Không Học Nữa, Yêu Thôi! - Hồng Thứ Bắc

Chương 88

Nếu nói ai là người bận rộn nhất giữa Phó Xuyên và Diêu Nhất, thì tuy Phó Xuyên có công ty, lại học chuyên ngành tài chính hot, thì người bận đến tối mắt tối mũi lại là Diêu Nhất.

Nhà họ Diêu  bây giờ đã hoàn toàn gỡ bỏ giới hạn đối với Diêu Nhất, cô muốn học gì, học sâu đến đâu cũng không sao. Dù sao bây giờ đã có Phó Xuyên ở phía sau bảo vệ, họ cũng biết Diêu Nhất sẽ không quá hồ đồ.

Vì vậy mỗi ngày Diêu Nhất đều vùi đầu vào tiếp thu kiến thức mới, cô học cực nhanh, cơ bản có thể tiêu hóa ngay lập tức, ban đầu Chu Thành còn có thể cười dùng ánh mắt của người đi trước nhìn hậu bối, về sau dần dần sắc mặt đông cứng lại.

“Em như vậy…” Chu Thành dựa vào mép bàn, gõ gõ mặt bàn, “Khiến anh cảm thấy mình có hơi nực cười.”

Diêu Nhất ngẩng đầu lên không hiểu.

Chu Thành luôn rất ngạo mạn, trên con đường anh ta đi không có đối thủ, rõ ràng không có ai cùng trang lứa có thể sánh bằng, nhưng những bậc tiền bối xung quanh luôn dùng ánh mắt bình tĩnh hoặc quay đầu tiếc nuối: Nếu năm xưa Lâm Nguyên còn ở đây thì…

Lâm Nguyên, Lâm Nguyên… Chỉ là một nhà toán học bình thường chưa làm ra bất kỳ cống hiến gì. Gia cảnh của Chu Thành tốt, vốn dĩ đối với toán học chỉ là sở thích, về sau thực sự đã trở thành nghề nghiệp của anh ta.

Nhưng cái tên Lâm Nguyên gần như đè bẹp những khoảnh khắc huy hoàng nhất của anh ta, bất kể là cuộc thi nào, người ta luôn nói: Trước đây Lâm Nguyên không đến tham gia, nếu anh ta đến chắc chắn cũng sẽ đạt được thành tích này.

Chu Thành không tin, anh ta chưa từng tiếp xúc với Lâm Nguyên, hơn nữa Lâm Nguyên thực sự… Không có giải thưởng, thành tích cũng không có, giống như được bịa ra từ hư vô.

Bây giờ, sự tiến bộ của cháu gái Lâm Nguyên, Diêu Nhất, Chu Thành đều thấy rõ, dùng thần tốc để hình dung cũng không quá đáng. Nhanh đến đáng sợ, cô hấp thụ kiến thức, một đẩy ba khiến Chu Thành không cười nổi.

Điều khiến anh ta cảm thấy kinh hãi hơn là, thầy của anh ta cũng là thầy của Lâm Nguyên, khi nhìn thấy tình trạng của Diêu Nhất hoàn toàn không hề kinh ngạc, dường như là chuyện rất bình thường.

“Không tệ, có phong thái của cậu của cháu.” Vương Lợi chỉ khen ngợi nhiều nhất đến thế.

Nhưng theo Chu Thành thấy, năng lực của Diêu Nhất này có thể gọi là đáng sợ, anh ta cho rằng Diêu Nhất chẳng bao lâu nữa sẽ có thể đuổi kịp mình.

Vậy rốt cuộc Lâm Nguyên lợi hại đến mức nào?

“Đàn anh, em thấy anh nên tìm bạn gái đi.” Diêu Nhất nghiêm túc khuyên nhủ, “Yêu đương có ích cho sức khỏe thể chất và tinh thần.”

Gần đây mọi người trong lớp nhỏ đều phát hiện đàn anh Chu có chút kỳ quặc, trước đây trên mặt anh ta luôn nở nụ cười hờ hững, còn bây giờ thì mày nhíu chặt, dường như có tâm sự.

“Chắc là hoocmon nam không có cách nào giải tỏa, dẫn đến cảm xúc thấp thỏm.” Tần Lịch ra vẻ hiểu biết nói.

Diêu Nhất lúc này mới hiểu những lời trên.

“… Có bạn trai thì ghê gớm lắm à?” Chu Thành trừng mắt nhìn Diêu Nhất, “Tôi cả đời này cứ độc thân đấy.”

Diêu Nhất gấp sách lại, chậm rì rì đứng dậy: “Ồ, vậy em đi trước nhé, bạn trai em đến rồi.”

Chu Thành nhìn đàn em của mình nghênh ngang đi ra, bên ngoài cửa có Phó Xuyên đang đợi.

“Rốt cuộc Phó Xuyên nhìn trúng người như này ở điểm gì?” Chu Thành lẩm bẩm.

Phó Xuyên mặc một chiếc áo khoác gió màu đen, đứng ở cửa, không giống như đang đợi người, mà giống như người mẫu đang lấy bối cảnh.

“Đến muộn hai mươi phút.” Phó Xuyên đưa tay về phía Diêu Nhất, kéo cô qua làm ra vẻ đáng thương, “Gió bên ngoài thổi làm anh đau đầu.”

Quả nhiên Diêu Nhất trở nên hoảng hốt, vội vàng dừng bước: “Xin lỗi nha, đáng lẽ em phải ra sớm hơn.” Hoàn toàn không nghĩ đến việc Phó Xuyên  có thể vào trong đợi.

Chỉ có thể nói yêu đương làm người ta u mê.

Phó Xuyên trước mặt người khác hoặc là mặt lạnh hoặc là khách khí quá mức, chỉ thường xuyên tỏ vẻ yếu đuối trước mặt Diêu Nhất, bởi vì cô ăn chiêu này.

Nếu Phó Xuyên nói để cô nghỉ ngơi sớm, đừng ảnh hưởng đến sức khỏe, Dieie Nhất chưa chắc đã đặt giấy bút xuống. Nhưng nếu Phó Xuyên nói Diêu Nhất làm ảnh hưởng đến anh, Diêu Nhất có thể lập tức ngoan ngoãn nằm xuống ngủ.

“Diêu Diêu, ngày mai phải ra đúng giờ.” Phó Xuyên thừa cơ yêu cầu.

Hướng nghiên cứu này của Diêu Nhất nhất thời không giải quyết được, Phó Xuyên không thể để cô vì nó, mà bỏ qua sức khỏe của mình.

Bây giờ đã là mười giờ tối rồi.

“Được.” Quả nhiên Diêu Nhất sảng khoái đáp ứng.

Đây là thói quen hàng ngày của hai người khi còn học đại học, Phó Xuyên luôn đúng giờ đến đón Diêu Nhất rồi cùng nhau về nhà.

Phó Xuyên không thích trong nhà ngoài Diêu Nhất ra còn có sự tồn tại của người khác. Vì vậy, mỗi buổi chiều sau khi dì giúp việc đến dọn dẹp vệ sinh xong, trong nhà sẽ không có ai cả. Phó Xuyên thậm chí còn tranh thủ thời gian tự học nấu ăn, và người dạy anh là Lâm Tú Ngọc.

“Nhất Nhất, con bé không kén chọn gì cả, chỉ cần ăn được là con bé có thể ăn.” Lâm Tú Ngọc đã nuôi Diêu Nhất hai mươi năm, chưa bao giờ phát hiện con bé kén ăn. “Trước đây, ngay cả một miếng gừng trang trí con bé cũng ăn hết.”

Phó Xuyên chỉ cười, không phản bác lời của mẹ Diêu, nhưng sau khi trở về lại cẩn thận quan sát biểu cảm của Diêu Nhất khi ăn cơm.

Quả thực như lời mẹ Diêu nói, Diêu Nhất chưa bao giờ kén ăn, gắp món gì ăn món đó. Nhưng anh vẫn phát hiện ra những điểm khác biệt nhỏ nhặt.

Nếu Diêu Nhất ăn phải món không thích, biểu cảm trên mặt sẽ không có gì thay đổi, chỉ là tốc độ gắp thức ăn sẽ chậm hơn rất nhiều. Nếu ăn phải món thích, đuôi lông mày sẽ hơi nhếch lên.

Diêu Nhất chậm tiêu, không nhận ra mình được ăn nhiều món thích hơn, chỉ đơn thuần cho rằng cơm Phó Xuyên nấu rất ngon.

“Buổi tối ở trường em ăn gì?” Đôi khi Phó Xuyên quá bận, buổi chiều không thể thu xếp thời gian ăn cơm cùng Diêu Nhất.

Diêu Nhất khựng lại, mắt đảo một vòng: “Em ăn một cái bánh mì.”

Thấy Phó Xuyên đặt túi xách của mình xuống, nhìn mình không nói gì, Diêu Nhất chột dạ bổ sung một câu: “Bánh mì nhỏ.”

Đó là do bạn học trong lớp nghe thấy tiếng bụng cô kêu nên đã nhét cho cô.

Phó Xuyên lạnh lùng liếc nhìn Diêu Nhất, cho đến khi cô cúi đầu xoắn ngón tay.

“Anh đi nấu một bát mì.” Phó Xuyên mở tủ lạnh lấy một quả trứng, đi về phía nhà bếp.

Diêu Nhất đi quanh một vòng trong phòng khách, cuối cùng vẫn thấy chột dạ không chịu được, dứt khoát di chuyển vào bếp.

Trong bếp, Phó Xuyên đang bận rộn, nước trong nồi đã sôi, anh thả mì vào, đang định quay người lấy trứng.

“Sao lại vào đây?” Cơn giận của Phó Xuyên đã sớm tan biến, chỉ muốn nấu mì thật ngon cho Diêu Diêu của mình.

Diêu Nhất lề mề đi tới, chen vào lòng Phó Xuyên, ôm lấy eo anh.

“Đói rồi sao?” Tim Phó Xuyên mềm nhũn, cằm đặt lên trán Diêu Nhất, khẽ hỏi.

Diêu Nhất thấy Phó Xuyên vẫn chịu nói chuyện với mình, thở phào nhẹ nhõm, quấn lấy anh không buông: “Hơi hơi.”

Phó Xuyên cũng không còn tâm trạng trách mắng, ôm người mình yêu vào lòng, trong căn bếp nhỏ bé tận hưởng giây phút tĩnh lặng.

Cho đến khi mì trong nồi sôi sùng sục, Phó Xuyên mới nỡ buông người ra, đập trứng vào.

Từ khi mì ra nồi đến lúc bưng đĩa vào phòng khách, Diêu Nhất đều như một đứa trẻ, bám chặt sau lưng Phó Xuyên, níu lấy vạt áo của anh.

Cô sợ nhất Phó Xuyên tức giận, từ khi nhớ ra Phó Xuyên là “bạn câm nhỏ”, Diêu Nhất đã có một khoảng thời gian dài đặc biệt cẩn trọng với anh.

Dù sao trong lòng Diêu Nhất, “bạn câm nhỏ” là người mà cô che chở, không thể chịu bất kỳ tủi thân nào.

“Lại đây.” Phó Xuyên đặt bát mì nóng hổi lên bàn, bắt lấy Diêu Nhất đang đứng sau lưng, kéo cô ra phía trước.

“Anh cũng ăn đi.” Diêu Nhất đẩy bát sang bên trái, nịnh nọt nói.

Phó Xuyên nhẹ nhàng bóp tay Diêu Nhất: “Anh ăn rồi.”

Phó Xuyên vốn định xử lý lạnh Diêu Nhất, đến cuối cùng trái tim đã lặng lẽ mềm nhũn thành một đoàn cũng không biết.

Nhà báo Lý: [Đi chơi đi! Đi chơi đi! @ two-one @Hàn Tiêu banana @ Triệu money]
Một ngày nắng đẹp, Lý Cách điên cuồng tag mọi người vào nhóm để ra ngoài phơi nắng.
Tần Lịch: [Hôm trước, Phó Xuyên đã cùng Nhất Nhất ra nước ngoài rồi.]
Nhà báo Lý: [Đi chơi đi đi chơi đi! @Hàn Tiêu banana@ Triệu money]
Tần Lịch: [Chiều hôm qua, Triệu Tiền nói đi leo núi ngoại ô với Tiêu Tiêu rồi.]

Nhà báo Lý: [… Sao cậu biết được? Ra chơi đi ra chơi đi @Hàn Tiêu banana @Triệu money]
Triệu money: [Có thể đừng tag nữa không? Bọn mình đang leo núi đây.]
Nhà báo Lý: [Tại sao các cậu leo núi lại không gọi mình!!!]
Tần Lịch: […]

Tần Lịch nhìn cậu bé béo đang đứng trên bãi cỏ cúi đầu gào thét, bất lực tiến lên túm lấy người xoay một vòng.
“Cậu làm gì vậy?” Lý Cách nhíu mày ghét bỏ đẩy người bạn cùng bàn cũ của mình ra.
“Đã nói là họ đi leo núi rồi, sao cậu còn hỏi?” Tần Lịch không biết phải nói thế nào, cậu bé béo bình thường thì hóng hớt muốn chết, chuyện gì cũng nắm bắt đầu tiên, vậy mà cứ hễ liên quan đến người bên cạnh mình là lại đơ ra.
“Tại sao họ lại không gọi mình?” Lý Cách tức giận, còn muốn tag Hàn Tiêu Tiêu và Lý Cách vào nhóm để ra, “Nhất Nhất bị thằng nhóc Phó Xuyên cướp mất thì thôi đi, tại sao hai người họ cũng không cần tớ nữa?”

“Cậu nghĩ tại sao?” Tần Lịch hỏi ngược lại, đã nói rõ ràng như vậy rồi mà vẫn chưa phản ứng lại, người như này sao làm truyền thông được, còn muốn làm nhà báo nữa chứ.

Lý Cách nhíu mày, trực giác mách bảo chuyện không hề đơn giản, cậu ta nhìn chằm chằm Tần Lịch một hồi: “Mình biết rồi! Có phải cậu đã chen mất vị trí của mình rồi không!”

Lý Cách càng nghĩ càng thấy đúng, vốn dĩ bọn họ mới là “tam giác vàng” (ý chỉ nhóm bạn thân thiết), Tần Lịch này tự nhiên xuất hiện, nhất định là đã cướp mất vị trí của cậu ta rồi.

“… Sao cậu ngày càng ngốc vậy?” Tần Lịch hiện tại không còn áp lực học hành nữa, người cũng thoải mái hơn nhiều, lời nói cũng bắt đầu trở nên độc miệng.

Lý Cách trừng mắt nhìn Tần Lịch: “Cậu mới ngốc, bị Nhất Nhất nhà mình đè hư rồi à, cậu còn muốn đuổi theo bước chân của Nhất Nhất, không có cửa đâu!”

“Liên quan gì đến Nhất Nhất?” Tần Lịch cạn lời, “Bọn mình nghiên cứu các hướng khác nhau.”

Trọng tâm của Lý Cách đã bị lệch: “Tại sao cậu cũng gọi Nhất Nhất?”

Tần Lịch nhún vai: “Tuy cậu không muốn thừa nhận, nhưng mình vẫn phải nói, hồi cấp ba mình đã trà trộn vào nội bộ của các cậu rồi. Huống hồ bây giờ… trong nhóm chỉ còn lại hai chúng ta là cẩu độc thân thôi.”

“Mình biết ngay mà… Cái gì cơ?” Lý Cách cuối cùng cũng chậm rãi nhận ra.

“Cẩu độc thân, hai chúng ta!” Tần Lịch nhấn mạnh, chỉ vào mình, rồi lại chỉ vào Lý Cách.

Lý Cách run rẩy tay: “Cậu và mình… cẩu độc thân? Vậy hai người kia thì sao?”

“Họ ở bên nhau rồi, học kỳ trước đã ở bên nhau rồi.” Tần Lịch thương hại nhìn Lý Cách.

Mấy người bọn họ đều vào Đại học Kinh Bắc, thành tích thi đại học của Tần Lịch tuy có hơi chênh lệch, nhưng cậu đã được tuyển thẳng từ trước rồi. Còn về ba người còn lại, Triệu Tiền và Lý Cách lúc đó có hơi nguy hiểm, đặc biệt là Triệu Tiền.

Kết quả là vào học kỳ 2 năm lớp 12, cậu đột nhiên phát điên lên cố gắng học tập, thành tích thi đại học còn tốt hơn cả Lý Cách.

Tần Lịch và Diêu Nhất đương nhiên là vào khoa Toán, Lý Cách vào khoa Truyền thông báo chí, Triệu Tiền vào khoa Công nghệ thông tin, còn Hàn Tiêu Tiêu thì vào khoa Tiếng Anh.

Tần Lịch nhìn Lý Cách ngốc nghếch mấy ngày nay cứ tag hết người này đến người kia trong nhóm, ngày nào cũng cố gắng xen vào chuyện tình cảm của người khác.

“Mình không tin!” Lý Cách vẫn không thể tin nổi, “Bọn họ câu kết với nhau từ khi nào vậy?”

“Không phải hồi cấp ba đã có manh mối rồi sao?” Tần Lịch luôn là người bình tĩnh quan sát mọi người xung quanh, “Nếu không cậu nghĩ Triệu Tiền ra sức học tiếng Anh như vậy để làm gì, chẳng phải là vì cùng Tiêu Tiêu đến Đại học Kinh Bắc sao.”

“Chẳng lẽ không phải là do cậu ấy rảnh quá sao?” Câu nói này của Lý Cách cũng không sai, Triệu Tiền được cộng điểm, vì có thành tích xuất sắc trong các cuộc thi, tuy không đạt đến trình độ được tuyển thẳng, nhưng thi bình thường cũng đủ dễ dàng vào Đại học Kinh Bắc.

“Cậu thử nghĩ xem cậu ấy yếu môn nào?” Tần Lịch nói đầy ẩn ý.

“Tiếng Anh?” Lý Cách lắc đầu, “Tuy phát âm của cậu ấy đúng là khó nghe, nhưng sau đó thành tích tiếng Anh đột nhiên tăng vọt.”

Khoảng thời gian đó chính là lúc Triệu Tiền vì chuẩn bị cho cuộc thi Tin học mà điên cuồng học tiếng Anh, thường xuyên hỏi ý kiến Hàn Tiêu Tiêu.

“Nhưng Hàn Tiêu Tiêu luôn nghĩ cậu ấy học tiếng Anh kém.” Tần Lịch nhướn mày, “Bọn họ chỉ là không muốn cậu bị kích thích thôi, nên mới không nói cho cậu biết.”

Lý Cách quả nhiên bị kích thích, cúi đầu điên cuồng tag trong nhóm.
Nhà báo Lý: [@Triệu money Mình và cậu chưa xong đâu!]
Rõ ràng đã nói là cùng nhau làm bạn, vậy mà cậu lại lén lút đi câu kết với người bạn thân khác của mình. Nỗi oan ức này… người nghe đau lòng, kẻ thấy rơi lệ.

Bình Luận (0)
Comment