Khống Hỏa Già Thiên

Chương 29 - Thời Không Chi Liên - Nữ Tữ Áo Trắng

Xích Hỏa kiếm mang theo một vòm trời đầy hỏa diễm chém tới, kiếm này tựa như có thể bổ cả thông đạo nát vụn, một kiếm vô cùng khủng bố.

Cự thú do Lạc Nha huyễn hóa rống lên một tiếng liền vươn thân thể to khổng lồ, vừa muốn xông ra nhưng Luyện Linh Chung lại kéo hắn trở về, nên chỉ có thể dùng hai bàn chân to lớn vươn ra công kích Xích Hỏa kiếm đang chém về phía Diệp Phàm. "Đang"

Đúng lúc này Diệp Phàm hừ lạnh một tiếng đem Luyện Linh Chung đá bay đi. Lúc này bạch diễm trên tay phải của hắn tỏa ra hào quang vạn trượng, phảng phất như có một vầng tiểu thái dương xuất hiện, đem cả bàn tay của Diệp Phàm biến thành một mảnh sáng trắng chóa mắt.

Mà đóa hỏa diễm màu đỏ kia cũng bừng lên cùng cực.

Diệp Phàm chợt đem hai đóa hỏa diễm chập lại, một trắng một đỏ hóa thành hai màu sắc tương phản.

Hư không lúc này chấn động muốn vỡ vụn.

Mọi pháp tắc dường như bị phá vỡ hết thảy.

Không còn linh khí thiên địa tồn tại, tất cả đều bị đóa hỏa diễm trắng đỏ này đốt tan.

"Thời Không Chi Liên, ra"

Diệp Phàm hô nhẹ một tiếng, bạch diễm trong tay hóa thành một đóa sen đỏ trắng bay ra ngoài. Đóa sen trắng phảng phất mang theo sức mạnh của trời đất, di chuyển giữa không trung như một vô cùng chậm rãi.

Đóa hoa sen mang theo bạch diễm và xích diễm hòa hợp lại làm một, phá vỡ mọi quy tắc trong thiên địa, vạn pháp không thông liền có thể sinh ra thời không phản phệ, thậm chí đem một mảnh không gian này nghiền nát, thật không thể tưởng tượng được có người lại hai loại hỏa diễm mạnh mẽ này dung hợp thành công. "Chết đi!"

Thanh niên áo đen rống to một tiếng chói tai, thông đạo rộng lớn bị tiếng hống này làm cho rung động dữ dội. Hắn cười điên dại đem Xích Hỏa kiếm chém tới, ầm ầm ầm, Xích Hỏa kiếm cùng Thời Không Chi Liên va chạm vào nhau, phát ra một âm thanh kinh thiên động địa. "A"

Mấy tên tu sĩ đằng xa bị dư chấn quét qua, đau đớn rên lên mấy tiếng rồi liền im bặt.

Vách tường đằng sau bọn họ cũng bị thổi bay thành bột mịn, dung nham từ đó chậm rãi chảy ra.

"Tiểu tử"

Bị đá ra đằng xa, Lạc Nha trong hình thù cự thú sợ hãi kêu lên, đáng tiếc hắn bị Luyện Linh Chung cầm cố không thể di chuyển được.

"Sức phá hủy của đóa sen kia thật khủng bố"

Lạc Nha sợ hãi thầm nghĩ. Cũng may lúc nảy Diệp Phàm đá Luyện Linh chung ra rất xa nên lão không bị dư chấn làm bị thương. Có điều trong lòng lão đã nổi lên sóng gió ngất trời. "Có thật là tiểu tử này mới tu ra chín tia linh lực không?"

Lạc Nha nuốt nước bọt, âm thầm than thở.

"Tiểu tử này tư chất quá khủng bố, đáng tiếc bây giờ ngay cả cái mạng cũng mất rồi. Thật đáng tiếc cho một thiếu niên thiên tài."

"Nếu như hắn tiếp tục phát triển thì sau này thành tựu khó có thể đo lường được"

Lão thở dài nhìn một mảnh dung nham trước mặt, trong lòng vạn phần nuối tiếc.

Phảng phất, như cả ngàn năm trôi qua...

Thế gian này đại đạo pháp tắc chân thật là cái gì?

"Ngươi không thể chết!"

Nhân tộc diệt vong...

"Diệp Phàm."

"Diệp Phàm."

"Diệp Phàm."

Không biết từ lúc nào, Diệp Phàm bất chợt mở mắt ra, đập vào mắt hắn là một tòa cổ miếu hoang sơ tiêu điều. Ở cạnh miếu có một cây cổ thụ già nua, một cơn gió thổi nhẹ qua liền có mấy chiếc lá rơi xuống phủ đầy sân miếu. "Đây là nơi nào?"

Diệp Phàm ngẩn ngơ nhìn cổ miếu, hắn nhìn lên bầu trời, cũng không thấy bất kỳ thứ gì khác ngoài màn đêm vô ngần, giống như hắn đang ở giữa vũ trụ, hoặc là lạc bước giữa hư vô. "Diệp Phàm"

Bỗng nhiên có một âm thanh mềm mại vang lên ngay bên tai Diệp Phàm, hắn nghi hoặc quay đầu, liền nhìn thấy một nữ tữ áo trắng vô cùng xinh đẹp đang đứng trước mặt hắn. Cô gái này có vẻ đẹp dường như đã vượt xa phạm trù nhân loại, cũng không phải một cô gái mà phàm nhân tầm thường có thể thấy được, thậm chí trong mơ, cũng không có cô gái đẹp đến như vậy.

Nàng đứng đây phảng phất như chân tiên, vĩ ngạn, tuyệt trần, không thuộc cõi phàm.

"Nơi này là đâu?"

Diệp Phàm ngơ ngác hỏi, cô gái này quá xinh đẹp, đẹp đến mức làm hắn thở không thông, trái tim rung mạnh.

Cô gái cười mỉm, một nụ cười thôi mà như vạn đóa hoa nở rộ, như mặt trời tỏa sáng ấm áp, như mặt trăng sáng lạn vô thường. Nàng nhìn hắn cười, khẽ nói:

- Theo ta.

Nói rồi nàng liền bước về phía cổ miếu, bước chân nàng nhẹ nhàng nện xuống mặt đất, tà dáo trắng khẽ phết đất, có kéo theo mấy chiếc lá, cũng không bận tâm.

Diệp Phàm nhìn nàng, dường như hiểu ra điều gì đó, thở dài một tiếng liền theo nàng đi vào trong cổ miếu.

Giữa cổ miếu có một chiếc bàn đá, trên bàn đã pha sẵn một ấm trà, ấm trà này đang bốc khói nghi ngút, bên cạnh còn có hai chiếc chung láng bóng tuyệt đẹp, giống như chủ nhân nơi này ngày nào cũng đem nó đi lau vậy, lau đi lau lại cả ngàn lần thì liền đẹp như vậy. "Nơi này là Vĩnh Hằng Thiên."

Cô gái chậm rãi ngồi xuống bên bàn đá, nhìn trời đất âm u, khe khẽ thở dài nói ra một câu.

"Vĩnh Hằng!"

Diệp Phàm cũng ngồi xuống bàn đá, phía đối diện nữ tữ áo trắng, nghe nàng nói, hắn cảm thấy hai chữ này thật nặng, phảng phất như không tồn tại.

"Trên đời này thật sự có vĩnh hằng sao?"

Diệp Phàm không nhịn được hỏi, có điều trong lòng sớm biết đáp án, cũng không mong chờ câu trả lời.

Cô gái nghe Diệp Phàm hỏi cũng không trả lời, chỉ cười nhẹ, trên má nổi lên một núm đồng tiền.

"Cô gái này phảng phất như tiên hồng trần, ngay cả mình năm xưa gặp nàng, e rằng nửa phần thắng cũng không có."

Diệp Phàm âm thầm suy nghĩ, cảm thấy thật kinh hãi.

"Sắp tới một bước đó mà thôi!"

Cô gái mỉm cười lên tiếng, âm thanh mềm mại như nước, Diệp Phàm nghe vậy, trái tim nhảy lên một cái. Cô gái này mạnh tới nhường nào? Ngay cả ý nghĩ trong lòng của hắn mà nàng cũng nhìn thấu! Nàng thật sự là tiên hồng trần hay sao?

Thời đại mà hắn phong Thần, thậm chí là thời đại này, tiên vĩnh viễn là một bí ẩn không có lời giải.

Một cường giả có thể giả tiên, gọi linh khí là tiên khí, tự phong mình làm tiên nhân, hay xem mình hơn cả tiên cũng không phải là tiên, đơn thuần là giả tiên, tất cả đều giả tiên.

Tiên chân thật vẫn là một bí ẩn, đời trước hắn là thần, vẫn như cũ không tìm được lời giải về tiên.

Mà theo lời nữ tữ áo trắng nói, nàng vẫn chưa đạt tới một bước kia, vẫn chưa phải là tiên, nhưng cho dù là như vậy, nàng vẫn vô cùng khủng bố, so với cổ nhân còn có phần vượt qua, tu vi mạnh đến không thể tưởng tượng được. "Dường như nơi này đã bị phá hủy rồi"

Diệp Phàm nhìn chung quanh, hoàn toàn xơ xác tiêu điều, chỉ có mỗi tòa cổ miếu này cùng một cây cổ thụ già nua sắp tạo hóa là còn tồn tại, phảng phất tất cả đều đã từng... biến mất. "Có nhiều chuyện có lẽ ngươi không nên biết quá sớm."

Nữ tữ áo trắng đạm mạc nói, nàng dõi mắt nhìn lên bầu trời âm u, phất tay một cái, bầu trời liền ảm đạm sáng lên.

Bên trên đó, Diệp Phàm chợt nhìn thấy những hình ảnh vô cùng kinh thiên.

Chỉ thấy trên bầu trời ảm đạm sáng kia, đang diễn biến hình ảnh một vị ma đầu khổng lồ có mười sáu cánh tay, đầu là một vùng tăm tối, hai chân xuyên mây đạp đất, giữa ngực phảng phất có hư không mượn thân, từng trận từng trận đem thế giới hút vào.

Trong cái lỗ hư không đó, hắn thấy có cường giả nhân tộc bị hút vào, cũng có cường giả các tộc khác. Còn có nhiều sinh linh khủng bố, có thập hung, có bí ẩn sinh linh.. "Vĩnh viễn, cũng chỉ là cái mê."

Nữ tử áo trắng chầm chậm nói ra, nàng nhìn hình chiếu trên không, trong mắt bỗng bắn ra một đạo cừu hận thấu trời, đem hình chiếu làm vỡ nát.

"Hắn mạnh đến cỡ nào?"

Diệp Phàm mở to mắt, cảm thấy quá khó tin, không thể tưởng tượng nổi, đủ loại xúc cảm.

"Bất tử."

Nàng khẽ phun ra hai chữ.

"Bất diệt."

Rồi lại nói ra hai chữ.

"Làm sao như vậy!"

Diệp Phàm trầm giọng, nói:

- Ta không tin trên đời này có người có thể bất tử bất diệt. Tạo hóa, luân hồi, muốn sinh phải diệt, muốn diệt phải sinh. Sinh tử luân hồi, lục đạo trần ai, làm sao có ai thoát ra ngoài lục đạo luân hồi mà bất tử bất diệt được. "Không thuộc luân hồi, tự nhiên bất tử bất diệt."

Nữ tữ bình thản đáp, đưa miệng nhấp một ngụm trà, nhẹ cười. Diệp Phàm nghe vậy, cảm thấy dường như nàng không thuộc về nơi này.

"Còn hi vọng sao?"

Diệp Phàm thở dài, dần hiểu ra một ít chuyện.

"Không biết."

Nàng lắc đầu, cảm thấy mờ mịt.

Chợt nàng quay sang nhìn Diệp Phàm, thở dài:

- Đến lúc ngươi phải đi rồi.

- Sau này còn gặp lại không?

Diệp Phàm nhìn nàng trầm mặc, một lần gặp, cả đời không quên, nữ tữ này phong hoa tuyệt đại không thuộc cõi trần, hắn rất muốn tương kiến nàng, lại tiếp tục nói chuyện, hắn còn có một số mê hoặc. "Sẽ."

Nữ tử mỉm cười bình thản, sau rồi nàng chỉ tay vào chén trà không biết đã đầy nước trà tự bao giờ, đạm bạc nói:

- Đây là trà quý, khó có dịp gặp mặt, tựu uống một chén đi.

"Ân"

Diệp Phàm trầm mặc cầm chén trà lên, chén nhà này vô cùng bình thường, trà cũng vậy, nhấm nháp một miếng chỉ thấy man mát, hơi nóng, có chút dịu nhẹ, thêm chút đắng, ngoài ra không có gì lạ.

Hắn chậm rãi uống xong chén trà, vừa đặt chén xuống thì liền nghe giọng của nữ tữ áo trắng vang lên từ phương xa, nàng cũng đã tan biến đâu mất.

"Tạm biệt."

Âm thanh này phảng phất như muốn đi sâu vào trong trái tim Diệp Phàm, muốn khắc vào trong tâm khảm của hắn. Tựa hồ chủ nhân kia muốn đem mình ghi vào ký ức Diệp Phàm, khiến hắn mãi không quên được nàng. "Tạm biệt."

Diệp Phàm thì thào, bỗng một giọt nước mặt chảy dài xuống má, tâm trạng của hắn chùng xuống, cảm thấy thất lạc vô cùng. Hắn muốn một lần nữa nhìn ngắm dung nhan tuyệt trần kia của nữ tữ nhưng đáng tiếc nàng đã rời đi.

Có những chuyện thật sự biến mất rồi thì mới cảm thấy tiếc nuối, cảm thấy thương tâm.

"Hi vọng một ngày nào đó có thể gặp lại gặp nàng."

Đến ngày đó hắn nhất định phải hỏi được tên của nàng...

Bình Luận (0)
Comment