Không Học Nữa, Yêu Thôi! - Hồng Thứ Bắc

Chương 82

Phó Xuyên ngẩn người, rõ ràng không hiểu ý của Diêu Nhất.

Sau khi nói xong, Diêu Nhất cảm thấy không ổn, vội vàng thu ánh mắt lại, “Phập” một tiếng, cô kéo chăn lên phủ kín mình.

Tiếp theo, từ trong chăn vang lên một tiếng trầm thấp: “Ngủ đi!”

Phó Xuyên bất đắc dĩ mỉm cười, thay đồ ngủ rồi ra ngoài lấy một cốc nước ấm. Thực ra, anh ban đầu định ngủ ở phòng khách, nhưng thấy Diêu Nhất mời mình cùng ngủ, nên cũng chẳng có lý do gì để từ chối.

Cốc nước ấm ban đầu là Phó Xuyên định mang vào cho Diêu Nhất, nhưng khi anh ôm cốc nước vào phòng ngủ, thì Diêu Nhất đã ngủ mất. Một nửa khuôn mặt cô lộ ra khỏi chăn, có vẻ như là do bản năng tìm không gian để thở.

Thấy vậy, Phó Xuyên nhẹ nhàng đặt cốc nước lên bàn đầu giường, cúi người kéo chăn xuống rồi lại phủ lại cho Diêu Nhất, chỉnh chăn cho cô kín kẽ hơn.

Anh cẩn thận kéo một góc chăn lên, tránh để không khí lạnh lọt vào, rồi nhanh chóng nằm xuống bên cạnh Diêu Nhất.

Diêu Nhất khi ngủ rất ngoan, nằm nghiêng người, hoàn toàn khác với dáng vẻ khi cô tỉnh dậy. Không thể nói là khác, vì bản chất cô vốn hơi ngốc nghếch, nhưng ngoại hình lại luôn toát lên vẻ mạnh mẽ. Phó Xuyên nằm nghiêng, chăm chú nhìn Diêu Nhất đang ngủ say, đôi mắt của anh ngập tràn sự dịu dàng: Đây là người anh yêu, giờ đây cô đang nằm bên cạnh anh.

Đột nhiên, bên ngoài lóe lên những ánh sáng màu sắc, từ xa cũng truyền đến những tiếng nổ từng hồi. Phó Xuyên nhìn qua cửa sổ chưa kéo rèm, thì ra là người dân bản địa trên núi Lộc Cốc đang bắn pháo hoa.

Nơi này không phải Bắc Kinh, quy định về pháo hoa không nghiêm ngặt như ở đó, chỉ có khu vực trung tâm thành phố là không được phép bắn.

Phó Xuyên lại cúi đầu nhìn Diêu Nhất, dường như cô không bị tiếng pháo hay ánh sáng bên ngoài làm tỉnh giấc, thậm chí ánh sáng pháo hoa chớp liên tục trên khuôn mặt cô cũng không hề khiến cô nhận ra.

Dưới chăn, Phó Xuyên ôm Diêu Nhất vào lòng, quay đầu hôn nhẹ lên trán cô: “Chúc cậu ngủ ngon, Diêu Diêu.”

Trường Trung học số 1 luôn nghiêm khắc với học sinh như gió thu quét lá rụng, ngay sau lễ chào cờ, học sinh lớp 10, 11, 12 đã được thông báo tuần sau sẽ có kỳ thi tháng.

“Thưa thầy, chúng em mới vào trường chưa đầy hai tuần, sao đã thi tháng rồi?” Một học sinh ngạc nhiên, nói ra thắc mắc của mình.

Giáo viên liếc nhìn cậu một cái, rồi nhẹ nhàng đáp: “Bạn học này có biết tuần sau là ngày gì không?”

Cậu học sinh ngơ ngác: “Ngày gì ạ?”

Giáo viên ho một tiếng: “Cuối tháng.”

Các học sinh trong lớp không hiểu ý của thầy, chỉ nhìn lên bục giảng với ánh mắt đầy thắc mắc và ngơ ngác.

“Cuối tháng là phải thi.” Giáo viên nói chắc nịch.

Kể từ khi Diêu Nhất biết tin này, cô vẫn kiên trì học hành chăm chỉ, thậm chí còn không ngừng nỗ lực duy trì mối quan hệ yêu đương với Phó Xuyên.

Đến tuần sau, cô sẽ được chứng kiến kết quả của hơn một tháng nỗ lực học tập.

Tuy nhiên, càng gần kỳ thi, Diêu Nhất càng cảm thấy bất an, cuối cùng cô quyết định bàn với Phó Xuyên về việc hai người sẽ tách nhau ra khi đến trường, cho đến khi kỳ thi kết thúc.

Phó Xuyên hỏi Diêu Nhất lý do, nhưng Diêu Nhất nhìn qua nhìn lại, cuối cùng chợt nảy ra một ý: “Mình nghĩ là gần đến kỳ thi rồi, chúng ta nên tách ra một chút để giữ sự bình tĩnh, tránh làm ảnh hưởng đến việc học.”

Lý do này cũng khá hợp lý với tính cách của Diêu Nhất, Phó Xuyên không muốn cô lo lắng vì mình, nên đã đồng ý.

Kết quả kỳ thi hôm đó công bố, Diêu Nhất đứng đầu, còn Phó Xuyên rơi khỏi top 10.

“Diêu Nhất, cậu thật sự là thiên tài!” Triệu Tiền vui mừng quay lại, “Còn Phó Xuyên, quả thật điểm của cậu ấy đã giảm! Cậu ấy thậm chí còn không vào nổi vị trí thứ hai.”

Họ vừa từ sân thể dục trở về sau khi chào cờ, Hàn Tiêu Tiêu còn đặc biệt ra ngoài lấy nước nóng để trên bàn của Diêu Nhất, rồi đứng ở cuối lớp, xoa vai cho cô.

“Vất vả cho Nhất Nhất của chúng ta, chịu đựng gian khổ, xâm nhập vào trại địch.” Hàn Tiêu Tiêu chỉ cần nghĩ đến cảnh Phó Xuyên thua, trong lòng liền cảm thấy vui vẻ. Tiếc là… hôm nay anh lại không đến lớp, liệu có phải đã biết trước điểm số của mình sẽ giảm?

Trở lại vị trí số một của khối, Diêu Nhất lại không cảm thấy vui như mình tưởng. Vì kỳ thi mấy hôm trước, hai người đã tách nhau ra, không còn liên lạc gì với nhau. Kết quả là, cả buổi sáng hôm nay Phó Xuyên không đến lớp.

Cả buổi sáng, Diêu Nhất không còn tâm trí để học bài, trong lòng cũng chẳng có cảm giác vui sướng khi lấy lại vị trí số một. Cô quay đầu nhìn vào chỗ ngồi trống rỗng, trên bàn còn để lại sách vở của Phó Xuyên.

Diêu Nhất cúi đầu, mân mê tay mình, cảm thấy trong lòng không thoải mái.

Cô lặng lẽ đi tìm lớp trưởng hỏi xem có phải Phó Xuyên đã xin phép vắng mặt không, lớp trưởng lắc đầu đáp rằng mình cũng không biết.

Ngay khi tan học buổi sáng, Diêu Nhất vội vã chạy ra khỏi lớp, bước ra khu đất trống rồi bắt đầu gọi điện cho Phó Xuyên.

Điện thoại đổ chuông rất lâu mới có người nghe máy.

“Phó Xuyên, sao cậu lại không đến lớp?” Ngay khi điện thoại kết nối, Diêu Nhất không đợi người bên kia nói gì mà lập tức hỏi thẳng.

“À, là bạn học sinh nhỏ à.” Giọng của chú Lý vang lên từ đầu bên kia, “Xin lỗi, mấy ngày nay tôi bận tối mắt tối mũi, quên không xin phép vắng mặt.”

“Phó Xuyên làm sao vậy?” Diêu Nhất nhíu mày, cảm giác có điều gì không ổn.

“Cậu chủ bị bệnh rồi, hôm đi thi cậu ấy còn chưa làm xong bài thi, tôi đã phải đến đón cậu ấy về.” Nói đến chuyện này, chú Lý lại một lần nữa cảm thấy lo lắng.

“Cậu chủ không còn yếu ớt như khi còn nhỏ nữa, mấy năm qua ngay đến cảm nhẹ cũng không bị, mọi người đều lơ là, không ngờ lại đột ngột tái phát.”

“Vậy… bây giờ cậu ấy sao rồi?” Sắc mặt Diêu Nhất không tốt, im lặng một lúc mới hỏi.

“Đã hạ sốt rồi, bác sĩ nói nghỉ ngơi vài ngày là ổn.” Chú Lý nhìn qua khe cửa, nhìn Phó Xuyên đang nằm trên giường, nhỏ giọng nói, “Bây giờ cậu chủ đang ngủ.”

“Ồ, vậy chú cứ chăm sóc anh ấy tốt.” Diêu Nhất đá nhẹ xuống đất, sau khi cúp điện thoại mới nhận ra lòng bàn tay mình đầy mồ hôi lạnh.

Khi về nhà ăn trưa, Diêu Nhất vẫn cứ lo lắng, tâm trí không yên. Tuy nhiên, trước đây cô thường xuyên có trạng thái như vậy—hoặc là đang làm bài tập, hoặc là nghĩ về cách giải quyết bài tập—bố mẹ Diêu Nhất đã quen với điều đó, nhưng họ không hề hay biết rằng con gái mình đang lên kế hoạch trốn học.

Chiều nay có hai tiết thể dục, lại còn là tiết cuối cùng. Diêu Nhất nghĩ sau khi học xong tiết đầu tiên, cô sẽ đi thăm Phó Xuyên.

Về lý do không xin phép, cô không bị bệnh, cũng không muốn nói dối thầy cô, nên quyết định p trốn học. Dù sao, tiết thể dục là thời gian tự do, cô chỉ mở rộng phạm vi hoạt động một chút, ra ngoài trường mà thôi.

Diêu Nhất quyết định rời đi mà không hề chần chừ, cô không mang theo cặp sách mà để nó trong ngăn bàn của mình, rồi lén lút đi ra ngoài cùng với nhóm bạn. Trước mặt, Hàn Tiêu Tiêu và Triệu Tiền đang nói chuyện với nhau, khi họ không để ý, Diêu Nhất liền lén lút chuồn đi.

Không thể ra cổng chính vì có bảo vệ canh gác, vì thế Diêu Nhất quyết định trèo tường. Khuôn viên của trường không nhỏ, tường có chỗ cao, chỗ thấp. Diêu Nhất không có kinh nghiệm, đi vòng một vòng rồi mới tìm thấy một đoạn tường có thể trèo ra ngoài.

Hít một hơi thật sâu, Diêu Nhất leo lên, nhanh chóng trèo qua tường.

Mấy người trong tường lặng lẽ bước ra từ sau gốc cây, nhìn nhau một lát, một cậu bạn nhuộm tóc vàng hỏi: “Vừa rồi… cậu ấy trốn học à?”

Cậu bạn kia gật đầu: “Mình cũng thấy.”

Mỗi trường học đều có học sinh nổi loạn và không tuân theo quy tắc, nếu tường ở trường chưa từng bị học sinh leo qua, thì đó chưa phải là tường tốt. Nhóm người này cũng là những người thường xuyên trốn học, hôm nay họ định trèo tường, nhưng lại phát hiện đã có người đứng dưới chân tường.

Mấy người họ giật mình, lập tức lùi lại , trốn sau gốc cây.

“Đó không phải là Diêu Nhất sao?” Là một nhân vật huyền thoại của trường, Diêu Nhất đã chiếm giữ một vị trí vững chắc trong lòng học sinh trường trung học số một nhờ vào thực lực của mình.

“Chẳng lẽ cô ấy đã trở thành cán bộ của bộ kỷ luật rồi sao?” Một cậu bạn lo lắng đá đá chân, “Cô ấy đang kiểm tra à? Đại ca, hay là chúng ta rút lui thôi.”

Cậu bạn tóc vàng vẫy tay, vẻ mặt đầy phong thái của một vị tướng: “Đừng vội, cứ bình tĩnh xem sao.”

Cuối cùng, mấy người còn lại lặng lẽ quan sát Diêu Nhất trèo qua tường ra khỏi trường.

“… Mình hoa mắt rồi à?” Đại ca ngậm cọng cỏ trong miệng mà cũng phải ngạc nhiên làm cọng cỏ rơi xuống.

Diêu Nhất, người đã trốn học, đương nhiên không biết mọi hành động của mình đã bị người khác quan sát kỹ lưỡng.

Cô đứng trước cửa nhà Phó Xuyên, ấn chuông cửa. Người mở cửa là một cô giúp việc, không nhận ra Diêu Nhất.

“Cô tìm ai?” Cô giúp việc lịch sự hỏi, nhưng ánh mắt lại lộ vẻ cảnh giác. Khi được thuê đến làm, cô đã được gia đình chủ nhà cảnh báo không được tùy tiện cho những cô gái vào. Lúc đầu cô còn cảm thấy khó hiểu, nhưng sau khi nhìn thấy vẻ ngoài của Phó Xuyên, cô đã hiểu ra.

Quả thật, bây giờ các cô gái như hổ như sói, phải đề phòng cẩn thận.

Diêu Nhất cầm đồng phục học sinh đã cởi ra trong tay, ánh mắt lén lút nhìn xung quanh: “Tôi tìm Phó Xuyên.”

Quả đúng như vậy, cô gái này hẳn là đã để ý đến cậu chủ nhỏ nhà họ rồi.

Trong lòng cô giúp việc thầm nhận định, cuối cùng cũng đến lúc phải phát huy tác dụng rồi, cô nhất định phải bảo vệ sự trong sạch của cậu chủ nhà mình.

“Xin lỗi, cô tìm nhầm nhà rồi.”

Diêu Nhất ngẩn người, lùi lại một bước nhìn vào số nhà, không hề sai. Đang định hỏi lại cô giúp việc thì cửa nhà đã bị đóng sầm lại với một tiếng “ầm”.

“…” Diêu Nhất bất lực, đành phải lại gọi điện cho Phó Xuyên.

Lần này, chính Phó Xuyên nhận điện thoại, giọng anh khàn khàn: “Diêu Diêu, có chuyện gì vậy?”

Diêu Nhất nghe thấy giọng anh mệt mỏi, mũi cô hơi chua xót, khẽ nói: “Cậu không đến lớp.”

Phú Xuyên, dựa người vào đầu giường, trên khuôn mặt tái nhợt lộ ra một nụ cười yếu ớt: “Xin lỗi, không nói với cậu một tiếng.”

Diêu Nhất lắc đầu im lặng, một lúc sau nhận ra Phó Xuyên không thể nhìn thấy, cô mới lên tiếng: “Cậu đã đỡ chút nào chưa?”

Trong khi hai người đang nói chuyện điện thoại, chú Lý đi từ trên lầu xuống lấy nước và thuốc, nghe thấy tiếng ồn từ dưới nhà từ khi nãy.

“Vừa rồi có người đến sao? Tôi nghe thấy tiếng động.”

“Có một cô gái đến tìm cậu chủ nhà chúng ta, chắc là muốn làm phiền cậu chủ, nhưng tôi đã đuổi cô ta ra ngoài rồi.” Cô giúp việc tự mãn nói, rõ ràng cho rằng mình đã làm một việc tốt.

Chú Lý ngẩn người, thành phố Yến yên tĩnh hơn Bắc Kinh nhiều, hơn nữa địa chỉ ở đây cũng không có nhiều người biết, trong lòng ông bỗng dâng lên một cảm giác không lành.

“Cô gái đó trông như thế nào?” chú Lý vội vàng hỏi.

Cô giúp việc tay còn cầm khăn lau bếp, chuẩn bị vào bếp: “Trông cũng khá, xinh đẹp lắm, chỉ là nhìn có vẻ hơi ngốc, lại còn cao nữa.”

Chú Lý đứng sững lại, vội vã bước tới mở cửa, nghe cách miêu tả này có lẽ là một học sinh.

Diêu Nhất vẫn đang nói chuyện với Phó Xuyên qua điện thoại, cửa đột nhiên mở ra, chú Lý đứng trước mặt cô, kích động nói: “Bạn học sinh nhỏ, sao lại đến đây?”

Giọng nói hơi to, Phó Xuyên tự nhiên cũng nghe thấy, trái tim anh lập tức đập nhanh hơn: “Diêu Diêu, cậu đang ở dưới nhà phải không?”

Diêu Nhất còn chưa kịp trả lời Phó Xuyên, thì đã bị chú Lý nhiệt tình kéo vào: “Bạn học sinh nhỏ, nhanh vào đi. Cậu chủ vừa tỉnh, cháu đến đúng lúc rồi.”

Phó Xuyên nắm chặt điện thoại, nghe thấy tiếng bên trong, một tay siết chặt chăn định lật ra xuống dưới.

Ở đầu dây bên kia, Diêu Nhất đã lên tiếng: “Ừ, mình đến rồi, lên lầu tìm cậu.” Nói xong, cô tắt điện thoại.

Phó Xuyên lại đắp chăn lên, ánh mắt khép hờ, ngoan ngoãn ngồi trên giường chờ đợi, không hề có chút lạnh lùng hay xa cách thường thấy khi anh ốm.

“Bạn học sinh nhỏ, chấu giúp tôi mang thuốc và nước lên cho cậu chủ nhé.” Chú Lý cười tươi đưa cho Diêu Nhất một lọ thuốc và cốc nước.

Tác giả có lời muốn nói: Câu chuyện chính sắp kết thúc rồi. ( ? ?ω?? )

Bình Luận (0)
Comment