Khi Đinh Thư Lệ đến Câu lạc bộ Giải trí Thịnh Thế, Lật Đường đang ngồi xoa bóp chân ở phòng nghỉ trên tầng 3.
Nghe nói hôm nay khi ghi hình, Lật Đường đã phải chịu nhiều ấm ức, Đinh Thư Lệ sợ buổi tối cô ta không có tâm trạng để xã giao, nên cất công từ nhà chạy đến để ở bên cạnh cô ta. Ai ngờ vừa mới đến phòng nghỉ, Lật Đường đã bảo cô ta xuống dưới đón Cố Liễu Liễu, nói rằng mình không cần ai ở bên.
“Không phải em rất không thích Cố Liễu Liễu à? Sao còn muốn giới thiệu nó cho đạo diễn Phương?” Đinh Thư Lệ ngồi xuống bên cạnh, nhìn thấy gót chân của Lật Đường bị sưng một mảng lớn, lập tức gọi người đi mua thuốc.
“Sao chỉ ghi hình một chương trình thôi mà lại làm mình thành ra thế này?” Cô ta rót cho Lật Đường một cốc nước nóng rồi đưa qua: “Em và Giang Việt hợp tác vốn không phải là công lao của nó, chị còn tưởng vai diễn đó em không định giới thiệu cho nó nữa.”
Lật Đường xoa xoa bắp chân đau nhức, bực bội nói: “Dù sao cũng phải cảm ơn cô ta vì đã chịu buông tay, nếu không cô ta mà bám chặt lấy Giang Việt thì chẳng ai có cách nào.”
Nhắc đến Giang Việt, Lật Đường lại tức đến không chịu nổi.
Nghĩ đến chuyện ban ngày, mắt Lật Đường lập tức đỏ hoe, giận dữ nói: “Giang Việt thậm chí không thèm diễn chung với em! Em đã hạ mình đến mức này rồi, nếu em còn cố gắng bám lấy anh ấy nữa thì tự em cũng thấy mình không có liêm sỉ.”
Đinh Thư Lệ đã nghe nói rằng khi ở trên núi, Giang Việt rất không hợp tác với Lật Đường. Nhưng bản tính của Giang Việt vốn đã như vậy, đó cũng là điều mà họ đã lường trước khi tham gia chương trình.
“Đường Đường, Giang Việt đã bao giờ nể mặt ai đâu? Hai người còn chưa quen thuộc với nhau, chỉ cần cặp đôi của hai người không bị tách ra thì sau một, hai tập nữa chắc chắn sẽ tốt hơn thôi.”
Lật Đường mím môi, không cam lòng nói: “Nhưng rõ ràng trong tập đầu tiên, anh ấy đã bế Cố Liễu Liễu xuống cầu thang... Cũng là diễn trò, chẳng lẽ chỉ vì gót chân của em bị trầy xước không quan trọng lắm, mà phải đợi đến khi em cũng ngã trầy đầu gối mới được à?”
Hôm nay ở trên núi, cô ta đã cố tình tỏ ra yếu đuối, nghĩ rằng nếu Giang Việt có thể diễn đến mức đó khi hợp tác với Cố Liễu Liễu, thì khi đổi cộng sự sang thành cô ta cũng có thể diễn được như vậy...
Nhưng tại sao? Tại sao anh ấy thà diễn với Cố Liễu Liễu cũng không muốn diễn với mình?
Lật Đường chống tay lên trán, cô ta thực sự không hiểu nổi.
Cô ta chỉ lo lắng video về việc cô ta tự hạ thấp mình sẽ bị cắt ra và phát sóng: “Nếu tập này được phát sóng, em sẽ mất mặt lắm.”
Đinh Thư Lệ vỗ nhẹ vai cô ta, an ủi: “Không sao đâu, giám đốc Vương đã lên tiếng rồi, tổ sản xuất chương trình sẽ không chỉnh sửa để bất lợi cho em đâu.”
Nghe xong lời của Đinh Thư Lệ, Lật Đường ngay lập tức cảm thấy bực bội, vẫy vẫy tay: “Được rồi chị, chị mau xuống đón Cố Liễu Liễu đi, em đi lên trước, đạo diễn Phương không thích người khác đến muộn.”
“Được.” Đinh Thư Lệ đứng dậy định đi, nhưng chợt nhận ra trợ lý Tiểu Vân không có mặt: “Tiểu Vân đâu rồi? Sao nó không ở bên em?”
Lật Đường né tránh ánh mắt của cô ta, cúi đầu nghịch điện thoại: “Em bảo Tiểu Vân đi làm chút việc, lát nữa cô ấy sẽ tới.”
Đinh Thư Lệ ra đến cửa câu lạc bộ, thấy Cố Liễu Liễu đang dựa vào sô pha trong sảnh chơi điện thoại.
Hôm nay vì phải ghi hình chương trình, nên Cố Liễu Liễu đã ăn mặc trông đẹp hơn một chút, dáng người và khí chất của cô không thể chê vào đâu được, ngay cả khi đang lười biếng dựa vào sô pha mà không nhìn rõ khuôn mặt, vẫn khiến người ta cảm thấy bừng sáng trước mắt.
Đinh Thư Lệ vẫy tay với cô: “Liễu Liễu, bên này.”
Cố Liễu Liễu đứng dậy, nhanh chóng bước đến bên cạnh Đinh Thư Lệ: “Chị Thư Lệ.”
“Ừ, chương trình ghi hình thế nào?” Đinh Thư Lệ vừa bấm thang máy, vừa hỏi thăm cô.
“Khá ổn ạ.”
“Vậy à? Em tốt tính, đương nhiên sẽ dễ hòa hợp với các khách mời nam hơn.” Đinh Thư Lệ chỉnh lại tóc cho cô: “Lần này coi như được chút tiếng tăm, sau này cư xử phải khéo léo hơn, đừng như trước nữa, hiểu không?”
Dù câu nói này nghe có vẻ ẩn ý, nhưng Cố Liễu Liễu vẫn đồng ý.
Tại phòng riêng trên tầng 4, hôm nay là buổi tiệc riêng của đạo diễn Phương Quang Vĩ, là đạo diễn của bộ phim mới “Gió nổi hoa rơi” của Lật Đường.
Vừa hay bộ phim mới khởi quay vẫn đang thiếu người, nên chiều nay khi Lật Đường nói muốn giới thiệu một đàn em, ông ta đã bảo dẫn người đến gặp mặt.
Cửa phòng bao bị đẩy ra, Đinh Thư Lệ dẫn Cố Liễu Liễu vào và tiến về phía ghế sô pha.
“Đây là đạo diễn Phương.” Cô ta đẩy nhẹ Cố Liễu Liễu về phía trước và cười nói: “Đạo diễn Phương, cô ấy tên là Cố Liễu Liễu, cũng là nghệ sĩ do tôi quản lý.”
Phương Quang Vĩ đánh giá Cố Liễu Liễu từ đầu đến chân, nhấp một ngụm rượu, rồi liếc nhìn cô: “Quay một vòng.”
Cố Liễu Liễu hơi lúng túng, vẫn chưa kịp phản ứng thì Đinh Thư Lệ đã nắm lấy vai và quay cô một vòng 360 độ, giống hệt như lúc còn nhỏ bị người lớn chỉnh lại quần áo.
“Thế nào, Đạo diễn Phương? Dáng người của Liễu Liễu nhà chúng tôi không thể chê vào đâu được. Hơn nữa, cô ấy thích tập gym, rất chịu khó, chắc chắn có thể đảm nhận được vai diễn hành động.” Đinh Thư Lệ cười và kéo Cố Liễu Liễu ngồi xuống bên cạnh Phương Quang Vĩ: “Hai năm nay cô ấy ít nhận phim, tập trung học các lớp diễn xuất.”
Phương Quang Vĩ cười cười: “Diễn xuất không quan trọng, vào đoàn phim đều có thể chỉnh, quan trọng là khuôn mặt và vóc dáng.”
Ban đầu ông ta chỉ định nể mặt Lật Đường thôi, nhưng không ngờ hôm nay lại gặp được một bất ngờ thú vị như vậy.
So về dáng người và khuôn mặt, Cố Liễu Liễu không thua kém Lật Đường, gần đây cô lại đang nổi tiếng nhờ chương trình thực tế, sau này nhận vai chắc chắn sẽ không cần lo lắng gì. Vì thế, tốt nhất là đưa cô vào đoàn phim trước khi nổi tiếng, đến lúc đó sẽ có thêm một người để thu hút sự chú ý.
“Cô có thể diễn vai hành động không? Có thể chịu khổ không?” Phương Quang Vĩ châm một điếu thuốc.
“Có thể.”
“Ừ, được rồi.” Phương Quang Vĩ phả một làn khói, nhìn kỹ gương mặt của Cố Liễu Liễu.
Trang điểm nhẹ nhàng rất tự nhiên, có thể thấy không hề đụng chạm dao kéo, cấu trúc xương cũng tốt, rất ăn ảnh. Cô thuộc tuýp người mà cả nam lẫn nữ đều yêu thích, không quá quyến rũ nhưng cũng không bị giới hạn bởi kiểu mặt trẻ con, có tính đa dạng cao.
Với gương mặt và khí chất như Cố Liễu Liễu, cô thậm chí còn dễ nổi tiếng hơn phong cách nữ thần của Lật Đường. Nhưng không hiểu sao khi ở dưới trướng của Đinh Thư Lệ suốt hai năm qua, cô lại không có chút tiếng tăm nào.
Phương Quang Vĩ cảm thấy Cố Liễu Liễu là một hạt giống tốt, nếu kỹ năng diễn xuất của cô tốt hơn Lật Đường thì con đường sự nghiệp sau này của cô có lẽ sẽ dễ dàng hơn rất nhiều.
“Chương trình của các cô tuần trước phát sóng một tập rồi, không có ai mời cô diễn sao?”
Một tuần là đủ để những gạo cội trong giới nhận ra tiềm năng của cô. Hơn nữa, người tinh mắt đều có thể thấy, một người mới như cô mà có thể xuất hiện trong chương trình và hợp tác với Giang Việt, thì chắc chắn sau lưng có người chống đỡ.
Cố Liễu Liễu nín thở, nhẹ nhàng dựa vào lưng ghế và cười nói: “Cũng có, nhưng phim của đạo diễn Phương nổi tiếng trong giới, tôi đã xem vài tác phẩm của ngài, nên hy vọng được học hỏi từ đạo diễn Phương nhiều hơn.”
Mười mấy kịch bản lần trước cô nhận được đều đã xem qua, bởi vì hiện tại cô không có nhiều người hâm mộ, cũng không có danh tiếng, nên các phim mời cô đóng đều là những bộ phim mạng với kinh phí thấp.
Những bộ phim như vậy dù có đóng vai chính, thì khả năng sau khi phát sóng vẫn chìm nghỉm là rất cao. Nếu thế, thà nhận vai nữ thứ ba trong phim của Phương Quang Vĩ còn hơn. Ít nhất trong những năm gần đây, các phim của Phương Quang Vĩ đều có chất lượng ổn định, được phát sóng trên đài, lại có sức nóng, và với một người có khả năng marketing cao như Lật Đường, thì sau khi phim phát sóng, cô ta chắc chắn sẽ mua rất nhiều lượt tìm kiếm nổi bật.
Phương Quang Vĩ đã gặp qua nhiều người trong giới giải trí, nên vừa nghe đã biết Cố Liễu Liễu là người có chủ kiến, không giống với kiểu sáo rỗng như Lật Đường.
“Được, vài ngày nữa đến thành phố B thử trang phục, nếu không có vấn đề gì thì vào đoàn phim luôn.” Phương Quang Vĩ quyết định ngay lập tức.
Mặc dù ông ta xem trọng làn sóng nổi tiếng sắp tới của Cố Liễu Liễu, nhưng lúc này vẫn phải nhắc đến Đinh Thư Lệ và Lật Đường: “Ai cũng biết tôi rất khắt khe trong việc chọn diễn viên, lần này là nể mặt người quản lý của cô và Lật Đường.”
Lật Đường và Đinh Thư Lệ lập tức tâng bốc ông ta vài câu, Cố Liễu Liễu ngồi bên cạnh quan sát, cảm thấy việc có được tài nguyên trong giới thật sự không dễ dàng chút nào.
Lật Đường là người kiêu ngạo như thế, nhưng khi gặp người có quyền lực cũng phải hạ mình.
Ngồi trong phòng bao một lúc, khách mà Phương Quang Vĩ chờ đợi cũng sắp đến.
“Khách của ngài đã đến, vậy chúng tôi xin phép rời đi trước.” Lật Đường đứng dậy định đi, vị trí của cô ta vốn không đủ cao để tham gia những buổi tiệc riêng tư, chỉ có thể đến đây giải khuây cho Phương Quang Vĩ trong khi ông ta chờ đợi khách mời.
Lật Đường tự rót cho mình một ly rượu đầy, rồi dùng ánh mắt ra hiệu cho Đinh Thư Lệ và Cố Liễu Liễu.
Đinh Thư Lệ lập tức đưa ly rượu cho Cố Liễu Liễu: “Mời đạo diễn Phương một ly.”
Cô ta không ngừng vỗ vào cánh tay Cố Liễu Liễu, ra hiệu rằng lúc này không nên bướng bỉnh.
“Đạo diễn Phương, kính ngài.” Cố Liễu Liễu chỉ có thể uống cạn ly rượu trong tay.
Sau đó ba người cùng bước ra khỏi phòng bao, Cố Liễu Liễu lùi lại nửa bước sau Lật Đường và Đinh Thư Lệ.
Khi đợi thang máy, Đinh Thư Lệ nói sẽ đưa Cố Liễu Liễu về nhà, nhưng bị Lật Đường ngăn lại.
“Chị Thư Lệ, tổng giám đốc Mạnh đang ở trên lầu, chị đi cùng em gặp ông ấy đi.” Lật Đường khoác tay cô ta: “Tổng giám đốc Mạnh quen chị hơn, một mình em thì hơi ngại.”
Đinh Thư Lệ nhìn Cố Liễu Liễu, không yên tâm hỏi: “Em có thể tự về được không? Rượu vừa rồi khá mạnh.”
“Em ổn mà, chị Thư Lệ, mọi người cứ lo công việc đi.” Thực ra Cố Liễu Liễu mong Đinh Thư Lệ đừng đưa cô về, nếu không trên đường về sẽ phải nghe cô ta giảng giải mãi.
Sau đó hai người họ bước vào thang máy đi lên lầu, còn Cố Liễu Liễu đứng tại chỗ đợi chuyến tiếp theo.
Khi cửa thang máy mở ra, cô thấy có người bên trong muốn bước ra ngoài, nên cô định lùi nửa bước rồi dịch sang bên cạnh, nhưng không ngờ người đàn ông trong thang máy khi nhìn thấy cô thì lập tức lao thẳng tới.
Người đàn ông đã uống rượu, từ cổ lên đến mặt đều đỏ bừng, mùi rượu nồng nặc, bước chân nặng nề khi tiến tới gần cô.
Hai tay anh ta dang rộng, mắt thấy tay sắp chạm vào vai Cố Liễu Liễu, thì cô lại cúi người tránh né, rồi đạp mạnh vào hông của anh ta.
Cú đá trúng, nhưng người đàn ông lại không có phản ứng gì, thậm chí còn không lảo đảo một chút nào.
Cố Liễu Liễu cảm thấy có điều gì đó không ổn, lòng bàn tay bắt đầu đổ mồ hôi.
Người đàn ông vừa bước ra khỏi thang máy thì bước đi loạng choạng. Người say rượu thường mất thăng bằng, đáng lẽ sau khi bị đá trúng, dù không ngã thì ít nhất cũng phải loạng choạng vài bước, nhưng anh ta lại đứng rất vững.
Cố Liễu Liễu bắt đầu hoảng loạn, nhìn chằm chằm vào biển chỉ dẫn lối thoát hiểm và chạy đi.
Cô đẩy cửa cầu thang bộ ra và nhanh chóng chạy xuống.
Tiếng bước chân đuổi theo ở phía sau không ngừng vang lên, nhưng cô mơ hồ nhận ra có hai người, một bước nặng một bước nhẹ, rất lạ lùng.
Cố Liễu Liễu không kịp suy nghĩ nhiều, chỉ biết cắm đầu chạy xuống, và thầm vui mừng vì hôm nay mình đã thay đôi giày thể thao để leo núi, nếu không thì khó mà chạy nhanh được.
Chẳng mấy chốc đã đến tầng 1, Cố Liễu Liễu ngoảnh lại nhìn, người đàn ông đã bị tụt lại phía sau cô nửa tầng.
Cô thở phào nhẹ nhõm, định đẩy cửa lối thoát hiểm. Nhưng đẩy tận hai lần mà cửa vẫn không chịu mở, nhìn xuống mới thấy then cài đã bị chốt lại, nhưng không bị khóa.
Cố Liễu Liễu cố gắng rút thanh chốt ra nhưng không được.
Không biết là do then cài bị gỉ sét hay đã cũ, mặc dù thanh chốt bị kẹt bên trong, nhưng chỗ nối giữa then cài và cánh cửa gỗ cứ lắc lư như sắp rời ra.
Người đàn ông thấy cô không mở được cửa, cũng không vội vã, mà chậm rãi bước xuống.
Nghe tiếng bước chân ngày càng gần, trong hoảng loạn, Cố Liễu Liễu lùi lại nửa bước, rồi mạnh mẽ đá vào then cài.
“Rầm” một tiếng, then cài lắc lư vài lần và tách ra khỏi cánh cửa một chút.
Cố Liễu Liễu cảm thấy có hy vọng, bèn tiếp tục đá mạnh vào, lần này cô dồn toàn bộ sức lực vào cú đá.
Cánh cửa gỗ bật mở theo tiếng động, cô loạng choạng bước về phía trước hai bước, sau khi đứng vững, cô thấy các nhân viên bảo vệ đang nhanh chóng tiến về phía mình, lúc này cô mới thở phào nhẹ nhõm.
Cùng với các bảo vệ còn có ba người đàn ông khác, Cố Liễu Liễu nhìn thấy hai đôi giày quen thuộc.
“Chuyện gì vậy?” Giang Việt thấy mặt cô đỏ bừng, lập tức bước nhanh tới để kiểm tra tình hình.
Cố Liễu Liễu đưa tay nắm lấy cánh tay của Giang Việt, làn da anh mát lạnh, khiến cô cảm thấy một sự yên ổn khó tả.
“Có một gã giả vờ say rượu, từ tầng 4 đuổi theo em xuống đến đây.”
Không biết là vì nhìn thấy các bảo vệ hay vì gặp được Giang Việt, mà lúc này cô như kiệt sức, đầu óc trống rỗng, cảm giác như vừa thoát khỏi nguy hiểm, nhưng lại không thể vui nổi.
Giang Việt liếc mắt ra hiệu cho trợ lý, sau đó nắm chặt lấy cánh tay cô, rồi hỏi: “Vừa rồi có chuyện gì?”
Khi họ vào thì nghe thấy hai tiếng động lớn, chạy tới thì thấy cô, nhưng không biết đã xảy ra chuyện gì.
“Cửa không mở được, nên em đá văng nó ra.” Tìm Cố Liễu Liễu đập rất nhanh, thấy nhân viên phục vụ trong sảnh đều quay lại nhìn thì mới chợt nhận ra và buông tay Giang Việt ra, cũng ra hiệu cho anh thả tay mình ra.
“Anh, anh có khẩu trang nào không…” Cô vẫn chưa có ý thức của một ngôi sao lớn, ra ngoài luôn nghĩ rằng không ai nhận ra mình, nên không bao giờ đeo khẩu trang hay mũ.
Hoàng Tư Ngạn từ từ lấy một chiếc khẩu trang đen từ trong túi ra rồi đưa cho cô, nhân tiện giơ ngón tay cái lên: “Chị hai, chị mạnh thật đấy.”
Lúc này, Cố Liễu Liễu mới nhớ ra Hoàng Tư Ngạn cũng có mặt, cô cúi đầu ngượng ngùng, đeo khẩu trang vào: “Không phải cậu nói sau khi đưa tôi về sẽ về nhà chơi game sao? Sao lại quay lại rồi?”
“Cô hỏi anh ấy đi.” Hoàng Tư Ngạn lườm Giang Việt: “Ông chủ bảo tôi quay lại, tôi đâu dám không quay lại?”
Thực ra cậu ấy đã hẹn người ta chơi game, bây giờ đang rất gấp: “Sếp, anh ơi, tổ tiên ơi, Cố Liễu Liễu không sao rồi, chúng ta có thể đi chưa?”
“Đi thôi.” Giang Việt để trợ lý ở lại xử lý những chuyện vừa xảy ra, rồi tự mình dẫn họ ra ngoài.
Tới cửa, Giang Việt gọi Hoàng Tư Ngạn lại khi cậu ấy đang háo hức rời đi: “Đợi chút nữa.”
Hoàng Tư Ngạn thở dài: “Lại làm gì nữa?”
“Tháo khẩu trang ra, đứng ở cửa một lúc.” Giang Việt tự tay tháo khẩu trang của mình, sau đó nhìn Cố Liễu Liễu: “Em cũng tháo ra.”
Cố Liễu Liễu ngơ ngác nhìn anh, nhưng vẫn làm theo.
“Tháo ra mà bị người khác chụp lại thì sao?”
Tối nay cô cùng hai người đàn ông đến câu lạc bộ giải trí, có vẻ cũng không phải chuyện gì tích cực lắm.
“Thì để người ta chụp, càng rõ ràng càng tốt.” Lúc này Hoàng Tư Ngạn mới hiểu ra tại sao Giang Việt nhất quyết bắt mình quay lại, cậu ấy thở dài, đưa tay chỉnh lại kiểu tóc: “Hóa ra em chỉ là công cụ chụp ảnh, biết vậy đã không tẩy trang, hy vọng họ chụp đẹp trai một chút.”
Cho dù tối nay Cố Liễu Liễu gặp ai, chỉ cần bị người ta chụp ảnh và đăng lên mạng, các tài khoản chuyên tung tin đồn mà có ý định dẫn dắt dư luận, thì sẽ làm lớn chuyện.
Vì vậy, Giang Việt mới gọi Hoàng Tư Ngạn quay lại, như vậy có thể giả vờ là họ vừa quay xong chương trình và đi tụ họp, tiếc là nhà sản xuất Lý Ngôn tối nay có việc không đến được, nếu không anh đã có thể tìm thêm vài người nữa để diễn cùng rồi.
Hoàng Tư Ngạn lười biếng đứng ở đó, mắt nhìn xung quanh xem có ai đang chụp ảnh không: “Anh nên gọi Lật Đường đến nữa, sau này mấy kẻ rảnh rỗi trên mạng lại nói anh thiên vị mà cô lập Lật Đường.”
Nếu trước đây Hoàng Tư Ngạn chỉ đơn giản nghĩ rằng Giang Việt đối xử với Cố Liễu Liễu khác biệt, thì sau chuyện hôm nay, cậu ấy đã có thể chắc chắn rằng ông chủ lạnh lùng của mình có điều gì đó với cộng sự của mình trong chương trình thực tế này.
Cố Liễu Liễu trừng mắt nhìn Hoàng Tư Ngạn, không hài lòng chút nào với cách cậu ấy gọi mình.
Giang Việt thì ngược lại, rất thoải mái mà nhìn vào điện thoại: “Lật Đường có người giám sát cô ta rồi.”
Khi ra ngoài, anh đã nhờ trợ lý hỏi thăm, tối nay trong câu lạc bộ còn có các lãnh đạo cấp cao của công ty Lý Ngôn nữa, vì vậy khi đến đây, anh đã nhờ một số người chặn Lật Đường lại ở cả bốn cửa của câu lạc bộ.
Ba người nói chuyện thêm vài phút, rồi Giang Việt đi trước về phía bãi đậu xe: “Được rồi, về thôi.”
“Các anh đi đi, em bắt xe về cũng được.” Cố Liễu Liễu vẫy tay chào họ.
Giang Việt dừng bước, đứng cách cô vài bước, quay đầu nhìn cô: “Em bắt gì?”
Anh nheo mắt, lông mày hơi nhíu lại, có vẻ không hài lòng, nhưng vẫn kiên nhẫn đợi cô sắp xếp lại từ ngữ.
Cố Liễu Liễu thấy biểu hiện này của anh thì bất giác rụt rè, bước tới trước hai bước để bắt kịp anh: “Em... em định nhờ thầy Giang đưa về.”