Khống Hỏa Già Thiên

Chương 25 - Phong Cấm Âm Hồn

Sâu bên dưới lòng đất, khắp nơi đều là dung nham nóng hổi, nhiệt lưu bốc lên từng trận tỏa ra một cổ áp bức nóng hừng hực.

Diệp Phàm sau khi nhảy vào lòng đất, đập vào mắt hắn là dung nham đang sôi trào. Dung nham này xuất hiện khắp nơi, cũng may lúc này bên dưới chân hắn là đá cứng bằng phẳng, nên chỉ cần đáp nhẹ một cái là hắn đã đứng vững, hoàn toàn không có thương tổn gì.

Lúc này hắn đưa mắt nhìn chung quanh, trong nội tâm có chút động dung. Chỗ này hỏa linh vô cùng nồng đậm, nếu một tu sĩ hỏa linh căn mà ở đây tu luyện thì tu vi chắc chắn sẽ tăng rất nhanh. Sau này nếu như có cơ hội hắn nhất định sẽ lưu lại nơi này tu luyện, sau đó mới ra ngoài.

Khác với tộc nhân trong tộc, năm xưa Đằng xa tu luyện là hỏa linh căn, là một hỏa tu, trong Viễn cổ xà tộc thực lực ngấp nghé với đại tộc trưởng tộc này, tiếp cận Đế cấp, thực lực mạnh mẽ vô cùng. Vì tu hỏa, cho nên Đằng Hà lựa chọn một nơi như thế này niết bàn cũng không quá khó hiểu, dung nham ở đây vô cùng hiếm thấy, so với dung nham bình thường thì nóng hơn rất nhiều, hoàn toàn là một thánh địa của tu sĩ tu hỏa linh căn. "Dường như tên Tôn giả kia không có ý định vào đây!"

Diệp Phàm thầm nghĩ, sau đó nhìn về phía đằng trước tìm đường đi. Mấy tên tu sĩ khác có lẽ đã sớm tách ra chia nhau đi tìm bảo vật.

Tại đây, đằng trước có mấy thông đạo cùng vài bức tượng đá màu đen khắc hình xà cổ, to gần mấy m, cao 5m, dựng ở đó giống như một Xà Thần đem thủ hộ mấy cái thông đạo vậy. "Linh khí thật đậm đặc"

Diệp Phàm nhíu mày nhìn mấy bức tượng, trong lòng thoáng động. Hắn nháy lên Ngũ hành đồng, liền nhìn thấu căn cơ bên trong.

Tại sâu bên trong lòng tượng, hắn thấy rõ ràng có âm hồn đang nhảy nhót, dường như muốn phá tượng mà bay ra, vô cùng kỳ dị.

"Chẳng lẽ Đằng Hà trước khi niết bàn đã thiết lập mấy bức tượng này để cho nó thủ hộ hắn ta?"

Với kinh nghiệm phong phú của mình, Diệp Phàm tất nhiên biết mấy bức tượng này có huyền cơ bên trong. Những bức tượng này bên trong đều có phong cấm một đạo âm hồn của sinh vật chết.

Âm hồn tồn tại rất nhiều năm, thậm chí là bất diệt. Chỉ cần còn một đạo âm hồn không tan, âm hồn có khả năng đem toàn bộ tu sĩ cảnh giới thua kém nó giết chết, sau đó lại tiếp tục làm âm hồn, trừ khi có đại năng dùng cực pháp thu phục nó.

Nguyên bản những âm hồn này chỉ tồn tại ở Quỷ vực, năm xưa Quỷ vực cũng không tham chiến vào trận Nhân Ma, vì thế việc Đằng Hà có được âm hồn cũng vô cùng kỳ lạ. "Không lẽ trận chiến năm chưa vẫn còn có khúc mắc bên trong? Quỷ vực lẽ nào đứng đằng sao trợ giúp Ma tộc cùng yêu ma vực ngoại đánh chiếm Nhân tộc?"

Nếu thực sự là như vậy, thì Nhân tộc hiện tại đang tồn tại nguy cơ rất lớn. Quỷ tộc, nằm ở nội địa, vốn từ xưa đến nay đối với các tộc bên ngoài đều nước sông không phạm nước giếng. Cũng vì vậy mà Quỷ tộc vốn chứa nhiều âm hồn, quỷ thi tàn ác mới tồn tại được. "Đáng tiếc mình vẫn chưa đủ thực lực để có thể khám phá ra bí ẩn này!"

Đôi mắt của Diệp Phàm lóe lên, hắn đưa tay sờ vào bức tượng, lầm bầm:

- Âm hồn này thực lực chỉ ngang với Đại sư cảnh hậu kỳ tu sĩ, nếu giải phong cấm ra ngoài cũng không tạo ra phiền phức gì. Hơn nữa bọn tu sĩ kia chưa chắc biết được đây là âm hồn, vốn chỉ xuất hiện trong Quỷ vực.

Sâu trong lòng đất, mấy chục tên tu sĩ đang thi nhau phi hành trong thông đạo chật hẹp.

Mấy tên tu sĩ này đều chia nhóm ra mà cò ke nhau, ngoại lệ ở đằng trước có mấy bóng người già trẻ đơn lẻ điều khiển phi hành pháp mà bay.

Đi đầu là một lão già tóc bạc, mặc áo màu vàng, sắc mặt hồng nhuận hoàn toàn không giống với tuổi tác của lão chút nào cả. Trên tay lão có cầm một viên hồ lô, trên hồ lô tỏa ra bàng bác kim linh khí, hiển nhiên không phải phàm bảo.

Chính xác thì cái hồ lô này là một kiện pháp bảo Địa phẩm, tên gọi là Hoàng Kim Lô. Còn lão già là một người rất có danh tiếng ở Nam Thiên vực, tên là Hoàng Thần, tu sĩ kim linh căn, tu vi đã đạt tới Chân nhân cảnh tam tinh, sức chiến đấu vô cùng mạnh mẽ.

Trong đám tu sĩ lão là người có thực lực cao nhất nên hiển nhiên dẫn đầu đoàn người cũng không ai dám nói gì. Chỉ có bên cạnh lão, một thiếu niên đang làm vẻ khó chịu ra rõ trên mặt, thiếu niên này là Thiên Kình thánh tử. "Hừ"

Hắn hừ lạnh một tiếng, chân đạp vòng sáng bay sau lưng Hoàng Thần, sắc mặt vô cùng băng lãnh, hiển nhiên đối với lão già họ Hoàng, hắn hoàn toàn không có chút thiện cảm nào. Nếu không phải do tu vi theo kém quá xa, hắn nhất định không chịu lép vế ở sau lưng.

Mà bên cạnh của hắn, Tử Linh Thánh nữ bình thản điều khiển một dãy lụa hồng chậm rãi bay sau lưng Hoàng Thần. Vóc dáng động nhân của nàng dấu trong dãy lụa, bay lượn trên không y hệt tiên tử du lãm nhân gian.

Lúc này vẻ mặt của nàng vô cùng thích thú, không có hiếu thắng như Thiên Kình. Nàng quay đầu nhìn tu sĩ động đúc sau lưng, rồi nhìn Hoàng Thần, khẽ nói:

- Lão già, nhường đường một chút.

"Ách" Nghe thiếu nữ thần bí đằng sau lên tiếng, Hoàng Thần thoáng có chút ngẩn ra. Sau đó cười khổ: - Tiểu cô nương muốn dẫn đường sao? Hay là theo sau ta, lúc nữa ta và cô nương làm đồng minh, nếu tìm được dị bảo, ta sẽ đem cho tặng cho cô nương.

Đới với thiếu nữ này Hoàng Thần cảm thấy rất kiêng kỵ. Tuổi trẻ mà có thực lực thâm hậu như vậy, thì nhất định không phải con em thế gia tầm thường. Rất có thể là đệ tử của một đại tông môn hoặc đại gia tộc nào đó ra ngoài lịch lãm. Ở Nam Thiên vực, thiên chi kiêu tử nhiều vô số, người mạnh nhất mà lão gặp cũng chỉ ngang ngửa với nàng mà thôi.

Còn việc đem di bảo tặng cho nàng? Lão tuy đối với nàng có kiêng kỵ nhưng cũng không đến mức đem dị bảo tặng không co nàng.

Tử Linh nhíu đầu mày, cong miệng hừ một tiếng:

- Ta đến đây để cầm dị bảo chứ không phải đi du lịch, đi chung một đám với các ngươi làm cái gì. Mau... mau tránh ra, ta còn phải đi tìm bảo vật.

Nói rồi nàng liền điều khiển dãy lụa hồng xông tới, cánh tay nhỏ nhắn nhẹ vỗ vào vai Hoàng Thần làm người lão run lên một cái suyt nữa té sầm xuống đất. Sau đó đã không còn thấy bóng dáng của nàng, tốc độ phi thường nhanh. "Thật mạnh!"

Hoàng Thần vuốt đầu vai, vừa nảy thấy thiếu nữ kia giơ tay hắn liền biết không ổn, vội thi triển linh khí bảo hộ đầu vai, nhưng khi bàn tay nhỏ nhắn kia vỗ vào, vẫn suýt chút nữa làm lão bị thương, cũng may là thực lực đủ mạnh, nên mới không bị mất mặt đến như vậy.

Lão thở ra một hơi dài, trong lòng nổi lên sóng lớn mãnh liệt. Thiên chi kiêu tử, cái gì mà thiên tài số một Nam Thiên vực, so với thiếu nữ kia cũng như đom đóm so với trăng rằm, hoàn toàn không đáng nhắc tới. "Cũng không biết nàng là người cửa vực nào! Nhất tinh, thậm chí là nhi tinh hay tam tinh!"

Bình Luận (0)
Comment