Cố Liễu Liễu sững sờ trong giây lát, rồi ngay lập tức nghe thấy âm thanh của ghế bị kéo ra.
“Ngồi đi.” Giang Việt đưa cho Cố Liễu Liễu một tờ giấy ướt để lau tay.
Cố Liễu Liễu nhìn Giang Việt, rồi quay sang nhìn người đàn ông đầu trọc, tạm thời không hiểu mối quan hệ giữa hai người này là gì.
Theo lý mà nói, Giang Việt không phải là người bất lịch sự như vậy, tại sao lúc này anh không có phản ứng gì?
Giang Việt từ từ lau tay xong, rồi ngẩng đầu lên nhìn người đàn ông đầu trọc vẫn đang nhìn mình, có chút không hiểu.
Anh hỏi với vẻ băn khoăn: “Ông là ai?”
Sắc mặt của người đàn ông đầu trọc lập tức trở nên khó coi hơn, hừ một tiếng, không nói gì.
“Ồ? Cậu không nhận ra đạo diễn Trần à?” Triệu Hoành, người biết về quá khứ của Giang Việt và Trần Cảnh Minh, nói.
Giang Việt mất hai giây để nhận ra người đàn ông này là đạo diễn tóc dài trong trí nhớ của anh. Anh hơi ngạc nhiên, sau đó khẽ gật đầu chào Trần Cảnh Minh: “Vừa nãy không nhận ra, xin lỗi.”
Trần Cảnh Minh tức tối, hóa ra chỉ có mình ông ấy còn để bụng, trong khi Giang Việt đã quên từ lâu rồi.
Triệu Hoành đứng bên cạnh xem náo nhiệt, thấy vậy thì cười ha hả: “Chắc do lần này trở về, Lão Trần đã đen hơn, xấu hơn, lại còn trọc nữa, Tiểu Giang không nhận ra cũng phải thôi.”
Năm đó, Trần Cảnh Minh là một trong những đạo diễn đẹp trai nhất trong giới, với mái tóc dài bay phấp phới, trông ông ấy còn có thể tham gia diễn phim nghệ thuật.
Cố Liễu Liễu lại nhìn người đàn ông đầu trọc, cố gắng lắm mới nhận ra đó là Trần Cảnh Minh trong ký ức.
“Chào đạo diễn Trần.” Cố Liễu Liễu có chút xúc động.
Trần Cảnh Minh khẽ gật đầu với cô, gương mặt dịu lại một chút: “Chào cô, Liễu Liễu.”
Cố Liễu Liễu không kìm được mà hỏi: “Ông đi Tây Tạng lấy tư liệu về phải không?”
Trần Cảnh Minh gật đầu: “Đúng, Mặc Thoát (*).”
(*) Mặc Thoát: Mêdog, là một huyện của địa khu Nyingchi, khu tự trị Tây Tạng, Trung Quốc.
Không trách được...
“Cậu ta là bạn của cô à?” Trần Cảnh Minh vẫn không rời ánh mắt khỏi Giang Việt.
Cố Liễu Liễu cảm thấy Trần Cảnh Minh có vẻ không biết mối quan hệ của cô và Giang Việt nên giải thích: “Anh ấy là bạn trai tôi…”
Trần Cảnh Minh mất một lúc mới phản ứng lại, sau đó quay sang hỏi Triệu Hoành: “Ông cũng biết rồi à?”
Triệu Hoành không biết phải nói gì: “Hai người họ đã nổi đình nổi đám suốt mấy tháng nay, ông vẫn không biết sao?”
“Trên núi không có mạng.”
“Lần trước khi xem chương trình thực tế, ông không thấy Giang Việt à?” Triệu Hoành hỏi.
“Tôi vừa thấy Cố Liễu Liễu xong là tắt ngay, rồi lập tức nhắn tin cho trợ lý.”
Triệu Hoành bật cười: “Thôi, gọi món trước đã.”
Cố Liễu Liễu không hiểu buổi gặp hôm nay là thế nào, hai đạo diễn không chọn cô đóng vai mà lại mời cô ăn cơm?
“Nào, Liễu Liễu.” Triệu Hoành nâng ly rượu lên: “Cô uống nước ngọt cũng được, không sao đâu.”
“Chuyện lần này, không chỉ phải cảm ơn tổng giám đốc Đoàn của các cô, mà còn phải cảm ơn đạo diễn Trần và tổng giám đốc Trần giàu có đây.”
Cố Liễu Liễu ngơ ngác cầm cốc coca đứng dậy cụng ly với Triệu Hoành, cô vốn định uống xong rồi thôi, nhưng không kìm được mà hỏi: “Chuyện gì vậy ạ?”
Triệu Hoành hơi sững lại, quay sang nhìn Liễu Phương Hoa.
Ánh mắt của mọi người đổ dồn về phía Liễu Phương Hoa, hiếm khi Cố Liễu Liễu thấy nét mặt ngượng ngùng của cô ấy, cảm thấy thật mới lạ.
“Vốn dĩ định cho em một bất ngờ, nhưng ai ngờ em lại lên cùng với đạo diễn Triệu, nên không kịp nói.” Liễu Phương Hoa có chút bối rối: “Nữ chính trong bộ phim mới của đạo diễn Triệu và đạo diễn Trần đã được giao cho em.”
Cố Liễu Liễu nhìn cô ấy trong một giây, hai giây...
Thời gian như đông cứng lại, cô có thể nghe rõ nhịp tim mạnh mẽ của mình.
“Tất cả... là em sao?” Cố Liễu Liễu thậm chí không nói năng trôi chảy nữa, hạnh phúc đến quá bất ngờ, cô dường như không biết phải cười thế nào.
“Đúng vậy, một tuần trước, nhà đầu tư lớn nhất của “Quân Trắc” đã rút vốn, vì ông chủ của họ có mối quan hệ tốt với Toàn Thu Nguyệt, tuyên bố rằng nếu không để Toàn Thu Nguyệt đóng vai nữ chính thì phim của tôi không thể quay được.”
Trong đời Triệu Hoành chưa từng bị ai đe dọa như vậy, chỉ vì có chút tiền mà dám can thiệp vào bộ phim của ông ấy.
“Sau đó là tổng giám đốc Đoàn của các cô đầu tư, còn có đạo diễn Trần, bạn thân lâu năm của tôi, nghe nói tôi thiếu vốn nên bay từ Tây Tạng về ngay.”
Trần Cảnh Minh khẽ ngước lên: “Tôi nghe nói ông định thỏa hiệp, đổi diễn viên vì thiếu tiền.”
“Sợ ông mất danh tiếng cả đời.” Ông ấy rút lại ánh nhìn, chậm rãi nói: “Không phải vì ông là bạn lâu năm của tôi đâu.”
Triệu Hoành bất lực lắc đầu, nhìn Cố Liễu Liễu: “Được rồi, là vì cô, không phải vì tôi.”
“Đến cuối tháng 8 năm sau, bất kể phim có xong hay không, ông phải giao người cho tôi đúng hạn.” Trần Cảnh Minh gắp một hạt đậu phộng bỏ vào miệng.
Thấy Cố Liễu Liễu bối rối, Triệu Hoành chủ động giải thích: “Ông ấy muốn đưa cô đi quay phim “Nửa đỏ nửa xanh của lá phong”.”
Rừng lá phong vào đầu thu, mỗi ngày là một cảnh sắc khác nhau, nếu lỡ mất thì phải chờ cả năm, Trần Cảnh Minh không đợi được, chỉ có thể thúc giục tiến độ của Triệu Hoành.
Sau khi ăn xong, Triệu Hoành đưa Giang Việt sang phòng nghỉ bên cạnh để chụp ảnh với con gái, Cố Liễu Liễu ở lại phòng riêng để ăn tiếp món tráng miệng.
Trần Cảnh Minh lần chuỗi hạt Phật, thấy cô ăn đến chiếc bánh nếp thứ ba trong tối nay, không nhịn được nữa: “Bình thường cô cũng ăn như vậy à?”
“Không phải ạ.” Cố Liễu Liễu có chút ngại ngùng: “Khi không quay phim thì thỉnh thoảng tôi mới ăn nhiều hơn chút…”
“À, đúng rồi, đừng xem hai trang kịch bản tôi đã đưa cho cô trước đó nữa, tôi đã thay đổi hoàn toàn rồi.”
“Vâng.” Cố Liễu Liễu đặt đũa xuống, nhưng ánh mắt vẫn dán chặt vào chiếc bánh nếp nhỏ.
Thực ra một chiếc bánh nếp chỉ vừa một miếng, bên trong có chút kem và xoài.
Trần Cảnh Minh lại nhìn cô một lần nữa: “Muốn ăn thì cứ ăn.”
“Vâng…” Cố Liễu Liễu lại lấy thêm một cái.
Tuần này cô cảm thấy buồn phiền và ủ rũ, nên ăn uống không ngon, hôm nay vừa nghe tin vui lớn, tâm trạng cũng vui vẻ theo nên ăn nhiều hơn bình thường.
Sau khi mọi người rời đi dần, trong phòng chỉ còn lại Trần Cảnh Minh và Cố Liễu Liễu. Một người đang đợi bạn trai chụp ảnh xong để về nhà, người kia đợi để đưa Triệu Hoành về nhà.
Cuối cùng, Trần Cảnh Minh không nhịn được nữa, hỏi câu hỏi đã làm ông ấy thắc mắc cả tối: “Cô có biết Giang Việt từng có một bạn gái cũ không?”
Cố Liễu Liễu gật đầu, bối rối nhìn oong ấy.
“Cô không để ý à?”
Cố Liễu Liễu còn chưa kịp trả lời, Trần Cảnh Minh đã nói tiếp: “Năm đó tôi mời cậu ấy đóng phim, một trong những lý do cậu ấy từ chối là vì tôi yêu cầu cậu ấy cố gắng yêu nữ chính, cậu ấy nói không thể.”
Cố Liễu Liễu sững sờ, rồi đột nhiên nhớ ra rằng nam nữ chính trong “Cửu Trùng Thiên” hình như đã yêu nhau hơn một năm sau khi bộ phim kết thúc.
Cư dân mạng đều nói họ yêu nhau vì bộ phim, nhưng hóa ra lại là yêu cầu của đạo diễn sao?
“Cậu ấy nói vừa chia tay, tình cảm với bạn gái cũ vẫn còn sâu đậm, không thể yêu người khác.” Trần Cảnh Minh lắc đầu, cảm thán: “Tình si mà.”
“Nhưng nhìn cậu ấy bây giờ, có thể thấy rằng cậu ấy yêu cô rất nhiều, ánh mắt đó không thể diễn được.” Trần Cảnh Minh thấy nét mặt cô có vẻ kỳ lạ, cảm thấy hơi có lỗi vì sự đường đột của mình: “Không có ý gì khác đâu, chỉ là nhìn thấy ánh mắt của cậu ấy khi nhìn cô hôm nay, khiến tôi cảm động.”
Cố Liễu Liễu mím môi, cuối cùng không kìm được mà hỏi ông ấy: “Đạo diễn Trần, xin lỗi nếu tôi hơi thiếu tế nhị xíu, bình thường ông thực sự không lên mạng sao?”
Trần Cảnh Minh: ????
Bị nghi ngờ đến hai lần trong một buổi tối, Trần Cảnh Minh bất lực chỉ có thể trả lời lần nữa: “Trên núi không có mạng.”
“À thì... thực ra tôi chính là bạn gái cũ của anh ấy.”
Trần Cảnh Minh im lặng vài giây: “Cô là người đá cậu ấy?”
“Có thể coi là vậy.”
“Đá hay lắm.” Trần Cảnh Minh suýt chút nữa muốn vỗ tay tán thưởng: “Thằng nhóc đó đúng là thiếu đòn của xã hội, tự mãn!”
Sau một bữa cơm, Cố Liễu Liễu cảm thấy Trần Cảnh Minh là một người dễ nói chuyện, đùa cũng không tức giận.
Nhìn vào biểu cảm của ông ấy, Cố Liễu Liễu mạnh dạn nói: “Ông vẫn còn để bụng vì bị anh ấy từ chối năm đó sao?”
Vì một chuyện nhỏ nhặt như vậy mà giận suốt mấy năm, rốt cuộc là ai thiếu sự dạy dỗ của xã hội đây?
Trần Cảnh Minh bị cô nhìn thấu tâm tư, nhưng sắc mặt vẫn không thay đổi.
Mặc dù chuyện đã xảy ra từ lâu, nhưng ông ấy vẫn cảm thấy tiếc nuối: “Ban đầu tôi cảm thấy cậu ấy có ngoại hình và khí chất rất phù hợp, nhưng khi cậu ấy quyết định từ chối vai diễn, tính cách của cậu ấy cũng giống đến mười phần…”
Vì vậy, lúc đó Giang Việt càng kiên quyết không nhận vai thì Trần Cảnh Minh lại càng khăng khăng rằng nam chính chỉ có thể là anh.
Hai bên giằng co không ai nhường nhịn ai, cuối cùng dẫn đến việc không vui vẻ gì.
“Mặc dù sau đó bộ phim ra mắt khá tốt, nhưng tôi luôn cảm thấy thiếu một điều gì đó.”
Một tác phẩm mà trong lòng ông ấy vốn có thể đạt 100 điểm, chỉ vì Giang Việt không tham gia mà giảm mất 10 điểm, điều này đủ khiến một người theo chủ nghĩa hoàn hảo như Trần Cảnh Minh tiếc nuối cả đời.
Cố Liễu Liễu gật đầu: “Tôi có thể hiểu.”
“Ừm.” Trần Cảnh Minh sờ vào cái đầu trọc bóng loáng của mình: “Mấy ngày trước, tôi nghe ông Triệu nói Thanh Việt cũng muốn đầu tư, tôi còn tưởng thằng nhóc đó nhắm vào tôi, tức đến mức lập tức tăng gấp đôi vốn đầu tư, nói với ông Triệu rằng: có cậu ta thì không có tôi, có tôi thì không có cậu ta.”
Cố Liễu Liễu: ????
“Nếu tôi biết hai người có quan hệ như vậy, thì tôi đã không thêm vốn rồi…” Trần Cảnh Minh thật sự hối hận, lại sờ đầu mình, cảm thấy khó nói: “Hay là để bạn trai cô đầu tư một chút vào phim của tôi? Số tiền đó vốn dĩ tôi định dùng để xây dựng bối cảnh.”
Cố Liễu Liễu: ??????
Chuyện đầu tư lớn như vậy, tại sao trong miệng những nhân vật lớn này lại giống như đi chợ mua rau vậy?
Không lâu sau, Giang Việt đã chụp ảnh xong với con gái của Triệu Hoành, rồi đến gọi Cố Liễu Liễu về nhà.
Cố Liễu Liễu và Trần Cảnh Minh cùng bước ra, nhìn thấy một đứa bé khoảng 5, 6 tuổi, mặc áo phao màu hồng, gương mặt nhỏ ửng đỏ, trông rất đáng yêu.
“Chị Liễu Liễu.” Cô bé ngước đầu lên, giơ tay về phía Cố Liễu Liễu: “Bế em.”
Cố Liễu Liễu cúi xuống bế cô bé: “Đạo diễn Triệu, không ngờ con gái ông còn nhỏ như vậy.”
Trước đây nghe Triệu Hoành nói con gái ông ấy thích Giang Việt, Cố Liễu Liễu còn nghĩ rằng chắc chắn cô bé đã mười mấy tuổi rồi.
“Ừ, con bé vừa hỏi tôi tại sao phải đón năm mới, nếu không đón thì ngày mai có thể đến trường khoe rằng hôm nay được Giang Việt bế chụp ảnh rồi.” Triệu Hoành bế con gái lên: “Thôi được rồi, để chú Trần đưa chúng ta về nhà có được không?”
“Không, không muốn cha bế đâu.” Cô bé vùng vẫy muốn xuống: “Cha uống say rồi, đi không vững đâu.”
Triệu Hoành đưa con gái cho Trần Cảnh Minh bế, sau đó có vẻ rất tự hào: “Nhìn xem, sinh được một cô con gái ngoan, biết lo lắng cho cha không đi vững.”
“Cao quá, đi không vững sẽ làm con ngã mất.” Cô bé nghiêm túc nói.
Sau đó cô bé lại đến gần Trần Cảnh Minh, ngửi ngửi, rồi nói với giọng trẻ con: “Chú không uống rượu, nhưng chú đen quá.”
Trần Cảnh Minh cau mày, nhìn đứa trẻ nhỏ trong vòng tay mình: “Chú không chỉ đen, mà chú còn thích ăn trẻ con, một miếng một đứa.”
“Hứ.” Cô bé giơ tay vỗ đầu ông ấy: “Chú, cháu không phải trẻ con nữa, cháu không tin đâu.”
Sau đó mọi người cùng bước ra khỏi nhà hàng, trước khi ra khỏi cửa, Cố Liễu Liễu đeo khẩu trang lên và cũng đưa cho Giang Việt một cái.
Hai đạo diễn thì không chú trọng đến việc này, kéo cặp đôi nhỏ ra trò chuyện, đứng trước cửa chờ người đưa xe tới.
“Tiểu Giang, có muốn tham gia một vai khách mời không?” Triệu Hoành dựa vào Giang Việt, hơi chóng mặt: “Toàn người quen thôi, nữ thứ đã định là Vân Tô Úc, còn có Nam Tuân, cậu cũng quen họ hết mà, đến chơi vài ngày?”
“Được thôi, khi nào có vai phù hợp, tôi sẽ tham gia.” Giang Việt vừa trò chuyện với ông ấy, vừa nhận thấy cô bé trong lòng Trần Cảnh Minh cứ nhìn mình chằm chằm.
“Con cũng muốn đi.” Cô bé vẫy tay về phía Giang Việt, cố gắng thu hút sự chú ý của anh.
Giang Việt không nhịn được cười, đưa tay ra véo má cô bé.
“Có sẵn một vai rồi.” Trần Cảnh Minh nhàn nhạt nói.
Cố Liễu Liễu lập tức tỏ ra quan tâm: “Vai gì vậy?”
“Thanh mai trúc mã của cô, vị hôn phu tương lai.” Trần Cảnh Minh đã xem nửa phần đầu kịch bản của “Quân Trắc”, cứ thế buột miệng nói ra.
Triệu Hoành cũng nhớ ra, gật đầu liên tục: “Đúng rồi, dịu dàng như ngọc, rất hợp với cậu.”
“Chỉ là kết cục không tốt lắm.” Ông ấy thở dài: “Để bàn sau đi.”
“Kết cục thế nào?” Giang Việt bị họ khơi dậy sự tò mò, chẳng qua cũng chỉ là cái chết, giống như nhân vật trong “Gió Nổi Hoa Rơi” mà thôi.
“Khụ khụ…” Cố Liễu Liễu tránh xa đứa trẻ, khẽ nói: “Sau khi Đại Chu quốc sụp đổ, anh ấy bị bắt làm nam sủng của công chúa một bộ tộc phía Bắc.”
Mặc dù kịch bản viết rất ẩn dụ, nhưng ý nghĩa chính là như vậy.
Giang Việt im lặng một lúc: “Thôi bàn lại sau.”