Nhân viên cúi xuống nghiên cứu khóa cửa phòng tắm một lúc, sau đó vẫy tay với Giang Việt: “Thưa anh, không được rồi, có lẽ cần phải gọi thợ mở khóa.”
“Thợ mở khóa bao lâu sẽ đến?” Giang Việt hỏi.
“Không rõ, tôi sẽ đi gọi quản lý đến.”
Anh ta vội vàng đến rồi lại vội vàng rời đi.
Lúc này, ngoài Vân Tô Úc và Nam Tuân đang đứng trước cửa, thì còn có Triệu Hoành cùng hai trợ lý đạo diễn cũng nghe thấy tiếng ồn và chạy ra hóng chuyện.
“Tiểu Giang, hay là gọi bên tổ đạo cụ thử xem?” Triệu Hoành chợt nhớ đến một anh chàng họ Trần trong tổ đạo cụ, cái gì cũng biết, từ sửa chữa đồ đạc lớn đến lắp đặt những món nhỏ như đồ chơi, đều là cao thủ.
“Thử xem quản lý nói sao đã.”
Tổ đạo cụ không ở khách sạn này mà ở một ngôi nhà nhỏ trong phim trường, cách đây khoảng nửa tiếng đi đường.
Khoảng năm phút sau, một người phụ nữ mặc trang phục công sở xuất hiện.
“Thưa anh Giang, thành thật xin lỗi anh.” Vừa đến, cô ấy đã cúi chào Giang Việt với thái độ rất lịch sự.
“Thế này nhé, chúng tôi sẽ nâng cấp phòng anh lên tầng 10 ngay bây giờ. Nếu trong phòng tắm có vật gì bỏ quên, ngày mai tôi sẽ cho người mang lên cho anh, được không?”
Giang Việt ngừng lại hai giây, sau đó chỉ vào cửa phòng tắm và cười bất đắc dĩ: “Bạn gái tôi đang ở trong phòng tắm.”
Ngay lập tức, sắc mặt của người quản lý trở nên phức tạp: “Cô, cô Cố phải không?”
Vậy thì không thể để đến sáng mai! Đọc Full Tại TruyenGG.vision
Cô ấy vội vàng cúi đầu xin lỗi: “Tôi sẽ liên hệ người mở khóa ngay.”
Sau khi gọi điện xong, quản lý cũng không quên hỏi thăm người bị mắc kẹt trong phòng tắm.
Cô ấy gõ cửa và nói to: “Cô Cố, nếu cảm thấy ngột ngạt, cô hãy bật quạt thông gió. Hãy chịu đựng một chút, tôi đã liên hệ với người mở khóa rồi.”
“Tôi biết rồi, cảm ơn…” Cố Liễu Liễu xấu hổ đến mức muốn đâm đầu vào bồn tắm để tự trốn mình.
Họ tìm cách bên ngoài là được rồi, thực sự không cần phải mỗi người đến gõ cửa hỏi thăm người bị mắc kẹt như vậy.
Người quản lý chu đáo yêu cầu bộ phận ẩm thực làm vài món ăn khuya mang lên, còn dặn Giang Việt rằng lát nữa sẽ mang đến một chút bình giữ nhiệt, để khi Cố Liễu Liễu ra ngoài sẽ có thể ăn ngay món trôi nước nóng hổi.
Nam Tuân và những người khác đành đi qua phòng Giang Việt chơi bài.
Sáng mai cả ba diễn viên chính đều không có lịch quay, dù có quay về phòng cũng không ngủ được, thà ở lại hóng chuyện.
Ba người chơi bài được hai ván thì quản lý cuối cùng cũng mang người thợ mở khóa đến.
Một nam một nữ, khoảng chừng 30, 40 tuổi.
“Thưa anh Giang, thợ mở khóa mà chúng tôi quen thường đều là người thầy già đã ngủ rồi, đây là con trai và con dâu của ông ấy.” Quản lý còn đặc biệt giới thiệu với họ.
Vân Tô Úc chớp mắt rồi nhìn Nam Tuân, có chút ngạc nhiên: “Mở khóa cũng là nghề truyền thống đấy.”
Giang Việt nhìn họ một cái rồi đứng dậy quan sát họ mở khóa.
Người đàn ông dùng công cụ vọc vạch một lúc, sau đó nhìn họ với vẻ ngại ngùng: “Ờ... có thể tháo cửa được không?”
Quản lý và Giang Việt đều ngẩn người: “Anh không mở được à?”
“Bên trong bị rỉ sét, lúc nãy có lẽ đã dùng lực mạnh quá, giờ bên trong bị kẹt, tôi không thể mở được.”
Anh ta vừa nói vừa nhét đồ vào túi, có lẽ do câu nói lúc nãy của Vân Tô Úc về nghề truyền thống nên trước khi rời đi, người đàn ông đã đặc biệt nhấn mạnh với quản lý: “Dù cha tôi có đến thì cũng không mở được, hơn nữa cửa này rất chắc, không thể đạp mở được, chỉ có thể tháo ốc.”
Sau khi tiễn cặp vợ chồng thợ mở khóa, quản lý lại xin lỗi Giang Việt: “Thưa anh Giang, vô cùng xin lỗi, tôi sẽ cho người đến tháo cửa ngay lập tức.”
Sau đó cô ấy lại đi qua động viên người bị mắc kẹt: “Cô Cố, xin cô chịu khó chờ thêm chút nữa.”
Sau khi nghe đoạn đối thoại ở bên ngoài xong, Cố Liễu Liễu đã tuyệt vọng, không buồn nói nữa, mà chỉ gõ nhẹ vào cửa gỗ, ra hiệu là mình đã biết.
Mười phút sau, anh chàng to tiếng lại xuất hiện.
“Biết thế phải tháo ngay từ đầu, khỏi phải về.” Anh ta cúi xuống lấy ra một chiếc máy vặn vít điện, vài đường là đã tháo xong một bên cửa.
Được sự đồng ý của quản lý, anh ta yêu cầu Cố Liễu Liễu đứng vào khu vực tắm, sau đó dùng chân đá mạnh...
“Xong rồi, nhanh chóng chuyển sang phòng khác nghỉ ngơi đi, đã muộn lắm rồi.” Anh ta thu dọn đồ đạc và rời đi.
Tiếng động vừa rồi không nhỏ, lại thu hút thêm nhiều người đến hóng chuyện.
Những người trên tầng này đều là người trong đoàn làm phim, nên không e dè gì, ai cũng khoác thêm áo rồi ra ngoài xem náo nhiệt.
Sau khi cửa mở, Giang Việt lập tức vào trong: “Xong rồi, em ra đi.”
Mặt mày Cố Liễu Liễu ủ rũ, ngồi trong bồn tắm, cô nói khẽ: “Anh bảo mọi người về đi đã.”
Dưới ánh mắt của bao nhiêu người mà đi ra ngoài thì thật là xấu hổ.
Với tính cách của đám người đó, nếu bây giờ Cố Liễu Liễu bước ra, thì chắc chắn sẽ nhận được một tràng pháo tay nhiệt liệt chúc mừng cô thoát khỏi nguy hiểm.
Giang Việt xoa đầu cô: “Được, để anh bảo họ về.”
Anh ra ngoài nói vài câu với mọi người, đám đông dần dần tản đi.
“Xong rồi, ra đây nào.” Giang Việt kéo tay Cố Liễu Liễu: “Thu dọn đồ dùng cần thiết hôm nay đi, chuyển lên tầng 10 ở.”
Cố Liễu Liễu uể oải đáp: “Vâng…”
Cô vừa bước vào phòng thì nhìn thấy hai người ngồi trên ghế sô pha.
Vân Tô Úc và Nam Tuân đang cười nhìn họ, trong tay vẫn cầm bộ bài, chơi trò mèo câu cá.
Cố Liễu Liễu lập tức quay đầu lại, trừng mắt nhìn Giang Việt. Đọc Full Tại TruyenGG.vision
“Quên mất.” Giang Việt mải lo cho người ngoài cửa đi về, nên quên mất trong phòng vẫn còn hai người.
Nam Tuân đứng dậy trước, vỗ vỗ vai Vân Tô Úc: “Thôi, chúng ta đi thôi.”
“Ừ, bọn tôi về đây, không làm phiền anh Giang... dọn hành lý.” Vân Tô Úc theo sau Nam Tuân, khi đi ngang qua Cố Liễu Liễu còn vỗ vai cô, rồi nói nhỏ: “Đồ tôi đã giấu dưới gối của cô rồi.”
“Cái gì?” Cố Liễu Liễu hỏi lại, nhưng Vân Tô Úc chỉ làm dấu im lặng rồi nhanh chóng chạy đi.
“Có chuyện gì thế?” Giang Việt hỏi cô.
Cố Liễu Liễu lắc đầu, bước đến bên giường, và nhấc gối lên.
Nhìn thấy chiếc hộp mà Giang Việt bảo tối nay sẽ dùng hết, Cố Liễu Liễu cảm thấy tức nghẹn...
Giang Việt cũng có chút ngượng ngùng, bởi vì anh chắc chắn rằng mình không phải là người giấu nó dưới gối.
“Khụ…” Anh nhét hộp vào túi áo khoác, rồi thúc giục Cố Liễu Liễu: “Mau thu dọn đi, quản lý đã đưa thẻ phòng rồi.”
Cả hai chỉ lấy những đồ cần dùng cho tối nay và sáng mai, cùng vài bộ quần áo rồi chuyển lên tầng trên. Cố Liễu Liễu đã ở căn phòng đó gần một tháng, đồ đạc quá nhiều, không thể chuyển hết ngay lập tức được.
Phòng ở tầng 10 lớn hơn một chút, là phòng suite có view đẹp nhất khách sạn.
Cố Liễu Liễu và Giang Việt cùng nhau trải ga giường, sau đó cô giục anh nhanh chóng đi tắm.
Trước khi Giang Việt đi, cô còn cẩn thận xem xét khóa cửa một lượt.
Quản lý đã chọn căn phòng này cho hai người họ, không phải là ngẫu nhiên, thực sự quá chu đáo rồi.
Trước khi Giang Việt vào phòng, Cố Liễu Liễu dặn dò anh: “Đừng khóa cửa nhé…”
Một lần bị khóa cửa, mười năm sợ cửa khóa.
Cố Liễu Liễu sợ rằng nửa đêm lại phải chịu khổ lần nữa, xấu hổ đến mức không còn mặt mũi nhìn ai.
“Được thôi, nếu em muốn xem, cứ vào bất cứ lúc nào.” Giang Việt cầm đồ bước vào, để lại một câu nhẹ bẫng.
Mãi sau Cố Liễu Liễu mới phản ứng lại, đuổi đến cửa phòng tắm, đúng lúc thấy anh đang c** q**n.
“Ý em là cửa không khóa.” Cô chu đáo đóng cửa phòng tắm cho Giang Việt.
Trong phòng bật điều hòa quá nóng, cô đi chỉnh nhiệt độ thấp hơn, nhưng mặc váy ngủ nên lại cảm thấy hơi lạnh.
Cố Liễu Liễu chui ngay vào chăn, chờ Giang Việt tắm xong ra.
Ban đầu cô định tranh thủ lúc anh tắm mà ngủ luôn, nhưng rồi nghĩ lại, hai người sắp phải xa nhau hơn chục ngày, vẫn nên tặng anh một chút ngọt ngào.
Nhàn rỗi không có việc gì, Cố Liễu Liễu vào diễn đàn của fan CP “Bồ Đoàn” để lướt xem.
Cô nhìn thấy một bài đăng cách đây khoảng hai mươi phút, bên dưới đã có vài nghìn bình luận.
[Tin sốc: Tin tức mới nhất về CP Bồ Đoàn! Cha tôi chuyên giúp người ta mở khóa (có đăng ký với cơ quan công an, rất chính quy), ông ấy bị gọi đi giúp một khách sạn lớn vào đêm nay, không lâu sau đã quay lại. Ông ấy bảo đó là một ngôi sao, bạn gái bị kẹt trong phòng tắm không ra được! Tôi nghĩ mãi rồi đột nhiên nhớ ra gần đây CP Bồ Đoàn đang quay phim ở phim trường đó, bèn cho ông xem ảnh... Ông bảo đúng là anh chàng này, còn cô gái thì không rõ, vì cửa không mở được nên không thấy người.]
[Đây là tin tức nhảm gì thế? Cô gái khóa mình trong phòng tắm? Thầy Giang không phải là người đó à, tắm mà còn khóa cửa làm gì?]
[Haha, vậy là do bố của bạn chưa học đủ nghề à? Sao lại không mở được cửa? (không có ý không tôn trọng chú đâu)]
[Tôi xin làm chứng, tôi là nhân viên ở đó, tôi nghe nói tầng 8 vừa tháo một cánh cửa phòng tắm.]
[Nếu không nhầm thì sáng mai thầy Giang trở về chuẩn bị cho buổi biểu diễn phải không? Đêm đẹp như vậy mà bạn gái thà khóa mình trong phòng tắm còn hơn ở gần anh ấy! Đáng thương quá, đáng thương quá, đêm nay fan nữ hãy thương xót thầy Giang thật nhiều haha.]
Cố Liễu Liễu vừa lướt hết bình luận hot thì nghe thấy tiếng cửa phòng tắm mở ra.
Cô để chân trần chạy nhanh đến, cả người ôm chặt lấy Giang Việt: “Chuyện em bị kẹt trong phòng tắm đã bị fan CP của chúng ta phát hiện rồi.”
Giang Việt ôm eo cô, chuyện này anh đã đoán trước, tối nay có quá nhiều người chứng kiến, một đồn mười, mười đồn trăm.
“Em thật sự không cố ý khóa mình trong phòng tắm đâu.” Cố Liễu Liễu bật cười trước lời bình của fan: “Bọn họ nói em vì trốn anh nên thà khóa mình trong phòng tắm còn hơn ở gần anh, fan của anh bảo anh đáng thương lắm đó…”
Giang Việt không nhịn được, bật cười thành tiếng. Đọc Full Tại TruyenGG.vision
“Ừ, anh cũng thấy mình đáng thương.” Từ khi yêu nhau, Giang Việt thường xuyên giả vờ đáng thương.
Từ lúc phát hiện mỗi lần mình than thở, Cố Liễu Liễu đều cố gắng dỗ dành, Giang Việt rất thích cảm giác này.
Cố Liễu Liễu kiễng chân, hôn nhẹ vào khóe môi anh. Rồi đột ngột nhảy lên, ôm chặt lấy Giang Việt.
Giang Việt ôm eo nhỏ của cô, cúi đầu xuống, lập tức thấy một cảnh tượng tuyệt đẹp.
Núi non hiểm trở, dòng suối trôi dài.
Phong cảnh khiến người ta say đắm, nhưng chỉ ngắm nhìn thôi thì không đủ, cần phải tự mình trải nghiệm, bước vào để hiểu rõ hơn.
Trong chớp mắt, Cố Liễu Liễu đã bị anh ném lên giường.
Điện thoại của Giang Việt rung lên, anh vừa định lấy thì bị ai đó kéo cổ lại.
Tay anh không vững, nửa thân trên đổ nghiêng xuống giường.
Giang Việt nằm nghiêng trên chăn, nhìn Cố Liễu Liễu xoay người, rồi áp sát vào bên cạnh mình.
“Anh à, điện thoại có đẹp hơn em không?” Cố Liễu Liễu cố tình cọ vào cánh tay anh. Trước đây cô nghe nói, đàn ông dù lớn đến đâu cũng thích bạn gái gọi mình là “anh”, bây giờ nhìn phản ứng của Giang Việt, quả nhiên là đúng.
Giọng nói ngọt ngào của cô khiến Giang Việt chỉ muốn khóa cô và mình lại trong phòng, chẳng còn tâm trí nào để xem tin nhắn nữa.
Giang Việt tắt điện thoại, rồi tiện tay ném sang một bên.
Sau đó anh xoay người kéo cô vào lòng, hôn lên môi cô: “Liễu Liễu của anh đẹp nhất.”
--------------------
Lời tác giả:
Đêm qua: Thỏ con, mở cửa nào.
Đêm nay: Thỏ con bị kẹt, phải tháo cửa.