Cố Liễu Liễu lướt thêm vài bài viết nữa, thời gian nhanh chóng trôi qua đến 7 giờ rưỡi.
Đạo diễn tại hiện trường thông báo bắt đầu ghi hình, MC từ từ bước lên sân khấu.
Tiết mục biểu diễn mở màn là một điệu múa cổ điển theo chủ đề Hằng Nga bay lên cung trăng, Cố Liễu Liễu xem rất say mê, thậm chí không để ý điện thoại trên bàn đang rung.
Sau vài tiết mục, khi nhân viên đang thay đổi bối cảnh trên sân khấu, Cố Liễu Liễu cúi người lén đi vào nhà vệ sinh.
Hashtag #Giang Việt Trăng Trong Nước# đã leo lên top đầu của danh sách tìm kiếm nóng. Trước khi buổi biểu diễn bắt đầu, bài viết cô đã đọc cũng bị người khác chụp lại và đăng lên Weibo.
[Có ai còn nhớ, trong tập 3 phần 2 của chương trình “Trái Tim Rung Động”, đèn nước mà Giang Việt thả có hình trăng không? Lúc đó anh ấy cũng đang nhớ đến ánh trăng của mình sao?]
[Hu hu hu, bạn gái cũ của Giang Việt bị mù à? Ai mà ngờ sau khi Giang Việt ra mắt lại nổi tiếng đến vậy.]
[Có lẽ thấy Giang Việt nổi tiếng rồi, nên trở về và muốn tái hợp chăng? Dù sao thì bài hát này chắc chắn là hát cho ai đó nghe, với tính cách của anh ấy, làm sao có thể hát “Trăng Trong Nước” mà không có lý do gì chứ.]
[Tôi là người qua đường, chỉ tò mò thôi, chẳng lẽ không thể vì bài hát này hợp với chủ đề lễ hội Trung thu nên mới đem ra hát sao?]
[Không thể nào, ngay cả khi biểu diễn trên Gala mùa xuân, Giang Việt cũng hát ca khúc chủ đề trong album của mình, cái kiểu hợp với chủ đề lễ hội này, Giang Việt không làm đâu.]
Cố Liễu Liễu vội vàng quay lại phòng phát sóng, nhân viên vẫn đang bận rộn trên sân khấu.
Cô tiếp tục lướt Weibo, cố gắng tìm kiếm tên mình trong phần bình luận.
[Có thể là hát cho Cố Liễu Liễu chăng? Con gái thường thích kiểu ballad này, nên Giang Việt mới vì cô ấy mà phá lệ?]
[Aaa, tôi cũng đồng ý, cái kiểu phá vỡ nguyên tắc vì tình yêu này thật sự rất đáng yêu!]
[Hâm mộ couple đến mức đầu óc hỏng rồi à? Rõ ràng hai người đó chỉ đang tạo drama cho chương trình giải trí thôi, hai tập đầu thì như kẻ thù, đến tập ba thì toàn là đường công nghiệp, mạch tình cảm thật sự quá gượng ép.]
[Tôi có một giả thuyết táo bạo! Cố Liễu Liễu và Giang Việt đều là sinh viên Đại học A, và chỉ cách nhau một khóa, có khi nào Cố Liễu Liễu chính là bạn gái cũ của Giang Việt không?]
[Trời đất, giả thuyết này táo bạo quá... ]
[Ha... mị cũng là sinh viên Đại học A, lại học cùng khóa với Giang Việt, vậy tính ra mị chính là vợ của anh ấy rồi chứ gì?]
Cố Liễu Liễu nhăn mặt, tại sao cô lại không thể là bạn gái cũ của Giang Việt chứ? Rõ ràng đó là sự thật mà!
Nhân lúc chương trình chưa bắt đầu, cô tức giận nhắn tin cho bạn thân.
Cố Liễu Liễu: [Tại sao, tại sao không ai nghĩ rằng mình là chính là bạn gái cũ của Giang Việt?]
Cố Liễu Liễu: [Ngay cả trợ lý của mình cũng nghĩ rằng anh ấy có một bạn gái cũ khác!]
Quý Tư Nghiên: [?]
Quý Tư Nghiên: [Cậu, một nữ diễn viên hạng ba mươi tám mới nổi một chút trong năm nay. Anh ấy, người nổi tiếng khắp nơi trong những năm gần đây, hoạt động cả trong lĩnh vực điện ảnh, âm nhạc và truyền hình, là tài năng hiếm có trong giới âm nhạc mấy thập kỷ qua.]
Quý Tư Nghiên: [Có lẽ cư dân mạng nghĩ rằng khả năng cậu từng yêu Giang Việt cũng tương đương với khả năng họ từng yêu anh ấy.]
Quý Tư Nghiên: [Nhưng mình nghĩ độ nổi tiếng của cậu dạo này cũng khá đấy chứ, từ sau khi cậu tham gia chương trình giải trí, mình bị bạn học đại học làm phiền không ít, ngày nào cũng có người hỏi bạn trai cũ của cậu là ai, tại sao trong lớp không ai từng gặp qua.]
Quý Tư Nghiên: [Thật là kỳ lạ, mình cũng chưa từng gặp qua đúng không! Cậu nhớ nhắn với Giang Việt, anh ấy còn thiếu bọn mình một bữa 6502 đấy: )]
Cố Liễu Liễu: [... Làm gì có chuyện chia tay bốn năm rồi mà còn mời bạn cùng phòng của bạn gái cũ đi ăn chứ.]
Quý Tư Nghiên: [Không được, đợi cậu với anh ấy làm lành rồi thì sẽ là hai bữa.]
Cố Liễu Liễu: [Ai nói với cậu là bọn mình sẽ làm lành?]
Quý Tư Nghiên: [Mình còn không hiểu cậu sao? Mất chiếc túi vải bố mà cậu còn phải mua lại một cái giống y hệt, thật là si tình mà. Bốn năm trước đã bị Giang Việt làm cho mê mẩn đến thần hồn điên đảo, bốn năm sau cậu cũng không chịu nổi đâu.]
Quý Tư Nghiên: [Với lại, bốn năm nay cậu không tìm bạn trai là vì sao? Vì không muốn à? Tất nhiên là vì cậu còn yêu anh ấy.]
Cố Liễu Liễu: [Mình không có, không phải, cậu đừng nói bậy.]
Cố Liễu Liễu: [Mình phải xem chương trình rồi, không nói với cậu nữa.]
Quý Tư Nghiên: [Ừ, mỗi lần nói trúng suy nghĩ của cậu là cậu lại bỏ chạy. Nhớ soi gương nhé, mình đoán tai cậu bây giờ chắc đỏ lắm rồi.]
Cố Liễu Liễu lật ngược điện thoại lên bàn, rồi đưa tay chạm vào tai mình, quả thật rất nóng.
Xem thêm vài tiết mục, tâm trạng của Cố Liễu Liễu dần ổn định lại, tai cô cũng đã trở về màu sắc bình thường.
“Tiết mục tiếp theo có lẽ là tiết mục được mong chờ nhất trong buổi biểu diễn Trung thu năm nay.”
MC lên sân khấu giới thiệu chương trình, vừa nói ra câu này, Cố Liễu Liễu đã không tự chủ được mà thẳng lưng lên, bắt đầu lo lắng.
MC nữ: “Ồ? Tiết mục nào vậy?”
MC nam: “Tên bài hát có chữ “trăng”, rất hợp với chủ đề thưởng trăng trong đêm Trung thu của chúng ta. Dù trong lời bài hát không có chữ “trăng”, nhưng lại miêu tả trọn vẹn vẻ đẹp của ánh trăng như nước.”
MC nữ: “Ca ngợi trăng mà không lộ trăng, anh nói vậy, tôi cũng bắt đầu mong chờ rồi.”
“Tiếp theo, xin mời Giang Việt, với ca khúc “Trăng Trong Nước”.”
Khán phòng vang lên tiếng vỗ tay rầm rộ, những nghệ sĩ ở hai hàng ghế đầu cũng bắt đầu xôn xao.
Khi Giang Việt bước ra, Cố Liễu Liễu cảm giác như có gì đó đập vào người mình.
Cô ngây người nhìn lên sân khấu, không nhúc nhích, máu trong người như đông cứng lại. Tay cô hơi tê dại, có thể nghe rõ tiếng tim mình đập.
Từ khi Giang Việt cất tiếng hát hát câu đầu tiên, Cố Liễu Liễu đã hoàn toàn bị anh trên sân khấu cuốn hút.
Vì sau khi Giang Việt ra mắt, Cố Liễu Liễu luôn né tránh tin tức và các buổi biểu diễn của anh, nên hôm nay thực sự là lần đầu tiên cô nghe anh hát trọn vẹn một bài trên sân khấu. Cũng là lần đầu tiên cô thực sự cảm nhận được, cái mà Đới Khả Khả gọi là “Giang Việt khi hát sẽ tỏa sáng” nghĩa là gì.
Chỉ cần anh đứng trên sân khấu thôi cũng đã đủ thu hút ánh nhìn, khi anh hát lại càng có thể thu hút toàn bộ sự chú ý của mọi người hơn, năm phút ngắn ngủi, đủ để khiến người ta chìm đắm.
Trước đây, khi theo dõi chương trình tuyển chọn tài năng mà Hoàng Tư Ngạn tham gia, Cố Liễu Liễu từng đọc được một câu rằng khả năng mê hoặc của Hoàng Tư Ngạn không bằng một phần mười của ông chủ mình.
Lúc đó cô còn không phục, hồi Giang Việt còn trẻ đứng trên sân khấu chơi guitar với ban nhạc rock, cô cũng từng thấy rồi, đâu có khoa trương như cư dân mạng nói? Cùng lắm thì Hoàng Tư Ngạn không bằng một phần hai của Giang Việt.
Nhưng giờ nhìn lại, Cố Liễu Liễu nhận ra mình đã đánh giá thấp rồi, Giang Việt bây giờ tỏa sáng hơn nhiều so với lúc đó.
Nếu nói bốn năm trước anh là viên ngọc sáng chưa được mài giũa, thì Giang Việt hiện tại giống như một điểm sáng duy nhất trong màn đêm vô tận, như một kỳ tích, ánh sáng của anh đủ để thu hút tất cả mọi người.
Đôi tai của Cố Liễu Liễu vừa mới trở lại màu sắc bình thường, bây giờ lại bắt đầu nóng lên.
Cô nín thở, nhìn từng cử động của người trên sân khấu.
Khi bài hát kết thúc, Giang Việt nhìn thẳng về phía trước, từ từ cầm lấy micro.
“Bài hát này, tôi dành tặng cho ánh trăng của mình.”
Ngay lập tức, Cố Liễu Liễu cảm thấy toàn thân mình như bị đốt cháy. Cô không cần nhìn gương cũng biết rằng từ cổ đến má mình đều đã đỏ bừng lên.
Khán giả trong hội trường đều là những người được mời, nhiều người trong số đó lớn tuổi, nên tiếng vỗ tay khá nhẹ nhàng. Nhưng thỉnh thoảng vẫn có thể nghe thấy vài tiếng hét lớn, có cả một nghệ sĩ ngồi ở hàng ghế đầu cũng không kìm được mà thốt lên.
Sau khi Giang Việt nói xong, anh chúc mọi người Trung Thu vui vẻ rồi rời khỏi sân khấu.
Cố Liễu Liễu ngồi ở khán đài, hồn như bay mất một nửa.
Điện thoại trong tay cô rung lên vài lần nhưng cũng không thể làm cô tỉnh lại được.
Cho đến khi MC lên sân khấu giới thiệu chương trình tiếp theo, Cố Liễu Liễu mới chậm rãi cúi đầu, mở khóa điện thoại.
Giang Việt đã gửi tin nhắn hỏi cô có muốn rời đi sớm không.
Khi Cố Liễu Liễu gõ phím trả lời, ngón tay cô hơi run rẩy. Lúc này đang có người biểu diễn trên sân khấu, không tiện rời đi, nên cô phải chờ tiết mục này kết thúc mới có thể rời khỏi.
Năm phút dài đằng đẵng trôi qua, mặc dù trên sân khấu là một ca sĩ chuyên nghiệp biểu diễn, nhưng lúc này, Cố Liễu Liễu đã không còn hứng thú với bất kỳ tiết mục nào nữa.
Trong đầu cô chỉ toàn là giọng nói của Giang Việt, giọng nói khàn khàn vừa hát xong, nhưng lại dịu dàng vô cùng— Ánh trăng của tôi.
Cố Liễu Liễu nắm chặt điện thoại và túi xách, đợi đến khi người trên sân khấu lui xuống, cô lập tức đứng dậy, rời khỏi hội trường bằng cửa thoát hiểm bên cạnh, rồi đi thẳng đến thang máy.
Khi đang chờ thang máy, cô nhắn tin cho Giang Việt nói rằng mình đã ra ngoài.
Giang Việt: [Đến B2, khu vực C của bãi đậu xe, anh đang đợi em.]
Cố Liễu Liễu tắt điện thoại, nhìn chằm chằm vào thang máy đang từ tầng 16 đi xuống, nhưng mãi mà không xuống tới tầng 8.
Cô chưa bao giờ cảm thấy thang máy nào chậm như thế này, chậm đến mức Cố Liễu Liễu không thể không nghĩ, liệu rằng nếu đi thang bộ thì có nhanh hơn không?
Cuối cùng thang máy cũng mở ra, Cố Liễu Liễu bước vào rồi bấm nút B2.
Nhưng cô càng gấp gáp, dường như ông trời càng muốn trêu cô.
Thang máy dừng lại ở tầng 7, rồi tầng 6, rồi tầng 5...
Đến tầng 2, thang máy lại dừng tiếp, Cố Liễu Liễu nhìn thấy hai cô gái bước vào, khi thấy cô, họ lộ vẻ vui mừng.
“Liễu Liễu phải không? Trời ơi, đúng là cô rồi! Cô đến nghe Giang Việt hát à?”
“Liễu Liễu có thể ký tên cho tôi không? Tôi rất thích cô và Giang Việt.”
Cố Liễu Liễu mỉm cười gật đầu, rồi ký tên và chụp ảnh cùng họ, sau đó vui vẻ vẫy tay tiễn họ ra khỏi thang máy.
Khi thang máy dừng lại ở tầng B2, Cố Liễu Liễu nhanh chóng bước ra ngoài, rồi cô ngẩng đầu lên và đi theo mũi tên chỉ dẫn đến khu vực C.
Ngay khi nhìn thấy biển chỉ dẫn của khu vực C, cô cũng đồng thời nhìn thấy Giang Việt đang đứng cạnh xe. Anh vẫn mặc bộ đồ màu đen vừa biểu diễn trên sân khấu, và đeo khẩu trang.
Cố Liễu Liễu từng bước tiến gần, nhìn rõ những hạt kim tuyến trên tóc anh, và nhận ra dưới cổ áo anh đang đeo một chiếc dây chuyền nhỏ hình mặt trăng.
“Khi em xuống từ tầng 8, thang máy dừng lại ở mỗi tầng.” Cô bước tới trước mặt Giang Việt, giọng có chút tủi thân.
Giang Việt mỉm cười, nhẹ giọng nói: “Không cần vội, anh đâu có bỏ rơi em.”
Cố Liễu Liễu lắc đầu, nghiêm túc nói: “Có chứ, rất gấp.”
Gấp để được gặp anh.
Suốt hai tháng qua, mọi lý trí mà Cố Liễu Liễu tự hào, giờ đây đã hoàn toàn sụp đổ.
Cô từng nghĩ rằng sau hai năm học diễn xuất, cô đã có thể giữ vững biểu cảm và hành động ngay cả khi trái tim đang rối loạn, nhưng vừa rồi cô chợt nhận ra rằng, mình không thể làm được.
Giống như Quý Tư Nghiên nói, Cố Liễu Liễu của bốn năm trước bị Giang Việt thu hút, bốn năm sau vẫn vậy. Thậm chí trái tim ấy còn đập mạnh hơn cả trước đây.
Giang Việt mỉm cười, nắm lấy cổ tay cô: “Lên xe trước đi, lát nữa đông người thì không tiện đâu.”
Cố Liễu Liễu bị anh đẩy vào ghế sau, ngồi ngay giữa chỗ trống.
Khi Giang Việt bước vào, anh chỉ có thể ngồi vào khoảng trống nhỏ mà cô để lại, hai cánh tay của họ chạm vào nhau.
“Bị chụp hình thì đúng là không tiện thật.” Cố Liễu Liễu từ từ lấy khẩu trang ra rồi đeo vào, ngây ngốc nhìn về phía trước.
Đầu óc cô như hồ bột, mơ màng đến tận khi họ tới cửa khách sạn.
Bị Giang Việt kéo tay từ trong xe ra, khi đến thang máy VIP, Cố Liễu Liễu đột nhiên tỉnh lại: “Còn Khả Khả và Nại Nại thì sao?”
Giang Việt bật cười: “Có Trang Tử Triều đi cùng, hôm nay sao em lại như mất hồn thế này? Đến cả trợ lý cũng không cần.”
Anh còn nghĩ rằng khi gặp mình ở bãi đậu xe, Cố Liễu Liễu sẽ ngay lập tức hỏi về trợ lý, nhưng đợi suốt cả đoạn đường, cô cũng không hề nhắc đến.
“Còn không phải do anh làm em mê muội sao…” Cố Liễu Liễu nhỏ giọng lẩm bẩm.
“Gì cơ?” Giang Việt không nghe rõ, nên anh cúi người xuống, tiến lại gần cô hơn.
Cố Liễu Liễu ngẩng đầu lên, lập tức thấy gương mặt anh, cô bất giác chớp mắt: “Không, không có gì... Em nói là họ thấy anh rồi thì không cần em nữa.”
“Sao có thể, trước khi anh đi, họ còn dặn anh chăm sóc em cẩn thận.” Giang Việt nhìn mái tóc xõa của cô, theo bản năng muốn xoa đầu cô, nhưng lại dừng lại khi chỉ còn cách đỉnh đầu cô hai centimet.
Lần trước Cố Liễu Liễu đã trực tiếp đẩy tay anh ra, có lẽ cô không thích hành động này.
“Anh sao vậy?” Cố Liễu Liễu cảm thấy ánh sáng trước mặt tối đi, ngẩng đầu lên thì thấy anh đang rút tay lại.
Giang Việt nửa đùa nửa thật nói: “Không có gì, anh nhớ lần trước xoa đầu em bị em đánh.”
“Đâu có đánh mạnh…” Cố Liễu Liễu chu môi, nhỏ giọng nói: “Lần trước chỉ sợ anh xoa trúng tóc dầu, nói cứ như em hung dữ lắm vậy.”
Giang Việt khẽ nhếch môi cười: “Thế hôm nay có dầu không?”
Cố Liễu Liễu nhíu mày, thảo luận xem tóc có dầu hay không, thật sự rất kỳ lạ.
“Hôm nay em sẽ gội đầu…”
Nói xong, Cố Liễu Liễu cúi đầu đợi vài giây, nhưng anh vẫn không có động tĩnh gì.
Vài giây sau, cửa thang máy mở ra.
“Em không ở tầng này.” Cố Liễu Liễu vừa định đưa tay ra bấm nút tầng của mình thì bị Giang Việt ngăn lại.
“Không phải nói là muốn luyện hát à?”
“Ồ... cũng được.” Cố Liễu Liễu theo anh ra ngoài.
Giang Việt ở trong một căn phòng suite, trong phòng khách còn bày vài bộ trang phục biểu diễn.
Khi bước vào phòng, Cố Liễu Liễu tò mò đi dạo quanh: “Đây là phòng ngủ à?”
“Ừ, em có thể vào xem, đó là phòng ngắm cảnh.” Giang Việt cầm hai chai nước đi đến.
Cố Liễu Liễu mở cửa phòng, trước mắt là một cửa sổ kính lớn với góc nhìn gần 270 độ, toàn cảnh đêm của thành phố A hiện ra trước mắt.
“Wow, đẹp quá!”
Giang Việt bật đèn lên: “Vậy thì luyện hát ở đây nhé.”
Anh cởi áo khoác ngoài ra, tùy ý xắn tay áo sơ mi lên, rồi dựa vào ghế sô pha.
“Hát một lần trước đã, mấy vấn đề mà hôm qua anh nói, xem em có sửa được chưa.”
Cố Liễu Liễu nhìn khuôn mặt trang điểm và mái tóc đầy keo xịt tóc của anh: “Anh không định tắm rửa trước à?”
Cô nhớ Giang Việt rất ghét khi phải giữ lớp trang điểm trên mặt.
Thấy anh có vẻ do dự, Cố Liễu Liễu bước tới kéo anh dậy: “Anh đi đi, em cũng đang muốn nghỉ ngơi một lát.”
Giang Việt nhìn cô một cái, rồi dặn dò: “Ngoài kia có đồ ăn, ga giường sáng nay đã thay sạch rồi, em mệt thì chợp mắt một chút.”
“Được, anh cứ đi đi, không cần lo cho em.” Cố Liễu Liễu cũng đang định trả lời tin nhắn trong nhóm công việc.
Giang Việt cầm quần áo vào phòng tắm, không lâu sau, tiếng nước chảy vang lên.
Cố Liễu Liễu trả lời vài tin nhắn, rồi ngáp một cái.
Cô nhìn chiếc giường mềm mại, cuối cùng không thể cưỡng lại sự cám dỗ, cô nhấc một góc chăn lên rồi nằm xuống.
Sợ Giang Việt có tính sạch sẽ sẽ chê áo khoác bên ngoài của mình không sạch, Cố Liễu Liễu thậm chí còn không dám gối đầu lên gối, chỉ cuộn mình trong góc và ngủ thiếp đi.
Khi Giang Việt tắm xong bước ra thì thấy Cố Liễu Liễu đang cuộn tròn người lại, nằm ngủ ở một góc giường. Không dùng gối, cũng không đắp chăn.
Anh thở dài, bước tới lật người cô lại, đẩy cô vào giữa giường, rồi đắp chăn cho cô.
Sau đó Giang Việt cầm lấy điện thoại của cô, tìm một chiếc sạc để cắm.
Khi tình cờ nhìn thấy màn hình khóa điện thoại của cô, Giang Việt thấy có một tin nhắn gửi đến từ hai phút trước từ một người tên Quý Tư Nghiên, nếu anh không nhớ nhầm thì đó là bạn cùng phòng hồi đại học của Cố Liễu Liễu.
Quý Tư Nghiên: [Không biết ai đã nói, tên khốn Giang Việt đó, dù anh ấy có quỳ xuống xin mình quay lại, mình cũng không thèm nhìn anh ấy một cái.]
Giang Việt lộ vẻ buồn bã, úp điện thoại xuống bàn. Vừa định tắt đèn rời khỏi, anh chợt nghe thấy Cố Liễu Liễu gọi tên mình.
“Giang Việt…” Cố Liễu Liễu trở mình, mặt hướng về phía anh.
Giang Việt bước đến bên cô, ngồi xổm xuống: “Sao vậy? Không thoải mái à?”
“Giang Việt…”
Thấy mắt cô nhắm chặt, chắc là đang mơ.
Giang Việt đưa tay sờ trán cô, sợ cô đắp chăn bị nóng.
Khi anh rút tay lại, thì tay anh bị ai đó nắm lấy.
Cố Liễu Liễu nắm lấy cổ tay anh bằng một tay, rồi nhanh chóng buông ra: “Giang Việt... anh là tên khốn, em, em sẽ không tha thứ cho anh.”
Giang Việt cúi đầu, nhẹ giọng nói: “Anh là tên khốn.”
Cố Liễu Liễu từ từ nhíu mày, rồi thì thầm lần nữa: “Nhưng em nhớ anh lắm…”