Sau khi Giang Việt khởi hành đi đến công ty thu âm MY, Cố Liễu Liễu luôn bận rộn với các công việc chuẩn bị cho lễ kỷ niệm trường.
Mặc dù cô đã rút khỏi hội sinh viên từ học kỳ trước, nhưng lễ kỷ niệm lần này thực sự thiếu nhân lực, nên Tần Văn Hiên đã cất công đến nhờ cô trở lại giúp đỡ, Cố Liễu Liễu cũng không từ chối. Cô nghĩ rằng mình bận rộn một chút cũng hay, để không phải cứ mãi nhớ đến Giang Việt, mà lại không liên lạc được.
Lần đầu tiên Quý Tư Nghiên đảm nhận vị trí trưởng bộ phận, Tần Văn Hiên lo lắng cô ấy không thể tự quản lý được, nên đã để Cố Liễu Liễu giúp đỡ một số công việc lặt vặt.
Buổi tối, Quý Tư Nghiên và Cố Liễu Liễu ngồi trên bãi cỏ đối chiếu danh sách khách mời.
Lúc này đã là 11 giờ rưỡi, hai người mới kết thúc đại hội vào buổi tối, và vừa đi đến nhà ăn mua mỗi người một phần mì cay để ăn. Thư viện không tiện thảo luận, trong ký túc xá của hai người thì bạn cùng phòng đã ngủ, cũng không tiện nói chuyện, trời đã ấm lên, ngồi bên ngoài cũng không lạnh lắm.
Cố Liễu Liễu ôm máy tính, gõ bàn phím liên tục. Điện thoại của cô cứ rung lên không ngừng, nhưng cô vẫn không để ý đến.
“Cậu em khóa dưới đó thật lòng với cậu ghê.” Quý Tư Nghiên cười nói: “Bạn trai cậu không thấy bóng dáng đâu, mà Lý Nguyên Tề vẫn gửi ba tin nhắn hỏi thăm mỗi ngày.”
Cố Liễu Liễu hừ một tiếng, cảm thấy hơi phiền phức: “Ba tin? Chắc phải ba mươi tin mới đúng.”
Nếu không phải lần này đồng ý đến giúp đỡ, thì cô đã chẳng thèm kết bạn với Lý Nguyên Tề, rõ ràng đã nói rõ ràng rồi, nhưng cậu ta cứ bám riết không tha.
Sau khi chăm chú viết kế hoạch hơn một giờ, Cố Liễu Liễu mệt mỏi đến nỗi mắt không mở nổi. Cô lấy balo làm gối, lập tức nằm xuống: “Mình đau lưng quá, phải nằm một chút…”
Quý Tư Nghiên ừ một tiếng, tiện tay đắp chiếc khăn mỏng có hình dáng lạ lên người cô: “Cậu nằm đi, nửa tiếng nữa mình sẽ xong.”
Nửa tiếng sau, Quý Tư Nghiên gửi tài liệu vào hộp thư của Tần Văn Hiên, sau đó vỗ vỗ vào chân cô: “Liễu Liễu, đi thôi, về rồi ngủ.”
“Ừm…” Cố Liễu Liễu mơ màng mở mắt, ôm bụng nói: “Hình như mình sắp tới tháng rồi.”
“Tới tháng?” Quý Tư Nghiên mất vài giây để phản ứng: “Làm sao có thể, không phải cậu vừa mới có cách đây không lâu hả?”
Cố Liễu Liễu mất một lúc để phản ứng, dùng tay chống đất đứng dậy: “Hình như đúng vậy, chắc là đau dạ dày…”
Cô cố gắng chịu đựng cơn đau, đứng dậy và đeo balo: “Cậu giúp mình một chút.”
Về đến ký túc xá, Quý Tư Nghiên đã tìm thuốc dạ dày cho cô.
Giữa đêm, Cố Liễu Liễu nằm trên giường, bụng đau đến mức không thể ngủ được.
Cô không thể chịu đựng thêm, nhẹ nhàng gõ vào rìa giường của Quý Tư Nghiên: “Cậu đưa, đưa mình đi bệnh viện với…”
Khi Quý Tư Nghiên kéo rèm cửa sổ của cô lên, thấy Cố Liễu Liễu đã đau đến mức mặt trắng bệch, trán đầy mồ hôi, cả người cuộn tròn trong chăn. Để không làm phiền hai người bạn cùng phòng còn lại đang ngủ, cô siết chặt hàm răng để không phát ra tiếng, ngay cả tiếng thở cũng cố gắng kìm nén lại.
Khi cô xuống giường, hai người bạn còn lại cũng đã bị đánh thức.
Thang Dao bật đèn lên, hỏi: “Có chuyện gì vậy?”
“Liễu Liễu đau bụng, mình sẽ đi cùng cậu ấy đến bệnh viện.” Quý Tư Nghiên lôi thẻ ngân hàng cất kỹ trong ví ra, nhét vào túi: “Các cậu ngủ tiếp đi, mai còn có tiết sớm.”
Thang Dao và Ôn Thu Văn nhìn thấy gương mặt của Cố Liễu Liễu, đâu còn tâm trạng nào để ngủ, cả hai lập tức thay đồ xuống giường, cũng lấy tiền để đi cùng họ.
“Dù sao cũng không điểm danh, mai mượn ghi chú của lớp trưởng là được.” Giáo viên bộ môn của họ thường không quản lý việc điểm danh, chỉ quan tâm đến tình hình bài tập và thi cử, nên thi thoảng nghỉ vài tiết cũng không sao.
Thang Dao và Quý Tư Nghiên đỡ Cố Liễu Liễu, người ở phía trước là Ôn Thu Văn thì cầm đồ, vội vã chạy ra cổng trường để nói chuyện với bảo vệ mở cửa.
Không lâu sau, bốn người đã đến bệnh viện cấp cứu.
Sau một loạt kiểm tra, cuối cùng được chẩn đoán là viêm ruột thừa, bác sĩ khuyên nên thực hiện phẫu thuật nội soi để cắt bỏ.
Quý Tư Nghiên cầm phiếu vào phòng cấp cứu, bàn bạc với Cố Liễu Liễu: “Bác sĩ bảo phải phẫu thuật, nội soi, có cần gọi chú dì đến không?”
Cố Liễu Liễu nghe họ nói về phương pháp phẫu thuật và quá trình hồi phục sau đó, thì lắc đầu: “Không cần đâu, mình có thể tự lo.”
Cố Bác Văn và Kim Chi Chi không tiện xin nghỉ, cho dù xin nghỉ đến đây chăm sóc cô, cũng sẽ có nhiều rắc rối.
Trước đây cô cũng đã thấy bạn học làm phẫu thuật viêm ruột thừa, sau đó hồi phục khá nhanh, chỉ cần chú ý chăm sóc là được.
“Vậy thôi, bọn mình vừa bàn bạc xong, thay nhau đến chăm sóc cậu, sáng mai nhớ xin phép với giáo viên hướng dẫn nhé.”
Cố Liễu Liễu mỉm cười gật đầu với họ: “Được.”
“Nhưng mà Liễu Liễu…” Trong lòng Thang Dao luôn bực bội, cảm thấy không thoải mái: “Giang Việt bao giờ thì về?”
Từ khi họ hẹn hò đến nay, Thang Dao chỉ gặp Giang Việt đúng một lần, người này luôn giống như thần long thấy đầu không thấy đuôi, lần này lại nhiều ngày không có tin tức gì.
Nụ cười trên mặt Cố Liễu Liễu cứng lại, sau đó từ từ tắt ngúm: “Không biết.”
Thang Dao muốn nói gì đó nhưng lại thôi, cuối cùng vẫn không nói gì: “Mình đi nộp phí.”
“Mình đi cùng, Thu Thu ở lại chăm sóc Liễu Liễu.” Quý Tư Nghiên đi theo Thang Dao ra ngoài, dặn dò cô bạn: “Ít nhắc đến Giang Việt với cậu ấy nhé.”
“Mình cũng không muốn nhắc, nhưng thật sự chưa thấy người nào như vậy, lần đầu tiên trong đời!”
Thang Dao tức giận không thôi, trước đây khi có mặt Cố Liễu Liễu thì không dám nói, nhưng lúc này cô ấy đã không thể nhịn được nữa: “Có ai làm bạn trai như anh ta không? Ngày nào cũng nói không có thời gian, không có thời gian, không có thời gian thì hẹn hò yêu đương làm gì? Plato (*) cũng phải giao tiếp chứ? Yêu qua mạng cũng cần nói chuyện video chứ? Anh ta thì hay rồi, cứ thế biến mất.”
(*) 柏拉图 (Plato) là một triết gia nổi tiếng người Hy Lạp cổ đại, sống vào khoảng thế kỷ IV trước Công nguyên (427-347 TCN). Ông là một trong những người sáng lập ra nền triết học phương Tây, có tầm ảnh hưởng sâu rộng đến triết học, khoa học, và chính trị.
“Liễu Liễu không phải đã nói rồi sao, người ta đang đào tạo ở công ty giải trí nào đó.” Quý Tư Nghiên vỗ vỗ vào vai Thang Dao: “Chúng ta chỉ cần chăm sóc nhiều một chút là được.”
“Mình biết, mình chỉ không nỡ cho cậu ấy…” Thang Dao thở dài: “Cái gì cũng tự mình gánh vác, lần trước thi diễn thuyết, cậu ấy rõ ràng tủi thân đến chết, nhưng cũng nén lại không nói.”
“Chắc có lẽ là thật sự quá yêu.” Quý Tư Nghiên là người rất chú trọng cảm xúc trong tình yêu, mà Cố Liễu Liễu và Giang Việt lại là mối quan hệ mà cô ấy không thể hiểu nổi, nếu là cô ấy thì đã chia tay mấy trăm lần rồi.
“Nếu không hợp nhau thì tình yêu có ích lợi gì?” Thang Dao đưa phiếu cho cô ấy, kèm theo thẻ của mình: “Cậu đi đi, không đủ thì quẹt thẻ của mình, mình đi lấy nước ấm cho Liễu Liễu.”
--
Ca phẫu thuật của Cố Liễu Liễu rất thành công, ba người bạn cùng phòng thay phiên chăm sóc, cô nhanh chóng xuất viện và về ký túc xá nghỉ ngơi.
Chưa đầy một tuần sau khi xuất viện, một buổi tối nọ, Cố Liễu Liễu bất ngờ nhận được điện thoại của Giang Việt. Ba người bạn cùng phòng đều đi bận rộn với việc lễ kỷ niệm trường, không có ở ký túc xá, chỉ còn mình cô nằm trên giường.
“Alô…”
“Liễu Liễu, vé tàu của anh về nhà vào ngày mai.” Giang Việt vừa nhận được điện thoại đã lập tức gọi cho cô, lúc này anh đang bật loa ngoài và sắp xếp hành lý.
“Ừm…” Bạn đầu Cố Liễu Liễu cảm thấy mình không có gì tủi thân, nhưng khi nghe thấy giọng nói của anh thì lại không kìm được mà đỏ mắt.
Giang Việt nhận ra giọng nói của cô không bình thường, lập tức hỏi: “Em sao vậy?”
“Không có gì…” Cô ngậm ngùi, giọng nói hơi nghẹn ngào: “Giang Việt, em nhớ anh.”
Giang Việt im lặng vài giây, giọng nói trầm xuống: “Sáng mai anh sẽ về, em chờ anh nhé.”
Sáng hôm sau, Cố Liễu Liễu hẹn gặp anh ở cổng trường.
Giang Việt vừa xuống taxi, nhìn thấy Cố Liễu Liễu từ xa, không khỏi có chút ngại ngùng không dám nhận ra.
Khi đến gần, Giang Việt đặt vali xuống, nhẹ nhàng chạm vào má Cố Liễu Liễu: “Sao lại gầy đi nhiều thế?”
“Cắt ruột thừa.”
Câu nói của cô nhẹ nhàng như mây trôi, khiến Giang Việt nghe xong có cảm giác như không phải chuyện lớn, nhưng khi hồi tưởng lại mới nhận ra: “Viêm ruột thừa?”
Giang Việt lập tức cảm thấy bối rối, không dám chạm vào cô: “Cắt lúc nào? Vết thương đã lành chưa?”
“Lành rồi, mổ nội soi, vết thương rất nhỏ.” Cố Liễu Liễu mỉm cười với anh, nắm tay anh thúc giục: “Đi thôi, em đói rồi.”
Hai người cùng đi ăn mì, sau đó Giang Việt ở lại thư viện cùng cô bổ sung bài vở trong thời gian vừa qua.
Anh nói dạo này không có việc gì, sẽ ở lại trường.
Cố Liễu Liễu đang nghĩ đến một ý tưởng đã quay đi quay lại nhiều lần trong đầu, nhưng sau đó ngay lập tức bị câu nói của anh đánh bay.
Giang Việt nói được làm được, liên tục ở bên cô bốn, năm ngày. Khi cô lên lớp học, anh còn lén lút chạy vào lớp, ngồi ở hàng ghế sau cùng để học cùng cô.
Thứ Bảy, lễ kỷ niệm trường diễn ra như dự kiến.
Vì mới khỏi bệnh nên Cố Liễu Liễu không thể làm những công việc nặng nhọc, không có vị trí nào phù hợp, nên Tần Văn Hiên đã dành cho cô hai vé, để cô ngồi dưới xem chương trình, có việc gì thì gọi cô luôn.
Cô đã đưa cho Giang Việt một vé, vì những chỗ tốt đã được gửi cho các cựu sinh viên từ trước, nên cô nhận được vé ở hàng ghế sau, đều là số lượng phân phối cho các khoa khác nhau.
Ngày diễn ra lễ hội, Cố Liễu Liễu đến sớm, ngồi ở dưới, từ chỗ chỉ có vài người trong khán đài trở thành chật cứng.
Hàng ghế đầu là sinh viên khoa Âm nhạc, từ cách ăn mặc có thể thấy họ thường táo bạo hơn các khoa khác.
“Ê, cậu có biết chàng trai khoa Máy tính không?”
“Cái người hát hay, được trời phú cho tài năng đó à?”
Cuộc trò chuyện của hai cô gái ở hàng ghế trước đã thu hút sự chú ý của Cố Liễu Liễu. Cô vô tình nghe trộm, nhưng vì ngồi quá gần nên từng chữ từng lời đều lọt vào tai cô.
“Đúng rồi, mình nghe nói cậu ấy sẽ đi du học học âm nhạc, trước đây thầy giáo còn viết thư giới thiệu cho cậu ấy, gần đây quay lại trường làm thủ tục. Hôm qua bạn mình gặp cậu ấy ở căng tin số hai, đẹp trai đến mức cô ấy quên cả lấy thẻ ăn, bị một người tốt bụng đuổi theo suốt một nửa căng tin.”
“Tiếc thật, không biết sao cậu ấy không đăng ký vào khoa Âm nhạc của trường mình…”
Cố Liễu Liễu ngẩn ngơ nhìn về phía hai cô gái ở hàng ghế trước, điện thoại rung một hồi lâu mới hồi phục lại tinh thần để xem.
Máy bán kẹo: [Xin lỗi, anh vừa ở văn phòng giáo viên, giờ đang trên đường đến hội trường.]
Cố Liễu Liễu nhìn đi nhìn lại nhiều lần, cuối cùng đứng dậy ra ngoài hội trường.
Cố Liễu Liễu: [Em không được khỏe, về ký túc xá trước, nếu anh bận thì không cần phải qua đâu.]
Máy bán kẹo: [Mệt thế nào? Anh đưa em đi bệnh viện.]
Cố Liễu Liễu: [Không cần, nằm một lát là tốt thôi.]
Cố Liễu Liễu: [Chúng ta gặp nhau vào ngày mai nhé.]
Máy bán kẹo: [Hôm qua đã hẹn là cùng đi xem phim, em nghĩ xem muốn đi rạp nào.]
Cố Liễu Liễu: [Tạm thời không đi nữa, em có chuyện muốn nói với anh.]
Cố Liễu Liễu: [Gặp nhau ở phòng nhạc.]
Cô không ngủ được cả đêm, trong đầu cứ như một bộ phim lướt qua những khoảnh khắc cùng Giang Việt trong nửa năm qua.
Sau lần cắt ruột thừa, ý nghĩ chia tay cứ vờn quanh trong đầu Cố Liễu Liễu suốt vài ngày, nhưng cuối cùng khi nhìn thấy anh, cô lại không đành lòng.
Chỉ vì anh nói sẽ có thời gian rảnh để ở bên cô, Cố Liễu Liễu cảm nhận được chút ngọt ngào này, lập tức quên hết những thất vọng trước đây mà tưởng rằng mọi thứ sẽ mãi mãi ngọt ngào...
Nhưng cô cảm thấy lúc này là thời điểm thích hợp để chấm dứt, bất kể anh có đi du học hay không, thì mối quan hệ của họ cũng cần phải được làm rõ.
Ngày hôm sau, Cố Liễu Liễu ra ngoài rất sớm, hướng về phía phòng nhạc, trên đường gặp vài bạn học đang tập thể dục buổi sáng.
Họ ồn ào nói về ngôi trường lý tưởng trong lòng, chính là ngôi trường mà Giang Việt sẽ đi. Từ lời nói của họ, Cố Liễu Liễu có thể nghe được sự khao khát của họ dành cho ngôi trường đó, có lẽ chính là ước mơ của tất cả những người yêu âm nhạc.
Thời gian hẹn chưa đến, Cố Liễu Liễu ở phòng nhạc chờ Giang Việt. Anh cầm theo bữa sáng, còn đặc biệt hỏi bạn cùng phòng mượn túi giữ nhiệt để mang đến.
Cố Liễu Liễu lặng lẽ ăn hết bữa sáng, rồi uống một ngụm nước để làm ẩm cổ họng.
“Chúng ta chia tay đi.”
Giang Việt từ từ ngẩng đầu lên nhìn cô, dường như đang cố gắng tìm kiếm chút chứng cứ trên gương mặt cô để chứng minh rằng cô đang đùa.
Mặc dù Cố Liễu Liễu đã diễn tập câu nói này trong đầu không biết bao nhiêu lần, nhưng khi thực sự nói ra, cô vẫn cảm thấy như không thở nổi.
“Em nói thật đấy, Giang Việt.”
Cô không dám ngẩng đầu lên, không dám nhìn biểu cảm của Giang Việt.
Cô vừa sợ anh vẫn lạnh lùng như mọi khi, lại vừa sợ anh phản ứng quá mạnh, khiến cô không nỡ…
“Tại sao?” Giang Việt im lặng rất lâu mới hỏi câu này.
Sự xúc động trong giọng nói của anh không thể che giấu được: “Sau này anh sẽ ở bên em nhiều hơn, có thể không…”
“Vì em không vui.” Cố Liễu Liễu hít một hơi: “Vì em biết anh bận, biết ước mơ của anh, biết không phải anh cố ý không ở bên em, không phải cố ý thất hẹn... nhưng em vẫn cảm thấy thất vọng, vẫn sẽ tưởng tượng ra anh giống như những bạn trai của người khác, luôn sẵn sàng có mặt.”
“Lúc em nằm viện anh không ở bên, lúc em ốm anh không ở bên, em đã đổi thứ tự bốc thăm từ thứ hai xuống cuối cùng cho cuộc thi thuyết trình vì anh, nhưng anh vẫn không đến.”
“Em biết anh không cố ý, em cũng nghĩ mình phải hiểu cho anh…” Cô hít một hơi sâu: “Nhưng Giang Việt, em không thể kiểm soát bản thân mình.”
Giang Việt mở miệng, nhưng cuối cùng vẫn không nói được lời nào.
“Trong suốt thời gian yêu nhau, em luôn nghĩ cho anh, cảm xúc của em bị anh tác động, mỗi lần gửi tin nhắn em đều phải nghĩ xem anh có bận không, mỗi lần tìm anh em đều sợ xuất hiện bất ngờ sẽ làm anh mất tập trung. Em cảm thấy mình đã không còn là chính mình, em là Cố Liễu Liễu, không chỉ là bạn gái của anh.”
Cố Liễu Liễu cúi đầu lau nước mắt, dồn hết dũng cảm ngẩng đầu lên nhìn anh. Khi thấy đôi mắt ướt của Giang Việt, cô cảm thấy xao xuyến.
“Từ khi bắt đầu yêu nhau, tất cả cảm xúc tiêu cực em đều phải tự mình tiêu hóa. Có lẽ là lỗi của em... nhưng em không biết làm thế nào để điều chỉnh, em thật sự mệt mỏi.”
Giang Việt đặt tay lên vai cô, nhận ra cô trong thời gian qua thật sự gầy đi nhiều.
“Liễu Liễu, anh hứa, anh sẽ nghĩ nhiều hơn đến cảm xúc của em, anh sẽ thay đổi.”
Cố Liễu Liễu lắc đầu: “Anh không sai, anh chỉ đơn giản là không phù hợp để yêu đương vào thời điểm này.”
“Giang Việt, anh rất tốt, chỉ là thời điểm chúng ta gặp nhau không đúng, vào lúc em cần có người bên cạnh nhất, lại gặp phải người bận rộn nhất, nên chúng ta không hợp.”
“Liễu Liễu…” Giang Việt còn muốn nói gì đó, nhưng Cố Liễu Liễu đã vội vàng giơ tay ngắt lời anh.
Cô sợ rằng nếu nghe thêm một câu nào nữa, hoặc nhìn anh thêm một lần nữa, thì cô sẽ không nỡ.
Cố Liễu Liễu rất rõ ràng, cho dù lần này không chia tay, thì cũng chỉ là lặp lại cách mà họ đã từng ở bên nhau, thà rằng chia tay, để mỗi người theo đuổi những điều mình muốn.
“Em không muốn yêu anh nữa, cứ như vậy đi.” Cố Liễu Liễu nặn ra một nụ cười cho anh: “Chúc anh tương lai thành công.”
--------------------
Tác giả có lời muốn nói:
Viết kết thúc BE thật thoải mái nhỉ? Haha (nụ cười dần trở nên bi3n thái).
Bởi vì đây là ngoại truyện, nên phần thanh xuân vườn trường hơi nhanh. Thực ra, ngoại truyện này phần lớn cũng ngọt ngào, nhưng nữ chính thật sự chịu nhiều thiệt thòi và tích lũy nhiều thất vọng, không kịp viết hết, không nỡ làm cô ấy khổ.
Cuốn sách này đến đây là kết thúc rồi, bốn trăm ngàn chữ thật sự quá dài, ôi ôi.
Cuốn tiếp theo có lẽ sẽ ra mắt vào khoảng Tết Nguyên Đán, thời gian cụ thể chưa định, sẽ thông báo trên Weibo sau nhé.
Cảm ơn tất cả các bạn đã theo dõi đến giờ, chương này phát bao lì xì, cảm ơn rất nhiều!