Nói không khó chịu, chắc chắn là giả. Các tài xế lái xe buýt ở thành phố Yến rất thích đạp phanh, khiến hành khách đứng bên trong lắc lư dữ dội.
Nếu không nhờ Phó Xuyên ôm lấy cô, Diêu Nhất chắc chắn đã bị hất văng ra ngoài.
“May mà có cậu,” Diêu Nhất nằm gục trên người Phó Xuyên, miễn cưỡng nói. Đã lâu không đi xe buýt, cô thật sự không quen.
Nghĩ vậy, Diêu Nhất ngẩng đầu nhìn cằm của Phó Xuyên, khẽ hỏi: “Còn cậu thì sao?” Cô đoán anh chưa từng đi xe buýt lần nào.
Phó Xuyên sững lại, đáy mắt hiện lên ý cười: “Không khó chịu.”
Mọi người đứng gần hai mươi phút, sau đó lần lượt xuống xe. Hàn Tiêu Tiêu và Triệu Tiền đi trước.
“Nhất Nhất, bọn mình đi trước nhé,” Hàn Tiêu Tiêu quay đầu lại gọi Diêu Nhất ngay khi xuống xe.
“Được,” Diêu Nhất khó khăn thò đầu ra khỏi vòng tay của Phó Xuyên.
Xe buýt quá chật, mùi cũng không dễ chịu. Phó Xuyên không thích đi xe buýt, nhưng nghĩ đến người trong lòng, anh có thể chấp nhận được.
Tuy nhiên, khi trên xe ít người hơn, Diêu Nhất cũng lùi ra, nắm lấy một bên tay vịn đã trống, quay đầu thảo luận về cuộc thi năm sau với Tần Lịch.
Phó Xuyên đứng đối diện, lặng lẽ nhìn cô, không tham gia vào cuộc trò chuyện của họ.
“Chắc hai người là người lớn tuổi nhất trong số sáu thí sinh tham gia,” Lý Cách đã nhận được tin tức, liền tiết lộ với họ.
Tần Lịch và Diêu Nhất đều nhập học đúng độ tuổi, hiện tại đang học lớp 11. Trong khi đó, những người được chọn tham gia kỳ thi IMO thường nhỏ tuổi hơn, thuộc nhóm nổi bật từ nhỏ, hay nhảy lớp. Vì vậy, độ tuổi của họ đều khá trẻ, trong đó Lưu Mân là nhỏ tuổi nhất.
“Nhưng các cậu phải tin vào bản thân mình,” Lý Cách mỉm cười khích lệ, “đi được đến bước này đã rất tuyệt rồi, không cần phải tự tạo áp lực tâm lý.”
Diêu Nhất chỉ dùng một tay nắm lấy tay vịn, không hề lo lắng, thái độ khá thờ ơ: “Lớn tuổi thì ảnh hưởng gì đến việc thi đấu?”
“Ừm… cũng không phải là vấn đề gì lớn. Chỉ là ban tổ chức thường thích những thí sinh nhỏ tuổi hơn khi mọi người có thành tích ngang nhau,” Lý Cách nhún vai.
Tham gia cuộc thi IMO có giới hạn tuổi, cùng một đề bài, việc một thiếu niên giải được và một người trung niên giải được là hai chuyện khác nhau.
“Diêu Diêu, chúng ta đến rồi,” Phó Xuyên tiến lại gần, nói với Diêu Nhất khi xe buýt dừng ở trạm.
“Ồ,” Diêu Nhất vẫy tay chào Lý Cách và Tần Lịch, sau đó được Phó Xuyên nắm tay dắt xuống xe.
“…” Lý Cách nhìn theo bóng lưng hai người vừa xuống xe với vẻ mặt phức tạp, rồi quay sang nhìn bạn cùng bàn, “Vừa rồi mình nghe nhầm đúng không?”
“Gì cơ?” Tần Lịch không hiểu ý.
“Phó Xuyên vừa gọi Diêu Nhất là… Diêu Diêu… Từ khi nào họ thân thiết như vậy?” Lý Cách nghĩ lại lúc nãy mà vẫn khó tin.
Tần Lịch liếc nhìn Lý Cách một cách kỳ lạ: “Chẳng phải lúc nào họ cũng thân thiết sao?”
Lý Cách sững sờ, chẳng lẽ họ không phải là đối thủ cạnh tranh?
Khi con người bị giới hạn bởi tư duy cố hữu, họ sẽ không thể thoát ra mà chỉ mãi theo đuổi suy nghĩ ban đầu. Hiện tại, Lý Cách đang ở trong trạng thái như vậy.
“Vài ngày nữa là được tháo bó bột đúng không?” Phó Xuyên cau mày nhìn vào tay của Diêu Nhất.
“Bác sĩ nói mấy ngày nữa là có thể tháo được rồi,” Diêu Nhất trả lời, khuôn mặt cũng không mấy vui vẻ. Trước đó, Phó Xuyên đã nói ngày mai anh phải trở về Bắc Kinh, hai người họ sắp phải yêu xa!
Phó Xuyên hỏi: “Cô chú có đi cùng cậu không?”
“Có đi,” Diêu Nhất gật đầu.
“Thời gian này hãy tự chăm sóc bản thân, đừng để bị thương nữa,” Phó Xuyên nhẹ nhàng dặn dò, đôi lông mày cũng giãn ra một chút.
Diêu Nhất đứng đó, gật đầu. Nhìn vào đôi mắt của cô, người ta có thể nhận ra sự ngoan ngoãn trong bản chất, hoàn toàn trái ngược với vẻ ngoài toát lên khí chất ngông nghênh.
Phó Xuyên nhìn mà lòng mềm lại, đưa tay chỉnh lại chiếc khăn quàng cổ trên cổ cô, rồi thuận thế cúi xuống hôn nhẹ lên trán Diêu Nhất.
Mãi đến khi Phó Xuyên vẫy tay rời đi, Diêu Nhất vẫn đứng ngẩn ngơ.
Nhìn bóng lưng Phó Xuyên ngày càng xa, cô cúi đầu nhìn ngực mình, còn đưa tay chạm nhẹ.
… Lại đập nhanh rồi.
Khi lên lầu, Diêu Nhất vẫn đang nghĩ xem có nên ra sân bay tiễn Phó Xuyên không, bởi cô vừa nhớ đến một cảnh cầu hôn ở sân bay trong cuốn sổ tay. Mặc dù họ đã bắt đầu hẹn hò, nhưng Diêu Nhất vẫn không ngại biến tấu cảnh tượng ấy một chút.
Cái gọi là hòa quyện và thông suốt, chính là Diêu Nhất đây!
Cô càng nghĩ càng cảm thấy vui vẻ, đến mức khi thấy bố Diêu đang đứng ở cửa vứt rác, cô lập tức chào ông với giọng vui vẻ.
“Nhất Nhất, con về rồi à? Mau giúp mẹ dọn đồ đi.” Bố Diêu mang giày chuẩn bị xuống lầu.
“Bố mẹ chuẩn bị ra ngoài à?” Diêu Nhất ngạc nhiên hỏi, vì bình thường khi đi công tác, họ sẽ thông báo trước.
“Con sẽ đi cùng bố mẹ đến Bắc Kinh thăm ông ngoại ,” tiếng bố Diêu vọng lên từ cầu thang dưới lầu.
Diêu Nhất ngớ người, đẩy cửa bước vào, tìm thấy mẹ Lâm Tú Ngọc trong phòng mình.
“Mẹ, chúng ta đi Bắc Kinh thật ạ?” Diêu Nhất đứng ở cửa hỏi, “Bố bảo con giúp mẹ dọn đồ.”
“Đúng rồi, năm nay sẽ đón Tết cùng ông ngoại.” Lâm Tú Ngọc ra hiệu bảo Diêu Nhất lùi lại, “Bố con sao thế, lại bảo con đến giúp? Trong phòng khách có món canh mà mẹ nấu, con đi uống đi.”
Cuối cùng, Diêu Nhất mơ màng trở lại phòng khách, ngồi trên ghế uống canh, mỗi lần một muỗng, không có khí thế gì.
Một lúc sau, bố Diêu lên lầu, sau khi rửa tay xong, Lâm Tú Ngọc cũng mang ra hai chiếc vali lớn.
“Ngày mai chúng ta thật sự phải đi sao?” Diêu Nhất đặt muỗng xuống hỏi.
Lâm Tú Ngọc ngồi xuống bên cạnh, nhẹ nhàng xoa đầu con gái: “Mấy ngày trước ông ngoại bị ốm, nên bố con quyết định năm nay chúng ta ăn Tết ở Bắc Kinh.”
Diêu Nhất có thể nói là người thành phố Yến chính gốc, dù hồi còn rất nhỏ cô từng sống ở Bắc Kinh nhưng chẳng nhớ được gì nhiều.
Tuy nhiên, ở thành phố Yến họ cũng không có nhiều họ hàng, Tết Nguyên Đán cũng chỉ là chuyện của ba người trong gia đình. Đi Bắc Kinh cũng không có gì khác biệt, miễn là cả nhà ở bên nhau thì Tết cũng trọn vẹn.
“Ông ngoại không sao chứ?” Diêu Nhất lo lắng hỏi.
“Không sao rồi, trước đó ông bị sốt, giờ đã ổn định.” Bố Diêu nói xong rồi lại vào bếp múc canh cho Diêu Nhất.
“Bố con thật là tham ăn, canh của con cũng không tha,” Lâm Tú Ngọc ngồi xuống ghế, định đứng dậy đi tìm bố Diêu để trách móc.
Diêu Nhất giữ mẹ lại: “Dù sao con cũng không uống hết.”
Lâm Tú Ngọc lại ngồi xuống: “Bác sĩ mà mẹ đã đặt lịch trước cho con cũng thôi đi, ở Bắc Kinh bố con sẽ tìm một bác sĩ khác cho con, con sẽ đi tháo bột ở đó.”
” Vâng.” Diêu Nhất không có ý kiến gì, đầu óc cô lúc này chỉ nghĩ đến một chuyện duy nhất.
Trong kỳ nghỉ đông, cô cũng có thể đến tìm Phó Xuyên, vậy thì… họ sẽ không phải yêu xa nữa!
Khi về phòng, việc đầu tiên Diêu Nhất làm là cầm điện thoại lên, định gọi cho Phó Xuyên.
“Diêu Diêu?” Phó Xuyên ngồi trước máy tính, nhẹ nhàng hỏi người đối diện.
Đây là lần đầu tiên Diêu Nhất chủ động gọi điện cho Phó Xuyên sau khi họ bên nhau. Thường ngày, cô chỉ chậm rãi nhấn vào điện thoại và gửi tin nhắn, đôi khi nếu thật sự gấp gáp, không thể gọi được thì cô mới gửi tin thoại.
“Mai cậu bay lúc mấy giờ?” Diêu Nhất không nói rằng cô cũng sẽ đến Bắc Kinh.
“Sáng mai 9 giờ, sao vậy?” Phó Xuyên với khuôn mặt tuấn tú, khi bị ánh sáng trắng từ màn hình máy tính phản chiếu càng trở nên cuốn hút. Đáng tiếc trong phòng làm việc không có ai khác.
Chín giờ… Diêu Nhất nhớ lại chuyến bay mà mẹ cô vừa nói, họ sẽ khởi hành lúc 11 giờ.
“Không sao đâu, mình chỉ hỏi vậy thôi,” Diêu Nhất quyết định sẽ gọi cho Phó Xuyên khi đến Bắc Kinh, cuốn sổ tay có nói rằng đôi khi cần tạo ra những bất ngờ, dù cô không biết Phó Xuyên có bất ngờ khi nhìn thấy mình hay không.
“Thật sự không sao chứ?” Phó Xuyên nghe thấy những từ ngữ vô thức của Diêu Nhất, biết rõ cô đang lúng túng.
“Ừ, mình chỉ là…” Diêu Nhất nhìn vào bìa cuốn “Sổ tay tình yêu” trên đầu giường, nơi có dòng chữ in thật to ‘Nếu yêu, hãy nói ra’, rồi nói lấp liếm, “Không nỡ xa cậu.”
【Tác giả có lời muốn nói: Mùa đông viết chữ thật là lạnh, tay tê cứng rồi, nên tôi quyết định nghỉ ngơi một chút. (╯︵╰,)】