“Ừm, gió thổi làm tay mình đau.” Đương nhiên Diêu Nhất không muốn đi bệnh viện, chỉ là giai đoạn hồi phục bình thường mà thôi.
Phó Xuyên thu lại sự lo lắng tràn ra, lại trở lại dáng vẻ bình tĩnh: “Mình đã bảo chú Lý đến đón chúng ta rồi.”
Diêu Nhất “Ồ” một tiếng rồi đi phía trước, Phó Xuyên theo sau, im lặng đi một đoạn rồi hỏi: “Tối qua có đau không?”
Thấy anh chịu nói chuyện với mình, trong lòng Diêu Nhất thở phào nhẹ nhõm, quay người liếc nhìn Phó Xuyên một cái: “Đau.”
Câu này cô chưa từng nói với bố mẹ, sợ họ lo lắng. Vốn dĩ Diêu Nhất cũng không định nói với người khác, nhưng dường như khi nói đau, Phó Xuyên sẽ để ý đến cô.
Quả nhiên, Phó Xuyên sải vài bước đến gần, cằm hơi siết lại: “Khi tắm rửa hay thay quần áo thì nhờ mẹ giúp, đừng tự mình làm lung tung.” Anh lo rằng Diêu Nhất không những không dưỡng lành được tay mà còn có thể bị lạnh dẫn đến ốm.
“Ừm.” Diêu Nhất ngoan ngoãn đồng ý hết.
Thấy xe của chú Lý đến, Diêu Nhất mỉm cười hỏi: “Xe nhà cậu sửa xong rồi à?”
Phó Xuyên khựng lại, suýt chút nữa quên mất cái cớ mình đưa ra trước đó.
“Sửa xong vài ngày trước rồi.” Phó Xuyên giữ vẻ bình tĩnh đáp.
Diêu Nhất lên xe trước, Phó Xuyên ngồi ở bên trái cô, lo lắng va phải tay phải đang bị thương của cô.
Ngồi trong xe ô tô tất nhiên thoải mái hơn ngồi sau xe đạp nhiều, ít nhất là không bị gió táp vào mặt. Ánh mắt Phó Xuyên vẫn luôn dừng trên người Diêu Nhất, thỉnh thoảng lại nghiêng người qua giúp cô chỉnh lại áo khoác và băng quấn.
“Buổi sáng cậu tự mặc áo à?” Áo len bên trong chỉ có hai cái cúc, nhưng cúc nào cũng cài lệch, khóa kéo áo khoác bên ngoài thì lại bị kẹt cả trên lẫn dưới.
Diêu Nhất gật đầu, hoàn toàn không nhận ra có gì bất ổn, ngồi ở ghế sau một cách rất tự nhiên.
Phó Xuyên hiểu tính cách của cô, nên cũng không nói thêm. Anh nghiêng người sát lại, đưa tay giúp cô kéo khóa xuống.
Hai người ở gần nhau đến mức khoảng cách gần như không còn, Diêu Nhất cứng đờ người, không dám nhúc nhích.
Khóa kéo có vẻ đã bị Diêu Nhất làm hỏng, Phó Xuyên một tay giữ nhẹ cằm cô, cuối cùng dùng sức kéo mạnh mới khiến khóa kéo mở ra được.
Cúc áo bên trong cũng bị cài lệch, Phó Xuyên khẽ ngẩng đầu, nhỏ giọng hỏi: “Để mình giúp cậu tháo cúc ra rồi cài lại nhé?”
Diêu Nhất cúi xuống nhìn hai chiếc cúc lớn lộn xộn trước ngực mình, ngoan ngoãn gật đầu.
Chiếc áo len vốn là hàng hiệu mà mẹ Diêu mua, mang phong cách thoải mái, nhưng mặc lên người Diêu Nhất lại trông có chút quê mùa.
Phó Xuyên tháo cúc áo ra rồi cài lại cẩn thận, sau đó hơi lùi lại một chút, nhìn tổng thể Diêu Nhất. Nghĩ ngợi một lát, anh đưa tay nhẹ nhàng chỉnh tóc cho cô, vuốt phẳng những sợi tóc rối dựng lên.
Diêu Nhất không dám nhúc nhích, chớp mắt vài cái, đôi mắt tròn xoe nhìn Phó Xuyên, trông chẳng khác nào một chú cún con đang muốn lấy lòng chủ nhân, mà lại là loại cún nhà quê đơn thuần phác nhất.
Nhìn cô như vậy, lòng Phó Xuyên mềm nhũn, anh hạ thấp ánh mắt dịu dàng của mình, nắm lấy tay trái của Diêu Nhất. Ngón tay thon dài của anh nhẹ nhàng lướt trên lòng bàn tay cô, viết bốn chữ.
Bầu không khí đột nhiên yên lặng, tựa như mọi thứ đều ngưng đọng lại. Diêu Nhất cảm thấy lòng bàn tay mình ngứa ngáy, nhưng cô phải cố nén không bật cười. Nhỡ đâu làm Phó Xuyên nổi giận nữa thì sao?
Đợi Phó Xuyên viết xong trong lòng bàn tay, Diêu Nhất lén liếc nhìn chú Lý đang chăm chú lái xe phía trước, sau đó khẽ dịch người, nhích lại gần Phó Xuyên, nhỏ giọng hỏi: “Cậu viết gì thế?”
“…”
Không khí mờ ám, ngọt ngào ban đầu bị Diêu Nhất phá tan không còn gì, Phó Xuyên hơi thất vọng, sắc đỏ trên vành tai anh cũng dần tan đi.
Thấy Phó Xuyên rút tay lại, Diêu Nhất sợ anh giận thật, vội vàng nắm lấy tay anh, giữ chặt không buông.
Phó Xuyên ngạc nhiên nhìn sang, chỉ thấy Diêu Nhất mở to đôi mắt ngây thơ, chậm rãi nói: “Tay cậu ấm thật.”
“Cô gái nhỏ thấy lạnh à? Trong xe bật điều hòa rồi, để chú tăng nhiệt độ thêm chút nhé?” Chú Lý vừa nhìn đường vừa lên tiếng.
Bị chú Lý nói trúng, lần này Diêu Nhất lại chẳng hề bối rối, đáp một cách tự nhiên: “Không cần đâu, cảm ơn chú Lý.”
Phó Xuyên cúi đầu nhìn đôi tay đan vào nhau của cả hai, sắc đỏ nhàn nhạt vừa biến mất trên tai lại chầm chậm hiện lên. Quả thật tay Diêu Nhất hơi lạnh, nhưng chẳng mấy chốc đã bị nhiệt độ từ tay anh làm ấm lên.
Hai người giữ nguyên tư thế ấy cho đến khi xe dừng dưới khu nhà của Diêu Nhất mới buông tay ra. Phó Xuyên cũng bước xuống xe cùng cô.
Kéo lại chiếc áo đồng phục bị trễ của Diêu Nhất, Phó Xuyên đứng đối diện cô, khuôn mặt điển trai thoáng qua chút bối rối: “Mình đồng ý với cậu.”
“Gì cơ?” Diêu Nhất chưa kịp hiểu, ngạc nhiên hỏi lại, “Đồng ý với mình?”
Phó Xuyên dời ánh mắt, ánh nhìn rơi vào cánh cổng phía sau lưng Diêu Nhất: “Không phải cậu muốn yêu đương với mình sao? Mình… không ngại.”
Diêu Nhất ngẩng đầu nhìn Phó Xuyên một lúc lâu, cuối cùng cũng phản ứng lại: “Cậu… cậu đồng ý yêu đương với mình rồi?”
Niềm vui đến quá bất ngờ, Diêu Nhất nghi hoặc nhìn Phó Xuyên, trong lòng tự hỏi liệu anh có đang bẫy mình không. Rõ ràng những “bí kíp” trong sổ tay của cô còn chưa thực hiện hết, sao lại thành công nhanh thế này?
Nhưng người mình thích đã đồng ý, dù có ngốc đến mấy cô cũng chỉ có thể chấp nhận thôi.
Phó Xuyên muốn danh chính ngôn thuận chăm sóc một người ngốc nghếch nào đó. Anh không thể chịu được việc nhìn thấy bảo vật luôn được cất giấu trong tim mình chẳng biết tự chăm lo, hết lần này đến lần khác làm mình bị thương.
“Ừ, mình đồng ý rồi.” Phó Xuyên nhìn như bình tĩnh, nhưng bàn tay lại vô thức siết chặt.
Diêu Nhất chớp mắt, đáp một tiếng “Ồ,” rồi ngay sau đó, với tốc độ cực nhanh, cô hôn nhẹ lên khóe môi Phó Xuyên.
Vừa nãy trong đầu cô bất chợt hiện ra một câu trong “bí kíp”: Giữa bạn trai bạn gái, sự thân mật vừa phải là cần thiết, ví dụ như một nụ hôn chúc ngủ ngon hoặc hôn tạm biệt.
Phó Xuyên đã đồng ý, vậy nghĩa là họ đã là bạn trai bạn gái. Diêu Nhất cảm thấy quy tắc đó phải được áp dụng ngay, và cô tự thầm khen ngợi bản thân vì đã biết cách học đi đôi với hành.
Trong một khoảnh khắc, đồng tử của Phó Xuyên hơi co lại. Anh vội vàng quay mặt đi, không muốn để Diêu Nhất nhìn thấy sắc đỏ mỏng manh trên mặt mình.
May mà sau khi hôn xong Diêu Nhất chỉ mải vui vẻ tận hưởng cảm giác thành công, hoàn toàn không để ý đến sự khác lạ của Phó Xuyên.
“Mình về đây, cậu cũng mau về đi. Ở đây gió lớn, thổi vào người cậu nhưng người đau lại là lòng mình.” Diêu Nhất lại vô thức bật công tắc nói lời tình cảm sến súa, lấy hết mấy câu mình biết ra sử dụng.
Phó Xuyên thừa biết những lời nói của Diêu Nhất không phải thật lòng, thậm chí còn chẳng đủ tiêu chuẩn để gọi là lời tình tứ. Vậy mà không hiểu sao, mấy câu sến súa quê mùa ấy lại khiến lòng anh ngọt ngào thêm một chút.
Trong xe, chú Lý chỉ nhìn thấy bóng lưng của cậu chủ nhà mình, còn Diêu Nhất thì bị che khuất hoàn toàn, chẳng rõ đã xảy ra chuyện gì. Chú chỉ biết rằng nụ cười thoáng hiện trên khuôn mặt cậu chủ là nụ cười đẹp nhất mà chú chưa từng thấy suốt bao năm qua.
Diêu Nhất thì lại bị niềm vui vì thành công hẹn hò với Phó Xuyên làm cho choáng ngợp. Cô hí hửng bước về nhà, trên mặt là một nụ cười lớn không giấu nổi.
“Sao thế này? Ở trường có chuyện gì vui mà cười tươi vậy?” Lâm Tú Ngọc vừa chuẩn bị xong bữa tối, tháo tạp dề xuống thì thấy Diêu Nhất cười đến mức như muốn kéo miệng ra sau lưng, hoàn toàn không giống dáng vẻ của người vừa bị gãy tay.
“Không có gì đâu ạ.” Diêu Nhất nở nụ cười thật tươi với mẹ.
Cô nghĩ thầm, họ đã chính thức yêu nhau rồi. Cô vui vẻ tưởng tượng viễn cảnh chờ đợi Phó Xuyên vì yêu đương mà thành tích sa sút!
“Được rồi, mau đi rửa tay rồi ăn cơm.” Lâm Tú Ngọc nói với Diêu Nhất xong, liền đi gõ cửa phòng làm việc: “Lão Diêu, ra ăn cơm thôi.”
Diêu Nhất bước vào phòng tắm, vất vả rửa tay.
Để cô có thể dùng tay trái ăn cơm dễ dàng, Lâm Tú Ngọc cố ý nấu toàn món dễ ăn bằng thìa.
Hôm nay Diêu Nhất trông đặc biệt vui vẻ, ăn liền hai bát cơm, thậm chí không vào phòng đọc sách như thường lệ, dù giờ cô chẳng thể viết chữ được.
Nhìn Diêu Nhất nằm dài trên ghế sofa xem tivi, sau khi rửa bát xong bố Diêu đi tới, hài lòng nói: “Cũng nên thư giãn một chút, ngày nào cũng thi cử, thi đấu, bố nhìn thôi cũng thấy căng thẳng.”
Nghĩ lại, ông cảm thấy việc con gái bị thương ở tay cũng không hoàn toàn là chuyện xấu. Bố Diêu ngồi xuống xem tivi cùng Diêu Nhất, trong lòng vẫn tưởng rằng cô vì tay bị đau nên mới không vào phòng học bài.