Ban đầu là Cố Liễu Liễu dỗ dành anh, sau đó dần dần là ngược lại, trở thành Giang Việt nhẹ nhàng dỗ dành cô.
Cố Liễu Liễu không phải người dễ dàng thỏa hiệp, được anh ôm trong lòng, dỗ dành một lúc lâu mới miễn cưỡng đồng ý thử một lĩnh vực mới mẻ mà cô chưa từng chạm đến.
Cảm xúc dâng trào, Giang Việt ngửa đầu, hơi thở gấp gáp.
Cố Liễu Liễu nhìn dáng vẻ đầy cảm xúc của anh, không tự chủ mà hé miệng, hôn lên yết hầu đang chuyển động của anh...
Vào đêm hội Trung thu, Cố Liễu Liễu từng nghĩ rằng Giang Việt tỏa sáng rực rỡ trên sân khấu là lúc hấp dẫn cô nhất.
Nhưng hôm nay cô lại cảm thấy, dáng vẻ quyến rũ nhất của Giang Việt chỉ có cô mới được nhìn thấy.
Sau đó là sự lặp lại máy móc, không ngừng lặp lại...
Không biết đã trôi qua bao lâu, Giang Việt kéo cô đi rửa tay.
Cố Liễu Liễu luôn dùng kem dưỡng tay quanh năm, cô vừa cầm lên đã bị Giang Việt giành lấy.
“Để anh.” Giang Việt giúp cô thoa kem dưỡng tay, phần còn lại anh thoa lên mu bàn tay mình.
Cố Liễu Liễu hít một hơi, tay có mùi hoa hồng, cũng không tệ.
Tối nay để dỗ dành anh, Cố Liễu Liễu đã tốn không ít sức lực, khi cô bước ra khỏi phòng tắm, cảm giác cánh tay như không còn là của mình, sáng mai không biết có thể nhấc lên được không.
“Em mệt quá…” Cố Liễu Liễu thở dài một tiếng, sau đó đổ gục xuống giường.
Giang Việt tắt đèn, định ôm cô lên gối ngủ, ai ngờ vừa chạm vào đã bị cô gạt tay ra.
“Bốp!” Cố Liễu Liễu vỗ một cái vào tay anh.
“Anh đừng động vào em.” Cố Liễu Liễu cảnh giác nhìn anh.
Giang Việt bật cười, tay lơ lửng giữa không trung, giải thích với cô: “Anh ôm em vào chăn, em định ngủ thế này suốt đêm à?”
Lúc này cô đang nằm ngang trên giường, đầu thò ra khỏi mép giường, Giang Việt cảm thấy nếu cô ngủ thêm chút nữa sẽ chóng mặt mất.
Cố Liễu Liễu nghe xong cũng yên tâm hơn, cô mở rộng cánh tay, giọng nói có chút tủi thân: “Vậy anh ôm em đi, em thực sự rất mệt.”
Giang Việt đi tới, ôm cô ngồi dậy, rồi kéo chăn đắp lên người cô.
Anh tựa vào đầu giường, Cố Liễu Liễu ngồi ngang trên đùi anh, vòng tay qua cổ anh, miệng không ngừng càu nhàu.
“Sao lại yếu đuối thế này?” Giang Việt nắm lấy cánh tay nhỏ của cô, nhẹ nhàng xoa bóp.
Cố Liễu Liễu ngẩng đầu nhìn anh, không phục nói: “Thật sự rất mệt mà, anh đứng nói chuyện không biết đau lưng, có giỏi thì tự thử đi!”
Vừa nói xong, Cố Liễu Liễu giơ tay vỗ trán: “Em đang nói gì thế, anh chắc chắn đã thử rồi…”
Ngay sau đó, cô càng thêm đắc ý, nhẹ nhàng dùng trán chạm vào trán Giang Việt: “Anh thấy không, em mệt đến mức đầu óc không còn tỉnh táo nữa rồi.”
Giang Việt xoa nhẹ trán cô, sau đó đặt cô nằm xuống giường, đắp chăn cẩn thận: “Ngủ sớm đi, mai còn phải về sớm.”
Hai người nằm cạnh nhau, mỗi người một chiếc gối.
Cố Liễu Liễu nhắm mắt được vài phút, rồi đột nhiên mở mắt ra, rúc vào lòng anh.
“Thầy Giang, anh có thể ôm em ngủ không?”
Trong phòng chỉ có một ngọn đèn ngủ nhỏ, chiếu sáng rõ ràng dáng vẻ nũng nịu của Cố Liễu Liễu.
Giang Việt dang tay ra, ra hiệu cô vào lòng anh.
“Nhưng mà đêm nay anh sẽ không…” Cố Liễu Liễu liếc nhìn về một chỗ nào đó.
Giang Việt bóp nhẹ má cô: “Em đang nghĩ gì thế? Anh đâu phải con thú.”
Dù mới yêu nhau và đã nhịn khá lâu, nhưng cũng không đến mức cứ gặp là lại h*m m**n.
“Chưa chắc, dù sao em cũng không có trêu chọc anh.” Cố Liễu Liễu cảm thấy hành động của anh tối nay thật khó hiểu.
Rõ ràng anh ở một mình trong phòng tắm và từ khi họ trở về khách sạn, cả hai đều không hề tương tác với nhau. Cố Liễu Liễu chỉ đứng ở cửa phòng tắm giả vờ làm nũng một chút, ai ngờ anh lại có phản ứng lớn như vậy...
Giang Việt nhẹ nhàng hôn lên đôi mắt cô, thì thầm: “Em không cần phải cố tình trêu chọc anh…”
“Em quyến rũ đến vậy hả?” Cố Liễu Liễu ngẩng đầu nhìn anh.
“Ừ, dù em có đọc công thức toán học trước mặt anh, anh cũng…”
Giang Việt chưa kịp nói xong, đã bị Cố Liễu Liễu chặn lại.
Lần này là bằng tay.
Cố Liễu Liễu úp lòng bàn tay lên nửa dưới khuôn mặt anh, vội vàng nói: “Anh im đi, đừng làm em từ giờ không thể nhìn thẳng vào công thức toán học nữa.”
Giang Việt lại cười, hôn lên lòng bàn tay của Cố Liễu Liễu, nhẹ giọng: “Biết rồi.”
Cố Liễu Liễu cảm thấy lòng bàn tay hơi ngứa, lập tức rút tay lại.
Hai người ôm nhau thật chặt, tay cô vừa thu lại, nhận ra không có chỗ nào để đặt, cô cố gắng thả tay xuống cho song song với cơ thể, nhưng dường như không còn khoảng trống nào.
Giang Việt nhíu mày, cảm nhận bàn tay cô cọ quậy trước ngực mình, không khỏi dịch người ra sau một chút.
“Thôi bỏ đi.” Cố Liễu Liễu có chút khó chịu.
Cô vung tay lên, trực tiếp đặt tay lên gáy Giang Việt, còn vò nhẹ tóc anh: “Ngủ đi.”
Hai người cứ giữ nguyên tư thế kỳ quặc đó mà ngủ.
Trong giấc mơ, Cố Liễu Liễu mơ thấy mình bị bắt cóc, cô liên tục muốn bọn bắt cóc nới lỏng sợi dây trên cổ mình ra, nhưng bọn chúng không chịu.
Trong giấc mơ của Giang Việt, anh cảm thấy Cố Liễu Liễu trở thành một người khác, cô trở nên kiêu kỳ và ngang ngược, cứ luôn bóp cổ anh, còn lấy cớ rằng đó là cách cô tán tỉnh.
Sáng hôm sau, họ bị đánh thức bởi tiếng gõ cửa.
Đới Khả Khả đến thông báo họ thức dậy, gõ cửa rất lâu mới có phản hồi.
Khi cô ấy xuống tầng, thì gặp Trang Tử Triều đang mua bữa sáng, cậu ấy nhìn với ánh mắt ngạc nhiên: “Sao cô đi lâu vậy?”
“Tôi gõ cửa rất lâu, còn gọi điện nữa, họ mới dậy.”
“Ngốc à? Tôi không đưa thẻ phòng cho cô à?” Trang Tử Triều tỏ vẻ khó chịu nhìn Đới Khả Khả.
Đới Khả Khả nhìn cậu ấy với ánh mắt càng khó chịu hơn: “Cậu là một tên “ế” thì chẳng hiểu gì cả, cho dù tôi có thẻ phòng cũng không thể vào được! Nhỡ họ không mặc quần áo thì sao?”
Trang Tử Triều ngẩn ra vài giây, rồi nghiêm túc nói: “Anh Giang không phải người như vậy.”
“Cậu biết gì chứ?” Đới Khả Khả liếc xéo cấu ấy một cái, rồi cúi đầu cắn một miếng bánh bao nhân đậu đỏ.
Đã từng có lúc cô ấy nghĩ Giang Việt không phải là người bị tình yêu chi phối, nhưng kết quả là gì? Thực tế đã tặng cho cô ấy một cú tát rất đau.
Một giờ sau, Giang Việt dắt tay Cố Liễu Liễu xuống lầu.
Trang Tử Triều bước tới nhận hành lý của họ, còn Đới Khả Khả nhân lúc Giang Việt không chú ý, lẻn đến bên cạnh Cố Liễu Liễu hỏi: “Sếp, tối qua ngủ ngon không?”
“Cũng tạm, sao thế?”
“Sợ chị ngủ không ngon, da dẻ sẽ không đẹp.” Đới Khả Khả mở điện thoại lên, lướt qua thông tin vé máy bay vừa đặt: “Lát nữa chúng ta sẽ không về cùng thầy Giang, mà bay thẳng đến thành phố B, chiều nay có một buổi quay quảng cáo.”
“Hả?” Cố Liễu Liễu tròn mắt ngạc nhiên: “Quảng cáo gì mà gấp thế? Sao hôm qua không báo cho chị?”
“À, tối qua lúc 11 giờ rưỡi em mới nhận được tin nhắn, vốn định gọi cho chị, nhưng…” Đới Khả Khả không dám gọi điện thông báo về công việc vào lúc đêm khuya, sợ làm phiền cô và thầy Giang.
“Đây là buổi quay trang sức lần trước, chúng ta đến nơi là vào studio luôn, có lẽ tối nay sẽ quay xong.”
Cố Liễu Liễu gật đầu: “Biết rồi, vậy mai chị sẽ bay về thành phố A đúng không?”
“Cái này thì tuỳ chị. Ngày kia buổi đọc kịch bản sẽ diễn ra, nếu chị không muốn bay qua bay lại, thì có thể bảo Nại Nại lấy đồ đạc giúp chị.”
Cố Liễu Liễu thật sự không muốn phải bay liên tục, cảm giác bay tới bay lui không dễ chịu chút nào, có thời gian thì thà ở khách sạn nghiên cứu kịch bản còn hơn.
“Nhưng em nghĩ chắc chị sẽ muốn quay lại đấy?” Đới Khả Khả nói thêm.
“Tại sao?”
“Vì chị có thể ở bên thầy Giang thêm hai ngày, anh ấy chưa phải quay về đoàn làm phim ngay. Nếu chị lỡ mất cơ hội gặp nhau vào hai ngày tới thì phải đến cuối tháng này mới có thể gặp nhau ở chương trình tạp kỹ.”
Cố Liễu Liễu chưa nghe Giang Việt nói gì về lịch trình của anh: “Anh ấy chắc cũng có việc phải làm chứ?”
Dù sao mấy tháng gần đây Cố Liễu Liễu thấy Giang Việt có vẻ rất rảnh rỗi.
“Lát nữa chị lên xe thì hỏi anh ấy đi.” Đới Khả Khả giúp Trang Tử Triều xếp hành lý vào cốp xe. Hai tháng nay cô ấy đã tập gym, bây giờ xách hành lý không còn khó khăn gì nữa.
Lên xe, Trang Tử Triều còn đặc biệt chu đáo mà kéo tấm ngăn lên cho họ.
“Em phải ra sân bay.” Cố Liễu Liễu tựa đầu vào vai Giang Việt, buồn bã nói: “Em cứ tưởng có thể ở nhà với anh thêm hai ngày rồi mới làm việc.”
Ban đầu công việc này được sắp xếp vào tuần tới, nhưng vì nhiếp ảnh gia phải ra nước ngoài, nên họ buộc phải quay sớm.
“Anh cũng có việc, không thể ở bên em được.” Giang Việt mới gặp chút vấn đề về bài hát mới, dự đoán sẽ bận rộn vài ngày.
Cố Liễu Liễu thở dài: “Không ngờ bốn năm sau yêu nhau mà anh vẫn bận rộn như thế…”
“Hửm?” Giang Việt không rõ liệu cô có đang phàn nàn hay không.
Anh nâng mặt Cố Liễu Liễu lên để cô nhìn mình, giọng nghiêm túc: “Nếu em cảm thấy chúng ta không có đủ thời gian bên nhau, thì anh sẽ cố gắng giảm bớt công việc để ở bên em nhiều hơn trong đoàn phim, được không?”
Cố Liễu Liễu chớp mắt: “Nhưng Khả Khả bảo anh không thường xuyên nhận việc, hình như mấy tháng nay anh cũng không có công việc gì nhiều.”
“Cũng tàm tạm, cuối năm anh ra album mới, đầu năm sau sẽ có tour diễn, còn lại thì không nhiều.” Nhưng việc chuẩn bị và phát hành album mới rất tốn thời gian, còn tour diễn lại yêu cầu phải đi nhiều nơi và tập luyện, chắc chắn sẽ bận rộn hơn so với mấy tháng qua.
“Vậy đừng giảm bớt công việc, fan của anh vốn đã ít được gặp anh rồi…” Cô ôm cánh tay Giang Việt: “Hơn nữa em cũng bận, vào đoàn phim rồi có khi còn bận hơn anh.”
Giang Việt từng trải qua điều đó rồi. Những ngày ấy, dù cả hai cùng ở trong một đoàn phim, thậm chí ở đối diện nhau, nhưng thời gian gặp gỡ cũng rất ít.
Nhưng sau này mọi chuyện sẽ tốt hơn, dù sao buổi tối cô cũng phải về ngủ, ban ngày không gặp, thì tối cũng có thể gặp.
Giang Việt đưa cô đến sân bay, sau đó quay về thành phố A, nhưng anh không về nhà mà trực tiếp đi đến công ty Thanh Việt để xử lý công việc.
Anh ở lại công ty mấy ngày liền, nhìn vẻ mặt đầy cảnh báo của anh khiến ai cũng không dám lại gần.
Một số nghệ sĩ phải đi qua văn phòng của Giang Việt để tham dự cuộc họp đều nín thở, sợ bị anh lôi đi hỏi xem dạo này có tiến bộ gì không.
“Anh Việt mấy ngày nay sao cứ ở công ty suốt thế? Em không dám đến nữa rồi…” Một ca sĩ trẻ vừa ký hợp đồng lén lút phàn nàn với Hoàng Tư Ngạn. Mấy hôm nay cậu ta bị Giang Việt dọa cho đến nỗi mắc chứng sợ đi làm.
“Anh Tư Ngạn, phòng tập hát ở ngay cạnh văn phòng sếp, cảm giác này đúng là không chịu nổi mà. Hôm qua em đang luyện giọng, đột nhiên thấy anh Việt đứng ở cửa sau nhìn mình, làm em hoảng đến nỗi giọng bị vỡ, còn bị anh ấy mắng vài câu…”
“Chuyện thường thôi, rồi cậu sẽ quen.” Hoàng Tư Ngạn trốn vào một góc uống một ngụm coca lạnh, truyền đạt kinh nghiệm cho đàn em: “Bạn gái anh ấy đi công tác rồi, tâm trạng đang tệ lắm. Anh Việt như bà Dung ma ma ấy, không biết sẽ âm thầm theo dõi cậu từ góc nào đâu. Lần sau nếu anh ấy ở công ty thì phải cẩn thận, giống như chai nước ngọt có ga này, đừng để anh ấy nhìn thấy cậu đang thả lỏng.”
Cậu ấy liếc qua thấy ánh mắt của đàn em có vẻ không đúng, lập tức hỏi: “Sao thế?”
“Không... không có gì đâu, anh Tư Ngạn, tự nhiên em nhớ ra có một đoạn em hát chưa tốt, em đi luyện thêm đây.” Cậu ta vừa nói xong, lập tức biến mất không một dấu vết.
Không còn ai để trò chuyện, Hoàng Tư Ngạn cảm thấy nhàm chán, vừa định rời đi thì thấy Giang Việt đang đứng ở cửa phòng uống trà nhìn mình chằm chằm.
“Anh, thư ký không có ở đây à? Sao anh lại tự mình đi uống trà thế?” Hoàng Tư Ngạn căng thẳng, không biết câu nói Giang Việt như bà Dung ma ma có lọt vào tai anh hay không.
“Anh tự mình đến để dạy dỗ cậu.” Giang Việt hừ lạnh một tiếng, liếc cậu ấy: “Lên văn phòng gặp anh một chút.”
Nói xong anh bỏ đi, Hoàng Tư Ngạn vội nuốt nốt vài ngụm coca còn lại rồi nhanh chóng lên văn phòng báo cáo.
Ngồi trên ghế sô pha, Hoàng Tư Ngạn tiện tay lật qua vài cuốn tạp chí trên bàn trà của Giang Việt. Giữa một đống tạp chí nghiêm túc, có một cuốn tạp chí thời trang. Cậu ấy tò mò cầm lên xem...
“Đặt xuống.” Còn chưa kịp nhìn rõ gì, đã bị Giang Việt yêu cầu đặt tạp chí xuống.
Hoàng Tư Ngạn chỉ đành đặt cuốn tạp chí trở lại bàn. Lát sau, một cơn gió thổi qua, tạp chí dừng lại ở một trang nào đó, rồi không động đậy nữa.
Cậu ấy ghé mắt nhìn, quả nhiên thấy ảnh của Cố Liễu Liễu.
Trang đó hiển nhiên đã bị người khác lật đi lật lại nhiều lần, nếp gấp còn rất rõ.
Giang Việt liếc qua một cái, Hoàng Tư Ngạn đành gấp tạp chí lại, rồi nhét vào giữa đống tạp chí nghiêm túc, giúp Giang Việt duy trì hình ảnh “chăm chỉ tận tụy” trước mắt cấp dưới.
“Cậu nhận tham gia chương trình âm nhạc kịch hả?” Giang Việt bắt đầu nói chuyện chính.
“Vâng ạ, anh cũng biết em luôn hứng thú với những chương trình trực tiếp. Lần này còn có giáo viên chuyên nghiệp huấn luyện, cho dù diễn không tốt thì cũng học được nhiều thứ.”
Hoàng Tư Ngạn đã xem qua danh sách khách mời và giảng viên, tất cả đều rất chất lượng. Hơn nữa, chương trình sẽ sắp xếp những giáo viên chuyên về diễn xuất, thanh nhạc, cùng các diễn viên có kinh nghiệm biểu diễn nhiều năm để hướng dẫn khách mời.
“Em nghe nói vị giáo viên thanh nhạc họ Lý đó là đàn em của anh?” Trước đó Hoàng Tư Ngạn đã nhắc qua một lần: “Nghe đâu anh không chịu làm thầy, cậu ta đã dùng tình cảm anh em để ép em ký hợp đồng làm trợ diễn.”
Ban đầu họ muốn mời Cố Liễu Liễu làm khách mời cố định, còn Giang Việt đảm nhận vai trò giáo viên thanh nhạc.
Cố Liễu Liễu vốn rất tích cực trong việc đàm phán, nhưng vì quá trình quay phim “Gió nổi hoa rơi” bị kéo dài, không sắp xếp được lịch trình, nên đành phải từ chối.
Giang Việt chỉ hứng thú với chương trình này vì có Cố Liễu Liễu, cô không đi thì anh cũng chẳng còn lý do gì để tham gia.
“Nhưng mà trợ diễn khách mời cũng nhiều lắm, anh không chắc sẽ được chia vào đội của cậu đâu.” Tuy bề ngoài Giang Việt có vẻ lạnh lùng, nhưng thực chất nếu có nghệ sĩ của Thanh Việt cần, thì anh luôn sẵn lòng giúp đỡ.
“Không sao đâu anh, chương trình nói là thường sẽ sắp xếp khách mời trợ diễn khác giới.”
“Khác giới?”
Giang Việt sững lại, biết vậy thì anh đã không ký hợp đồng.
“Đúng thế, tối qua em nói chuyện với Liễu Liễu rồi, cô ấy nói cô ấy sẽ tới làm trợ diễn cho em.”
--------------------
Lời tác giả:
Giang Việt: Sao anh không biết em sẽ làm trợ diễn cho Hoàng Tư Ngạn?
Con gái: Em cũng không biết anh sẽ làm trợ diễn cho người khác giới đâu :)