Đoàn làm phim đã theo dõi họ suốt cả đoạn đường, cười đến mức không khép miệng lại được. Không ngờ hai người có bầu không khí gượng gạo nhất lúc ban đầu, bây giờ lại trở thành cặp đôi ngọt ngào nhất.
Ai nói rằng dưa chín ép thì không ngọt? Cố Liễu Liễu và Giang Việt chính là đại diện của sự ngọt ngào “gượng gạo”.
Họ đạp xe đến điểm đích, nhưng đạo diễn vẫn chưa hài lòng với những đoạn video đã quay được. Đạo diễn yêu cầu Giang Việt và Cố Liễu Liễu đứng tựa vào xe đạp bên bờ sông, rồi gọi nhiếp ảnh gia đến chụp thêm rất nhiều bức ảnh mới chịu để họ rời đi.
Hai bên bờ sông là những quầy hàng bày bán và mô phỏng chợ thời Tống, bán toàn những món đồ cổ và đồ ăn truyền thống.
Cố Liễu Liễu ghé vào một cửa hàng bán trang sức và chọn cho mình một chiếc trâm màu ngọc bích, sau đó cô nhờ chủ quầy búi giúp mình một kiểu tóc phù hợp với trang phục sườn xám.
Hôm nay vì phối hợp với sườn xám, nên cô đã để tóc xõa xuống, lúc này đã nóng đến mức khó chịu.
Chủ quầy giúp Cố Liễu Liễu chải mượt tóc rồi búi lên. Chiếc trâm cô chọn quá mảnh, không thể giữ được tóc, nên chủ quầy dùng vài chiếc trâm màu đen hình chữ U để cố định trước, cuối cùng mới dùng trâm cài trang trí.
Sau khi búi tóc xong, chủ quầy liếc nhìn Giang Việt đứng bên cạnh, rồi đưa trâm cho anh: “Anh đẹp trai, anh muốn đến thử không?”
Giang Việt chưa bao giờ chạm vào tóc con gái, lại càng không biết cách cài trâm như thế nào.
Anh vừa định từ chối thì nghe chủ quầy nói: “Ngày xưa, tặng trâm cho cô gái là biểu tượng của một lời hẹn ước.”
Nghe xong, Giang Việt lập tức cầm lấy trâm cài mà không hề do dự, rồi ướm thử trên tóc của Cố Liễu Liễu. Sợ làm đau cô, Giang Việt chỉ vào một chỗ trên búi tóc và hỏi chủ quầy: “Ở đây được không?”
“Được.” Chủ quầy nhìn anh từ từ cài trâm vào búi tóc của Cố Liễu Liễu, rồi quay sang nhìn cô, cười nói: “Anh đẹp trai này biết xót cô đấy, sợ làm cô đau.”
Cố Liễu Liễu khẽ cười, sau đó chủ quầy cầm lên một chiếc gương để giúp cô nhìn phía sau.
“Đẹp không?” Cố Liễu Liễu quay đầu hỏi Giang Việt.
“Đẹp.”
Giang Việt gật đầu, ánh mắt anh vẫn nhìn Cố Liễu Liễu, như thể đang khen chiếc trâm, nhưng lại càng giống như đang khen người trước mắt hơn.
Ánh mắt anh rực lửa, trong đôi mắt là tình cảm đậm sâu không thể tan biến.
Cố Liễu Liễu ngượng ngùng liếc đi nơi khác, rồi nhanh chóng đứng dậy: “Thầy Giang, chúng ta đi xem phía trước đi.”
“Được.” Giang Việt theo sau cô.
Đạo diễn nhìn thấy phản ứng cứng nhắc của Cố Liễu Liễu vừa rồi, tức đến nỗi đập đùi: “Lúc chỉnh sửa thì dừng ở ánh mắt của Giang Việt thôi, đoạn sau cắt bỏ đi!”
Phía trước có một chỗ đang tụ tập rất nhiều người, Cố Liễu Liễu hơi do dự, quay lại nhìn Giang Việt.
“Đi xem thử đi, không sao đâu.” Giang Việt bước lên hai bước đến bên cạnh cô, cánh tay anh như che chắn cho cô, dẫn cô bước vào đám đông.
Đó là một quầy hàng bắn cung tên, giống như trò bắn bóng bay trúng thưởng gấu bông ở công viên, chỉ có điều, bóng bay đã được thay bằng bia bắn.
“Ba mươi đồng mười mũi tên, trúng một mũi là có phần thưởng tham gia!” Ông chủ hét to: “Bắn được 90 điểm là thắng giải đặc biệt, có thể chọn bất kỳ món đồ chơi nào!”
Đám đông rất náo nhiệt, lúc này chỉ có một cậu thanh niên đang bắn cung.
Cố Liễu Liễu kiễng chân nhìn: “Bắn trượt rồi?”
Một ông cụ đang đứng xem ở bên cạnh nói: “Mười mũi tên mà bắn trượt sáu mũi rồi.”
Lời vừa dứt, lại thêm một mũi tên nữa trượt ra khỏi bia.
Cung là loại đơn giản nhất, không có thiết bị ngắm, hơn nữa cậu thanh niên kia không đủ sức, khi kéo cung tay run rẩy, làm mũi tên b*n r* cũng chao đảo.
“Muốn chơi không?” Giang Việt thấy cô có vẻ rất hứng thú, hơn nữa, thời đại học Cố Liễu Liễu từng rất mê mẩn máy gắp thú, lần nào thấy cũng muốn chơi.
Nhưng Cố Liễu Liễu lại lắc đầu: “Em không bắn được đâu.”
Giang Việt vừa nghe xong, lập tức kéo tay cô tiến về phía trước: “Ông chủ, cho mười mũi tên.”
“Được thôi. Ôi, lại là diễn viên quay phim à?” Ông chủ không hề ngạc nhiên: “Hôm qua cũng có một đoàn phim đến đây quay, tìm một diễn viên đóng thế đến quay cảnh bắn này, trúng chín trên mười mũi tên.”
Ông ấy thấy Giang Việt cúi đầu nhìn cung, thì lập tức hỏi: “Cậu muốn tự mình bắn à? Tôi nhớ cậu là ca sĩ mà?”
Giang Việt cười nhẹ: “Đúng.”
Rồi anh lấy ra một mũi tên từ trong ống đựng cung tên, hỏi Cố Liễu Liễu: “Em xem trước đi, em thích con nào?”
Cố Liễu Liễu không biết trình độ của anh ra sao, nên trả lời đại: “Anh bắn trúng con nào thì em thích con đó.”
“Hay lắm! Chàng trai này có vẻ tự tin.” Ông chủ cười khoái chí, ngồi xuống bàn: “Trên 90 điểm thì chọn bất kỳ món nào, cô gái, cổ vũ cho bạn trai trong phim đi nhé!”
Cố Liễu Liễu bật cười bởi lời mà ông chủ nói, sau khi chắc chắn rằng vai Giang Việt không có vấn đề gì, cô mới lùi lại một bước.
“Bạn trai trong phim, cố lên nhé!”
Giang Việt kéo cung, Cố Liễu Liễu còn chưa kịp phản ứng thì mũi tên đã bay ra.
“Ồ! Trúng vòng 8!” Khách du lịch đứng xem xung quanh reo hò.
Mấy fan của Giang Việt đi ngang qua, đứng phía sau hô to: “Anh Việt đẹp trai nhất!”
Cố Liễu Liễu cũng không ngờ anh lại giỏi như vậy, cô bắt chước các fan, đưa tay lên miệng làm loa: “Thầy Giang đẹp trai quá!”
Giang Việt quay lại nhìn cô một cái, rồi tiếp tục lấy ra mũi tên thứ hai.
Động tác của anh rất dứt khoát, kéo cung, ngắm bắn thành thạo, không giống những người khác cứ ngắm mãi mới dám buông tay.
“Trúng vòng 9... Lại vòng 9, chàng trai này giỏi quá.” Ông chủ lấy điện thoại ra quay video: “Cô gái, phim của các cô tên gì vậy? Có thể tung video này lên trước không?”
Không hổ danh là chủ quầy trong khu phim ảnh, có ý thức bản quyền rất cao.
“Đây là chương trình thực tế, ông đừng quay nữa, chờ phát sóng rồi lên mạng tải về nhé, còn nét căng nữa.”
Ông chủ gật đầu liên tục: “Được, được, tôi sẽ chiếu cả ngày trên màn hình.”
Trong lúc hai người trò chuyện, Giang Việt lại bắn trúng hai mũi tên vào vòng số 9.
Cố Liễu Liễu ngạc nhiên, bây giờ cô mới thực sự bắt đầu nhìn về phía dãy gấu bông khổng lồ, có thể chốc nữa Giang Việt sẽ bắn được một mũi tên vào vòng số 10.
Anh nhanh chóng bắn hết chín mũi tên đầu, tổng cộng được 80 điểm.
“Mũi cuối cùng.” Ông chủ cẩn thận rút hết tên trên tấm bia ra để không ảnh hưởng đến lúc anh bắn.
“Muốn thử không?” Giang Việt quay lại hỏi Cố Liễu Liễu.
“À... cũng được.” Đã đến đây rồi, Cố Liễu Liễu cũng muốn thử.
Cô bước đến bên cạnh Giang Việt, rồi đặt túi xách xuống, và đùa rằng: “Nhưng có lẽ phần thưởng sẽ bị hạ bậc đấy.”
“Không đâu.” Giang Việt để cô cầm cung.
Sau đó anh nghiêng người, vòng tay qua người Cố Liễu Liễu. Một tay anh nắm chặt dưới tay cô, tay kia thì giữ lấy tay cô, rồi dùng sức kéo cung ra.
“Em thích con nào nhất?” Giang Việt thì thầm bên tai cô.
“Con chó…”
Một con chó đeo kính, trông có vẻ không vui, Cố Liễu Liễu nghĩ con chó đó giống hệt Giang Việt đêm qua.
“Được, anh đếm ba, hai, một, em thả tay nhé.”
“Ba, hai, một…”
Cố Liễu Liễu thả tay, mũi tên bay ra, trúng ngay vòng 10.
“Wow!” Cố Liễu Liễu vui mừng mà nhảy lên, rồi quay lại nhìn Giang Việt: “Trúng vòng 10! Thầy Giang, có phải em giỏi hơn anh không?”
Giang Việt cười nhìn cô: “Đúng, em giỏi hơn anh.”
Sau đó Cố Liễu Liễu hào hứng nhận lấy con chó mà mình mong muốn. Rồi cô đặt đầu con chó cạnh đầu Giang Việt và thì thầm: “Thật sự rất giống…”
Giang Việt không nghe rõ cô nói gì, thấy cô ôm con thú nhồi bông to tướng kia trông có vẻ vất vả, anh bèn bảo nhân viên cất vào xe trước.
Ông chủ bóc tấm bia ra, rồi nhờ Giang Việt và Cố Liễu Liễu ký tên lên đó, còn nói là sẽ đóng khung và treo lên quầy.
Sau khi rời khỏi khu trò chơi, Giang Việt bất ngờ gặp Khương Bạch Vi và trợ lý của cô ta.
“Anh Việt…” Khương Bạch Vi vui vẻ gọi, nhưng khi thấy anh đi cùng với đoàn quay phim và nhân viên, cô ta chỉ đứng từ xa vẫy tay chào.
Lúc này, có nhân viên nói gì đó với đạo diễn, ông lập tức hỏi Khương Bạch Vi có phiền không nếu xuất hiện trong khung hình, sau này khi chương trình phát sóng sẽ kèm theo giới thiệu về cô ta.
“Cũng được…” Khương Bạch Vi đồng ý, nhân viên dẫn cô đến bên cạnh Giang Việt.
“Em vừa thử mấy lần mà không trúng. Em muốn con HelloKitty kia, anh giúp em được không?”
Khương Bạch Vi chỉ vào giải nhì, chỉ cần bắn trúng 70 điểm là có được, điều đó đối với Giang Việt không quá khó.
Cố Liễu Liễu đứng nhìn, tuy đây là hoạt động riêng của cô và Giang Việt, nhưng đoàn phim không hề ngăn cản, chắc là nghĩ rằng sự xuất hiện của Khương Bạch Vi sẽ giúp chương trình nổi tiếng hơn.
“Có thể hỏi ông chủ xem có bán không.” Giang Việt không có biểu cảm gì, giống hệt con chó nhồi bông mà Cố Liễu Liễu vừa mới ôm.
Khương Bạch Vi sững sờ: “Không bán đâu…”
“Vậy thì lên mạng mua.” Giang Việt quay lại nhìn Cố Liễu Liễu đang đờ đẫn: “Đi thôi, em không khát à?”
“Ờ, được…” Cố Liễu Liễu theo anh đi tiếp, thấy Khương Bạch Vi ngồi trên ghế bên cạnh sông với vẻ không vui, cô lập tức kéo tay áo Giang Việt: “Thật ra em cũng không khát lắm, nếu anh muốn giúp bạn mình thắng HelloKitty, em có thể đợi.”
“Anh không muốn.” Giang Việt chỉ vào cửa hàng b*n n**c ở phía trước: “Em muốn uống gì?”
“Uống nước lọc thôi.” Cố Liễu Liễu nhanh chóng bước theo anh.
Nhưng còn chưa kịp bước vào cửa hàng, thì Cố Liễu Liễu lại bị thu hút bởi món đồ mới.
Trước cửa tiệm có một bà cụ đang bán hàng, trước mặt bày một chiếc bàn gỗ nhỏ, trên đó đặt ngay ngắn từng chiếc hộp gỗ.
“Bà ơi, đây là gì ạ?” Cố Liễu Liễu hỏi.
Bà cụ cười nói gì đó, nhưng là tiếng địa phương, nên Cố Liễu Liễu không hiểu.
Sau đó bà cụ chỉ vào hộp gỗ trước mặt, ra hiệu cho cô tự mở ra xem.
Trên hộp gỗ vẽ các hoa văn khác nhau, viền bằng vàng, rất tinh xảo và đẹp mắt.
Cố Liễu Liễu chọn một chiếc hộp có hình đoá hoa màu xanh nhạt, màu này rất hợp với trang phục của cô.
Cô tò mò mở nắp hộp ra, thấy bên trong có một đám tơ trắng, Cố Liễu Liễu đưa chiếc hộp lại gần hơn. Khi nhìn rõ bên trong là cái gì, cô lập tức đóng sầm nắp hộp lại và đưa cho Giang Việt.
Cô sợ đến mức tim đập thình thịch, mồ hôi lạnh chảy ra.
Giang Việt không thấy bên trong là gì, nhưng cũng bị phản ứng của cô làm cho hoảng hốt: “Sao vậy?”
Anh vừa nói vừa định mở ra xem, nhưng Cố Liễu Liễu lại giữ chặt nắp hộp, “Nhện.” Bên trên còn có mạng nhện.
Giang Việt đặt hộp lại chỗ cũ: “Đây là phong tục của lễ hội Thất Tịch.”
“Phong tục gì cơ?”
““Nhện kéo tơ” - Nuôi nhện trong hộp để nhện kết mạng, mạng nhện dày hay thưa sẽ nói lên mức độ khéo tay của cô gái. Anh mới đọc về phong tục trong lễ hội Thất Tịch vào ngày hôm qua.”
“Em chỉ nhớ vào thời cổ đại, trong lễ hội Thất Tịch, các cô gái sẽ cầu khẩn Chức Nữ phù hộ cho mình được khéo tay. Khi đó, nhện cũng phải chăm chỉ kết mạng vậy sao…” Cố Liễu Liễu dẫn anh vào cửa hàng b*n n**c, rồi gọi hai ly nước chanh.
Nghỉ ngơi được một lúc, đoàn quay phim tiến vào nhắc rằng phía trước có cuộc thi xâu kim, và hỏi họ có muốn tham gia không.
“Thôi, mắt em không tốt.” Lúc mở hộp cô còn không thấy nhện, thì sao có thể thấy được lỗ kim.
Họ ở trong tiệm khoảng nửa tiếng, khi ra ngoài, Cố Liễu Liễu thấy mấy chiếc hộp nhện trên bàn của bà cụ dường như chưa bán được chiếc nào, cô cảm thấy hơi áy náy, bèn quay lại mua một chiếc.
“Em sợ mà vẫn mua?” Giang Việt nói rồi định quét mã trả tiền.
Cố Liễu Liễu ngăn lại: “Để em trả.”
Thanh toán xong, Cố Liễu Liễu đưa chiếc hộp cho Giang Việt một cách trang trọng, nghiêm túc nói: “Thầy Giang, đây là quà em tặng anh nhân dịp lễ Thất Tịch.”
Giang Việt: “...” Anh buộc phải nhận lấy chiếc hộp.
Sau đó Cố Liễu Liễu đứng ra xa một chút, rồi mới bảo Giang Việt mở nắp hộp: “Anh nhìn mấy sợi tơ nhện kìa, có phải tròn tròn, ở giữa có lỗ không?”
Giang Việt lặng lẽ nhìn cô, đợi cô tiếp tục nói linh tinh: “Vậy thì sao?”
“Anh không thấy nó rất giống đĩa CD album mới của anh hả!”
Cố Liễu Liễu đột nhiên tưởng tượng ra một cảnh tượng: con nhện nhỏ trong hộp mang gương mặt của Giang Việt, ngày đêm chăm chỉ nhả tơ, đan thành album.
Giang Việt: “Anh thấy nó cũng rất giống đĩa DVD phim của em.”
Cố Liễu Liễu xua tay, như thể chê anh lớn tuổi: “Ôi, thầy Giang không hiểu rồi, giờ nhà ai còn dùng đĩa DVD để xem phim nữa chứ…”
--
Mùa hè trời tối muộn, họ ăn tối xong rồi mà trời vẫn còn sáng, nên chưa thể thả đèn nước. Sau đó đạo diễn đi phỏng vấn Cố Liễu Liễu và Giang Việt, trời cuối cùng cũng tối đen.
Từ nhà hàng đi xuống là đến chỗ thả đèn. Cố Liễu Liễu nhìn những chiếc đèn hoa sen lớn có nhỏ có, đủ thể loại màu sắc, mà không biết chọn cái nào.
“Cô gái, chúng tôi còn có đèn nước kiểu mới.” Chủ quầy nhiệt tình giới thiệu: “Cô nhìn này, có thỏ, gấu nhỏ, và cả HelloKitty ngồi trên thuyền vừa mới về hôm nay nữa.”
Sao chỗ nào cũng có HelloKitty thế...
Cố Liễu Liễu liếc nhìn qua: “Tôi vẫn muốn đèn hoa sen.”
Cô lấy một chiếc đèn hoa sen màu hồng nhạt, làm từ giấy dầu.
Chủ quầy đưa cho cô một cây nến nhỏ: “Phía trước có nhân viên, nhờ họ thắp nến nhé.”
“Được, ông chủ, đèn này nổi trên nước sẽ không có vấn đề gì chứ?” Xung quanh vẫn còn khu dân cư, Cố Liễu Liễu lo lắng về việc gây ô nhiễm.
“Không sao, mỗi ngày ở hạ lưu đều có người đến thu dọn.” Chủ quầy giải thích.
Cố Liễu Liễu cầm đèn hoa sen đến tìm Giang Việt, thấy anh đang cầm một chiếc đèn nước kiểu mới.
Chiếc đèn có hình dạng mặt trăng, còn có một con thỏ đang ngồi ở bên trên.
“Anh mua cái này à?” Cố Liễu Liễu không ngờ Giang Việt lại thích loại đèn có vẻ trẻ con như vậy.
“Ừ, đi thôi.”
Hai người đến chỗ thả đèn, nhân viên đang giúp duy trì trật tự cho khách tham quan, Cố Liễu Liễu và Giang Việt xếp hàng ở phía sau.
Nhân viên khu vực thả đèn đã thắp nến cho đèn nước của họ, và nhắc nhở: “Cẩn thận nhé, bạn trai hãy nắm tay bạn gái của mình.”
Giang Việt đưa tay mình ra cho Cố Liễu Liễu nắm: “Nắm lấy tay anh, cẩn thận không rơi xuống nước.”
“Em biết bơi.” Cố Liễu Liễu cứng miệng.
Nhưng vì bờ và mặt nước có độ chênh lệch nhất định, mà cô cần phải cúi người xuống để đặt đèn lên mặt nước, cuối cùng vẫn cảm thấy nắm tay Giang Việt sẽ an toàn hơn.
Sau khi Cố Liễu Liễu đặt đèn xuống nước xong, đèn hoa sen từ từ trôi theo dòng nước.
Cô học theo cách của các du khách khác, đứng trước đèn hoa sen và cầu nguyện.
“Được rồi, đặt đèn của anh xuống đi.” Cố Liễu Liễu đứng dậy và nhường chỗ cho Giang Việt.
Giang Việt ngồi xổm bên bờ, đưa tay cho Cố Liễu Liễu: “Anh không biết bơi.”
Cố Liễu Liễu nắm lấy cổ tay anh: “Vậy thì cẩn thận nhé.”
Giang Việt cúi người đặt đèn xuống mặt nước, rồi nhẹ nhàng đẩy về phía trước.
Chiếc đèn mặt trăng lắc lư trôi về phía trước, nhanh chóng đuổi kịp đèn hoa sen của Cố Liễu Liễu, cuối cùng hai chiếc đèn trôi song song nhau.
Khi anh đứng dậy, nghe thấy một du khách ở bên cạnh thì thầm: “Trời ơi, họ nắm tay nhau rồi!”
Giang Việt mỉm cười, nắm tay Cố Liễu Liễu để đứng dậy.
Khi đứng thẳng lên, anh buông tay Cố Liễu Liễu và hai người cùng đi ra ngoài.
“Thầy Giang, anh ước điều gì vậy?” Cố Liễu Liễu nghĩ rằng Giang Việt sẽ không ước như những người khác, nhưng không ngờ anh lại nhắm mắt và trông có vẻ rất nghiêm túc.
Giang Việt quay đầu nhìn cô, nửa đùa nửa nghiêm túc nói: “Nếu cô Cố muốn giúp anh thực hiện điều đó, thì anh sẽ nói cho em biết.”
Cố Liễu Liễu nhìn vào mắt anh, dường như đã đoán được điều ước của anh.
Cô cúi đầu, tiếp tục bước đi: “Thôi, nếu điều ước của thầy Giang là giành được giải thưởng âm nhạc thế giới nào đó thì em không giúp được đâu.”
Khi việc thả đèn kết thúc, đoàn làm phim đã sắp xếp xe đưa họ về và hoàn tất những phần phỏng vấn còn lại ở trên xe.
“Có thể cho chúng tôi biết điều ước của bạn là gì không?” Đạo diễn đã hỏi cả hai người trên hai chiếc xe, Cố Liễu Liễu và Giang Việt.
Cố Liễu Liễu nhìn vào máy quay với vẻ thành thật, nghiêm túc nói: “Cố gắng quay phim, kiếm nhiều tiền hơn.”
Còn Giang Việt thì có vẻ không hứng thú lắm: “Không tiện nói.”
“Vậy là về lĩnh vực nào? Cuộc sống? Gia đình? Bạn bè? Hay như Cố Liễu Liễu nói là về công việc?” Đạo diễn tiếp tục hỏi.
“Cuộc sống và gia đình.”
Chiếc xe rời khỏi cổng sau của khu phim trường, đi vòng quanh và quay lại cổng chính của đoàn phim, rồi đến khách sạn nơi họ đang ở.
Giang Việt và Cố Liễu Liễu cùng lên tầng, sau khi ra khỏi thang máy, họ thấy hai người đang ngồi ở khu vực nghỉ ngơi công cộng cách đó không xa.
“Liễu Liễu, ở đây.” Đới Khả Khả đứng dậy vẫy tay với Cố Liễu Liễu: “Thầy Châu đã đợi lâu rồi.”
Ngồi đối diện Đới Khả Khả là diễn viên trong đoàn phim, Châu Thiên Triết đóng vai anh trai thứ hai của Cố Liễu Liễu ở trong phim.
“Anh Triết, có chuyện gì không?” Cố Liễu Liễu nhanh chóng bước đến.
Châu Thiên Triết liếc nhìn Giang Việt: “Liễu Liễu, em có muốn…”
“Ôi không cần, không có việc gì đâu, chúng tôi vừa hoàn thành ghi hình chương trình thực tế.” Cố Liễu Liễu quay lại nhìn Giang Việt: “Thầy Giang, anh về trước đi.”
Giang Việt không nói gì.
Châu Thiên Triết cũng không bận tâm đến anh, mà lấy đồ ra rồi đưa cho Cố Liễu Liễu: “Chiều nay mời mọi người ăn món tráng miệng, quên mất em chiều nay không có cảnh, nên đã cố tình lấy từ tay bọn họ về cho em mấy cái.”
Những chiếc bánh vẫn còn nằm trong túi giữ nhiệt, là món của một cửa hàng bánh nổi tiếng mới mở ở thành phố B.
Mấy ngày trước, Cố Liễu Liễu đã thấy bánh ngọt của cửa hàng này trên mạng và nói với Đới Khả Khả là mình muốn ăn, đúng lúc bị Châu Thiên Triết nghe thấy. Sau đó anh ta đã nhờ trợ lý xếp hàng hai ngày, đến sáng sớm hôm nay cửa hàng còn chưa mở thì anh ta đã cử người đứng chờ để mua được, nhưng không ngờ Cố Liễu Liễu chiều nay không có cảnh.
“Cảm ơn, thật ngại quá, làm phiền anh đợi lâu như vậy.”
“Không phiền, dù sao về sau cũng phải xem kịch bản, nên tranh thủ ở đây chờ em và xem kịch bản luôn.” Châu Thiên Triết cúi người lấy đồ của mình và chuẩn bị rời đi: “Em cũng mệt rồi, nghỉ sớm đi, anh về trước đây.”
Khi đi qua bên cạnh Giang Việt, anh ta bỗng nhớ ra điều gì, vỗ đầu mình một cái, rồi lớn tiếng nói: “Liễu Liễu, trong đó có mấy cái, em lấy một cái cho thầy Giang thử nhé.”
“Không cần.” Giang Việt lạnh lùng nói: “Tôi không thích đồ ngọt.”
Nói xong, anh lập tức đi thẳng về phòng, không lãng phí một giây phút nào.
Châu Thiên Triết cũng không cảm thấy ngượng, mỉm cười với Cố Liễu Liễu: “Không ngờ thầy Giang đúng như lời đồn…”
“Có phải kiểu lạnh lùng như thầy Giang thường khiến các cô gái thích không?” Anh ta bất ngờ hỏi.
Cố Liễu Liễu ngẩn người một lúc, rồi mỉm cười một cách lịch sự: “Tùy vào từng người, kiểu nhiệt tình như anh Triết cũng có rất nhiều người thích.”
---
Tác giả có lời muốn nói:
Giang Việt: Tôi thích ăn đồ chua :)