Không Học Nữa, Yêu Thôi! - Hồng Thứ Bắc

Chương 86

Năm nay Diêu Nhất sáu tuổi, trong khi các bạn nhỏ khác còn đang khóc nhè đòi mẹ ở trường mẫu giáo, thì cô đã bắt đầu ‘mưu sinh’ rồi.
  ……
Sách ở trường mẫu giáo hoàn toàn không thể đáp ứng được Diêu Nhất nhỏ, người nhà dường như rất phản đối cô đọc sách nhiều, luôn nói trẻ con phải ra ngoài chơi nhiều hơn.


Ban đầu Diêu Nhất nhỏ bị đuổi ra khỏi nhà chơi với những đứa trẻ khác, cô cảm thấy rất vô vị, cuối cùng thì mỗi ngày ra ngoài đi lang thang, mệt thì ngồi xổm trong công viên nghỉ ngơi.


  

Có lần nghe được cuộc trò chuyện của hai người lớn, một dì đắc ý nói: “Con nhà tôi thích đọc sách lắm, cứ hễ nghỉ hè là lại chạy đến thư viện, gọi thế nào cũng không về.”

“Con nhà chị thật ngoan.”


“Đâu có đâu có, xem lung tung ấy mà. Nó có hiểu gì đâu.”


  

Thư viện? Diêu Nhất nhỏ bước chân ngắn ngủn chạy đến trước mặt người lớn kéo kéo ống quần của họ: “Dì ơi, thư viện là gì vậy ạ?”


Lúc này quần áo của Diêu Nhất nhỏ vẫn do mẹ Diêu phụ trách, một bộ vest yếm, giày da nhỏ sạch sẽ, người cũng nhỏ nhỏ tròn tròn, nhìn đáng yêu vô cùng.


Những dì rảnh rỗi này cũng vui vẻ giải thích cho cô: “Thư viện là nơi có rất rất nhiều sách, có thể vào xem miễn phí.”


“Vậy… có sách toán không ạ?” Diêu Nhất nhỏ ngẩng đầu mở to đôi mắt tròn xoe hỏi.


“Đương nhiên là có, bên trong còn có rất nhiều sách truyện cổ tích cho trẻ con như cháu xem nữa đấy.” Dì không nhịn được đưa tay xoa đầu Diêu Nhất nhỏ.

Trong lòng Diêu Nhất nhỏ vui vẻ, cậy vào vẻ đáng yêu của mình mà moi được lộ trình đến thư viện.


Từ khi tìm thấy thư viện, mỗi buổi chiều sau khi học xong ở trường mẫu giáo, Diêu Nhất rất tự giác muốn ra ngoài.


“Bố ơi, con ra ngoài chơi đây.” Diêu Nhất nhỏ vừa đặt cặp sách xuống đã muốn chuồn ra ngoài.


 

“Đi đi, xuống lầu cẩn thận một chút.” Bố Diêu dặn dò một câu rồi thả cô đi.


Diêu Nhất nhỏ chậm rãi xuống lầu, quay đầu nhìn cửa sổ nhà mình, chạy lon ton ra khỏi khu dân cư, một mình lên xe buýt, cuối cùng đến thư viện.


Một nhóc con mỗi ngày đều đến vào giờ này, nhân viên bên trong muốn không chú ý cũng khó. Cười chào Diêu Nhất nhỏ một tiếng, nhân viên quay đầu liền kể chuyện này với bạn mình.


Nhân viên thư viện là giáo viên mầm non, vốn dĩ rất thích trẻ con. Nhân viên thấy vậy không khỏi chụp một tấm ảnh Diêu Nhất nhỏ đang ôm một cuốn sách toán trung học dày cộp cho bạn mình xem.

【Đây là bạn nhỏ tớ nói nè!】


Giáo viên mầm non nhìn thấy tấm ảnh này thì kinh ngạc một hồi, lát sau lại trở lại bình thường, cô luôn cảm thấy Diêu Nhất nhỏ đặc biệt thông minh, bây giờ đã xem sách vượt cấp, mặc dù hơi khoa trương, nhưng cũng không phải là không thể.


Thời gian sau đó, Diêu Nhất nhỏ trải qua khá an toàn, người nhà cũng không phát hiện ra. Cho đến khi kết thúc buổi dạ hội đầu năm mới, trường mẫu giáo tổ chức một buổi họp phụ huynh.


Cô giáo khen ngợi Diêu Nhất nhỏ rất giỏi, không những học nhanh mà còn mỗi ngày đều đến thư viện.


Lời này vừa nói ra, bố Diêu và mẹ Diêu đang ngồi ở phía sau hoàn toàn ngây người.

“Thư viện gì cơ?” Mẹ Diêu xoay người hỏi Diêu Nhất nhỏ đang cúi đầu.

Không đợi Diêu Nhất nhỏ tìm được lý do, cô giáo trên bục lại nói, “Mọi người đều phải học tập Diêu Nhất nhỏ, mỗi chiều em ấy đều tự mình đến thư viện, các con cũng phải học cách độc lập nhé.”


Hoàn toàn khớp rồi, người ngốc cũng biết mỗi chiều Diêu Nhất ra ngoài làm gì.


Vừa ra khỏi trường mẫu giáo, mẹ Diêu bắt đầu la mắng: “Nhất Nhất con có biết mình còn nhỏ không? Thư viện xa như vậy! Con… đi bằng cách nào?”


Cô hoàn toàn không thể tưởng tượng được con gái mình đã chạy đến thư viện thành phố bằng cách nào. Một đứa trẻ nhỏ như vậy, đứng trên xe, ước chừng còn chưa cao đến bắp chân của người ta.

Từ đó, buổi chiều Diêu Nhất bị cấm ra ngoài, chỉ có thể ở nhà xem TV.


Không được xem sách miễn phí nữa, Diêu Nhất nhỏ nghĩ đến việc mua về. Nhưng người nhà lại không hay cho cô tiền tiêu vặt.


Cuối cùng vào kỳ nghỉ hè, cô thấy các chú dì mua đồ ở ven đường núi Lộc Cốc.


Lúc này núi Lộc Cốc chỉ mới khai thác một đỉnh núi, những nơi khác có chỗ là rừng cây rậm rạp, có chỗ là nơi người dân bản địa sinh sống. Diêu Nhất nhỏ biết có một chỗ mọc rất nhiều quả dại, cô quyết định hái mang đi bán.


Lúc này mọi người ở nhà cũng không ngăn cô ra ngoài nữa, dù sao thì ở trên núi, một mình cô cũng không chuồn đến khu vực thành phố được.


Diêu Nhất nhỏ cứ như vậy, buổi sáng hái quả dại, đặt trong lá cây bẻ xuống, buổi chiều thì đi khắp nơi chào bán.


Nói đến thì công việc kinh doanh của cô cũng rất tốt, vốn dĩ quả dại vào mùa hè rất được du khách ưa chuộng, đặc biệt là Diêu Nhất nhỏ nhắn rất đáng yêu, mọi người với thái độ đùa giỡn đều sẽ đến mua một ít.

Chỉ mới bán được ba ngày, Diêu Nhất nhỏ đã có tiền để đổi trang bị mới, cô mua một cái giỏ lớn, mỗi ngày có thể hái được nhiều hơn, cũng tiện mang đi mang lại.


Trên tuyến đường hot nhất ở núi Lộc Cốc thường xuyên có một đứa trẻ xách chiếc giỏ cỏ lớn rao bán quả dại.


Diêu Nhất nhỏ hái hết những chỗ dễ hái rồi, những chỗ còn lại thì hoặc là quá cao, hoặc là mọc ở những nơi dốc đứng trên núi, cô chỉ có thể tìm chỗ khác.


Đường núi khá dễ đi, Diêu Nhất nhỏ xách chiếc giỏ lớn, bên trong đựng lác đác quả dại. Vừa đi, vừa quan sát những cây cối xung quanh.


Đột nhiên, cô bị một cây bạch quả khổng lồ thu hút. Cây to như vậy, Diêu Nhất nhỏ là lần đầu tiên thấy. Thân cây chắc phải to bằng cả người cô… khoảng mười mấy lần.


Trẻ con tính hiếu kỳ cao, cho dù Diêu Nhất nhỏ có thông minh hơn bạn cùng trang lứa, thì cũng không thể chống lại bản năng, không nhịn được mà nhích qua đó, muốn đưa tay chạm vào thân cây.

Kết quả vừa đến gần, Diêu Nhất nhỏ đã phát hiện ở dưới có một người mặc áo trắng đang ngồi, trông có vẻ lớn bằng cô.


  ”Này.” Diêu Nhất nhỏ ngồi xổm xuống, đặt giỏ sang một bên, đưa tay chọc chọc đứa trẻ mặc áo trắng.


  Đứa trẻ mặc áo trắng ngẩng đầu lên, chỉ cau mày nhìn Diêu Nhất nhỏ không nói gì.


  Diêu Nhất nhỏ sinh ra vốn không nhìn rõ mặt người, tách từng bộ phận ra thì có thể nhìn rõ, ghép lại hoàn toàn không nhận ra. Chỉ có thể dựa vào mái tóc dài phía sau lưng đứa trẻ mặc áo trắng để phân biệt.


  ”Cậu cũng đến hái quả dại sao?” Diêu Nhất nhỏ ngữ khí rất ôn hòa, mẹ nói con gái đều phải dịu dàng mềm mại, là công chúa nhỏ để dỗ dành, không giống như cô, thô lỗ như vậy.


Đứa trẻ mặc áo trắng vẫn không nói gì, Diêu Nhất nhỏ nhìn xung quanh ‘cô bé’, cũng không có dụng cụ gì, cả người sạch sẽ, chắc là công chúa nhỏ nhà nào giận dỗi chạy ra ngoài rồi.

“Cậu đang giận dỗi à?” Diêu Nhất nhỏ không hiểu sao cảm thấy ‘cô bé’ trông rất đẹp, đôi mắt cũng rất đẹp, giống như… những ngôi sao trên trời.


Những cô gái xinh đẹp đều cần được dỗ dành, Diêu Nhất nhỏ đã biết điều này ở trường mẫu giáo rồi, các bạn nam trong lớp đều làm vậy.


Đứa trẻ mặc áo trắng mặc dù mặt hướng về Diêu Nhất nhỏ, nhưng ‘cô bé’ cũng chỉ nhìn cô, không nói gì.


“Tớ có quả dại, cậu muốn ăn không? Rất ngọt đấy.” Diêu Nhất nhỏ lấy từ trong giỏ lớn ra hai quả màu đen đỏ đưa cho đứa trẻ mặc áo trắng.


Đứa trẻ mặc áo trắng nhìn chằm chằm vào Diêu Nhất nhỏ một lúc lâu, mới cầm quả từ trong lòng bàn tay của Diêu Nhất nhỏ lên.


“Cậu ăn đi, đặc biệt ngon đấy.” Diêu Nhất nhỏ thấy ‘cô bé’ động, mắt cười cong cong, “Tớ không lấy tiền của cậu đâu, mua mười quả hai đồng lận đó.”

Không biết đứa trẻ mặc áo trắng nghe thấy không lấy tiền hay là như thế nào, chậm rãi cắn quả, mãi một lúc lâu mới ăn xong.


Diêu Nhất nhỏ nhìn động tác của đứa trẻ mặc áo trắng, cảm thấy có một cảm giác tự hào trào dâng, có một loại niềm vui khi cho người khác ăn.


“Ngọt không?” Diêu Nhất nhỏ nhìn thấy vết quả màu tím ở khóe môi đứa trẻ mặc áo trắng, còn dùng tay áo ân cần lau cho ‘cô bé’.


Đứa trẻ mặc áo trắng ngơ ngác nhìn Diêu Nhất nhỏ, lát sau thì lắc đầu.


“Cậu giận dỗi người nhà, chạy ra ngoài à?” Diêu Nhất nhỏ ra vẻ người lớn, “Đừng có giận hờn nữa, về nhà sớm đi nhé.”


Nói rồi muốn nắm tay đứa trẻ mặc áo trắng đi, đáng tiếc là cô quá đề cao mình, một bên còn muốn nhấc giỏ lên, cuối cùng hai người trực tiếp ngã xuống. May mà mặt đất đất mềm, không bị đau.


“Xin lỗi nhé.” Diêu Nhất nhỏ tay chân cùng dùng, lập tức bò dậy, vội vàng kéo đứa trẻ mặc áo trắng lên.


Đứa trẻ mặc áo trắng bị đè ở dưới cùng, sau khi đứng lên thì không khóc cũng không nháo, chỉ là im lặng nhìn Diêu Nhất nhỏ.


Cuối cùng, Diêu Nhất nhỏ không moi được tin tức gì từ miệng đứa trẻ mặc áo trắng, đành phải dẫn người theo bên cạnh, để ‘cô bé’ nhìn mình hái quả dại.

Có một số quả hơi cao, cô nhón chân lên cũng không hái được, kết quả đứa trẻ mặc áo trắng dễ dàng hái xuống. Lúc này Diêu Nhất nhỏ mới phát hiện ra ‘cô bé’ còn cao hơn mình.


“Tớ phải đi bán mấy quả dại này đây, cậu về trước đi.” Diêu Nhất nhỏ tìm hai chiếc lá cây đậy lên trên lá trong giỏ, rồi mới ngẩng đầu lên nói với đứa trẻ mặc áo trắng.


Đứa trẻ mặc áo trắng rất nghe lời, gật đầu rồi xoay người đi về.
  ……

Ngày hôm sau, Diêu Nhất nhỏ như thường lệ đến khu rừng quả dại mới, cũng nhìn thấy đứa trẻ mặc áo trắng, chính xác mà nói thì hôm nay đứa trẻ mặc áo trắng không mặc áo trắng, nhưng dựa vào mái tóc dài của ‘cô bé’, Diêu Nhất nhỏ vẫn nhận ra.


Đứa trẻ mặc áo trắng vẫn ngồi ở vị trí cũ, Diêu Nhất nhỏ nhìn mà thấy hơi đồng cảm với ‘cô bé’.


“Có phải cậu không có ai chơi cùng không?” Diêu Nhất nhỏ ngồi xuống cùng đứa trẻ mặc áo trắng, đá đá lá cây, “Vậy tớ chơi cùng cậu nhé?”


Diêu Nhất dù không thích chơi với bạn cùng trang lứa, nhưng cô biết không có bạn bè thì rất cô đơn. Lớp lớn bên cạnh có một cô bé bị cô lập, có khi đi vệ sinh, Diêu Nhất nhỏ nghe thấy cô bé khóc rất thương tâm. Sau này ba mẹ cô bé đã đưa cô bé đi, Diêu Nhất nhỏ cũng không biết sau này như thế nào.


Đứa trẻ mặc áo trắng im lặng rất lâu, mới khẽ gật đầu, nếu không phải Diêu Nhất nhỏ luôn chú ý đến ‘cô bé’, thì căn bản không nhìn thấy.

Mặc dù đã hứa sẽ chơi cùng đứa trẻ mặc áo trắng, nhưng Diêu Nhất nhỏ còn có ‘công việc kinh doanh’ của riêng mình, mỗi ngày hái quả dại, bán quả dại là việc phải làm.


Đứa trẻ mặc áo trắng đều rất nghe lời đi theo cô đông chạy tây nhảy, không hề oán trách gì. Diêu Nhất nhỏ đã chủ động coi đứa trẻ mặc áo trắng là bạn tốt của mình rồi, chỉ là người bạn tốt này đến bây giờ vẫn chưa mở miệng nói một lời nào.


Diêu Nhất nhỏ tự suy nghĩ mãi một lúc, cuối cùng cảm thấy người bạn tốt này có lẽ là không thể nói chuyện.


Cô là người thẳng thắn, tuổi lại còn nhỏ, trong bụng không có nhiều quanh co, một ngày nọ ngồi dưới bóng cây, mỗi người cùng cắn một que kem, giọng nói mơ hồ: “Cậu là người câm hả?”


Động tác ăn kem của đứa trẻ mặc áo trắng dừng lại một hồi, Diêu Nhất nhỏ tự cho là mình nói đúng, nắm lấy tay kia của đứa trẻ mặc áo trắng an ủi: “Vì cậu là người câm, nên mỗi ngày mới không vui như vậy sao? Không sao đâu, cô giáo tớ nói rồi, mỗi người đều có ưu điểm và khuyết điểm của mình, người câm cũng không sao cả.”

Đứa trẻ mặc áo trắng cúi mắt xuống một lúc lâu, mới gật đầu.


Diêu Nhất nhỏ rất vui, cảm thấy mình đã khai sáng cho bạn tốt. Sau này đứa trẻ mặc áo trắng cũng không thể nói cho cô biết tên, Diêu Nhất nhỏ cuối cùng cũng không biết làm thế nào mà phát triển đến việc gọi ‘cô bé’ là người câm nhỏ.


Trên núi Lộc Cốc có một xưởng thủ công có thể tự làm gốm, bố Diêu đã đưa Diêu Nhất nhỏ đến đó chơi.


Có một hôm trời mưa, bọn họ không hái được quả dại, Diêu Nhất nhỏ dứt khoát dẫn người câm nhỏ đến đó.


Bây giờ Diêu Nhất nhỏ đã rủng rỉnh tiền bạc, làm một món đồ gốm thì vẫn có tiền.


Người câm nhỏ giúp làm thân búp bê gốm, đáng tiếc là lần đầu tiên động tay vào làm, làm không được tốt lắm, Diêu Nhất nhỏ vốn có tế bào nghệ thuật không cao, cho dù có kinh nghiệm thì vẫn trông rất xấu xí.


Hai người hợp lại cuối cùng tạo thành một con búp bê đặc biệt xấu, đặc biệt là màu sắc được Diêu Nhất nhỏ sử dụng… khóc thét quỷ thần.


Người câm nhỏ chỉ vào phần đế, Diêu Nhất nhỏ suy nghĩ một hồi, cuối cùng viết tên mình ngoằn ngoèo lên đó.

Bình Luận (0)
Comment