồi. Bản năng chiến đấu từ rất xa xưa vì vậy mà dần mai một, rồi sau đó triệt để biến mất. Cho đến tận thời đại này, Thiết Giác Tê hoàn toàn biến thành một cái khiên thịt chính hiệu.

Diệp Phàm lao về phía trước nhanh như một cơn gió, hai cánh tay nhìn mềm mại nhưng lại ẩn chứa lực lượng vô cùng kinh người. Hắn có mấy trăm năm chiến đấu, tự nhiên kỹ xảo cận chiến khó có ai bì được. Lúc này hai tay hắn khẽ thả lỏng,khi lao đến gần Thiết Giác Tê, hắn mới xả quyền ra cực mạnh, hỏa diễm bạo phát như vũ bão rồi chờ quyền phong vừa va chạm vào lớp da dày kia, hắn tiếp tục dồn thêm một phần lực cố tình che giấu từ trong bàn tay vào đó.

"Uỳnh"

Một tiếng trầm đục vang vọng, con Thiết Giáp Tê bị đánh cho ngã uỳnh xuống mặt đất không ngừng tê rống, trên đầu nó là một vết lõm bị đốt khét trông thê thảm vô cùng.

Mặt dầu phòng ngự của Thiết Giáp Tê cứng chắc vô bì, nhưng hỏa thủ của Diệp Phàm lại được vận dụng tới cực hạn, kỹ xảo khống chế cao siêu khôn lường. Một kẻ có vài trăm năm kinh nghiệm giết yêu thú, tự nhiên Diệp Phàm biết rõ làm thế nào để hạ sát một con yêu thú cự đại có lực phòng ngự kinh khủng như Thiết Giáp Tê.

"Ầm"

Chưa dừng lại, Diệp Phàm tiếp tục nện thêm một quyền trái vào ngay vị trí mà hắn vừa làm Thiết Giáp Tê bị tổn thương.

"RỐng"

Thiết Giáp Tê đau đớn rống to, bỗng nhiên nó rống thêm một tiếng cực đại nữa rồi dồn hết sức cha sanh mẹ đẻ ra bật thân hình khổng lồ dậy. Lúc này hai mắt nó đỏ hoe, cái mũi to thở ra khí thối hoắc. Nó trừng mắt nhìn Diệp Phàm đang thối lui, hai con mắt đỏ ngầu, rồi bỗng dưng "Vù Vù", từ phía sau một cái đui cực đại lao tới nhằm hướng Diệp Phàm mà tấn công.

"Xem thường mày rồi"

Diệp Phàm khỉnh khỉnh nhìn cái đuôi khổng lồ kia, chợt hắn động, hai chân nhanh như gió bung người lên cao, cái đuôi khổng lồ quét qua cực mạnh, Diệp Phàm vừa hạ chân đã vừa vặn đặt chân lên cái đuôi này. Kêu nhẹ một tiếng, hắn liền mượn điểm tựa chạy nhanh về phía thân hình Thiết Giáp Tê, bung người lên cao một cái, hai tay tiếp tục vung quyền như sấm sét về cái đầu Thiết Giáp Tê.

"Tê rống"

"Rống"

Thiết Giáp Tê yếu ớt kêu lên vài tiếng rồi sau đó liền gục ngã, mặt đất chấn động.

Diệp Phàm bung người nhảy xuống, thản nhiên nhìn tình cảnh này, cũng không tiếp tục tấn công.

"An nghỉ đi"

Hắn khẽ thì thào, trong lòng cũng bất giác sinh ra một tia thương tiếc nhưng ngay lập tức biến mất.

"Thế giới này mạnh làm vua, tiểu nhược làm dân, đê giai làm tiểu thú, thượng giai làm thần thú. Có lực thì chưởng khống một phương, vô lực thì làm dân một núi."

Đây là thế giới không có sự nhân nhượng, muốn mạnh mẽ phải gạt bỏ mọi chướng ngại. Muốn mạnh mẽ phải tập luyện, tập luyện tới chung cực là phải sát nhân, đồ yêu tru ma đồ tiên. Không có điểm dừng, không có điểm kết. Trừ khi trường sanh bất lão, thọ ngang trời đất, quét ngang một thế này."

Hắn vẫn luôn tưởng niệm những cố nhân đời trước kia, nhất là phụ thân hắn. Phụ thân dạy hắn rất nhiều điều, có cương liệt, có dũng khí, cũng có tàn bạo với địch nhân.

Phụ thân hắn từng đứng trên đỉnh thiên địa, từng đạp nát biết bao thiên kiêu dưới chân, cũng đập phá rất nhiều siêu cấp tông môn tàn ác, diệt trừ không biết bao nhiêu ma thần quỷ thú. Ngài luôn tâm niệm, chiến đấu là phải tàn bạo không nhân nhượng với địch nhân.

"Phàm nhi, con hãy nhớ, một khi đã lâm vào trận chiến thật sự, hãy xem địch nhân là ma quỷ, nội thị bản thân, dùng tâm nhìn mình như một bá tánh bình dân tầm thường. Rồi tưởng tượng, con bị ma quỷ ấy cướp đi gia đình, huynh đệ, tộc nhân... Đừng nhân nhượng, nhất định phải tàn bạo với hắn. Đừng nhân từ, có cơ hội thì hạ sát chiêu ngay"

Đáng tiếc...cuối đời, ngài lại nhân nhượng, nhân từ với chính kẻ thù không đội trời chung của mình, rồi kết cục bị chính người đó hạ sát, tiêu biến khỏi nhân thế...

Cũng vì sự kiện này mà từ trước đến nay, Diệp Phàm chưa bao giờ có ý định nhân nhượng với địch nhân, kẻ thù của mình. Lắm lúc cái lòng nhân từ tưởng chừng đã tiêu biến ấy nổi lên, nhưng cũng chỉ vậy, ngay lập tức nó liền bị hắn áp chế đánh tan bay thành không khí...

"Ta cũng không phải một kẻ tàn bạo vô nhân tình, chỉ là kẻ địch chưa bao giờ nhân từ với ta một lần nào cả."

"Đời trước ta bị một chưởng tung thiên đánh chết, đời này xem ta như thế nào đòi lại món nợ xưa."

"Con đường mà ta đi chắc chắn có máu đổ đầu rơi, có đoạn ta có thể rất tàn bạo, vô nhân tính, thậm chí là mất đi cả nhân tính... Nhưng ta có nhân tình thì địch nhân nào thèm nhân tính với ta?"

Diệp Phàm vung tay nhè nhẹ lau đi khóe mắt ướt đẫm, kiếp này đã định hắn không còn cơ hội gặp lại cố nhân đời trước rồi, những đoạn ký ức buồn này có lẽ nên đem nó chôn vào sâu trong linh hồn.

"Đã định đời này ta quyết độc hành vãng lai, đáng tiếc... Ta một đời này quen biết quá nhiều người tốt, có một tiểu cô nương khả ái động lòng người, có tỷ tỷ xinh đẹp hung dữ... Ta nhất định sẽ bảo vệ họ, bảo vệ thật tốt"

Nhớ về những người quen đời này, hắn bỗng bật cười. Nếu đời trước đã chia cách nhiều huynh đệ đồng bạn gia đình, thì đời này quyết không để việc đó xảy ra một lần nữa, nhất định không.

...

Cành liễu khẽ lây, gió nhè nhẹ thổi, lá rơi xuống đất một ngày này nhiều vô số kể, có chiếc lá khẽ rơi lên đầu một bức tượng, chiếc lá sà vào thân tượng như một cái ôm dịu dàng. Bức tượng này chợt lung lay, có cánh tay khẽ vươn lên đẩy nhẹ chiếc lá...

Lá rơi, nhu nhu ảm đạm.

"Thuật ẩn nấp thật khéo. Khéo quá ta cũng đang muốn đột phá"

Bỗng có tiếng cười nhẹ vang lên, thân tượng lại khẽ lay, lay lay trong gió...

Bình Luận (0)
Comment