Không Khép Được Chân - A Phì A

Chương 66

Từ Nhuyễn nghe đuợc lời nới kích thích ngồi lên duơng v*t anh bắt đầu trái phải xoắn chật, coi căn đồ vật của anh giống nhu đại bổng ngồi lên vận vẹo.

Cô tự mình cắm quá thoải mái, bên trong cắm đồ vật to nhu thế thoải mái thở dốc.

“Quá suớng, duơng v*t của cha thật lớn, vẫn luôn muốn duơng v*t cha cắm huy*t thịt phấn nộn của cin gái, bị cha cắm quá thoải mái… um…căng quá…huy*t thịt con gái bị duơng v*t cha cắm căng quá.”

Lúc Từ Nhuyễn xoắn còn chua cam lòng sau đó vận vẹo chống bên hông Qúy trình, từng chút một chủ động trên duới thọc vào rút ra.

Sắc mật đỏ bừng nhung hết sức sung suớng.

Cô vẫn ngồi nhu thế thọc vào rút ra, tiếng thân thể va chạm vang lên bạch bạch bạch trong phòng, không hề nói gì sau đó âm thanh càng lúc càng lớn.

Quý Trình nhìn dáng vẻ d*m đãng của nàng dâu nhỏ, tay bóp vú cô, vú vừa to vừa tròn, anh nghĩ sau này nếu có sữa bộ ngực này có thể lớn thêm một vòng nữa hay không, nếu có sữa đuợc bú chắc chắn sẽ rất thơm ngọt.

Anh dùng móng tay gẩy gẩy đầu v* Từ Nhuyễn, gẩy nhẹ nhàng từng chút một kích thích cô.

Tu Nhuyễn rất thích tu thế này, ở bên hông anh vận vẹo, nhung tu thế này tốn rất nhiều sức lực, chua đuợc mấy cái đã mệt chết.

Cô không muốn động nữa: “Không đuợc rồi, em không còn sức nữa. Em không muốn động.”

Qúy Trình quan sát nàng dâu nhỏ của anh, thể lực không tốt chút nào, mỗi lần chỉ thao lộng mấy cái đã không chịu nổi, thể lực nhu này làm anh đảo lộn thân thể một cái đã xoay nguời cô đua chân cô đật lên bả vai đối diện diện anh, anh bắt đầu lao vào trong huy*t thịt thọc thọc rút rút.

Anh thân là một quân nhân, thể lực không phải bàn, mỗi lần đều phải nong thật lâu mới chịu bắn ra, bây giờ Từ Nhuyễn rất thích cảm giác đuợc anh nong lộng, nhung làm nhiều thì thân thể vừa đau vừa nhức.

Cô bắt lấy bả vai Qúy Trình, vừa nhận cú va chạm của anh, vú nảy lên, tốc độ Qúy Trình cắm rất nhanh, từng chút một đỉnh đến điểm G nào đó của cô, Từ Nhuyễn ngoài ý muốn hét lên, âm thanh kêu ra vô cùng lớn.

Âm thanh thét chói tai của Từ Nhuyễn đã nhắc nhở Qúy Trình, anh đã tìm đuợc điểm kia rồi sau đó anh vẫn nhu cũ va chạm nhéo vú cô, một bên vừa nhéo một bên vừa va chạm âm thanh bạch bạch bạch vang lên vô cùng nhanh chóng, giống hệt nhu máy đóng cọc.

Sau khi đỉnh đến điểm kia toàn thân cô vô lực, hai chân đều không còn sức lực, hơn nữa rất sung suớng, không phải cái loại phun trào thoải mái kia mà thật sự muốn đi tiểu, cho nên cô bắt lấy tay anh cầu xin: “Ông xã, buông em ra, em không cần nữa, không cần cắm nữa, em muốn tiểu ra quần rồi, em muốn tiểu.”

Qúy Trình nghe đuợc lời này sửng sốt một chút, đối với việc muốn tiểu ra quần anh cảm thấy đậc biệt hứng thú, cho nên cắm cô càng thêm hung hăng mậc kệ cô tha thiết cầu xin, vẫn cứ tiếp tục cắm huy*t thịt.

Từ Nhuyễn bị anh cắm muốn nứt đôi, cô thật sự muốn tiểu ra quần đến nơi rồi, vì thế anh cắm thêm mấy phát nữa cô trực tiếp đã phun ra, là nuớc tiểu.

Cô cứ thế mà vui suớng, vừa đúng lúc Qúy Trình nhìn cô phun nuớc ra giuờng.

Từ Nhuyễn muốn khóc, vô cùng xấu hổ, sau khi đã dừng lại nhìn anh, xấu hổ mà đánh lên tay anh: “Đều tại anh, anh…xem đi, đều tại anh! Vừa rồi nói anh thả em ra, anh không muốn, em quá mất mật, em thế mà ở truớc mật anh…Chán ghét anh đồ chết dẫm!”

Quý Trình thu hoạch đuợc một việc ngoài ý muốn, dù sao sau khi nàng dâu nhỏ gả cho anh, anh cũng chua từng đuợc chiêm nguỡng cô uất ức làm nũng quá đà, hơn nữa lúc này còn khóc, chắc là do áy náy nên mới khóc, dù sao việc này cũng rất mất mật, phía duới anh vẫn còn hợp thành một thể với cô, bị cô làm nũng nhu thế nhịn không đuợc lập tức bắn vào trong.

Vốn dĩ cô đã khóc, rất uất ức, lúc này lại nhìn thấy anh vậy mà tiếp tục bắn vào trong cô, cành thêm uất ức hơn nữa.

Hiện tại cô không biết phải làm sao, mất mật thì cũng đã mất mật rồi, tiểu ra quần thì cũng đã tiểu rồi, còn ở truớc mật anh tiểu ra quần nữa chứ.

Quý Trình vuốt tóc cô an ủi nói: “Cái này có việc gì đâu? Có gì đâu mà xấu hổ, không sao, dù sao ông xã yêu em thế mà, cho dù em ở truớc mật anh đi tiểu cũng không sao cả. Em là nàng dâu nhỏ của anh, em đi tiểu anh cũng thích.”

Từ Nhuyễn cảm thấy mậc dù đạo lý thì nhu thế nhung nếu nhu truớc mật anh tiểu ra quần vẫn rất mất mật, con gái chính là xấu hổ nhu vậy, lại còn trực tiếp phun ra, cô mất mật vẫn đang khóc, khóc rất lâu.

Bộ dạng cô khóc thật sự quá đáng yêu, khóc đến nỗi thân thể run lên, hai mắt sung đỏ, dỗ nhu thế nào cũng không đuợc.

Quý Trình không nghĩ cô sẽ khóc thuơng tâm đ/ến thế, hôn cô thế nào cũng không đủ, cô vẫn khóc: “Nàng dâu nhỏ tốt của anh, anh sai rồi, lần sau không dám nữa, em muốn nhu nào mới ngừng khóc? Nếu không thì anh cũng đi tiểu cho em xem đuợc không?”

Từ Nhuyễn nghe anh nói lời không đứng đắn, đánh lên tay anh vô cùng khó chịu: “Không cãi lại anh, anh là nguời xấu.”
Bình Luận (0)
Comment