Không Học Nữa, Yêu Thôi! - Hồng Thứ Bắc

Chương 17

Phó Xuyên bình tĩnh quay lại, nhìn vào Diêu Nhất đang cầm cốc trà gừng đường đỏ trong tay, chờ cô tiếp tục nói.

Diêu Nhất nâng tách trà lên: “Đường đỏ là đường mía, còn glucose là đường đơn, mình nên uống nước glucose thì dễ hấp thụ hơn.”

Tiếp theo, cô bắt đầu giải thích từ thành phần của đường để cho Phó Xuyên, rồi nói về cấu trúc của đường, từ hóa học cấp ba chuyển sang kiến thức hóa học đại học.

Cuối cùng, cô chưa nói hết ý, liền thêm một câu: “Thực ra mình không nghiên cứu nhiều về dinh dưỡng, lĩnh vực này mình không hiểu rõ lắm.”

Phó Xuyên im lặng nhìn cô một lúc, cuối cùng lên tiếng nói ra điều mà anh đã muốn nói từ lâu: “Cơ phải cậu học đến ngớ ngẩn rồi không?”

“Á?”

Diêu Nhất ngơ ngác nhìn Phó Xuyên, trong lòng cảm thấy rất tủi thân: hoàn toàn không hiểu mình đã làm sai điều gì mà khiến người tốt như Phó Xuyên lại nói ra câu đó.

“Không có gì.” Phó Xuyên liếc nhìn gương mặt mơ màng của cô, nhẹ nhàng nói, “Không sao, tôi đi trước đây.”

“Ồ.” Diêu Nhất không còn nhai ống hút nữa, mà nhìn theo Phó Xuyên bước ra ngoài cổng trường, cô vẫn đang suy nghĩ xem mình đã làm sai điều gì.

Cầm tách trà gừng đường đỏ, Diêu Nhất tiếp tục tìm kiếm, cuối cùng cô tìm thấy Lý Cách gần khu vực thi nhảy cao trên sân vận động.

“Tiêu Tiêu đâu?” Diêu Nhất kéo Lý Cách ra ngoài.

Lý Cách đang đi thu thập tin đồn khắp nơi, thấy Diêu Nhất thì hưng phấn nói: “Quán quân 5000 mét chắc chắn là của cậu rồi!”

Diêu Nhất gật đầu, trong cuộc đời cô chưa bao giờ có vị trí thứ hai, đương nhiên cho rằng vị trí đầu tiên chỉ có thể là của mình.

“Chỉ không biết có thể phá kỷ lục trường không.” Lý Cách hơi háo hức, “15 phút 36 giây đấy.”

“Tiêu Tiêu đâu?” Diêu Nhất lại hỏi.

“Triệu Tiền đang cùng cô ấy thi đấu.” Lý Cách liếc nhìn đồng hồ, “Chắc cũng sắp xong rồi.”

Nói xong, Lý Cách và Diêu Nhất cùng nhau hướng về khu vực thi ném tạ.

Lão Hàn cũng đứng ngoài vòng, nhìn vào trong, cả hai cùng chào ông.

“Vừa rồi Diêu Nhất chạy rất tốt.” Lão Hàn cười hiền hòa, tay cầm chai nước.

“Vì vinh quang của lớp mà tranh tài.” Diêu Nhất nghiêm túc nói.

Lão Hàn nhìn học trò của mình với ánh mắt hài lòng, gật đầu tán thưởng.

Lúc này, một làn gió thổi qua, Lão Hàn ngửi thấy mùi quen thuộc, nhìn vào tách trà trong tay Diêu Nhất, nhíu mày hỏi: “Diêu Nhất, em không khỏe sao không xin phép nghỉ, sao lại cố gắng tham gia thi đấu như vậy?”

Lão Hàn càng nghĩ càng cảm thấy Diêu Nhất quá liều, sao một cô gái lại có thể không quan tâm đến sức khỏe chỉ vì muốn thắng giải nhất. Nếu có chuyện gì xảy ra thì sao?

Diêu Nhất và Lý Cách đứng bên cạnh, đều có chút ngẩn ngơ, không hiểu lão Hàn đang tức giận vì cái gì.

“Em khỏe mà.” Diêu Nhất ngơ ngác nhìn thầy chủ nhiệm.

Lão Hàn là một người đàn ông, cũng không tiện nói thẳng chuyện này, nhất là khi bên cạnh còn có một bạn nam cùng tuổi.

“Con gái thầy mỗi lần đến thời gian này đều chỉ muốn nằm trên giường cả ngày không động đậy, ăn cơm cũng phải bố mẹ dâng đến miệng cho.” Lão Hàn nói bóng gió, “Dù Diêu Nhất em không cảm thấy khó chịu, nhưng cũng không nên tham gia thi đấu.”

Diêu Nhất và Lý Cách nhìn nhau, cả hai đều ngơ ngác.

“Cậu sao vậy, bị bệnh à?” Lý Cách khẽ hỏi Diêu Nhất bên cạnh.

Diêu Nhất lắc đầu: “Không, mình khỏe mà.”

Lúc này, Hàn Tiêu Tiêu cũng đã thi xong, cùng với Triệu Tiền bước về phía này.

“Có chuyện gì vậy?” Hàn Tiêu Tiêu thấy không khí căng thẳng liền không nhịn được hỏi.
Chưa để ba người lên tiếng, Hàn Tiêu Tiêu đã phát hiện ra tách trà gừng đường đỏ trong tay Diêu Nhất, cô quá quen với mùi này, chỉ cần ngửi là biết ngay.

“Cậu uống cái này làm gì, cậu lấy từ đâu ra vậy?” Hàn Tiêu Tiêu biết Diêu Nhất không đến kỳ, nhìn cô uống mà mặt mũi đã có vẻ không ổn.

“Mình hơi khát, mới mua ở tiệm trà sữa.” Diêu Nhất lắc lắc tách trà, nói một cách tự nhiên.

“……” Hàn Tiêu Tiêu cảm thấy tuyệt vọng với sự thiếu tinh tế của Diêu Nhất, “Đừng uống nữa, lớp trưởng đã mang nước đến rồi.”

Lúc này, lão Hàn mới nhận ra có gì đó không ổn, thật sự không biết nói gì với học trò của mình.

“Nhớ tối về nhà ăn cơm sớm nhé, hôm nay mẹ em nấu canh rồi.” Lão Hàn nhìn Hàn Tiêu Tiêu giật lấy tách trà gừng đường đỏ trong tay Diêu Nhất rồi ném đi.

“Biết rồi.” Hàn Tiêu Tiêu gật đầu, kéo Diêu Nhất đi về phía khu vực hậu cần.

Cả bốn người đi được chưa đến mười mét, Triệu Tiền mới phản ứng lại: “Mẹ em? Lão Hàn và mẹ cậu có quan hệ gì?”

Hàn Tiêu Tiêu vung vẩy cái đuôi tóc dài, nắm tay Diêu Nhất nói: “Mẹ mình là vợ của lão Hàn, cậu nói xem họ có quan hệ gì?”

Cả ba người đồng loạt dừng lại, ngỡ ngàng nhìn Hàn Tiêu Tiêu.

“Lão Hàn là bố cậu!” Lý Cách kinh ngạc.

“Đúng vậy, mình cùng họ, cậu không nhận ra à?” Hàn Tiêu Tiêu nhún vai, “Các cậu chậm hiểu quá.”

Diêu Nhất vô thức phản bác: “Trong lớp có năm sáu người họ Hàn.”

“Thì giờ các cậu biết rồi đó.” Hàn Tiêu Tiêu thấy việc lão Hàn là ba mình cũng chẳng có gì phải giấu diếm, cũng không có gì đặc biệt để nói thêm.

Sau khi bốn người tiêu hóa thông tin này, họ cùng nhau đi về khu vực hậu cần.

Cả buổi sáng các cuộc thi đã gần kết thúc, mọi người trong lớp hầu hết đã tụ tập ở khu hậu cần, thấy Diêu Nhất, ai nấy đều không khỏi vây quanh chào đón nhà vô địch của họ.

Lớp trưởng còn đặc biệt mang một chai nước giải khát đến, muốn cho nhà vô địch của họ uống.

“Có nước lọc không?” Diêu Nhất từ chối nước giải khát, chỉ muốn uống nước lọc.

Một bạn học đứng gần thùng nước lập tức lấy một chai nước đưa cho cô.

Lớp 10-2 vui vẻ, người nói người cười. Trong khi đó, không khí của lớp 10-1 lại có phần nặng nề, Phó Xuyên đã rời đi từ sớm, suốt buổi sáng lớp họ không có một ai vào được vòng chung kết.

Đặc biệt là lớp trưởng Dụ Thanh Doanh, sắc mặt không tốt, bình thường luôn tươi cười, nhưng lúc này lại giữ im lặng, không nói chuyện với các bạn khác trong lớp.

Các bạn học lớp 10-1 nghĩ rằng lớp trưởng của họ không vui vì kết quả thi đấu không như ý. Một số bạn nam xúm lại an ủi, cố gắng truyền tải cảm giác tích cực.

Dụ Thanh Doanh ngồi giữa, nước mắt bỗng nhiên rơi xuống, cô nức nở khóc. Các bạn nam xung quanh luống cuống, còn một số bạn nữ thân thiết với Dụ Thanh Doanh thì đẩy các bạn nam ra, nhẹ nhàng an ủi cô.

Nhìn thấy cảnh tượng này, không khí vui vẻ của lớp 10-2 bắt đầu tan biến. Một số bạn học quay đầu nhìn qua, rồi tự động tản ra.

“Được rồi, đừng quên cuộc thi vào lúc 2 giờ rưỡi chiều nhé, bây giờ mọi người đi ăn trưa và nghỉ ngơi đi.” Lớp trưởng cũng ngại không kéo dài niềm vui thêm nữa, bắt đầu giải tán mọi người.

Diêu Nhất và Hàn Tiêu Tiêu cùng nhóm bốn người đi ăn trưa ngoài trường, rồi sau đó tạm biệt nhau, Diêu Nhất về ký túc xá nghỉ ngơi.

Diêu Nhất vừa mới ngủ trưa chưa lâu thì bị tiếng gõ cửa bên ngoài làm cho tỉnh giấc.

Cô lật người dậy khỏi giường, khoác áo ngoài rồi đi ra mở cửa.

“Cậu… có chuyện gì không?” Diêu Nhất ngạc nhiên nhìn Dụ Thanh Doanh đứng ngoài cửa.

Dụ Thanh Doanh cười dịu dàng: “Có thể vào không?”

Diêu Nhất không phòng bị gì với các bạn gái, liền lùi lại hai bước, nhường chỗ cho Dụ Thanh Doanh vào.

Dụ Thanh Doanh lặng lẽ quan sát phòng ký túc, bên trong trông khá vắng vẻ, có thể coi là đơn giản. Bốn giường tầng, chỉ có chiếc giường dưới bên tay phải là có người nằm, còn lại tất cả đều trống không, cô thậm chí còn nhìn thấy những tấm ván giường trơ trọi.

Chỉ có bàn học là đầy ắp các cuốn vở bài tập và một chồng sách dày, chúng bị che khuất bìa và xếp quay vào trong, Dụ Thanh Doanh không thể nhìn thấy tên sách.

“Cậu đến có chuyện gì không?” Diêu Nhất không hiểu tại sao lớp trưởng lớp bên lại đến phòng mình, chứ không phải đi tìm lớp trưởng của cô sao?

“Bạn học Diêu, cậu và Phó Xuyên có quen biết nhiều không?” Dụ Thanh Doanh thử dò xét.

Diêu Nhất nhìn Dụ Thanh Doanh vẫn đang quan sát phòng mình, rồi kiên nhẫn trả lời: “Cũng bình thường thôi.”

Diêu Nhất tự cho là vậy, Phó Xuyên luôn giúp đỡ cô mỗi khi gặp khó khăn.

Dụ Thanh Doanh quay mặt vào góc Diêu Nhất không để ý, trong chốc lát sắc mặt cô trở nên u ám, nhưng khi quay lại, lại nở một nụ cười ngọt ngào: “Mình chưa từng nghe Phó Xuyên nhắc đến cậu bao giờ.”

Dụ Thanh Doanh cố tình nói những lời mơ hồ không rõ ràng.

Nhưng Diêu Nhất lại không hiểu được mục đích của Dụ Thanh Doanh, cô ngơ ngác hỏi: “Sao lại nhắc đến mình?” Có phải vì cô chưa trả tiền hay sao?

Trong mắt Dụ Thanh Doanh thoáng hiện sự u ám: “Cũng đúng, sao lại nhắc đến bạn học Diêu chứ?”

Diêu Nhất không thể chịu nổi cách nói vòng vo không đi vào trọng tâm của Dụ Thanh Doanh, cô ngáp một cái rồi lại hỏi: “Dụ Thanh Doanh, có chuyện gì thì cứ nói thẳng đi?”

Như thể không nhận thấy Diêu Nhất đang muốn ngủ, Dụ Thanh Doanh tiếp tục: “Bạn Diêu Nhất và lớp chúng mình là đối thủ cạnh tranh, mình hy vọng cậu đừng thân thiết quá với Phó Xuyên. Nếu cậu cứ quanh quẩn bên cậu ấy, sẽ khiến cậu ấy khó xử đấy.”

“Phó Xuyên có bảo cậu đến nói chuyện này không?” Nghe vậy, Diêu Nhất bỗng nhiên trở nên nghiêm túc.

Dụ Thanh Doanh tất nhiên không dám nói dối, chỉ có thể ậm ờ trả lời: “Cậu cứ quấn lấy Phó Xuyên như vậy, cậu ấy là người tốt, không muốn từ chối cậu. Là lớp trưởng, mình không hy vọng bạn học Diêu cứ làm phiền người có thành tích tốt nhất trong lớp chúng mình. Phó Xuyên cần thời gian học tập, bạn Diêu chắc chắn hiểu điều này.”

“Ồ.” Diêu Nhất thở phào nhẹ nhõm, biết rằng không phải Phó Xuyên sai bảo Dụ Thanh Doanh đến.

“Không sao đâu, mình ít khi tìm cậu ấy. Chỉ khi nào có chuyện cần mới nhờ cạu ấy, bình thường mình không làm phiền Phó Xuyên học đâu.”

“Vấn đề không phải là có làm phiền Phó Xuyên học hay không!” Dụ Thanh Doanh vô thức nâng cao giọng.

“Vậy là vấn đề gì?” Diêu Nhất ngây ra nhìn lớp trưởng lớp bên, trong lòng thầm nghĩ chắc chắn cô ấy học môn Toán không tốt, ngay cả mối quan hệ logic cơ bản cũng không hiểu nổi.

“Cậu!” Dụ Thanh Doanh cảm thấy Diêu Nhất chắc chắn đang giả vờ ngớ ngẩn, “Hôm nay mình đã thấy rồi, cậu cố tình làm phiền Phó Xuyên nhờ cậu ấy mua đồ giúp. Ở khu hậu cần có đầy đủ mọi thứ, sao cậu lại làm như vậy?”

“Chẳng có cố tình gì đâu.” Diêu Nhất giải thích, “Mình quên mang tiền, khu hậu cần cũng hết nước, nên mới mượn tiền Phó Xuyên thôi.”

Vô liêm sỉ! Dụ Thanh Doanh nghiến chặt răng, trong lòng tức giận nghĩ thầm: Không ngờ Diêu Nhất nhìn có vẻ hiền lành vậy mà lại có nhiều tâm tư như vậy.

Cuối cùng, hai người cứ thế tranh cãi, Dụ Thanh Doanh tức giận bỏ ra khỏi phòng, còn Diêu Nhất vẫn mơ màng không hiểu chuyện gì đang xảy ra, chậm rãi chui vào chăn tiếp tục ngủ trưa.

Suốt ba ngày thi đấu thể thao, ngoài tham gia thi đấu và cổ vũ cho Triệu Tiền, phần lớn thời gian còn lại Diêu Nhất đều dành để giải các bài tập của mình.

Cô cũng từng thử giúp viết lời phát biểu, cuối cùng bị lớp phó môn văn ghét bỏ và đuổi đi.

Sau khi kết thúc cuộc thi thể thao, mọi người còn một ngày nghỉ, qua bàn bạc, Triệu Tiền và nhóm bạn quyết định cùng nhau đến nhà Hàn Tiêu Tiêu để ăn ké.

Sáng sớm lão Hàn đi chợ mua đồ, chuẩn bị làm món ăn cho các học sinh của mình.

Bốn người tụ tập trong phòng khách, xem tivi, lắng nghe Lý Cách kể những tin đồn mà cậu biết, từ lớp 10-1 đến lớp 10-2, từ học sinh đến giáo viên, có đủ loại chuyện.

“Lý Cách, sau này cậu đừng chọn nghề gì nữa, cứ đi làm paparazzi đi, cậu chắc chắn sẽ trở thành một paparazzi vĩ đại và chuyên nghiệp.” Hàn Tiêu Tiêu khinh thường nói.

“Paparazzi có gì không tốt, không có paparazzi thì các cậu lấy đâu ra tin tức giải trí.” Lý Cách nghiêm túc đáp, “Ước mơ của mình thực sự là trở thành một paparazzi có thực lực và phẩm hạnh.”

Lão Hàn bưng một đĩa trái cây đến, không nhịn được cười nói: “Lý Cách, em muốn làm paparazzi à, không sợ hiệu trưởng đánh gãy chân em sao?”

“Chắc chắn không phải là chuyện của hiệu trưởng.” Triệu Tiền tự động cầm trái cây ăn, thành thạo đến mức không cần phải suy nghĩ.

“Con trai mình muốn làm paparazzi, chẳng lẽ không phải chuyện của hiệu trưởng à?” Lão Hàn ngồi xuống, định trò chuyện với các học trò một chút.

“…”

“Con trai ai vậy?” Hàn Tiêu Tiêu cảm nhận được cái nhìn kỳ lạ.

【Tác giả có lời muốn nói: “Mau mở chuyên mục đi, hãy lưu lại tôi, tôi đang đợi các bạn!”】

Bình Luận (0)
Comment