Việc Giang Việt cầu hôn đã làm chấn động toàn cõi mạng. Sau khi nghe bài phát biểu cầu hôn của anh, fan hâm mộ mới nhận ra rằng, buổi hòa nhạc tại đại học A lần này, từ việc chọn địa điểm, thời gian, đến xây dựng sân khấu và lên kế hoạch cho các bài hát, tất cả đều được anh tỉ mỉ chuẩn bị cho màn cầu hôn này.
Khi mọi người đang khóc vì tình yêu tuyệt đẹp của họ thì nhân vật chính khác của sự kiện, sau khi đeo nhẫn xong, đã lập tức được hai trợ lý đưa ngay đến ga tàu cao tốc để kịp chuyến xe.
Ngày mai Cố Liễu Liễu phải bắt đầu làm việc sớm, Triệu Hoành chỉ cho cô một ngày nghỉ để trở về thành phố A, điều này đã là rất khó khăn rồi. Nếu không kịp đến đúng giờ vào sáng mai, cô sợ sẽ bị Trần Cảnh Minh mắng.
Hiện tại, Trần Cảnh Minh là giám sát viên mới của đoàn phim “Quân Trắc”. Ông ấy đã từng đến Tây Tạng một lần, suýt mất nửa mạng, nhưng sau đó đã trở lại với cảm hứng sáng tạo bùng nổ. Sau khi viết xong kịch bản, vì không có việc gì làm, nên ông ấy quyết định chuyển hẳn đến đoàn phim “Quân Trắc” ở thành phố K để trực tiếp giám sát tiến độ.
Triệu Hoành tiện thể gắn cho ông ấy cái danh hiệu “nhà sản xuất”, dù gì cũng là đạo diễn với tổng doanh thu phòng vé lên đến hàng trăm tỷ. Người đã tự nguyện đến trước mặt, tất nhiên không thể để lãng phí.
Cả tám tầng của khách sạn đều là phòng của đội ngũ sản xuất đoàn phim, còn có một phòng họp lớn và một phòng nhỏ.
Vừa bước ra khỏi cửa thang máy, Cố Liễu Liễu đã nghe thấy tiếng nói cười rôm rả từ phòng họp lớn.
Cô bước vào và thấy Triệu Hoành đang ăn khuya cùng với một đám nhân viên.
Bàn họp dài chia thành hai trường phái: trường phái súp thanh đạm và trường phái nướng thịt xông khói.
Nam Tuân và Vân Tô Úc cũng ở đó, họ ngồi ở góc phòng trò chuyện nhỏ, trước mặt mỗi người là vài xiên thịt nướng.
Vừa đẩy cửa bước vào, Cố Liễu Liễu lập tức bị vây quanh.
“Để tôi xem nhẫn nào!” Vân Tô Úc không kìm nén được sự kích động, vừa mới xem xong toàn bộ buổi hòa nhạc qua mạng xã hội, cô ấy vẫn chưa thể bình tĩnh lại sau hàng giờ đồng hồ.
Cô ấy thở dài: “Rõ ràng đây là lần mình đến gần buổi hòa nhạc của thầy Giang nhất, ai ngờ lại bị công việc giữ chân…”
Ban đầu Giang Việt định tặng vé cho Vân Tô Úc, nhưng ở đoàn phim này, Triệu Hoành chỉ có thể cho phép một người đi, và tất nhiên Vân Tô Úc không thể tranh suất với bạn gái của Giang Việt nên đành từ bỏ.
“Lớn quá!” Mắt Vân Tô Úc sáng rực, cô ấy cầm tay Cố Liễu Liễu lên nhìn từ mọi góc độ, từ ánh đèn đến ánh trăng ngoài cửa sổ, không bỏ sót bất cứ góc nhìn nào.
Nam Tuân ngồi lặng lẽ quan sát cô ấy, rồi mỉm cười dịu dàng: “Em sắp bẻ gãy tay của Liễu Liễu rồi, cứ như chưa từng thấy nhẫn vậy.”
Vân Tô Úc liếc mắt nhìn anh ấy, không vui nói: “Thấy rồi, nhưng chưa bao giờ được tặng.”
Nam Tuân không đáp, chỉ tựa vào ghế nhìn họ đùa giỡn.
Đêm khuya, sau khi ăn xong bữa khuya, mọi người lần lượt về phòng mình.
Triệu Hoành có vài ý tưởng về quay phim muốn thảo luận với ba diễn viên chính nên bốn người là những người cuối cùng rời khỏi phòng họp.
“Khi nào Tiểu Giang sẽ vào đoàn?” Trước khi rời đi, Triệu Hoành hỏi Cố Liễu Liễu.
Cố Liễu Liễu lắc đầu, sau đó nửa đùa nửa thật: “Chắc ông còn biết rõ hơn tôi chứ?”
Nghĩ kỹ lại, hôm trước khi Triệu Hoành cho cô nghỉ phép, những lời ông ấy nói mang đầy ẩn ý, rõ ràng Giang Việt đã báo trước rồi. Triệu Hoành từ lâu đã biết rằng chuyến về đại học A lần này là để Cố Liễu Liễu nhận lời cầu hôn.
"Tiểu Giang đã nói với tôi từ khi mới bắt đầu quay, yêu cầu tôi nhất định phải cho cô nghỉ phép vào ngày 18. Cậu ta nói nghiêm trọng lắm, bảo rằng đó là chuyện cả đời của hai người, bảo tôi phải cho cô về. Những chuyện khác tôi không biết.”
Giang Việt đã chuẩn bị kỹ lưỡng từ lâu, mọi thứ đều sẵn sàng, nữ chính không thể vắng mặt.
“Vậy để tôi hỏi anh ấy sau.” Cố Liễu Liễu nói lời tạm biệt rồi trở về phòng ngủ.
Về đến phòng, cô thấy Giang Việt đã gọi một cuộc video cho cô cách đây nửa tiếng. Trong lúc rửa mặt, cô gọi lại cho anh.
“Có chuyện gì vậy?” Cô hỏi khi cuộc gọi video được kết nối, tay đang tạo bọt cho sữa rửa mặt.
Giang Việt chậm rãi đứng dậy: “Muốn hỏi em một chuyện, vợ chưa cưới của anh ở phòng nào.”
Cố Liễu Liễu vừa đưa tay thoa bọt sữa lên mặt, mới xoa được hai lần đã nhận ra bối cảnh phía sau anh, cô bất ngờ hỏi: “Anh đến thành phố K rồi à?”
“Ừ, xuống đón anh đi.”
“Xuống ngay!” Cố Liễu Liễu vội vã vốc nước lạnh lên mặt rồi nhanh chóng lấy giấy lau, vừa lau mặt vừa bước ra ngoài.
Cô vội vã chạy xuống sảnh khách sạn, thấy Giang Việt kéo một chiếc vali nhỏ, áo khoác treo trên cánh tay, anh vẫn mặc chiếc áo sơ mi trắng từ buổi hòa nhạc.
“Sao anh lại đến đây?”
Thấy không có ai ở khu vực thang máy, Cố Liễu Liễu chạy đến và nhảy vào vòng tay Giang Việt, hai tay ôm chặt cổ anh.
Giang Việt hôn nhẹ lên cổ cô, nửa ôm nửa kéo cô vào thang máy, thấp giọng nói: “Nửa tháng không gặp, nhớ không chịu nổi.”
Hôm nay họ đã gặp nhau, nhưng thời gian ở bên nhau quá ngắn và nụ hôn duy nhất giữa họ cũng chỉ diễn ra trước mặt bao nhiêu người, thực sự là khát khao mà không đủ thỏa mãn.
Ban đầu Giang Việt đã đặt vé cho sáng sớm hôm sau, nhưng sau buổi hòa nhạc, khi trở lại khách sạn và thấy căn phòng trống trải, anh không thể kiềm chế được cảm xúc.
Dù sao thì đêm nay cũng không thể ngủ ngon nên anh đã quyết định mua vé chuyến sớm nhất, thu dọn hành lý và bắt taxi đi thẳng đến đây.
Chỉ khi đã lên xe, anh mới báo cho Trang Tử Triều và bị trợ lý càu nhàu suốt một hồi.
Cố Liễu Liễu từ trong lòng anh bước xuống: “Lúc nãy đạo diễn Triệu còn hỏi em, hỏi anh khi nào sẽ đến diễn vai khách mời.”
“Đợi sau khi kết thúc buổi hòa nhạc ở thành phố A.”
Ngoài buổi biểu diễn tại đại học A hôm nay, thì còn hai buổi nữa tại sân vận động thành phố A. Sau khi kết thúc vào thứ Bảy tuần tới, Giang Việt sẽ có hơn nửa tháng trống trước khi bắt đầu buổi biểu diễn thứ tư vào giữa tháng 3, vì vậy anh có thể đến thăm Cố Liễu Liễu, đồng thời đóng vai khách mời trong phim.
Giang Việt nhìn thấy có bọt trắng trên chân tóc cô, bèn đưa tay chạm nhẹ và trêu chọc: “May mà trên đường không gặp ai.”
“Đúng đấy, em còn đeo cái băng đô ngốc nghếch này nữa.” Cố Liễu Liễu ra vội quá nên quên tháo chiếc băng đô tai thỏ dùng để giữ tóc.
Giang Việt đưa tay giữ lấy băng đô: “Đừng tháo, dễ thương lắm.”
Chiếc tai thỏ dài, một bên dựng đứng, một bên cụp xuống, phối hợp với vẻ mặt làm nũng của cô, trông đặc biệt đáng yêu.
Cố Liễu Liễu không đồng ý: “Cả tầng này toàn là người trong đoàn phim, nếu bị họ nhìn thấy, hình tượng lạnh lùng của em sẽ tan tành ngay.”
“Cái gì?” Giang Việt ngỡ như nghe thấy điều gì không thể tin nổi.
“Hình tượng lạnh lùng.” Cố Liễu Liễu nói rõ từng từ.
Thang máy mở cửa, một tay cô giữ lấy băng đô tai thỏ, còn tay kia nắm chặt tay Giang Việt bước ra ngoài.
Khi gần đến cửa phòng, hai người đột nhiên chạm mặt Vân Tô Úc.
Vân Tô Úc đeo khẩu trang giữa đêm khuya, mở cửa một cách lén lút, khiến cả hai sợ đứng tim.
Cô ấy cũng giật mình kêu lên: “Ôi trời…”
Vân Tô Úc ôm ngực, thở phào: “Thầy Giang, khuya thế này anh còn đến à?”
Giang Việt gật đầu chào cô ấy: “Khuya vậy rồi, cô đi ra ngoài à?”
Sau nhiều lần ghi hình show truyền hình, Giang Việt và Vân Tô Úc đã trở nên thân thiết hơn. Không còn như trước kia, khi đó hai người ngồi đối diện mà không có gì để nói, giờ ít nhất cũng có thể trò chuyện xã giao.
“Không, không ra ngoài đâu…” Vân Tô Úc nuốt nước bọt: “Tôi chỉ nghe thấy bên ngoài có tiếng động nên mở cửa ra xem thôi.”
Mắt cô ấy chớp liên tục, ánh mắt xoay quanh hai người họ, cuối cùng chỉ vào mặt Cố Liễu Liễu: “Liễu Liễu, cô chưa tẩy sạch son môi... Thôi hai người về nghỉ sớm đi nhé, chúc ngủ ngon, tôi đi ngủ đây.”
Cố Liễu Liễu chưa kịp phản ứng thì đã nghe thấy tiếng “rầm”, Vân Tô Úc đóng sầm cửa lại.
Cô nghi ngờ nhìn cánh cửa một hồi, cảm thấy có gì đó rất kỳ lạ.
Bước vào phòng, Cố Liễu Liễu lấy khăn tẩy trang ra lau môi, sau đó cúi xuống nhìn qua lỗ mắt mèo trên cửa.
“Em nhìn gì vậy?” Giang Việt vừa đặt hành lý xuống, thấy cô vẫn còn đứng ở cửa.
“Em thấy cô ấy có gì đó không ổn.” Cố Liễu Liễu cảm thấy ánh mắt của Vân Tô Úc vừa rồi rất lạ: “Hơn nữa, cô ấy nghe thấy tiếng động thì nhìn qua lỗ mắt mèo là đủ rồi, tại sao phải đeo khẩu trang ra ngoài xem?”
“Nếu cô ấy không muốn nói thì em đừng để tâm nữa.” Giang Việt giục cô: “Đừng nhìn nữa, đi tắm đi.”
Cố Liễu Liễu gật đầu, đóng nắp lỗ mắt mèo lại: “Anh tắm trước đi.”
Cô đẩy anh vào phòng tắm, sau đó chạy đến chỗ hành lý lấy ra một cái hộp, rồi giấu dưới chăn.
Khi Giang Việt tắm xong, Cố Liễu Liễu đưa máy sấy tóc cho anh, dặn anh ra cạnh giường mà sấy tóc.
Sau khi tắm xong, cô nhẹ nhàng đi đến bên giường, nhìn thấy Giang Việt ngồi ngay ngắn ở mép giường đọc sách.
Cố Liễu Liễu liếc nhìn cái chăn, không thấy có dấu hiệu bị lật lên.
“Em đi sấy tóc, nếu anh buồn ngủ thì lên giường trước đi.” Cố Liễu Liễu ra sức ám chỉ anh.
Giang Việt đáp lại một tiếng, nhưng không có ý định lật chăn lên đi ngủ.
Hai mươi phút sau, Cố Liễu Liễu quay lại phòng ngủ, Giang Việt vẫn ngồi yên tại chỗ, không hề nhúc nhích, trông cứ như ngọn núi.
“Ngủ thôi?” Cố Liễu Liễu đi đến bên kia giường, lật chăn lên rồi chui vào.
“Được.”
Giang Việt tháo kính ra, sau đó tắt đi nguồn sáng lớn nhất trong phòng.
Rồi anh lật chăn, từ từ nằm xuống...
“Ê!” Cố Liễu Liễu lập tức đưa tay ra, nhưng vẫn chậm một bước.
Cô trơ mắt nhìn Giang Việt nằm đè lên chiếc hộp gỗ, toàn bộ sức nặng của anh đè lên nó...
“Ôi—” Cố Liễu Liễu không kiềm được mà nhăn mặt, cảm giác như lưng mình cũng đang đau thay.
Cô chỉ có thể nói Giang Việt đúng là Giang Việt, đau đến mức đó mà vẫn cắn răng không lên tiếng, chết vì sĩ diện.
“Cái gì thế?” Giang Việt lật người, tay phải giữ bên hông.
“Cái cốc em tặng anh…” Mặt mày Cố Liễu Liễu u ám: “Ai mà biết anh lật chăn mà không thèm nhìn chứ, cứ thế nằm đè lên.”
Giang Việt nhất thời không nói được lời nào, anh cũng không ngờ dưới chăn lại có một cái cốc...
Giang Việt cau mày, cúi đầu mở chiếc hộp ra.
Đó là một chiếc cốc gốm màu xanh đậm với họa tiết sóng nước chuyển màu, gia công tinh xảo, cảm giác cầm rất mượt mà.
“Em làm à?” Giang Việt ngắm nghía kỹ càng, thấy ở đáy cốc có chữ ký, một chữ “L” nhỏ.
Hồi đại học, Cố Liễu Liễu có học làm gốm, mỗi tác phẩm mà cô hài lòng đều khắc một chữ “L” cách điệu. Cô nói rằng những nghệ nhân nổi tiếng đều có ký hiệu riêng. Còn những tác phẩm cô không ưng ý thì không khắc, vì cô không muốn để lại “vết đen” trong sự nghiệp.
“Vâng... Thực ra em làm trước khi quay “Rung Động”. Ban đầu định tặng cho bạn nam hợp tác cùng, nhưng sau khi biết là anh, em không tặng nữa.” Lúc đó Cố Liễu Liễu còn đang né tránh Giang Việt, chưa nói gì đến việc tặng quà.
Cố Liễu Liễu đi đến kiểm tra chỗ Giang Việt đè phải lúc nãy, thấy hơi đỏ, sờ vào thì có cảm giác nóng nhẹ.
Cô vén áo ngủ của Giang Việt lên, tay đặt lên chỗ bị thương, rồi nhẹ nhàng xoa.
Chỗ bị thương khá nhạy cảm, tình huống cũng đặc biệt.
Cố Liễu Liễu xoa như vậy, Giang Việt không khỏi cảm thấy lòng mình dao động, quên cả cơn đau ở lưng, chỉ cảm nhận được một cảm giác khác lạ ở đâu đó.
“Sao giờ mới tặng anh?”
“Vì gần đây Khả Khả dọn đi ở chung với Nại Nại, lúc dọn đồ thì phát hiện cái này, hỏi em có còn muốn không.”
Cố Liễu Liễu nghĩ lại mục đích ban đầu khi làm cái cốc này là để tặng cho người bạn diễn nam đầu tiên, nên cô đã nhờ Khả Khả mang đến.
“Đừng xoa chỗ đó nữa…” Giang Việt nắm lấy cổ tay cô.
Cố Liễu Liễu sững lại, d*c v*ng của người này quả là đến nhanh.
Giang Việt đặt cốc và hộp sang một bên, rồi nắm tay cô đặt đến chỗ anh cần cô hơn.
“Ngày mai em phải dậy sớm đi quay phim.” Cố Liễu Liễu nhẹ giọng nói: “Không được quá muộn.”
Giang Việt khàn giọng nói “được”, sau đó dùng một tay giữ chặt vai cô, ép cô nằm xuống.
Bộ ga giường được mang từ nhà đến, màu be nhạt, chất liệu lụa bóng, phản chiếu ánh sáng.
Mái tóc đen dài của Cố Liễu Liễu xõa trên ga giường, khuôn mặt cô ửng hồng, đẹp đến mê người.
Giang Việt nhẹ nhàng uốn một lọn tóc của cô quanh ngón tay. Không biết vì sao, anh chợt nhớ đến chiếc băng đô tai thỏ mà cô đeo khi xuống lầu lúc nãy.
“Anh đang nghĩ gì vậy?” Cố Liễu Liễu thấy anh đột nhiên dừng lại, chủ động ôm lấy eo anh.
Giang Việt cười khẽ, ghé sát tai cô rồi nói: “Anh đang nghĩ, thỏ con của anh thật đáng yêu.”
Cố Liễu Liễu đỏ mặt, liếc anh một cái đầy hờn dỗi.
Giang Việt khẽ cắn nhẹ vào vành tai cô, giọng nói thật khẽ: “Thỏ con, mở cửa nào.”
---
Lời tác giả:
Ngoại truyện vẫn sẽ đăng hàng ngày, nhưng số chữ sẽ không nhiều.