Không Kết Hôn Thật Khó Kết Thúc

Chương 19

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

#Giang Việt và Cố Liễu Liễu tại đồn cảnh sát#

#Nhóm sản xuất chương trình “Trái Tim Rung Động” tụ tập, Lật Đường vắng mặt#

#Một người phụ nữ đá cửa thoát thân, nghi ngờ là Cố Liễu Liễu#

#Môn võ tự vệ của phụ nữ có thực sự hữu ích không#

Cố Liễu Liễu bất lực, lần trước lên hot search là lực sĩ, lần này là đá cửa và đồn cảnh sát, có lẽ sau này sẽ có nhiều phim có cảnh võ thuật tìm đến cô hơn?

Cố Liễu Liễu nhấn vào xem, bức ảnh của họ ở cổng hội sở đã được đăng lên mạng. Đúng như Giang Việt dự đoán, ba người đều đã tháo khẩu trang, và ảnh rất rõ nét.

Sau đó, một người làm việc tại hội sở nói rằng, anh ta đã thấy một người phụ nữ đá văng cửa gỗ của lối thoát hiểm ở tầng 1, lý do là có một người đàn ông say rượu đang đuổi theo cô.

Không lâu sau, lại có người biết chuyện tiết lộ rằng, cảnh sát đã đưa một người đàn ông rời khỏi một hội sở nổi tiếng ở thành phố A.

Cuối cùng, lại có người tiết lộ rằng, khi đi dạo quanh khu vực đồn cảnh sát, họ đã thấy Cố Liễu Liễu và Giang Việt cùng bước xuống từ một chiếc xe và cùng đi vào đồn cảnh sát.

Sự việc tập trung vào hội sở, đồn cảnh sát, Cố Liễu Liễu và Giang Việt, với thời gian và chuỗi chứng cứ đầy đủ, đã khiến cư dân mạng vô cùng hào hứng với những tin tức này.

[Nhóm chương trình “Rung Động” tụ tập à? Nhưng sao chỉ có ba người, Lật Đường không có mặt?]

[Lật Đường có mặt, bạn tôi thấy cô ấy rồi, nhưng không đi cùng, sau khi Giang Việt và mọi người rời đi được hơn một tiếng rồi, thì Lật Đường mới rời khỏi.]

[Chúng ta có nên lo lắng cho Đường Đường không? Tôi lo quá, thật đáng sợ.]

[Giang Việt và Cố Liễu Liễu đi cùng một xe, và các quản lý thì đến sau, “CP” này thật quá rồi!]

[Đằng ấy ở trên mơ mộng à? Cố Liễu Liễu tránh Giang Việt như tránh tà mà không nhìn thấy hả? Có lẽ chỉ là thuận đường đưa con gái về thôi.]

[Giang Việt, một nghệ sĩ đẳng cấp tự lái xe đưa một khách mời nữ về nhà? Còn đi cùng cô ấy đến đồn cảnh sát để báo án? Giang Việt là kiểu người hay giúp đỡ người khác sao? Nếu họ không có chuyện gì, tôi không tin đâu.]

[Trên chương trình, Cố Liễu Liễu cố vạch rõ giới giới với Giang Việt, giờ lại ngồi xe của người ta về nhà lúc nửa đêm? Cô ta đang diễn cho chúng ta xem hay diễn cho Giang Việt xem? Biết đâu, Giang Việt kiểu đàn ông thẳng thắn lại thích điều này, cảm thấy cô ta đặc biệt và k*ch th*ch lòng chinh phục của anh ta.]

Cố Liễu Liễu lướt qua trang Weibo, đột nhiên, ánh mắt cô dừng lại trên một bài viết tràn đầy hăng hái của fan cứng của Giang Việt.

Cô không thể tin nổi: “Thật sự có người nói em đang ủ mưu thu hút sự chú ý của anh?”

Giang Việt quay đầu nhìn cô: “Thu hút sự chú ý của anh?”

“Đúng vậy! Thực sự rất buồn cười!”

“Vậy thì em đã thành công rồi đó.”

Cố Liễu Liễu: ???

Cô bất lực nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Giang Việt: “Có cần phải đăng weibo để làm rõ không?”

“Làm rõ điều gì?” Giang Việt dừng lại chờ đèn đỏ, một tay cầm vô lăng, từ tốn hỏi: “Làm rõ là em không có ý định thu hút sự chú ý của anh, hay làm rõ em không muốn thu hút sự chú ý của anh?”

Cố Liễu Liễu không trả lời câu hỏi của anh, liên tục nhấp vào vài từ khóa nóng để xem tin tức mới nhất.

“Ít nhất cũng phải giải thích lý do chúng ta xuất hiện ở đồn cảnh sát vào giữa đêm, rồi tại sao lại cùng xuống từ một chiếc xe chứ.”

“Không cần vội.” Giang Việt nhìn đồng hồ: “Chậm nhất là mười phút nữa, Lý Ngôn sẽ gọi điện cho em.”

“Hả?”

Cố Liễu Liễu ngay lập tức nhìn đồng hồ: “Bây giờ là 11 giờ 8 phút tối…”

Vừa dứt lời, điện thoại của Lý Ngôn đã gọi đến.

“Anh tính khá chuẩn đấy.”

Cố Liễu Liễu nhận cuộc gọi: “Alo? Giám đốc Lý.”

“À... tôi đang cùng Giang Việt, ừ, tôi thấy hot search rồi. Được rồi, tôi biết rồi, anh yên tâm, tôi sẽ nói với anh ấy. Ok, chúc ngủ ngon.”

Cố Liễu Liễu cúp máy, quay sang nhìn Giang Việt: “Anh có muốn đoán xem giám đốc Lý nói gì không?”

“Bảo chúng ta tạm thời đừng phản hồi, để giải thích vào lúc phát sóng trực tiếp tối mai.” Để giữ sức nóng cho chương trình, cách làm của Lý Ngôn không hề sai.

Cố Liễu Liễu đưa ngón cái lên với anh: “Đúng.”

Cố Liễu Liễu đóng giao diện weibo, đột nhiên nhận ra: “Không đúng…”

“Ngày mai, khi kết thúc phần ghi hình trước, các khách mời sẽ phát trực tiếp, em chắc chắn sẽ phải phát trực tiếp cùng Hoàng Tư Ngạn, sao mà ở cùng anh giải thích được chứ?”

Giang Việt ngẩn người trong hai giây, ngạc nhiên hỏi: “Em vẫn ngủ lúc 11 giờ tối hả?”

“Đúng vậy.”

“Ồ…” Vậy thì dễ hiểu, tại sao vào giờ này đầu óc của Cố Liễu Liễu lại không hoạt động. Cô mệt mỏi đến mức không nghĩ đến việc hai người có thể phát trực tiếp ở hai phòng khác nhau, miễn là chuẩn bị tốt câu trả lời trước.

Nhưng Giang Việt không có ý định nhắc nhở cô về điểm này.

“Vậy anh sẽ nói với đội sản xuất, tối mai hai nhóm chúng ta sẽ phát trực tiếp tại cùng một địa điểm.”

“Ồ, cũng được.” Cố Liễu Liễu gật đầu, lại ngáp một cái.

“Mệt thì ngủ đi.”

Cố Liễu Liễu lắc đầu: “Thôi, em sợ anh lái xe một mình sẽ chán.”

Giang Việt còn chưa kịp cảm động, đã nghe cô tiếp tục nói: “Lỡ đâu anh lái xe mệt bị bắt, chúng ta lại lên hot search…”

Về đến nhà, Cố Liễu Liễu lẩn tránh sự chất vấn của Đới Khả Khả và lập tức chạy vào phòng ngủ.

Hôm nay, vì phải leo núi và đi xuống cầu thang, nên cô thực sự không còn sức để kể chuyện cho Đới Khả Khả nữa, chỉ thông báo với cô ấy rằng không cần phải đến công ty báo cáo nữa, vì cô đã trở thành bà chủ thật sự của Đới Khả Khả.

Đới Khả Khả vui mừng mỉm cười rạng rỡ, hỏi cô có nghĩa là không cần phải tham gia họp sáng, không cần phải làm bài thuyết trình PPT, và không cần phải đối mặt với ánh mắt lạnh lùng của Đinh Thư Lệ nữa đúng không.

Sau khi nhận được những câu trả lời xác nhận từ Cố Liễu Liễu, Đới Khả Khả vui vẻ nhảy cẫng lên và ra khỏi phòng, còn ân cần đóng cửa phòng lại cho cô.

Sau khi rửa mặt và ngủ một giấc đến sáng hôm sau, Đới Khả Khả đến gõ cửa phòng Cố Liễu Liễu, gọi cô dậy, và cho biết rằng nhóm sản xuất chương trình đã có mặt ở dưới lầu rồi.

Cố Liễu Liễu nhanh chóng thay đồ và trang điểm, để tóc xõa, ra đến ngoài thì thấy đạo diễn và người quay phim đang ngồi trong phòng khách.

“Nhanh lên, Hoàng Tư Ngạn đang đợi cô ở dưới lầu.” Đạo diễn hiện trường đã thân quen với cô, nhìn cô một lượt rồi gợi ý: “Thôi đừng buộc tóc, để tóc xõa cũng đẹp.”

“Để tóc xõa dễ nổi mụn lắm.” Cố Liễu Liễu vẫn buộc tóc lên và dùng kẹp tóc để cố định những sợi tóc rơi xuống: “Ban ngày nóng 34 độ, tôi không thể chịu nổi khi tóc xõa ra ngoài.”

Sau khi chuẩn bị xong, cô xuống lầu và nhìn thấy xe của Hoàng Tư Ngạn từ xa.

“Chào buổi sáng.” Cố Liễu Liễu gõ cửa sổ xe của Hoàng Tư Ngạn.

Hoàng Tư Ngạn mở cửa xe rồi bước xuống, mỉm cười với cô: “Chào buổi sáng, Liễu Liễu.”

Cố Liễu Liễu ngẩn người một giây: “Đi chứ?”

“Đi thôi.” Hoàng Tư Ngạn cười và mở cửa xe cho cô, sau khi vào xe, cậu ấy cũng vào ngồi cùng.

Cậu ấy cười suốt chặng đường đi, đôi mắt cong cong, quả thực khi làm việc khác biệt hoàn toàn với trong cuộc sống hàng ngày.

Vẻ ngoài và khí chất của Hoàng Tư Ngạn rất phù hợp với hình ảnh chàng trai ấm áp, khiến Cố Liễu Liễu suýt nữa cảm thấy rằng Hoàng Tư Ngạn sau khi tắt máy quay vào hôm qua chỉ là ảo giác của cô.

“Chúng ta đi đâu?” Hoàng Tư Ngạn thấy ghi chú trên điện thoại của cô, muốn lại gần xem.

“Trước tiên là ăn sáng.” Cố Liễu Liễu đưa cho tài xế một địa chỉ.

Hoàng Tư Ngạn rất thích bữa sáng ở thành phố A, vì nó rất đặc trưng và hợp khẩu vị của cậu ấy.

Nhưng khi Hoàng Tư Ngạn đang mơ tưởng về việc Cố Liễu Liễu sẽ dẫn mình đến một quán ăn sáng nổi tiếng, thì chiếc xe đã dừng lại ở một con hẻm trong khu đô thị đại học.

“Họ không phục vụ ăn tại chỗ đâu, tôi xuống lấy mang lên nhé? Cậu có thể ăn cùng loại với tôi được không?”

“Được.” Hoàng Tư Ngạn cảm thấy hơi nghi ngờ.

Năm phút sau, Cố Liễu Liễu trở lại với hai túi giấy: “Đây, tôi sợ cậu không quen ăn, nên yêu cầu họ cho thêm sốt.”

Hoàng Tư Ngạn mở túi giấy ra, bên trong có một phần sandwich và một ly đồ uống.

“Đây là sandwich nguyên cám và americano. Bánh mỳ nguyên cám của họ là tự làm, hàm lượng nguyên cám cao, cà phê cũng do chủ quán tự rang, rất thơm.” Cố Liễu Liễu giới thiệu.

Hoàng Tư Ngạn ngạc nhiên, nhìn thấy cô đang tự thưởng thức sandwich của mình mà không có sốt, hỏi: “Cô đang giảm cân à?”

Cố Liễu Liễu uống một ngụm americano để làm rõ giọng nói: “Diễn viên nữ nào mà không giảm cân? Dù tôi có không nổi bật nhưng thân hình cũng phải duy trì chứ.”

Sau khi ăn sáng xong, Cố Liễu Liễu dẫn cậu ấy đến lớp học diễn xuất.

Gần đây Hoàng Tư Ngạn cũng chuẩn bị vào đoàn phim, nên rất hài lòng với lịch trình này.

Buổi trưa là bữa ăn nhẹ, Cố Liễu Liễu vẫn không thêm sốt salad, chia một nửa bánh pretzel (*) trong phần ăn của mình cho Hoàng Tư Ngạn.

(*) Bánh pretzel: Là tên của món bánh quy truyền thống ở khu vực miền Nam nước Đức, Áo và Alsace. Món bánh này có dạng xoắn nút vòng, được làm từ 2 thành phần chính là bột mìbơ lạt. Bởi thế, nó mang hương vị ngọt ngào, thơm nức mũi. Ruột bánh mềm ngọt được bọc bởi lớp vỏ mỏng, dai thơm.

undefined

“Tôi nhìn dáng người của cô, có phải chiều nay sẽ dẫn tôi đến phòng gym không?” Ăn trưa xong, Hoàng Tư Ngạn cảm thấy rất mệt mỏi. Hằng ngày, cậu ấy thường tập nhảy, và phải vận động rất nhiều, nên có chút không quen với cách ăn uống của Cố Liễu Liễu.

Cố Liễu Liễu lắc đầu: “Bí mật.”

Ăn xong, Cố Liễu Liễu dẫn cậu ấy đến một con hẻm cổ ở thành phố A.

Con hẻm này chủ yếu là các công trình kiến trúc từ thời Minh và thời Thanh, trong những năm gần đây, với sự phát triển của du lịch xung quanh, thì số lượng cư dân đã giảm bớt, phần lớn đều đã được cho thuê để làm homestay hoặc các cửa hàng nhỏ.

Cố Liễu Liễu định dẫn cậu ấy đến một xưởng thủ công, chỗ mà lần trước cô đã làm cốc gốm.

Chủ cửa hàng là bạn của bạn cô, học chuyên ngành thiết kế nghệ thuật gốm, sau khi tốt nghiệp, người đó đã cùng một số người bạn yêu thích thủ công khác trở về thành phố A mở xưởng này.

Con hẻm rất hẹp, chỉ có thể đi bộ.

Sau khi cả đoàn mang máy móc vào, đã thu hút sự chú ý của một bà cụ đang ngồi ở cửa mát xa.

“Các cậu đang quay chương trình như ở phía trước à?”

Cố Liễu Liễu ngạc nhiên: “Bà ơi, đằng trước cũng có người quay chương trình ạ?”

Bà cụ gật đầu, vẫy chiếc quạt cầm tay trong tay, rồi chỉ về phía trong cùng, chính là điểm đến của Cố Liễu Liễu.

Hoàng Tư Ngạn nhìn Cố Liễu Liễu một cách suy tư: “Trùng hợp vậy à? Không phải là Giang Việt đấy chứ?”

Cố Liễu Liễu cũng không nghĩ đến việc trùng hợp như vậy, thành phố A có rất nhiều xưởng thủ công, ai biết được Lật Đường lại chọn xưởng của cô.

“Chúng ta đi tiếp không?” Cô hỏi Hoàng Tư Ngạn.

Dù sao cũng là lịch trình hai người, nếu hai ngày liên tiếp đều quay phim cùng Giang Việt và Lật Đường, thì có vẻ không ổn lắm.

“Đương nhiên phải đi rồi!” Hoàng Tư Ngạn là người đầu tiên bước vào trong.

Cậu ấy gõ cửa rồi bước vào trong, quả nhiên thấy một sân đầy người quen, hai nhóm quay phim A và B nhìn nhau đều ngẩn ngơ.

“Anh Việt đâu?” Hoàng Tư Ngạn hỏi.

“Ở trong đó.” Đạo diễn chỉ vào một phòng ở giữa.

Cố Liễu Liễu để Hoàng Tư Ngạn vào trước: “Cậu đi chào hỏi họ trước, tôi đi xem xem chủ xưởng đã chuẩn bị xong đồ tôi yêu cầu chưa.”

“Để tôi đi cùng nhé?”

“Không cần, chắc là cô ấy ở phía sau, không nên quay phim ở những nơi riêng tư, tôi sẽ đến ngay thôi.”

Hoàng Tư Ngạn gật đầu và đi vào phòng ở giữa.

Vừa bước vào, cậu ấy đã thấy Giang Việt và Lật Đường đang ngồi cạnh nhau, ở giữa còn thừa lại vừa vặn một chỗ trống.

“Anh Việt, chị Đường.” Hoàng Tư Ngạn chào họ rồi ngồi xuống chỗ trống ở giữa.

Giang Việt nhìn thấy cậu ấy thì có vẻ ngạc nhiên trong chốc lát, sau đó ánh mắt anh nhìn ra cửa, nhưng không thấy người mà anh muốn thấy.

Lật Đường gần như ngạc nhiên đến mức mắt cũng muốn rơi ra, không ngờ lại gặp họ ở đây. Cô ta chào một cách vô tình: “Trùng hợp thế, hai người cũng đến đây à.”

“Ừ, Liễu Liễu nói dẫn tôi đến làm gốm.” Hoàng Tư Ngạn nhìn vào những món đồ trong tay họ, hỏi: “Đây là bạc à?”

“Đúng, nhẫn bạc.” Hôm nay tính tình của Lật Đường đã giảm bớt nhiều, không biết là do thất bại vào hôm qua quá nhiều hay là vì chuyện tối qua đã bị Giang Việt biết được, mà suốt buổi sáng hôm nay, cô ta chỉ luôn cúi đầu và rất ít nói.

Hoàng Tư Ngạn nhìn qua nhìn lại, rút ra kết luận: “Có vẻ như anh Việt không ổn lắm…”

Giang Việt: “???”

“Em thấy chị Đường làm đẹp hơn.” Hoàng Tư Ngạn thẳng thắn nói, nhẫn bạc của Giang Việt bị méo mó, thật sự không thể nhìn nổi.

Lật Đường cười nhẹ: “Giang Việt đã làm cái thứ hai rồi, làm đẹp hơn cái đầu tiên một chút.”

Lúc này, Cố Liễu Liễu đẩy cửa bước vào.

“Tiểu Hoàng, chúng ta…” Cô dừng lại, ba người trên bàn đồng loạt nhìn về phía mình, mỗi người một biểu cảm khác nhau.

Cố Liễu Liễu cảm thấy cảnh tượng đó thật buồn cười: “Cậu ngồi giữa người ta làm gì?”

Trang phục của cậu ấy hôm nay đã là kiểu thoải mái và năng động, cộng với nụ cười toả nắng đặc trưng, khi ngồi ở đó trông như đứa con ngốc của Giang Việt vậy.

“À... cô giáo chuẩn bị xong rồi, chúng ta đi thôi.”

Xưởng gốm ở một phòng khác, Cố Liễu Liễu dẫn Hoàng Tư Ngạn qua đó, các anh quay phim đang chuẩn bị máy móc.

Lúc này không ai chú ý đến họ, Hoàng Tư Ngạn tiến lại gần Cố Liễu Liễu và tắt mic của cả hai người.

“Tôi cảm thấy hôm nay Lật Đường có gì đó là lạ?” Hoàng Tư Ngạn hỏi cô: “Lúc nào cũng như cà tím bị sùng, cũng không còn quấn quýt với anh Việt để tạo content nữa.”

“Không biết nữa.” Cố Liễu Liễu nghĩ có lẽ Lật Đường sợ hãi, khi nhìn vào mắt cô, ánh mắt cô ta cũng không còn như lúc bình thường nữa, trông có vẻ ủ rũ và thiếu sức sống.

“Thôi không nói về cô ta nữa, hôm qua hai người đến đồn cảnh sát sao không gọi tôi?” Sáng nay khi Hoàng Tư Ngạn thấy tin nóng, chính cậu ấy còn bị sốc, hỏi Giang Việt mà anh không nói gì hết.

“Tôi cũng là đương sự mà, tôi còn chưa đi nữa.”

Cố Liễu Liễu không nhịn được mà liếc cậu ấy một cái: “Muốn đi cũng không khó? Một lát nữa cởi áo đi dạo phố, ngay lập tức sẽ có xe chuyên dụng đón đi.”

“Không.” Hoàng Tư Ngạn nhướng mày, rồi sờ cơ bắp trên cánh tay mình và nhấp môi: “Nếu tôi cởi áo ngoài phố thì chỉ có nhân viên bảo tàng đi ra bắt tôi lại, rồi kêu lên “người mẫu điêu khắc kia đã thành người thật rồi” thôi.”

Cố Liễu Liễu nhìn cậu ấy với ánh mắt chán ghét: “Công ty của các cậu có truyền thống tự luyến à?”

“Ồ? Giang Việt trước đây cũng tự luyến lắm à?”

“Trước đây anh ấy…” Cố Liễu Liễu đột nhiên ngừng lại, càu nhàu: “Làm sao tôi biết.”

Sau đó Cố Liễu Liễu mở mic của hai người lên, ý là không muốn nói chuyện không thể phát sóng nữa.

Chẳng mấy chốc, các máy móc đã được chuẩn bị xong.

“Đã nghĩ xong làm gì chưa?” Chủ xưởng không muốn xuất hiện trên camera, đứng bên ngoài ống kính và hỏi họ.

“Làm cốc đi, cái đó.” Hoàng Tư Ngạn chỉ vào một cái cốc trà trên tường.

Cố Liễu Liễu nhìn theo hướng cậu ấy chỉ, có vẻ đó là món đồ quý của chủ xưởng, một cái cốc gốm nổi tiếng trong nước do thầy làm gốm nổi tiếng tặng.

“Lần đầu tiên làm hả?” Cố Liễu Liễu hỏi.

“Đúng vậy.”

“Vậy thì đừng mơ mộng.” Cố Liễu Liễu giúp cậu ấy cố định khối gốm lên máy: “Chỉ cần làm được cái có thể đựng nước là được, tôi sẽ dạy cậu.”

Chủ xưởng nghe vậy thì chuẩn bị rời đi: “Được rồi, Liễu Liễu dạy anh là đủ rồi, tôi đi trước.”

Hoàng Tư Ngạn có vẻ không tin tưởng: “Cô dạy tôi á?”

“Ừ!” Cố Liễu Liễu điều chỉnh tay cho cậu ấy: “Hồi đại học tôi đã học một học kỳ rồi.”

“Ồ?” Hoàng Tư Ngạn hạ giọng: “Làm quà tặng cho bạn trai cũ à?”

Cố Liễu Liễu nhìn cậu ấy với vẻ mặt không vui: “Để rèn luyện tâm hồn.”

Sau đó cô dạy cậu ấy cách cầm nắm, rồi để cậu ấy tự tay làm.

Hoàng Tư Ngạn cầm khối gốm trên tay một cách cứng ngắc, máy làm gốm không ngừng quay, trước đó Cố Liễu Liễu đã chọc một lỗ ở giữa, sau một lúc đã có hình dạng.

Cậu ấy vừa muốn khoe khoang rằng gốm không khó lắm, thì ngay lập tức khối gốm trong tay bị lệch, bên cao bên thấp rõ ràng là không đều nhau, như thể sắp bay ra ngoài.

Hoàng Tư Ngạn lập tức dừng máy, nhìn “tác phẩm nghệ thuật” của mình và bắt đầu tự an ủi: “Ừm... thực ra tôi thấy nó có vẻ rất đặc sắc.”

Cố Liễu Liễu quay lại nhìn một cái, hờ hững nói: “Ừ, những cái không đẹp thường rất đặc sắc. Không sao đâu, cứ để vậy đi, ít nhất cũng coi như là một cái dụng cụ.”

“Ừ, cô không chê là được.” Hoàng Tư Ngạn cũng không quan tâm, dùng tay chỉnh hình cho cái cốc, dù sao cũng đã bị lệch rồi, nên cậu ấy làm luôn cho bên cao thành một cái miệng nhọn, có thể dùng như ấm trà miệng nhọn.

“Tôi không chê là được?” Cố Liễu Liễu nhìn cậu ấy.

“Đúng vậy, những thứ chúng ta làm ra để đổi cho nhau, chương trình kiểu này không phải là của bạn tặng cho tôi, của tôi tặng cho bạn sao.”

Hoàng Tư Ngạn nhìn khối gốm đẹp đẽ của cô, hài lòng gật đầu: “Tiếp tục cố gắng nhé, nhưng có thể làm to hơn một chút không? Tôi muốn một cái lớn hơn.”

“Được…”

Hoàng Tư Ngạn ra ngoài rửa tay rồi quay lại, thấy cốc nước lớn của mình đã có hình dạng, Cố Liễu Liễu đang làm những điều chỉnh cuối cùng.

Cậu ấy thuận miệng nói: “Lúc rửa tay, tôi thấy anh Việt rồi, tôi cảm thấy họ lãng mạn hơn, dù sao thì cũng là đổi nhẫn.”

Cố Liễu Liễu hơi phân tâm, khối gốm của cô cũng bị lệch theo.

Cô giật mình, lập tức dừng máy.

Hoàng Tư Ngạn lặng lẽ nhìn chiếc cốc nghiêng của Cố Liễu Liễu, từ từ hỏi: “Cô cố tình à?”

“Có thể... tay nghề kém.” Cố Liễu Liễu lại làm lại để cứu chữa, cuối cùng cũng khôi phục lại hình dạng ban đầu.

Cô dừng máy: “Tôi đi rửa tay, cậu đừng chạm vào nó, để tôi cho chủ xưởng gửi cho cậu sau khi khô và nung xong.”

Hoàng Tư Ngạn ra hiệu cho cô bằng dấu OK.

Sau khi Cố Liễu Liễu ra ngoài, cô tháo mic ra, nhóm quay phim cũng không đi theo.

Chiếc rèm che một nửa phòng vệ sinh, có thể thấy hai chân đang đứng trước bồn rửa tay.

Cố Liễu Liễu dừng lại một chút rồi vào trong, mở vòi nước bên cạnh Giang Việt.

“Em và Hoàng Tư Ngạn cùng làm gốm à?” Giang Việt hỏi một cách nghi ngờ.

Cố Liễu Liễu cho xà phòng vào tay: “Ừm.”

Cô cẩn thận rửa tay, Giang Việt đứng bên cạnh không chịu rời đi.

Cho đến khi đạo diễn ở bên ngoài gọi anh, Giang Việt mới vội vã lau tay khô.

Trước khi đi, anh kéo túi áo của Cố Liễu Liễu ra, không biết đã bỏ thứ gì vào đó.

Bình Luận (0)
Comment