Không Học Nữa, Yêu Thôi! - Hồng Thứ Bắc

Chương 74

“Tiểu Xuyên, con thật sự… đã có cô gái mình thích rồi sao?” Sau khi tiễn gia đình nhà họ Bạch đi, Giang Lam vẫn không kiềm chế được mà hỏi.

Phó Xuyên giữ vẻ mặt bình tĩnh: “Mẹ hẳn đã gặp cô ấy rồi.”

“Mẹ từng gặp sao?” Giang Lam lập tức hồi tưởng lại những cô gái điều kiện tốt ở Bắc Kinh.

“Là hàng xóm của chúng ta ở núi Lộc Cốc.” Phó Xuyên nhắc nhở.

Giang Lam sững sờ, không phải vì không nhớ ra mà là do ấn tượng quá sâu sắc. Bà vẫn còn nhớ tên cô bé ấy, hồi đó mỗi ngày cô bé đó đều ở bên Phó Xuyên, thỉnh thoảng ra ngoài hít thở không khí rồi làm quen với hàng xóm.

Mẹ Phó từng rất ngưỡng mộ sự hoạt bát của Diêu Nhất, không hẳn vì tính cách, mà là vì từ cô toát ra sức sống mãnh liệt.

“Có phải là… cô bé trước cổng trường trung học lần trước không?” Giang Lam cố gắng kìm nén sự kinh ngạc, nếu bà không nhầm, cô bé đó lớn lên lại rất đen.

“Vâng.” Không biết nghĩ đến điều gì, khóe môi Phó Xuyên khẽ cong lên một nụ cười ấm áp.

Giang Lam nhìn thấy nụ cười hiếm hoi của con trai, những cảm xúc khác trong lòng bà cũng tan biến. Dù cô bé đó có hơi đen một chút, nhưng Tiểu Xuyên thích là được rồi.

“Cô bé ấy bây giờ đang ở thành phố Yến sao?” Bố Phó vẫn giữ vẻ mặt nghiêm nghị, nhưng giọng điệu lại rất ôn hòa.

“Ở Bắc Kinh, Diêu Diêu đến để chăm sóc ông ngoại.” Phó Xuyên cúi đầu liếc nhìn điện thoại rồi mới trả lời.

Bố Phó gật đầu: “Vậy thì tốt, khi nào mời con bé đến nhà chơi một chuyến.”

Giang Lam dường như nhớ ra điều gì đó: “Mẹ nhớ ông ngoại của cô bé là ông cụ Lâm, đúng không?”

“Ông cụ Lâm nào?” Bố Phó ngạc nhiên hỏi.

“Còn ông cụ Lâm nào nữa chứ.” Giang Lam liếc chồng mình một cái.

Bố Phó chợt hiểu ra, nghĩ ngợi một lúc rồi nói: “Vậy thì đúng lúc, chi bằng chúng ta đến thăm ông cụ Lâm luôn.”

Ông cụ Lâm có địa vị rất cao ở Bắc Kinh, là một bậc lão thành trong giới văn hóa, được mọi người vô cùng kính trọng. Những năm qua, nhà họ Phó dù đứng đầu về kinh tế, gần như không ai sánh kịp, nhưng vẫn luôn tôn trọng những người làm văn hóa.

“Bố, để con hỏi ý kiến Diêu Diêu trước đã.” Phó Xuyên không vội vàng đồng ý.

Bố Phó gật đầu đồng ý. Dẫu sao ông vẫn là một thương nhân, chẳng mấy chốc đã chuyển chủ đề: “Công ty con tự mở hai năm trước, tình hình thế nào rồi?”

Năm nay tính cả tuổi mụ Phó Xuyên cũng chỉ mới mười tám, hai năm trước vẫn còn chưa đủ tuổi trưởng thành, công ty thành lập đều phải mượn danh nghĩa của Giang Lam.

“Cũng tạm ạ.” Phó Xuyên không mấy chú tâm vào chuyện này, bởi vừa nãy Diêu Nhất gửi tin nhắn cho anh.

Sau khi trò chuyện qua loa với bố mình, Phó Xuyên viện cớ rồi quay về phòng.

Thực ra Diêu Nhất cũng chẳng có việc gì quan trọng, cô chỉ muốn củng cố thêm mối quan hệ giữa hai người. Tin nhắn gửi đi đều khô khan, không mang ý nghĩa gì đặc biệt.

Phó Xuyên khép cửa lại, nhìn chằm chằm vào điện thoại rồi khẽ cười thành tiếng, sau đó nhanh chóng bấm gọi.

Diêu Nhất đang nằm trên giường làm bài tập, vừa nhìn thấy tên hiển thị trên màn hình liền lập tức ngồi thẳng dậy, nghiêm túc nghe máy.

“Diêu Diêu.” Giọng nam trong trẻo, dễ nghe từ đầu dây bên kia truyền đến, còn mang theo sự dịu dàng khó giấu.

“Xin chào ngài.” Diêu Nhất đáp lại rất tự nhiên.

Phó Xuyên nhíu mày: “Diêu Diêu? Là mình đây.”

“Mình biết mà.” Diêu Nhất nghiêm túc nói, “Cậu có biết tại sao mình lại gọi là ‘Ngài’ không?”

Tuy Phó Xuyên có hiểu biết về tài chính và thời sự, nhưng lại không rành lắm về những trào lưu mạng, càng không quen với kiểu tán tỉnh đầy màu sắc này.

“Không biết.” Phó Xuyên thành thật trả lời.

Diêu Nhất cười đắc ý, nói qua điện thoại: “Vì cậu ở trong lòng mình.”

… Một khoảng lặng kéo dài, vậy mà Phó Xuyên thật sự cảm nhận được một chút ngọt ngào trong lòng.

Diêu Nhất không thể nhìn thấy mặt Phó Xuyên, giờ ngay cả giọng nói cũng không nghe được, bỗng dưng có chút lo lắng. Chẳng lẽ câu nói của cô vẫn chưa đủ hay?

May mắn là trước khi Diêu Nhất kịp hoảng loạn, Phó Xuyên đã đáp lại: “Diêu Diêu cũng ở trong lòng mình.”

Diêu Nhất nghe vậy rất hài lòng, cảm thấy mình đã đi đúng hướng. Mỗi ngày một câu tình tứ, tình yêu sẽ dài lâu.

Không biết là quá tự nhiên hay do bản thân đã sớm chấp nhận, Diêu Nhất hoàn toàn dễ dàng thừa nhận rằng mình thích Phó Xuyên.

“Diêu Diêu, ngày kia ba mẹ mình sẽ đến gặp ông ngoại cậu.” Phó Xuyên nói trước để cô biết. “Ngày mai chúng ta ra ngoài được không?”

“Nhưng mình muốn làm bài tập.” Diêu Nhất sờ vào quyển sách bài tập của mình, dùng giọng dỗ dành trẻ con nói: “Hay là cậu tự đi chơi đi?”

“Vậy… mình đến chỗ cậu làm bài cùng nhé?” Phó Xuyên nhanh chóng thay đổi kế hoạch.

Diêu Nhất vốn định tranh thủ lúc Phó Xuyên đi chơi để làm thêm vài bài, ai ngờ anh cũng muốn đến, thế chẳng phải là cùng nhau tiến bộ sao? Mặc dù điểm số của cô giờ đã chẳng còn chỗ nào để cải thiện thêm nữa.

“Mình nghĩ lại rồi, thấy ra ngoài chơi vẫn hay hơn.” Diêu Nhất đổi ý nói.

Thái độ của cô rõ ràng đến mức Phó Xuyên có thể đoán ra ba phần ý định, nhưng điều này lại vừa vặn có lợi cho anh.

“Được rồi.”

Hai người hẹn nhau gặp ngoài trời, Phó Xuyên đến trước và đứng đợi ở địa điểm đã định. Anh đứng đó, khiến những người xung quanh cứ ngỡ anh là một ngôi sao nổi tiếng.

Còn Diêu Nhất thì không quá chú trọng vẻ bề ngoài, cô chỉ đơn giản cuộn mình như một quả bóng rồi bước ra ngoài.

“Cậu trông… khá đẹp đấy.” Diêu Nhất mặc dù đã mặc rất dày, nhưng mũi cô vẫn đỏ ửng. Cô chạy lại gần và câu đầu tiên khi gặp Phó Xuyên chính là vậy.

Phó Xuyên không thấy phiền khi bị nói thế, anh mỉm cười nhẹ rồi nắm lấy tay Diêu Nhất.

“Chúng ta sẽ đi đâu chơi?” Tay chân Diêu Nhất vốn hay lạnh, nhưng ngược lại, Phó Xuyên trước đây có thể trạng yếu, tay anh luôn ấm áp.

“Đi công viên giải trí nhé.” Phó Xuyên đã dành cả đêm để lên kế hoạch, cuối cùng quyết định chọn công viên giải trí. Anh muốn cùng Diêu Nhất ngồi ở vị trí cao nhất trên vòng xoay khổng lồ, nghe có vẻ bình thường nhưng đầy lãng mạn.

Diêu Nhất không phản đối, vui vẻ đi theo Phó Xuyên, miễn là hai người không phải về nhà làm bài tập cùng nhau.

Công viên giải trí dù vào mùa đông vẫn đông đúc người, Phó Xuyên nắm tay Diêu Nhất và dẫn cô vào xếp hàng. Xung quanh họ, những bậc phụ huynh đang dẫn theo trẻ con.

Diêu Nhất mặc chiếc áo bông, trên mũ có một quả lông nhỏ xinh xắn. Phía sau là một phụ huynh đang ôm một đứa trẻ, tay còn kéo một đứa khác, vội vàng chăm sóc khiến mọi thứ trở nên hỗn loạn. Đứa trẻ trong tay bà mẹ rất thích quả lông nhỏ trên mũ của Diêu Nhất, cố gắng vặn vẹo cơ thể mềm mại để với tới chiếc mũ của cô.

Khi đội hình di chuyển về phía trước, người bố ôm đứa trẻ tiến gần thêm một chút về phía Diêu Nhất. Cuối cùng, đứa trẻ cũng đã nắm được quả lông nhỏ trên mũ của Diêu Nhất.

Đứa trẻ có đôi tay đỏ ửng, nhưng có vẻ như chẳng lạnh chút nào, nó cười khúc khích khi nắm lấy quả lông thỏ trên mũ của Diêu Nhất.

Ban đầu Phó Xuyên chỉ tập trung vào Diêu Nhất, nhưng anh nhanh chóng nhận ra đứa trẻ đang làm gì. Đứa trẻ ngẩng đầu lên và nhìn thấy Phó Xuyên.

“Pù, pù sa.” Tiếng cười của đứa trẻ và hành động lạ lùng của Phó Xuyên khiến cả người bố và Diêu Nhất đều chú ý.

Diêu Nhất quay đầu lại, thấy một cục bông trắng nắm lấy chiếc mũ của mình, cô ngạc nhiên, rồi tò mò đưa tay vỗ vào mặt cục bông đó.

Mềm quá!

“Xin lỗi nhé.” Người bố vội vàng rút tay của em bé ra, nói với Diêu Nhất, nhưng ánh mắt không tự chủ liếc về phía Phó Xuyên bên cạnh.

Phó Xuyên có ngoại hình tuấn tú, khí chất lạnh lùng, đặc biệt là nốt ruồi đỏ giữa trán, khiến cho anh càng thêm nổi bật. Chỉ là ánh mắt sắc bén, nhìn là biết không phải người dễ chọc giận.

“Phụp!” Sau khi tay của em bé bị rút ra, em bé cũng không khóc nữa, mà toàn bộ sự chú ý đều dồn vào Phó Xuyên.

Trán ông bố nổi gân xanh, vội vàng kéo tay con mình lại: “Bồ tát ở trên trời, còn đây… là anh trai lớn.”

“Quả quả?” Em bé nhìn Phó Xuyên, rồi lại quay người nhìn bố mình, giọng mềm mại, nũng nịu nói: “Tứ phốc sa áp~”

Ông bố cũng bị hai đứa con mình dày vò đến mồ hôi đầm đìa, khó khăn lắm mới thay vợ trông con, không ngờ chưa bắt đầu đã rơi vào tình thế khó xử.

May mắn là đã đến lượt họ, Phó Xuyên và Diêu Nhất bước lên, phía sau vẫn vọng lại giọng nói mềm mại của em bé.

“Em ấy nói cậu giống Bồ Tát à?” Diêu Nhất ngước nhìn Phó Xuyên hỏi.

“Diêu Nhất nghĩ sao?” Phó Xuyên hỏi lại.

“Mình không biết.” Cô không nhìn rõ được khuôn mặt người đó, tách biệt nhìn thì là mũi là mũi, mắt là mắt, nhưng khi ghép lại trong đầu hoàn toàn không thể nối lại được.

Phó Xuyên khẽ cười một tiếng, nắm lấy đầu ngón tay của Diêu Nhất và đặt lên giữa trán mình: “Chỉ là có một nốt ruồi thôi.”

Diêu Nhất cảm thấy trái tim mình lại bắt đầu đập thình thịch, sau khi chạm vào làn da của Phó Xuyên, đầu ngón tay cô thậm chí còn hơi nóng.

“Mình hình như thích cậuhơn rồi.” Diêu Nhất rút tay lại, rồi ngẫm nghĩ, “Bây giờ tim mình đập rất nhanh.”

“……Diêu Nhất.” Phú Xuyên cụp ắt, khẽ nhíu mày, trái tim anh cũng không bình tĩnh, đôi khi anh nghi ngờ Diêu Nhất cố tình làm như vậy, cố tình chọc vào lòng người. Nhưng khi nhìn thấy ánh mắt chân thành của cô, anh lại hiểu rằng Diêu Nhất chỉ đơn giản là nghĩ gì nói nấy.

“Thích nhau rồi thì có thể tăng thêm không?” Diêu Nhất nhìn xung quanh, miệng lầm bầm.

Thấy Diêu Nhất bị các thiết bị vui chơi xung quanh thu hút, Phó Xuyên cũng thu lại cảm xúc của mình, nắm tay cô đi dạo xung quanh.

Nhà ma luôn là khu vui chơi phổ biến nhất trong các công viên giải trí, và hai người vẫn tiếp tục xếp hàng để vào.

Vừa bước vào, bốn phía là bóng tối, ánh sáng xanh lục ma quái phát ra khắp nơi. Thỉnh thoảng lại có những âm thanh rùng rợn vang lên.

Phó Xuyên đi một lúc thì cảm thấy Diêu Nhất nắm chặt tay anh hơn, anh định dừng lại để an ủi cô.

“Đừng sợ, ma đều là giả cả.” Diêu Nhất nghiêm túc nói, giọng cô vang lên rõ ràng giữa những tiếng gào thét, “Chỉ cần luôn có Đảng trong lòng, không có gì phải sợ.”

Phó Xuyên bất đắc dĩ nhưng lại thấy buồn cười, cuối cùng vẫn đáp lại: “Ừ, không sợ.”

Khi đến cầu “Nại Hà”, dưới chân họ thật sự có nước và thuyền, khi bước lên, thuyền lại lắc lư, khiến mọi người đều bất giác căng thẳng.

“Đừng sợ, đây chỉ là hiệu ứng âm thanh thôi.” Diêu Nhất kéo Phó Xuyên lại gần, không ngừng an ủi, “Có mình ở đây, mình sẽ nắm tay cậu không buông đâu.”

“Được.” Trong bóng tối, ánh mắt của Phó Xuyên vẫn luôn lấp lánh ánh sáng.

Ban đầu, Phó Xuyên định chăm sóc Diêu Nhất, nhưng cả ngày hôm đó anh lại được Diêu Nhất chăm sóc. Cảm giác này cũng không tệ, khóe môi Phó Xuyên cong lên một chút.

“Diêu Nhất, chúng ta đi chơi đu quay đi.” Phó Xuyên nắm tay Diêu Nhất, dẫn cô đi về phía chiếc đu quay khổng lồ.

Diêu Nhất ngẩng đầu nhìn đu quay, trong đầu cô lại hiện lên bài toán toán mà tối qua cô đã xem, trong đó có một câu hỏi liên quan đến vòng đu quay.

Cô rất hài lòng khi được ngồi trên vòng đu quay cùng Phó Xuyên.

“Vòng đu quay ở đây thật cao, cao hơn cả ở thành phố Yến.” Diêu Nhất nhìn ra ngoài qua kính.

” Nếu Diêu Nhất thích ở đây, chúng ta có thể đến lần nữa.” Thực ra, Phó Xuyên chưa bao giờ đến công viên giải trí.

Mặc dù hôm nay Phó Xuyên là người dẫn Diêu Nhất đến đây, nhưng rõ ràng anh còn không quen thuộc với cấu trúc của công viên như Diêu Nhất.

“Không cần đâu.” Cô còn phải tận dụng thời gian để học nữa.

Khi vòng đu quay lên đến đỉnh, còn một chút thời gian nữa, họ đã đi hết một vòng công viên và cảm thấy mệt mỏi, liền ngồi xuống ghế trong cabin để nghỉ ngơi.

Mặc dù không gian nhỏ bé, đóng kín và yên tĩnh, nhưng lại tràn đầy một bầu không khí ấm áp và hòa hợp.

Diêu Nhất khẽ ngáp một cái, cô cảm thấy hơi buồn ngủ, tự nhiên tựa đầu vào vai Phó Xuyên bên cạnh.

Có lẽ vì ngồi không thoải mái, Diêu Nhất nhíu mày và điều chỉnh lại vị trí, nhưng vẫn cảm thấy không ổn.

Phó Xuyên thấy vậy liền kéo cô vào trong lòng mình, lúc này  Diêu Nhất mới thư giãn, nở nụ cười và dụi đầu vào cằm Phú Xuyên.

Hai người mười ngón tay đan chặt, tựa vào nhau. Khi vòng đu quay càng lúc càng gần đỉnh, không khí trong cabin cũng trở nên càng lúc càng ngọt ngào và ấm áp.

Cuối cùng khi vòng đu quay lên đến đỉnh, Phó Xuyên cúi đầu tìm đôi môi của Diêu Nhất, nhẹ nhàng chạm vào.

Bình Luận (0)
Comment