Năm nay Phó Cẩm học lớp hai, giáo viên và bạn bè đều thích bé. Bởi vì bé thích cười, khi cười lên lại đặc biệt ngọt ngào, không ai không thích bé cả.
Nhưng Phó Cẩm không ỷ vào việc được người khác yêu thích mà làm càn. Bé là một học sinh rất ngoan, trên lớp chăm chú nghe giảng, tan học đúng giờ làm bài tập về nhà. Tuy rằng Phó Cẩm không được thừa hưởng thiên phú của mẹ, nhưng vẫn còn gen của ba ở đó, cũng sẽ không ngốc nghếch đến mức nào.
Đương nhiên là chỉ về mặt học tập, về mặt đối nhân xử thế trong cuộc sống, Phó Cẩm giống mẹ mình, cả người ngây ngô. Chỉ là bé thích cười, sẽ không giống như mẹ mình luôn bị người khác hiểu lầm là cái gai.
“Ninh Ninh, đừng ngủ nữa.” Phó Cẩm nghe thấy tiếng chuông vào lớp vang lên, nhìn người bạn cùng bàn còn đang ngủ, không nhịn được mà đi lay cô bé.
Ninh Tảo một ngày có thể ngủ mười mấy tiếng, ghét nhất người khác làm ồn. Nhưng người đánh thức cô lại là Phó Cẩm, Ninh Tảo chỉ có thể nhận mệnh, lười biếng ngẩng đầu từ vòng tay mình lên: “Thầy giáo còn chưa đến mà.”
“Nhưng mà vào lớp rồi mà.” Phó Cẩm túm lấy đồng phục trên người, “Sao Ninh Ninh lúc nào cũng muốn ngủ vậy?”
Thật ra bé có hơi không vui, trước đây Ninh Tảo không phải là bạn cùng bàn với bé. Sau này Ninh Tảo vì người bạn cùng bàn trước quá ồn ào, đã đánh cậu ta một trận, đó đã là người bạn cùng bàn thứ tư của Ninh Tảo rồi.
Thầy giáo lúc đó rất lo lắng, kết quả Phó Cẩm tự mình đi yêu cầu Ninh Tảo làm bạn cùng bàn của mình.
Phản ứng đầu tiên của thầy giáo là không đồng ý, Phó Cẩm nhỏ là một học sinh ngoan ngoãn như vậy, bị Ninh Tảo cái tên ma vương hỗn thế kia đánh thì làm sao?
“Không đâu, Ninh Ninh sẽ đối tốt với em mà.” Phó Cẩm cười ngọt ngào.
Thầy giáo nghĩ lại cũng đúng, Ninh Tảo và Phó Cẩm từ mẫu giáo đã cùng một lớp, tình cảm của hai người dường như cũng tốt hơn những người khác. Cuối cùng Phó Cẩm đã như ý nguyện làm bạn cùng bàn với Ninh Tảo.
Ninh Tảo đương nhiên sẽ không đánh Phó Cẩm, chỉ là vẫn thích ngủ. Phó Cẩm còn muốn lúc tan học sẽ nói chuyện với Ninh Ninh nhiều hơn, kết quả cô bé chỉ ngủ thôi.
“Bánh bao.” Ninh Tảo đột nhiên ngồi dậy, túm lấy mặt Phó Cẩm, “Sao vậy?”
Phó Cẩm quay mặt đi: “Ninh Ninh không nói chuyện với tớ.”
Bánh bao quay mặt đi, nhìn từ bên cạnh, lông mi vừa dài vừa cong. Trái tim nhỏ bé của Ninh Tảo đập nhanh hơn, cô bé thích những thứ đẹp đẽ, cũng dễ dàng cả thèm chóng chán. Nhưng Phó Cẩm là người mà cô đã thích hơn bốn năm, mà vẫn không thấy chán.
“Bánh bao muốn nói chuyện gì với tớ?” Ninh Tảo lười biếng nằm bò trên bàn, nghiêm túc nhìn Phó Cẩm.
Đôi lông mày nhỏ của Phó Cẩm nhíu lại: “Dù sao, dù sao Ninh Ninh phải nói chuyện với Bánh bao.”
Những bạn cùng bàn khác cứ tan học là líu ríu nói một đống chuyện, Ninh Ninh chỉ biết ngủ thôi!
Phó Cẩm không biết mình đã tự đào hố cho mình, từ đó về sau Ninh Tảo chỉ cần không ngủ là nhất định phải đến làm phiền Phó Cẩm, nếu như bé vùi đầu làm bài tập, Ninh Tảo còn sẽ động tay động chân.
Mặt Phó Cẩm đỏ bừng, khuôn mặt trắng nõn giống như quả đào mật hồng hào, bé mở to đôi mắt ướt át đen láy: “Ninh Ninh, Bánh bao phải làm bài tập, cậu không được làm phiền tớ.”
Phó Cẩm chưa từng thúc giục Ninh Tảo làm bài tập, bởi vì tuy rằng Ninh Tảo cả ngày ngủ nướng, nhưng thành tích luôn tốt nhất. Nghe ba nói, Ninh Tảo giống mẹ của cô bé.
“Bánh bao làm đi, tớ không làm phiền Bánh bao.” Ninh Tảo tuy nói vậy, nhưng vẫn nằm bò trên bàn, mắt không chớp nhìn cục bánh bao trắng nõn mềm mại.
Phó Cẩm ép mình quen với ánh mắt của Ninh Tảo.
Hai đứa trẻ cùng nhau về nhà, vốn dĩ là hai nhà mỗi nhà phái người đến đón, sau này Ninh Tảo mỗi ngày đều “ăn chực” xe nhà họ Phó để về nhà.
“Ninh Ninh, bài này làm thế nào vậy?” Phó Cẩm cầm một quyển sách hỏi Ninh Tảo bên cạnh.
Ninh Tảo thậm chí không thèm nhìn một cái, trực tiếp lấy sách đóng lại: “Đừng có đọc sách trên xe, hại mắt.”
Tài xế nhìn hai đứa trẻ qua kính chiếu hậu, cảm thấy cô bé cũng có khí thế của người lớn đấy chứ.
“Nhưng mà…” Phó Cẩm khó xử nhìn Ninh Tảo.
“Lát nữa tớ đến nhà cậu giúp cậu xem.” Ninh Tảo nói thẳng.
Lúc này Phó Cẩm mới lộ ra nụ cười, nở một nụ cười ngọt ngào với Ninh Tảo: “Ừm, Ninh Ninh đến nhà tớ, tớ còn mấy bài không biết nữa.”
Ninh Tảo “ừ” một tiếng, tâm trí lại bay xa, ba của Bánh bao đặc biệt cảnh giác với cô bé, nếu chú ấy ở nhà, mình sẽ không thể chạm vào tay của Bánh bao, cũng không thể hôn Bánh bao nữa.
Haizz, đều tại mẹ của cô có tiếng tăm quá lớn, khiến cho cô cũng bị ba của Bánh bao kiêng kỵ.