Cố Liễu Liễu vừa về đến phòng không lâu thì đạo diễn của “Khi Trái Tim Rung Động” đã bắt đầu liên tục nhắc nhở cô và Giang Việt trong nhóm chat, bảo rằng cần thảo luận về kịch bản quay phim vào ngày mai.
Cố Liễu Liễu: [Kịch bản? Sao tự dưng lại cần làm theo kịch bản?]
Dù trong quá trình ghi hình, nhân viên thường sẽ điều chỉnh quy trình và hướng đi của chương trình, nhưng đến giờ vẫn chưa bao giờ có kịch bản.
Đạo diễn A: [Em biết hôm nay chúng ta quay được bao nhiêu tư liệu của em và thầy Giang không?]
Biên tập A: [Năm tiếng, không sai! Cả ngày, từ sáng đến tối, cộng cả cảnh KTV nữa, chỉ có năm giờ thôi!!! Trong đó còn có một giờ hai người không nói câu nào, chỉ quay cảnh hai người vặn tương ớt. Khi nhận băng, tôi còn phải kiểm tra đi kiểm tra lại xem có phải họ thiếu mất một cuộn rồi hay không.]
Biên tập B: [Chúng tôi làm việc cực nhọc lắm, xin các bạn thương xót.]
Ghi hình chương trình thực tế thường kéo dài lâu, Cố Liễu Liễu từng nghe nói có chương trình đã quay hơn hai mươi giờ nhưng cuối cùng chỉ phát sóng trong một giờ. Suy nghĩ kỹ thì hôm qua cô và Giang Việt tương tác không nhiều lắm, nên thật sự không có nhiều nội dung để phát sóng.
Đạo diễn B: [Nếu không có kịch bản, thì lần sau em và thầy Giang sẽ không theo kịp thời lượng chương trình đâu.]
Phó đạo diễn A: [Khán giả chắc chắn sẽ không chê hai người, mà chỉ chỉ trích chúng tôi là một nhóm làm chương trình kém chất lượng, không quay được cảnh tình cảm.]
Cố Liễu Liễu: [Xin lỗi... Ngày mai tôi sẽ phối hợp.]
Cố Liễu Liễu: [Chúng ta sẽ họp ở đâu? (Ngây thơ.JPG)]
Giang Việt: [@Cố Liễu Liễu, 9:30, phòng anh.]
Các đạo diễn nhanh chóng trả lời đã nhận, Cố Liễu Liễu nhìn màn hình đầy thông báo đã nhận, từ từ đứng dậy thay đồ.
Cô ở trong phòng thay quần short bằng quần dài, rồi khoác thêm một chiếc áo khoác.
Cố Liễu Liễu vẫn luôn đứng chờ ở trước cửa phòng mình, thỉnh thoảng lại liếc ra ngoài cửa.
Không lâu sau, khi nghe thấy tiếng bước chân của nhân viên, Cố Liễu Liễu lập tức đi ra ngoài, rồi nhẹ nhàng đóng cửa lại, làm như là mình vừa mới đến, chứ không phải là ở tại đây.
Cô đứng đợi khoảng mười giây, đạo diễn gọi từ phía bên kia: “Ế, Liễu Liễu, thầy Giang ở phòng nào?”
Cố Liễu Liễu chỉ vào cánh cửa trước mặt mình: “Chắc là phòng này.”
Người quay phim chạy chậm đến gõ cửa, người mở cửa là Lưu Văn Đào.
“Vào đi.” Lưu Văn Đào chào hỏi một số nhân viên rồi nói: “Xin lỗi mọi người, đáng lẽ nên hẹn ở phòng họp bên ngoài cho tiện, nhưng Giang Việt đang làm vật lý trị liệu, không tiện xuống lầu.”
Giang Việt đang mặc áo ba lỗ màu đen, bên cạnh là một chiếc đèn hồng ngoại đang chiếu vào vai.
“Anh ấy sao vậy?” Cố Liễu Liễu vừa vào phòng đã ngửi thấy mùi cao dán.
Trong các lần ghi hình trước, Giang Việt không hề bị thương, mà cô cũng chưa bao giờ ngửi thấy mùi như vậy từ anh.
Lưu Văn Đào định nói, nhưng Giang Việt liếc anh ấy một cái rồi bình thản đáp: “Không sao, chỉ hơi mỏi một chút.”
“Vậy thì thầy Giang, chúng ta bắt đầu nhé? Kết thúc sớm một chút, không làm ảnh hưởng đến giờ nghỉ ngơi của anh.” Các đạo diễn và biên tập viên không dám ngồi lên giường của anh, bốn người đứng xếp hàng bên cửa sổ.
Lưu Văn Đào cảm thấy khá buồn cười đối với sự căng thẳng của họ, chỉ vào cái giường bên cạnh cửa ra vào: “Ngồi ở đó, cái giường đó cậu ấy không ngủ.”
Mười giây sau, bốn người chuyển từ đứng thành ngồi dàn hàng.
Theo sự chỉ dẫn của Lưu Văn Đào, Cố Liễu Liễu bước đến ngồi bên cạnh Giang Việt, tức là ngồi ở mép chiếc giường anh sẽ ngủ tối nay.
“Chúng tôi đã xem thông báo, sáng mai là cảnh nhóm và vài cảnh diễn phối hợp của hai người, đến buổi chiều quay cảnh của Lật Đường và thầy Trần, hai người có thể tự do hoạt động.”
Cố Liễu Liễu ngẩng đầu nhìn cô ấy, hỏi: “Vậy thì chị muốn chúng tôi tự do hoạt động như thế nào?”
Đạo diễn cười cười: “Ngày kia là lễ Thất Tịch, phim trường có sự kiện chào đón Thất Tịch, phục dựng lễ hội đèn lồng cổ đại, còn có nhiều hoạt động khác nữa, hai người cứ đi trải nghiệm một chút…”
“Còn nếu có thể ở gần nhau một chút, thậm chí có một chút tiếp xúc cơ thể thì càng tốt, fan CP thực ra rất dễ hài lòng.”
Một đạo diễn khác tiếp lời: “Tất nhiên, chúng tôi cũng không phải là làm khó hai người, nếu đông khách, có chút va chạm là bình thường, đúng không?”
“Buổi tối chúng tôi đã đặt phòng riêng bên sông, sau bữa tối sẽ có hoạt động thả đèn lồng.”
Cố Liễu Liễu suy nghĩ một chút: “Hôm qua thật sự tư liệu không đủ để dùng à?” Đến mức họ phải sắp xếp lịch trình vào ngày mai đầy đủ như vậy cho cô và Giang Việt.b
Câu nói vừa dứt, bốn người ngồi bên mép giường đồng loạt gật đầu: “Thực sự không đủ!”
Cố Liễu Liễu thở dài, đã nhận tiền của người ta rồi thì phối hợp diễn là chuyện nên làm: “Tôi đồng ý.”
Giang Việt cũng gật đầu: “Được.”
Đạo diễn lại cho họ biết một số tuyến đường tham quan và những điểm vui chơi thú vị, còn có những trò chơi cần phải tương tác dành cho cặp đôi.
Nửa giờ sau, Lưu Văn Đào tiễn họ ra ngoài.
Cố Liễu Liễu đi cuối cùng, thấy mọi người đã đi hết, cô sờ sờ túi, chợt nhớ ra: “Tôi quên mang thẻ phòng rồi.”
“Trợ lý không ở trong phòng à?” Lưu Văn Đào hỏi.
“Cô ấy ra ngoài mua đồ, có lẽ phải một lúc nữa mới về.”
“Vậy ra ngoài nói chuyện một chút nhé?”
“Được.” Từ khi vào đoàn làm phim, đồng hồ sinh học của cô đã bị phá vỡ, ban ngày uống cà phê liên tục, đến tối chỉ có thể miễn cưỡng ngủ muộn hơn một chút.
Cố Liễu Liễu vừa chuẩn bị đi theo Lưu Văn Đào ra ngoài, thì Giang Việt đã thò đầu ra hỏi: “Có gì không thể nói trong phòng à?”
Lưu Văn Đào đẩy vai anh vào lại bên trong rồi cầm lấy tay nắm cửa, cười nói: “Tất nhiên là những gì không muốn cho cậu nghe rồi.”
Nói xong, anh ấy đóng cửa lại.
“Đi thôi.”
Ra khỏi cửa chính của khách sạn, bên tay phải là một con phố nhỏ với một số quán ăn đêm và cửa hàng nhỏ.
Người bên trong phim trường đã quen với việc nhìn thấy các ngôi sao, mà Cố Liễu Liễu cũng lười đeo khẩu trang trong mùa hè, nên cô cứ để như thế mà thong thả đi trên phố.
Khi đi qua một cửa hàng nhỏ, Lưu Văn Đào mua cho cô một que kem muối, lúc hai người rời đi còn thấy một tiểu hoa đán nổi tiếng đang mặc trang phục trong phim đứng bên đường ăn não lợn nướng.
“Giang Việt bị làm sao vậy?” Đây là câu hỏi đầu tiên mà Cố Liễu Liễu hỏi sau khi xuống lầu.
Nhưng Lưu Văn Đào không trả lời ngay, chỉ cười nói: “Không ngờ cô lại hỏi cái này trước, tôi còn tưởng cô sẽ hỏi về Liễu Phương Hoa, nghe nói cô ấy đến tìm cô rồi.”
Cố Liễu Liễu gật đầu: “Đúng, tôi muốn hỏi ý kiến của anh về chuyện này.”
Lưu Văn Đào: “Ý kiến của tôi là có thể ký hợp đồng với cô ấy, ban đầu tôi rất khuyến khích hợp tác với Hòa Duyệt, họ có nhiều kịch bản phù hợp với cô, mà tôi cũng quen biết với ông chủ Đoạn Sinh và có thể giới thiệu. Hơn nữa, nếu sau này cô muốn chuyển hướng sang điện ảnh, thì những năm qua Liễu Phương Hoa cũng có nhiều mối quan hệ trong ngành này, có thể giúp cô có được tài nguyên.”
“Ừm…” Cố Liễu Liễu cắn que kem, rồi cúi đầu, nhìn người bán mực nướng ở bên đường đang đi chiếc xe ba bánh, những giọt nước đá trên xe ba bánh cứ nhỏ giọt tí tách tí tách.
Lưu Văn Đào thấy cô như vậy thì mỉm cười, giữ lại những lời sau đó. Anh ấy nhìn ra được cô không muốn nói chuyện công việc, dù đã theo anh ấy ra ngoài, nhưng tâm trí vẫn còn ở trong phòng.
Đi từ đầu phố đến cuối phố, Cố Liễu Liễu lại có thêm một xiên mực.
Nhưng cô chỉ ăn một xiên để thỏa mãn cảm giác thèm ăn, phần còn lại thì đóng gói lại, chuẩn bị mang về cho Đới Khả Khả.
Đới Khả Khả trở về phòng nhưng không thấy Cố Liễu Liễu đâu, nên cô ấy đã gọi điện thoại cho cô.
Sau khi nghe điện thoại xong, thì cô cùng Lưu Văn Đào quay trở lại khách sạn, đến tận khi hai người đi đến trước khách sạn rồi, mà Cố Liễu Liễu vẫn không nhắc lại về Giang Việt một câu nào.
Cuối cùng, Lưu Văn Đào không kiên nhẫn được nữa, dừng lại cách khách sạn mười mấy mét, rồi gọi cô lại: “Nói về Giang Việt đi?”
Cố Liễu Liễu tỏ vẻ không quan tâm lắm, nhẹ nhàng gật đầu: “Được thôi…”
Lưu Văn Đào cười, biểu hiện của cô là kiểu trong lòng thì đang rất sốt ruột nhưng vẫn cố tỏ ra thờ ơ, bộ dáng thật sự giống Giang Việt y như đúc.
“Hai đứa đúng là khá giống nhau, cứng đầu chết đi được.”
“Vài hôm trước, Giang Việt hỏi xem cô có liên hệ với tôi không, cũng tìm rất nhiều lý do, kéo qua kéo lại, cuối cùng mới làm như là vô tình hỏi.”
Cố Liễu Liễu mím môi: “Không, tôi chỉ là thuận miệng hỏi thôi.”
Lưu Văn Đào nhướng mày: “Đúng, chính là câu này, Giang Việt cũng nói như vậy.”
“Thôi, không đùa nữa, nhưng thực ra Giang Việt không muốn tôi nói cho cô biết.” Nhưng Lưu Văn Đào cảm thấy cần thông báo cho Cố Liễu Liễu biết, như vậy có thể thúc đẩy mối quan hệ giữa họ.
“Chấn thương vai trái là vết thương cũ, nhưng đã khỏi lâu rồi, có thể là do lần trước ở công viên giải trí, cậu ấy bế cô về nên đã tái phát.”
Cố Liễu Liễu nhíu mày, không nhịn được mà nâng cao giọng: “Anh ấy chấn thương vai còn bế tôi? Anh ấy bị điên à?”
Lưu Văn Đào không ngờ phản ứng của cô lại như vậy, dù anh ấy cũng thấy Giang Việt có phần đáng trách.
“Lâu rồi không bị tái phát, bình thường cậu ấy cũng luôn chú ý không nhấc vật nặng, lần đó có thể là do thấy cô bị thương ở chân, vội vàng nên quên mất.”
Cố Liễu Liễu lại nghĩ đến một chuyện khác: “Anh ấy không thể mang vác vật nặng sao? Ngày đầu tiên ghi hình, anh ấy đã giúp Vân Tô Úc xách hành lý…”
Nhớ kỹ lại thì, hành lý của Giang Việt thì anh chỉ dùng một tay xách vào. Nhưng hành lý của Vân Tô Úc thì quá nặng, nên Giang Việt chỉ có thể dùng cả hai tay, có thể đã bị thương từ lúc đó, và sau đó khi bế cô ở công viên giải trí, vết thương đã nặng thêm.
“Có thể là vậy.” Lưu Văn Đào đẩy kính: “Cô còn muốn hỏi gì không?”
“Không.” Cố Liễu Liễu nhanh chóng nói: “Anh đừng nói với anh ấy.”
Lưu Văn Đào gật đầu, anh ấy cũng không định nói với Giang Việt, nhìn dáng vẻ anh sốt ruột lo lắng sợ Cố Liễu Liễu ghét mình, Lưu Văn Đào cảm thấy rất thú vị.
“Được rồi, cô về nghỉ sớm nhé, tôi còn phải đi mua một cái bàn chải đánh răng.”
“Quên mang theo khi đến à?” Cố Liễu Liễu vô tình hỏi một câu.
“Không, vốn không định đến, là do Giang Việt kéo tôi từ nhà ra.” Lưu Văn Đào không biết phải làm sao, chỉ có thể thở dài: “Cậu ấy nói Liễu Phương Hoa đến tìm cô, nên chắc là cô sẽ cần nghe thêm ý kiến từ người khác.”
“Nghĩ lại thì nếu không phải trong những năm qua Giang Việt giúp tôi kiếm được nhiều tiền, thì tôi cũng sẽ không vui vẻ mà quan tâm đến cậu ấy đâu.” Lưu Văn Đào nói xong thì chúc Cố Liễu Liễu ngủ ngon, rồi quay lưng đi về phía cửa hàng nhỏ.
Cố Liễu Liễu mang theo xiên mực về phòng, thấy cửa phòng của mình và cửa phòng của Giang Việt ở đối diện đều đang mở to.
Đới Khả Khả ngửi thấy mùi thì lập tức chạy ra: “Chị về rồi à? Ôi, còn mang mực về cho em nữa? Không đúng, chị chắc chắn đã ăn vụng!”
“Chị chỉ ăn một xiên thôi.” Cố Liễu Liễu nhìn cửa phòng của Giang Việt, hỏi: “Thầy Giang sao không đóng cửa?”
“Đợi chị.” Đới Khả Khả nhẹ giọng nói: “Chị vào phòng nói một câu với anh ấy đi rồi về đây.”
Cố Liễu Liễu c*n m** d***, từ từ đi đến cửa phòng Giang Việt, và gõ cửa: “Thầy Giang?”
“Vào đi.”
Cô bước vào, mùi thuốc cao ngày càng nặng hơn.
Giang Việt ngồi lưng quay về phía giường, áo ba lỗ màu đen cũng đã cởi ra, thân trên không mặc áo, chỉ có vai trái đang dán một miếng cao.
Nghe thấy tiếng Cố Liễu Liễu bước vào phòng, Giang Việt quay đầu lại, giọng điệu quen thuộc: “Về rồi à?”
Hôm nay là lần đầu tiên Cố Liễu Liễu thấy anh đeo kính, rất có phong thái của một vị học giả, nhưng không phải kiểu nghiêm túc mà là một phong cách rất khác với hình ảnh anh thường thể hiện. Cặp kính đó cùng các đường nét cơ bắp nhẹ nhàng trên người anh hòa vào nhau, trông vô cùng hài hoà.
Cố Liễu Liễu hướng mắt lên, đối diện với ánh mắt anh: “Ừm. Thấy cửa còn mở nên vào chào anh một câu…”
“Khi nãy nghe thấy bước chân lại gần mở cửa, không ngờ là Khả Khả. Sau đó muốn chờ em về nên không đóng cửa nữa.”
“Vậy em về trước đây.” Thời gian đã muộn, Cố Liễu Liễu cũng không muốn ở lại lâu.
Giang Việt để những món đồ trong tay lên giường một cách tùy tiện, rồi đứng dậy tiễn cô: “Ừm, ngày mai gặp lại.”
Cố Liễu Liễu nhìn thấy cây bút máy, hơi ngẩn người một lát: “Đó là…”
Giang Việt nhìn theo ánh mắt của cô: “Chính là cây đó.”
Đó là phần thưởng của cuộc thi ca hát trong trường mà Cố Liễu Liễu tham gia, sau khi nhận được, cô lập tức quay lại đưa cho Giang Việt, người đã dạy cô hát.
Cô nhớ không nhầm thì cây bút máy đó hẳn là màu đen, giờ đã có vẻ hơi cũ kỹ.
Cố Liễu Liễu không được tự nhiên mà quay ánh mắt đi: “Chúc ngủ ngon, em, em đi đây…”
Sau đó cô nhanh chóng đi đến cửa phòng, chặn lại bước chân của Giang Việt khi anh muốn đóng cửa: “Anh nhớ sau khi dán cao dán xong thì phải mặc đồ vào nhé, bị người khác chụp hình thì không tốt đâu.”
Lời còn chưa dứt, cửa đã bị cô đóng lại.
Giang Việt bước tới, mở mắt mèo ra, đúng lúc thấy cô vội vã bước vào cửa, còn suýt bị vấp vào thảm trong phòng.
---