“Sếp ơi, vừa rồi chị Phương Hoa gọi điện, chị ấy nói ngày mai…” Đới Khả Khả bưng một cái bát nhỏ vào phòng.
Cô ấy vẫn chưa nói xong, chỉ thấy Cố Liễu Liễu vừa nhìn thấy mình là lập tức úp cái máy tính bảng xuống giường “bộp” một tiếng.
“Chị đang xem cái gì vậy?” Đới Khả Khả nghi ngờ nhìn cô, chép miệng: “Sao chị lại đỏ mặt? Chị không phải là đang xem những thứ cấm đối với người dưới tuổi vị thành niên đấy chứ?”
“Chị đang xem tập mới nhất của chương trình giải trí.” Cố Liễu Liễu lấy lại máy tính bảng, rồi đặt lại lên giường một cách công khai. Cô nghĩ những bình luận không phù hợp với trẻ em đã qua rồi, để Đới Khả Khả xem một cái cũng không sao.
Đới Khả Khả rướn cổ về phía trước, liếc nhìn bình luận, rồi lầm bầm đọc ra: “Đừng đi trước, chỉ còn một giờ nữa, chị không coi trọng anh Việt của chúng em à? Cái gì thế này? Một giờ là sao?”
Cố Liễu Liễu lập tức thu máy tính bảng lại: “Không có gì, bình luận loạn xạ hết cả lên, chị cũng không hiểu lắm…”
“Cũng phải, em cũng cảm thấy mình già rồi, không hiểu được các từ ngữ thịnh hành nữa.” Đới Khả Khả cũng không tiếp tục hỏi: “Em muốn nói với chị, ngày mai Nại Nại sẽ đến đây, em sẽ chuyển sang ở cùng cô ấy, chị có thể có phòng riêng đấy.”
“Hả?” Cố Liễu Liễu ngẩng đầu lên: “Em sẽ ở cùng cô ấy à…”
Cô và Đới Khả Khả đã quen sống với nhau, đã quen với việc mỗi sáng Đới Khả Khả trực tiếp kéo chăn gọi mình dậy, nếu cô ấy đột nhiên chuyển đi, Cố Liễu Liễu không biết liệu mình có thể bị đồng hồ báo thức đánh thức được không.
“Vâng, nhưng em sẽ giữ thẻ phòng, nếu sáng mai không đánh thức được chị, em sẽ trực tiếp mở cửa vào.”
“Vậy cũng được.” Cố Liễu Liễu không có ý kiến gì.
Nại Nại còn trẻ, lại là người mới đến làm việc, ở một mình cũng không tốt, đúng lúc Đới Khả Khả có thể kết thân với cô ấy.
“Và chuyện chị nói muốn học cưỡi ngựa, em cũng đã sắp xếp xong rồi, tìm được một huấn luyện viên nữ. Nếu tối nào kết thúc công việc sớm, em sẽ đưa chị đến trường đua ngựa.”
Gần phim trường có một trường đua ngựa, bình thường các đoàn phim đều mượn ngựa từ đó, cũng có giáo viên dạy cưỡi ngựa.
Cố Liễu Liễu nghĩ dù sao cũng là một kỹ năng, học thêm một chút cũng không có hại gì.
Trong vài ngày tiếp theo, mỗi buổi chiều sau khi kết thúc công việc, Cố Liễu Liễu đều lập tức đến trường đua ngựa để tập luyện, tập đến khi trời tối đen mới về khách sạn.
Vì đã ba ngày không gặp Cố Liễu Liễu, Giang Việt không nhịn nổi nữa, nên anh tìm hiểu thời gian kết thúc công việc của Cố Liễu Liễu vào ngày hôm nay, rồi mở cửa phòng từ trước, và lắng nghe động tĩnh bên ngoài.
Nghe thấy tiếng bước chân, Giang Việt lập tức đứng dậy, rồi giống như là vô tình mà đi đến cửa…
“Sao về muộn vậy?” Anh ló đầu ra, “rất tự nhiên” mà hỏi một câu.
“Giang, thầy Giang... thầy tìm chị Liễu Liễu hả? Chị ấy, chị ấy bảo em mang một bộ quần áo đến trường đua ngựa, chị ấy sẽ về nhanh thôi.”
Hôm nay là lần đầu tiên Lâm Nại Nại gặp Giang Việt sau khi đến thành phố B, dù Cố Liễu Liễu đã nói với cô ấy về mối quan hệ của mình với Giang Việt, nhưng khi bất ngờ gặp một ngôi sao lớn như vậy, vẫn khiến cô ấy cảm thấy hơi lo lắng.
“Cô là…” Giang Việt nhíu mày.
“Ôi, thầy Giang, em là Lâm Nại Nại, là trợ lý của chị Liễu Liễu.” Lâm Nại Nại cúi người chào anh một cái: “Nếu thầy Giang không có việc gì thì em sẽ đi lấy quần áo, chị Liễu Liễu đang chờ.”
“Đi đi.” Giang Việt đóng cửa lại.
Trong phòng, Lâm Nại Nại tìm một bộ đồ thể thao trông nhẹ nhàng và gọn gàng, còn mang theo một hòm thuốc nhỏ.
Khi ra khỏi cửa, cô bị Giang Việt dọa sợ một trận.
“Thầy Giang, thầy làm gì vậy?” Giang Việt mặc đồ đen, đội mũ và đeo khẩu trang.
Nếu không phải tay anh còn đang bó bột, thì Lâm Nại Nại chắc chắn không nhận ra anh là Giang Việt.
“Mấy ngày không ra khỏi khách sạn rồi, tôi đi cùng cô xem thử.” Giang Việt hạ thấp vành mũ: “Đi thôi.”
Lâm Nại Nại hơi khó xử: “Không tiện lắm đâu…”
Giang Việt nhìn cô ấy: “Cô cứ coi như là đi đường thì tiện thể đưa tôi đi, có gì không tiện?”
“Tiện, tiện... Mời thầy Giang.” Lâm Nại Nại nhanh chóng dẫn đường.
Mấy ngày trước, cô ấy đi cùng Liễu Phương Hoa đến thành phố B, xe limousine và tài xế đều là do Liễu Phương Hoa tìm cho Cố Liễu Liễu, bây giờ tài xế đưa họ đến cổng trường đua ngựa.
Lâm Nại Nại ôm đồ xuống xe, khi đến cửa phòng nghỉ, cô ấy lẩm bẩm nói: “Chị Liễu Liễu đang ở phòng nghỉ, chân chị ấy bị xước, thầy Giang có thể không tiện vào, em vào băng bó cho chị ấy trước, rồi…”
Đột nhiên trong tay trở nên trống rỗng, Lâm Nại Nại ngẩng đầu lên, Giang Việt đã cầm lấy những thứ vốn dĩ cô ấy đang cầm, rồi anh trực tiếp gõ cửa vào phòng.
“Thầy Giang, thầy!” Lâm Nại Nại sốt ruột, bước chân chạy theo.
Hai người cùng xông vào phòng nghỉ, thấy Cố Liễu Liễu đang ngồi trên ghế, xắn ống quần lên.
Bên cạnh cô còn có một người đàn ông khác đang ngồi xổm.
Lâm Nại Nại ngây người, cô ấy đột nhiên nghĩ hành động của mình khi nãy ở ngoài cửa có thể bị Giang Việt hiểu nhầm là cố tình ngăn cản, không cho anh thấy Cố Liễu Liễu đang cùng một người đàn ông khác ở trong phòng.
“Chị Liễu Liễu, người này là…” Cô ấy nhìn Giang Việt đứng im một chỗ, có vẻ muốn biết quan hệ của hai người nhưng không muốn mở miệng hỏi, nên cô ấy lên tiếng trước để giải vây.
“Con trai của ông chủ trường đua.” Ở trong góc phòng, Đới Khả Khả ló đầu ra trả lời.
Hai người vừa mới vào phòng, lúc này mới thấy Đới Khả Khả cũng ở đó, Lâm Nại Nại lập tức chạy về bên cạnh Đới Khả Khả, quyết định không tham gia vào chuyện của họ.
“Xin chào, tôi tên là Triệu Việt.” Triệu Việt đứng dậy, rồi đưa tay về phía Giang Việt.
“Triệu Việt?” Giang Việt bắt tay anh ta, hai người đàn ông âm thầm cạnh tranh.
Triệu Việt gật đầu: “Việt trong vượt qua núi cao (*).”
(*) “越过高山”: Trong tiếng Trung có nghĩa là “vượt qua ngọn núi” hoặc “vượt qua đỉnh núi”. Đây là một cụm từ mang tính tượng trưng, thường được sử dụng để diễn tả việc vượt qua khó khăn, thử thách lớn trong cuộc sống hay trong công việc. Còn trong tên nam chính, “樾” có nghĩa là “bóng râm của cây lớn”, có thể mang ý nghĩa tượng trưng, gợi lên hình ảnh một người có tính cách trầm tĩnh, mạnh mẽ như bóng cây lớn, mang lại cảm giác che chở, bảo vệ.
Giang Việt: “Chào anh.”
Hai người đứng đối diện nhau, Triệu Việt thấp hơn Giang Việt một chút, nhưng bởi vì thường xuyên luyện tập cưỡi ngựa, nên dáng người anh ta thẳng tắp, nhìn không kém phần uy nghi.
Tuy nhiên điều Cố Liễu Liễu không ngờ là, dù Giang Việt đang bó bột, nhưng khi đứng ở đó, anh vẫn mang theo chút áp lực.
Cố Liễu Liễu bị kẹp giữa hai người, ngồi trên chiếc ghế nhỏ. Cô ngẩng đầu lên, nhìn cái này, nhìn cái kia...
“Thầy Triệu, hay anh về trước đi, dù sao hôm nay tôi cũng không thể tập được.”
“Tôi băng bó cho cô xong rồi đi.” Triệu Việt nói, rồi muốn lấy hòm thuốc từ tay Giang Việt, nhưng anh không chịu, mà lại để hòm thuốc ra sau lưng mình.
“Anh không tiện, không thể băng bó cho Liễu Liễu, để tôi làm.” Dù Triệu Việt đang cười, nhưng cũng có vẻ như đang khiêu khích.
Cố Liễu Liễu sốt ruột: “Không cần không cần, anh đi đi, tôi tự làm.”
Cô nói rồi đứng dậy lấy hòm thuốc, vì quá vội nên quên mất chuyện chân của mình, khi đứng lên bị mất thăng bằng.
Triệu Việt và Giang Việt cùng lúc đưa tay về phía cô. Cố Liễu Liễu theo phản xạ dựa vào Giang Việt, hai tay đặt lên vai anh.
Lâm Nại Nại và Đới Khả Khả đồng thời mở to mắt, há hốc mồm, vẻ mặt kinh ngạc.
“Một người chân què, đỡ một người tay gãy…” Đới Khả Khả thì thầm vào tai Lâm Nại Nại: “Thật là cảm động Trung Quốc.”
“Sếp, băng bó ở trên xe đi, tài xế đang đợi ở cửa, chúng ta còn có việc phải về.” Đới Khả Khả kịp thời ra mặt giải vây.
Cố Liễu Liễu vội vàng gật đầu: “Đúng rồi, có việc phải về. Thầy Triệu, tôi đi trước, hôm nay cảm ơn anh.”
Sau đó cô kéo tay áo Giang Việt: “Đi thôi thầy Giang.”
Giang Việt nhìn cô, rồi dùng tay không bó bột đỡ lấy cô.
Lâm Nại Nại thấy vậy thì lập tức chạy qua, đỡ lấy cánh tay còn lại của Cố Liễu Liễu: “Cẩn thận nhé.”
Đới Khả Khả mang đồ đi theo, khi đi qua Triệu Việt thì đặc biệt dừng lại.
“Thầy Triệu, mấy ngày tới có thể chúng tôi không đến nữa, phiền anh nói với giáo viên nữ trước đây của chúng tôi một tiếng, nếu không có thời gian thì có thể thông báo trước, như vậy chúng tôi cũng không làm phiền anh dạy thay nữa.”
Nói xong, cô ấy cũng không nhìn phản ứng của Triệu Việt, mà nhanh chóng đuổi kịp ba người phía trước.
Cố Liễu Liễu nghe thấy lời của Đới Khả Khả, quay đầu nhìn cô ấy rồi mỉm cười nói: “Được đấy, dạo này em càng ngày càng có khí thế.”
“Đó là học từ chị Phương Hoa, chị ấy nói em phải tự tin hơn, để người khác không cảm thấy dễ bắt nạt.”
Giang Việt nghe xong thì nhíu mày: “Anh ta tự ý đổi giáo viên?”
“Ừ, ban đầu là một giáo viên nữ dạy, nhưng hôm nay anh ta nói rằng giáo viên nữ có việc bận nên đổi thành anh ta.”
Cố Liễu Liễu không biết giáo viên nữ thật sự có việc hay không, nhưng rõ ràng Triệu Việt không phải là người đến để dạy thay. Mặc dù anh ta có vẻ lịch sự, nhưng thật ra lại nói năng quá trớn, cùng với cách tiếp xúc rất tự nhiên, khiến cô cảm thấy không thoải mái.
“Sau này anh sẽ đến học cưỡi ngựa cùng em.” Giang Việt đưa tay đặt lên phía trên cửa xe, sợ Cố Liễu Liễu bị va đầu vào.
Cố Liễu Liễu kéo tay anh xuống, không hài lòng nói: “Anh nên cẩn thận chút, mới khỏi bệnh có mấy ngày mà đã làm loạn rồi.”
Đới Khả Khả và Lâm Nại Nại đứng ở bên cạnh cười thầm, sau đó mỗi người cũng đặt một tay lên cửa xe: “Để bọn em, tay bọn em khỏe lắm.”
Lên xe, Đới Khả Khả và Lâm Nại Nại ngồi ở phía sau, hai ghế đơn phía trước dành cho Giang Việt và Cố Liễu Liễu.
Giang Việt mở hộp thuốc, lấy ra một chai iodine.
Cố Liễu Liễu cầm chai iodine: “Em tự làm được.”
Cô mở nắp chai xong, rồi đưa tay ra trước mặt Giang Việt, ra hiệu anh đưa bông gòn cho mình.
Giang Việt không để ý đến cô, mà nhúng bông gòn vào chai rồi cúi người thổi nhẹ, sau đó bắt đầu khử trùng cho cô.
“Sao lại bị ngã?” Giang Việt hỏi.
Cố Liễu Liễu gãi gãi đầu: “Thì... bị ngã thôi.”
Giang Việt nhìn cô, cảm thấy thái độ của Cố Liễu Liễu có chút kỳ lạ, anh nhíu mày: “Có liên quan đến người họ Triệu kia không?”
“Không có đâu!” Cố Liễu Liễu nhìn sắc mặt anh đã đoán được ý nghĩ của anh: “Anh ta chỉ nói chuyện không đúng mực thôi, không bắt nạt em, là em tự bị ngã…”
Cố Liễu Liễu cúi đầu nhìn vết thương trên chân mình.
Giang Việt vẫn nhìn cô, như thật sự muốn biết cô bị thương như thế nào.
“Thôi mà, anh phiền quá…” Cố Liễu Liễu tức giận, vứt chai iodine vào hòm thuốc, âm lượng hơi cao, vừa xấu hổ vừa tức giận: “Em không đứng vững khi xuống ngựa, trượt chân rồi tự ngã.”
Giang Việt mở to mắt, ngẩn người vài giây.
“Em bị ngã khi xuống ngựa, tự ngã?” Anh khẽ cười, nhìn Cố Liễu Liễu với vẻ mặt tức giận: “Thì ra là ngã trên mặt đất.”
Cố Liễu Liễu trừng mắt nhìn anh: “Ngã trên mặt đất thì sao? Ngã còn phân biệt gì ba sáu chín hạng!”
Giang Việt bị cô làm cho không ngừng cười, không nhịn được mà đưa tay xoa đầu cô: “Được rồi, đừng tức giận nữa.”
Trên đỉnh đầu truyền đến một cảm giác ấm áp, Cố Liễu Liễu mất vài giây mới phản ứng lại được, sau đó giơ tay vỗ tay anh xuống.
“Anh xoa cái gì! Em vốn định hôm nay không gội đầu, lại bị anh làm ra dầu rồi.”
Trong các bộ phim cổ trang cần phải chải tóc, thông thường nếu gội đầu vào ngày hôm trước, thì hôm sau chải tóc sẽ gặp khó khăn, dễ bị trượt. Do đó, Cố Liễu Liễu thường gội đầu cách ngày.
Giang Việt rút tay về, cử động khớp vai: “Ấy—”
“Sao vậy? Em vỗ mạnh quá à?” Cố Liễu Liễu lo lắng nhìn anh: “Xin lỗi, em quên mất anh mới bị ngã, anh cũng biết em ra tay không có chừng mực…”
“Không sao đâu.” Giang Việt nhìn cánh tay của mình: “Chút nữa cùng đi ăn cơm nhé.”
“Gì cơ?”
“Mỗi lần Trang Tử Triều cho anh ăn, thức ăn đều rơi vãi lên người anh, còn thìa nếu không phải làm vỡ răng, thì là làm rách lợi.” Giang Việt bắt đầu diễn một màn bi thảm.
“Nhưng anh không phải có thể tự ăn à?”
Anh đã có thể tự bôi thuốc, sao không thể ăn cơm được?
“Không được, dùng lâu sẽ cảm thấy không thoải mái.” Sắc mặt Giang Việt không đổi mà nói dối: “Vừa rồi bôi thuốc cho em đã dùng hết hạn định trong hôm nay, lại bị em đánh một cái…”
“Được rồi, em sẽ cho anh ăn... Đừng nói nữa.” Cố Liễu Liễu biết mình không đúng.
Khi đến khách sạn, bốn người cùng đi lên tầng. Đới Khả Khả và Lâm Nại Nại hiện đang ở tầng dưới, nên họ tạm biệt nhau trước khi lên tầng trên.
Cố Liễu Liễu và Giang Việt cùng đi lên tầng, cửa thang máy vừa mở ra, những cái gai vô hình trên người Giang Việt lập tức dựng đứng lên.
“Liễu Liễu... Ôi, thầy Giang cũng ở đây à.” Châu Thiên Triết chào Giang Việt, sau đó ánh mắt dính chặt vào Cố Liễu Liễu không rời.
“Anh mang đến một chiếc bánh ngọt cho em.” Anh ta giơ túi trong tay lên: “Còn có hai thỏi son nữa, là hãng mà anh quảng cáo mấy ngày trước gửi cho, thấy màu sắc rất hợp với em.”
“Không cần đâu thầy Châu…”
Dù Cố Liễu Liễu có chậm hiểu đến đâu, nhưng trong thời gian qua Châu Thiên Triết liên tục thể hiện tâm ý của mình, nên cô cũng đã hiểu ý của anh ta.
“Tôi đang giảm cân, không thể ăn bánh ngọt. Son môi cũng không thiếu, anh giữ lại đi.” Cố Liễu Liễu nghĩ, nếu cô từ chối nhiều lần thì có lẽ Châu Thiên Triết sẽ hiểu.
“Có thể cho trợ lý của em ăn, anh lấy son môi cũng không biết cho ai, em giữ lại thử màu cũng được.” Châu Thiên Triết nói một cách nhẹ nhàng, biểu cảm ôn hòa, đôi mắt nhìn chăm chú vào cô.
Ban đầu Cố Liễu Liễu thấy anh ta lịch sự và tôn trọng phụ nữ. Nhưng khi tiếp xúc nhiều hơn, cô dần nhận ra sự lịch thiệp của Châu Thiên Triết chỉ là bề ngoài, áp lực mềm mỏng và không thể phản bác mới là bản chất.
“Không cần đâu.” Cố Liễu Liễu mỉm cười lịch sự: “Xin lỗi, tôi còn có việc, đi trước đây.”
Cô ra ngoài trước, Giang Việt nhanh chóng theo sau.
“Đi nhanh vậy, chân không đau à?”
“Vẫn ổn…”
Trang Tử Triều đã mang bữa tối đến phòng của Giang Việt, Cố Liễu Liễu về phòng tắm rửa và thay đồ rồi mới qua.
“Ừ? Anh đang làm nhạc à?” Cố Liễu Liễu thấy anh đang làm việc trên máy tính, loay hoay những thứ cô không hiểu.
Cô mở hộp cơm ra, rồi lấy một cái thìa.
“Bài hát cho tiệc Trung thu, lâu rồi không hát, muốn chỉnh sửa lại thành một bản mới.” Giang Việt gập máy tính lại.
“Anh đi đài nào?” Cố Liễu Liễu cho một thìa cơm vào miệng anh: “Có hai đài mời em, em đang nghĩ có nên đi hay không.”
“CCTV.”
“Ồ... làm phiền rồi.”
“Vậy anh chuẩn bị hát bài gì? Em sẽ thông báo cho Đới Khả Khả, cô ấy đã chờ đợi anh lên chương trình lớn từ lâu rồi.”
Giang Việt ít khi tham gia các chương trình lớn, Cố Liễu Liễu nhớ là chỉ có lần đầu tiên khi mới ra mắt, anh mới tham gia một chương trình lớn vào năm thứ hai. Dĩ nhiên cũng có thể là Giang Việt đã tham gia, nhưng Cố Liễu Liễu cố tình tránh thông tin của anh, nên không biết.
““Trăng trong nước”.” Giang Việt ăn một miếng rau xanh: “Có thể nói cho Khả Khả, nhưng bảo cô ấy đừng tiết lộ.”
“Sao vậy?” Danh sách các tiết mục trên chương trình lớn thường được công bố trên mạng từ rất sớm, không phải là bí mật gì.
Giang Việt cười lắc đầu, rồi thở dài: “Có vẻ như cô Cố thật sự không quan tâm đến anh…”
“Gì cơ?”
“Bài hát này chưa từng hát công khai ở nơi nào, nên anh đã thỏa thuận với bên đó để tạo một bất ngờ cho fan, không thể tiết lộ trước được, danh sách tiết mục của chương trình cũng không ghi tên bài hát.”
Ngay cả tập dượt cũng sẽ được sắp xếp riêng để không bị lộ ra trước.
“Ồ, biết rồi, em sẽ nhắc cô ấy.” Mặc dù Cố Liễu Liễu rất tò mò rằng tại sao, nhưng vẫn không hỏi. Hỏi người trong cuộc không chắc sẽ nhận được câu trả lời, vẫn nên hỏi fan của anh thì có lẽ sẽ đáng tin cậy hơn.
Sau khi hai người ăn xong bữa tối, Cố Liễu Liễu trực tiếp đi đến chỗ Đới Khả Khả.
Cô và Lâm Nại Nại đang video call với Liễu Phương Hoa, thấy cô đến, bốn người đúng lúc cùng nhau.
“Liễu Liễu, chúng tôi đang nói về chương trình Tiệc Trung thu, em muốn đi đài nào?” Nam nữ chính của đoàn phim cũng phải tham gia chương trình Trung thu, nên có khả năng tiến độ quay phim sẽ chậm lại.
Nếu đoàn phim này không có việc gì, thì có cơ hội để xuất hiện trước công chúng cũng tốt.
“Em sao cũng được, có diễn viên nào em quen biết ở hai đài này không?”
“Lật Đường ở đài A, Châu Thiên Triết ở đài C, còn lại chị không chắc em có quen không.” Liễu Phương Hoa trả lời xong, cười cô có tính trẻ con: “Em đi làm việc chứ không phải đi họp mặt, sao lại phải chọn đài có nhiều người quen?”
“Vậy thì đi đài A đi.” Cố Liễu Liễu thà gặp Lật Đường còn hơn là gặp Châu Thiên Triết, để đỡ bị lúng túng thêm.
Thời gian gần đây Lật Đường làm việc chăm chỉ và không còn đối chọi với cô nữa, nên có lẽ không có gì phải lo lắng.
“Được, chị cũng khuyên em nên đi đài A, hai năm qua, họ đã có kế hoạch sân khấu rất xuất sắc. Được rồi, không còn việc gì nữa, việc của tiệc Trung thu để chị trao đổi với họ sau, mấy đứa nghỉ ngơi nhé.”
Sau khi kết thúc cuộc gọi video, Cố Liễu Liễu ngồi ở đầu giường: “Đới Khả Khả.”
“Gì vậy?”
“Chị muốn xin em ăn hai miếng que cay.”
Đới Khả Khả nhìn Cố Liễu Liễu với vẻ mặt sốc: “Sếp, chị đang nghĩ gì vậy? Dù gần đây chị có gầy đi, nhưng không thể ăn que cay vào lúc 9 giờ tối được!”
“Chị có một tin tức, thông tin độc quyền đầu tiên về Giang Việt, phải báo cho em.”
Ngay lập tức, Đới Khả Khả lấy ra một gói que cay và đưa cho cô.
“Anh ấy nói anh ấy sẽ đi CCTV vào buổi tối Trung thu.”
“Trả lại cho em... Ai không biết anh ấy sẽ đi CCTV chứ? Nhóm fan của chúng em đã truyền thông tin này từ ngày hôm qua rồi!” Đới Khả Khả vừa nói vừa định giành lại gói que cay.
Cố Liễu Liễu giơ gói que cay lên: “Chưa nói xong đâu! Em biết anh ấy sẽ hát bài gì không?”
“Dù sao cũng là bài hát mới trong album, còn có thể hát gì?”
““Trăng trong nước”.” Cô vui vẻ nhìn sắc mặt Đới Khả Khả thay đổi ngay lập tức: “Có phải là thông tin độc quyền không? Nhưng em nhất định không được nói với người khác nhé.”
Ngay sau đó, trong phòng vang lên hai tiếng hét.
Đới Khả Khả và Lâm Nại Nại đều che mặt, biểu hiện như thấy ma.
“Làm gì vậy…”
Đới Khả Khả túm lấy tay cô: “Chị không nghe lầm chứ? Thật sự là “Trăng trong nước” à?”
Lâm Nại Nại nằm xuống giường: “Trời ơi, trong đời này em lại có thể nghe thấy Giang Việt công khai hát “Trăng trong nước” sao…”
Phản ứng của hai người làm Cố Liễu Liễu càng thêm tò mò: “Bài hát này có gì đặc biệt? Giang Việt cũng bí ẩn không cho chị nói ra, hai đứa lại có phản ứng như vậy.”
Cô lấy ra ứng dụng nghe nhạc rồi tìm kiếm: “Bài này không phải đã không còn trên mạng rồi sao…”
“Chị không biết đâu, bài hát này là Giang Việt phát hành khi mới ra mắt, nhưng rất kỳ lạ, anh ấy chưa bao giờ hát bài này, ngay cả trong concert và các buổi tiệc cũng không chịu hát. Hơn nữa, trong lúc phỏng vấn, mỗi khi có người nhắc đến quá trình sáng tác bài hát này, là mặt anh ấy đều tối sầm lại.” Đới Khả Khả giải thích cho cô.
Lâm Nại Nại thêm vào: “Sau đó, dần dần không ai nhắc đến nữa, nhiều người đoán có thể là một người nào đó tham gia sản xuất bài hát này đã gây ra rạn nứt với anh ấy nên anh ấy không hát nữa.”
Đới Khả Khả nói với vẻ bí ẩn: “Nhưng cũng nhiều người đoán, bài hát này là tặng cho bạn gái cũ của anh ấy, vì chia tay, tình cảm quá sâu nên không muốn nhắc lại.”
“Em cũng nghĩ vậy, rõ ràng là một bài hát tình yêu không thành, chắc chắn là hát cho bạn gái cũ.” Lâm Nại Nại và Đới Khả Khả đồng tình.
Cố Liễu Liễu nhìn hai người đang bàn luận sôi nổi, yên lặng mà giơ tay lên.
“Chờ đã, chị ngắt lời một chút, hai đứa có quên mất việc chị chính là bạn gái cũ của anh ấy không?”
--------------------
Tác giả có lời muốn nói:
Đới Khả Khả: Anh ấy cũng không chỉ có mỗi chị là bạn gái cũ đâu...
Con trai: Đừng vu khống tôi!