Không Khóc Ở Kuala Lumpur

Chương 4

Tròn một năm ngày yêu nhau, tôi dẫn Kiên về giới thiệu với mẹ. Mặc dù chẳng có gì phàn nàn về Kiên, nhưng mẹ tôi rất lo lắng. Không phải mẹ lo vì tôi vẫn còn nhỏ để vướng vào chuyện yêu đương, có lẽ mẹ thấy tôi chìm ngập trong hạnh púc quá nên ko biết phải nói gì hơn, mà có nói thì cũng chẳng thể thay đổi điều gì được nữa rồi. Mẹ vẫn cứ để kệ tôi tự bước vào đời, mà sự vấp ngã đầu tiên chính là mối tình đầu của thời con gái. Mẹ là thế. Kiên về rồi, mẹ nghe tôi luyên thuyên về Kiên: “Anh ấy học giỏi tài hoa lắm mẹ ạ. Anh ấy là bí thư đoàn trường đấy, anh ấy hay đá bóng, tham gia các hoạt động khác. Anh ấy nổi tiếng ở trường lăm mẹ ạ. Mấy chị con gái cứ viết thư làm quen, tỏ tình đều đều, anh ấy kể hết cho con nghe, nhưng con không ghen. Con hiểu tính anh Kiên lắm”, “Mà yêu nhau gần cả năm rồi con mới biết về gia đình anh ấy, anh ấy giấu con. Bố anh Kiên là chủ tịch tỉnh, mẹ anh ấy là giám đốc công ty xây dựng gì gì ấy. Có lần con đến nhà anh ấy thấy có thư gửi bố anh ấy, con mới biết đấy”, “Một mình anh Kiên sống trong một cái nhà bốn tầng ở Hà Nội đấy mẹ ạ, tối nào anh ấy cũng chở con đi ăn, anh Kiên chiều con lắm.”

Tôi luyên thuyên kể, cũng tự thấy ngạc nhiên với chính mình, vì bình thường tôi là đứa chẳng quen tâm sự với ai, đặc biệt là với những người trong gia đình, vậy mà hôm đấy, tôi cứ hớn hở, tíu tít kể lể với mẹ về chuyện của chúng tôi, tất nhiên còn những cái riêng tư thì không thể kể được. Mẹ nghe tôi kể, mẹ chẳng nói gì nhiều, có lúc tôi thấy mẹ nhìn tôi thở dài. Tôi như thấy được nỗi lo lắng trong đôi mắt mẹ. Nỗi lo của một người mẹ mẹ như đang nhìn thấy con mình bước chân vào những mảnh vỡ, nhưng cũng chẳng thể làm gì hơn. Mẹ lại thở dài, buổi trưa mẹ không ngủ với tôi, mẹ đi về phòng, đóng cửa ngủ một mình. Tôi nằm trên giường, tôi nghĩ đến thái độ của mẹ, tôi vẫn thấy bình thản. Bất chợt tôi nhớ đến bố, bao lâu rồi bố chưa về thăm nhà nhỉ? Tôi thấy nhức đầu, tôi không muốn nghĩ đến bố nữa. Tôi lấy máy nhắn tin cho Kiên:

- Anh à em nhớ anh quá. Có khi nào rời bỏ em không?

- Anh chẳng bao giờ có thể làm thế được. Anh không thể yêu em khác hơn bây giờ. Bây giờ cho đến mãi mãi…

Trong cái sim cũ ấy, tôi vẫn còn lưu giữ lại tin nhắn này của anh. Một buổi trưa mùa đông có chút nắng, tôi mở cửa sổ để ánh nắng chiếu vào sưởi ấm mình. Tôi miên man nhớ đến anh, để tự đưa mình vào giấc ngủ. Một năm chúng tôi yêu nhau thật ngọt ngào và trong sáng. Tôi cứ thế chìm dần vào giấc ngủ, trời lạnh, tôi vô thức kéo chăn lên cao, cái chăn bông dày sụ làm tôi cảm thấy ấm áp quá, tựa hồ như đang ở suối nước nóng vậy. Hình như tôi đang mơ, tôi thấy có con đường nhỏ, trống vắng, có tiếng cười, bầu trời quen thuộc quá:” Tớ rất thích những buổi chiều thế này, con đường này, và An”. Gương mặt cậu bé hiện ra, cậu bé cười, vẫn là gương mặt cậu bé năm xưa. Đã mấy năm trôi qua rồi, cậu ấy quên là tôi đã lớn lên rồi sao, tôi đã là cô nữ sinh mười bảy tuổi. Tôi bỗng thấy một nỗi sợ hãi vô hình. Tôi bỏ chạy về phía xa, con đường nhỏ không một bóng người, tôi tìm cánh đồng năm xưa để có thể trốn vào trong đó, nhưng chẳng thấy cánh đồng nào nữa cả, cậu bé ngày nào vẫn đuổi theo tôi, gương mặt cậu ta hiện lên bầu trời, tôi nhắm mắt, chạy lao về phía trước. Tôi bỗng rớt xuống một cái hố sâu…Tôi choàng tỉnh, mồ hôi túa ra trên trán. Chỉ là một giấc mơ. Tôi nhìn ra cửa sổ. Nắng đã tắt tự lúc nào. Tôi kéo chăn lên, hai hang nước mắt chảy dài. Sau ngày cậu ấy mất, tôi chưa dám đến thăm mộ cậu ấy thêm một lần nào nữa. Tôi còn nợ điều gì chăng? Tôi lấy máy nhắn tin cho Kiên:

- Anh xuống chở em lên ngay đi. Em nhớ Hà Nội rồi, em nhớ anh rồi.

- Sao thế em? Cuối tuần mới về nhà, em tranh thủ ở nhà với mẹ thêm một chút nữa cho mẹ vui

- Em vừa nằm mơ. Một giấc mơ thật kỳ quái. Em sợ lắm. Anh đến mang em đi ngay đi

- Sao em cứ suốt ngày nằm mơ thấy mấy cái linh tinh buồn cười thế? Em đừng suy nghĩ gì nhiều chứ

- Không, em chẳng suy nghĩ gì cả. Em không còn thuộc về nơi đây nữa rồi

Tôi và anh ngày càng gắn bó hơn. Tôi yêu anh như một người cần oxy để thở. Tôi đã quên mất sự tỉnh táo và lí trí của con bé khi xưa. Tôi đã luôn nhớ đến hình ảnh của bố để tự nhắc nhở mình, nhưng Kiên hoàn toàn khác với bố tôi, tôi đã từng nghĩ tôi may mắn trong chuyện tình cảm hơn mẹ, vì nếu bố tôi giống Kiên thì mẹ đã không khổ tâm như bây giờ. Ôi tuổi 17, tôi thật trẻ con và khờ khạo.

Tôi không bao giờ có thể quên được mối tình đầu của tôi đã kết thúc như thế nào. Tôi mãi mãi nhớ đến nó. Nhớ để đau và hận, để tự tủi thân cho chính mình. Bây giờ nhớ lại lòng tôi vẫn cuồn cuộn bao nhiêu cảm xúc lẫn lộn. Sự căm hận, oán than, khinh bỉ, ghê tởm, đau đớn, tiếc nuối và tủi than. Đã có những tháng ngày tôi sống chung với một mớ hỗn hợp của các thể loại cảm xúc như vậy. Vậy mà tôi vẫn sống, vẫn tồn tại cho đến bây giờ. Phải, đã có lúc tôi muốn chết. Bây giờ, sau bao nhiêu năm, bao nhiêu thăng trầm, lòng tôi đã tĩnh lại. Câu chuyện về đêm hôm đó chỉ là nửa phần oán trách,nửa phần tủi hờn.

Đó là đêm mà chúng tôi đã gần gũi nhau. Đấy không phải là đêm đầu tiên chúng tôi gần gũi như thế. Trong hơn một năm yêu nhau, đã có rất nhiều hoàn cảnh đưa đẩy để chúng tôi ở bên cạnh nhau. Anh sống một mình trong ngôi nhà riêng. Nhiều đêm như thế, tôi đến ngủ cùng anh. Chúng tôi nằm cùng giường, đắp cùng chăn, gối chung một cái gối dài. Chúng tôi nằm ôm nhau ngủ sau những nụ hôn rất dài. Kiên đã rất giữ gìn cho tôi, tôi xúc động vì điều đó. Kiên hay nói với tôi rằng:” Em biết không, khi em ngủ trông em như một thiên thần vậy. Và em thật trong sáng và thuần khiết. Anh không thể tưởng tượng được mình sẽ ra sao nếu sau này mỗi sang thức dậy không còn thấy em nữa”. Anh ôm tôi vào lòng và hôn lên trán tôi thật lâu. Những buổi sáng, anh đánh thức tôi dậy, anh nhấc bổng tôi ra khỏi giường như một đứa trẻ. Anh mở cửa sổ, chỉ để chỉ tôi xem bình minh đẹp thế nào, đó là lúc bầu trời màu đỏ, rạng đông hiện lên, anh bảo cái màu đỏ này còn đẹp hơn rất nhiều lần màu đỏ của hoàng hôn. Anh bảo nó rạng rỡ và tươi sáng như tương lai của hai chúng tôi…như tương lai của hai chúng tôi…

Thế rồi một đêm tháng Hai, lạnh trời, sau một nụ hôn rất dài, tôi và anh nhìn nhau say đắm và nói những lời bang quơ, tôi hỏi anh:

- Anh có cảm giác bây giờ là mùa đông không?

- Sao em hỏi anh thế?

- Em đang nằm cùng anh trong chăn ấm, hơi thở anh ấm, vòng tay anh ấm, và cửa sổ đóng chặt. Em thấy ấm lắm, ấm hơn mức cần thiết để có thể cảm nhận được sự run rẩy của mùa đông. Anh có cảm thấy thiếu một chút gì đó không?

- Thiếu gì hả em?

- Thiếu hơi lạnh. Thiếu gió.

- Cưng ơi, em lãng mạn, đa cảm quá.

- Em muốn mở toang cửa sổ ra, để gió tràn vào, để mùa tràn vào, giá rét tràn vào đây, giữa anh và em, lúc đấy em mới thực sự cảm nhận được hơi ấm của anh.

- Em bị cảm lạnh thì sao?

Tôi nũng nịu như một đứa trẻ đòi quà, tôi biết anh sẽ không bao giờ từ chối tôi những lúc như thế:

- Chiều em đi anh, anh mở cửa sổ ra đi, tắt đèn ngủ đi anh. Anh không thấy ánh sáng đèn đường trên những khe cửa sổ sao? Em muốn

Anh lấy một ngón tay đặt lên môi tôi. Anh nhìn tôi âu yếm nồng nàn hơn bất cứ lúc nào. Hình như đó là lần cuối cùng tôi được chìm ngập trong ánh mắt anh như thế. Anh không nói thêm lời nào nữa. Anh lặng lẽ ra bước ra khỏi chăn mở toang hai cánh cửa sổ và tắt đèn ngủ ngay trên đầu giường. Đúng như tôi nghĩ, ánh sáng từ ngọn đèn đường chiếu thẳng vào phòng, lay lắt trên giường, vào tận chỗ tôi nằm, nếu ánh đèn đó là ánh trăng thì thi vị biết bao. Kiên cột chặt hai bên rèm cửa, gió lộng, lạnh vô cùng, anh quay lại nhìn tôi, anh mỉm cười:

- Thế nào tiểu thư, em đã vừa lòng chưa?

- Anh lại đây với em.

Bỗng dưng trong tôi bộc phát một ý nghĩa điên rồ. Có lẽ tình yêu đang làm tôi nát vụn ra, chỉ để lại sự hoang dại. Bảo đó là một sự biện hộ cũng được. Nhưng giây phút đó, tôi chỉ hành động theo bản năng. Anh đến bên và ôm tôi vào lòng, vuốt nhẹ mái tóc tôi:

- Để anh ôm em cho đỡ lạnh

Tôi đẩy nhẹ tay anh ra khỏi người, rồi lấy gối đè lên mặt anh. Tôi bước ra khỏi chăn. Tôi bảo Kiên: “Anh cứ giữ chặt gối trên mặt thế nhé”. Kiên có lẽ ko hiểu gì, nhưng anh vẫn lấy tay giữ gối trên mặt. Tôi mỉm cười và bước đến cửa sổ. Tôi nhìn ra bên ngoài và đứng đó một lúc, tôi hít những hơi thật mạnh, để mặc hơi lạnh tràn vào người. Tôi đang cần lấy dũng khí để làm một chuyện. Rồi như một luồng điện chạy qua người. Tôi cởi bỏ chiếc váy ngủ màu trắng. Gió lạnh làm tôi rùng mình, nhưng sự lãng mạn và hồi hộp khiến tôi rạo rực hơn. Tôi bước đến bên giường, chui vào chăn một cách nhẹ nhàng. Kiên dường như có vẻ im lặng hơn, mặc dù từ nãy đến h anh vẫn không nói một lời nào, và hai tay vẫn giữ chiếc gối trên mặt. Có lẽ anh vẫn chưa biết gì đến sự điên khùng của tôi lúc này. Tôi muốn nói bằng cái thanh âm lạnh như gió nhanh như gió:

- Em lạnh!

Kiên vẫn không nói gì,  anh cũng không bỏ gối ra quay lại ôm tôi, hoặc chỉ để nhìn tôi. Không thể đoán được suy nghĩ gì trong đầu anh lúc này, một chút bối rối, một chút xấu hổ và tự ái. Tôi kéo chăn lên cao, và lại nói bằng cái thanh âm lúc nãy

- Chúc anh ngủ ngon!

Tôi quay hẳn người ra bên ngoài, và giả vờ nhắm mắt lại. Thực sự tôi rất bối rối, tôi không hiểu anh đang suy nghĩ gì. Phải chăng tôi đang phạm phải một sai lầm nghiêm trọng. Mặc dù diễn biến hôm đó xảy ra ngược lại vs sự lo lắng ngốc nghếch của tôi. Nhưng đúng là tôi đã sai lầm, thực sự sai lầm, sự sai lầm của một con bé 17 tuổi thiếu kinh nghiệm với đời với người.

Năm phút sau khi tôi tỏ vẻ hờn dỗi. Anh quay người lại, anh cũng chẳng nói gì, một lúc lâu như thế, Có vẻ như anh đang nhìn tôi, tôi có thể cảm nhận được sự thay đổi trong từng động tác của anh. Xung quanh chúng tôi, mọi thứ đều im lặng, mùa đông vốn đã im lặng, và đêm của nó lại càng im lặng hơn, chỉ có tiếng gió rít, tiếng lá cây xào xạc bên ngoài, thi thoảng lắm, tôi nghe thấy tiếng xe máy lướt ngang qua. Sự im lặng và những tiếng lao xao của đêm đông càng khiến tôi ngượng ngùng hơn. Nhưng Kiên rất biết cách để tiếp tục như thế nào. Bàn tay lạnh ngắt của anh bỗng chợt đụng đến tôi và ôm trọn tôi vào lòng. Bàn tay anh tiếp tục vuốt dọc thân hình tôi, anh ôm lấy khuôn mặt tôi, và nhìn với một ánh mắt đầy sự xúc động, anh đắm say cơ thể tôi qua đôi bàn tay. Ánh mắt của anh khiến tôi cảm thấy an tâm hơn, ánh mắt ấy cho phép tôi nghĩ là mình đẹp. Tôi quá chủ quan và tự tin.

Kiên hôn tôi rất dài, nồng nàn và mãnh liệt hơn bất cứ lúc nào. Từ nụ hôn của Kiên, tôi biết mình nên chuẩn bị tinh thân vào thời khắc quan trọng này, tôi chằng biết gì, chỉ biết về lí thuyết, đa số chung thì lần đầu của người con gái sẽ rất đau đớn và chay máu. Kiên bắt đầu luồn người xuống dưới chăn, lặng lẽ cởi bỏ quần áo và mọi động tác của anh sau đó có vẻ như rất thành thạo. Trong khi cảm giác sung sướng đang xâm chiếm, tôi đã chột dạ hoài nghi rằng, sự thật có đúng là anh chưa từng làm tình với bất cứ người con gái nào trc đó, như anh đã từng nói với tôi không. Kinh nghiệm chỉ thực sự có được khi bản thân từng trải qua. Nhưng kệ thôi, nếu có thế thật, thì nó cũng chỉ là quá khứ. Hiện tại ngay lúc này, tôi đang rất hạnh phúc, sung sướng và đê mê. Hơn nữa, Kiên là một anh chàng qúa tuyệt vời, anh lại rất yêu tôi.

Tôi thật sự lo sợ và co cứng cả người lại khi Kiên chuẩn bị tiến sâu vào trong tôi. Tiếng gió bên ngoài cửa sổ lại rít lên như thể đang giận dữ điều gì. Tôi cựa quậy không yên, anh nhìn tôi âu yếm như muốn trấn an, hai bàn tay tiếp tục vuốt ve cả cơ thể, và nhướn người mạnh hơn từng chút một. Tôi nhắm mắt, hít thở sâu khí lạnh của đất trời tràn vào, đèn đường vẫn sáng, chiếu vào lay lắt. Tôi nghiến răng, tôi cắn môi đến bật cả máu, tôi qay mặt qa lại hai bên lien tục, tôi ưỡn người lên để thoát khỏi truy đuổi của anh nhưng không được, mồ hôi bắt đầu túa ra, một sự khó chịu xen lẫn đau đớn xâm chiếm cả cơ thể, cả khối óc của tôi. Có lẽ đây là lần đầu tiên tôi phải chịu một sự đau đớn trên da thịt đến vậy. Những bông hoa của tuổi thơ đã hoàn toàn vỡ tan vào giây phút ấy. Kiên ra sức vuốt ve, nhưng sự vuốt ve càng làm tôi thêm phần khó chịu, tôi chẳng thiết tha hay còn tâm trí nhìn anh lúc này, chỉ muốn chuyện này kết thúc một cách nhanh chóng, tôi lấy gối, cắn thật chặt, hy vọng chống chọi lại được với sự khó chịu và đau đớn này. Rồi bỗng dưng như một người bị ngã, đập đầu xuống đất rất mạnh, tôi đau đớn đến độ choáng váng không còn cảm giác gì khi Kiên nhướn người ên, hai tay ôm chặt cứng lấy hai bên hông tôi và đẩy tới một lực rất mạnh vào tận sâu bên trong. Thậm chí không còn một khe hở nhỏ. Tôi bỗng thấy anh khựng lại, anh đưa mắt lên nhìn tôi, một ánh mắt rất khác, như là anh đang khám phá hay hoang mang, tôi không rõ, chỉ thoáng qua thôi, rồi anh mỉm cười, tôi thở hổn hển và ánh mắt vô cảm đi đôi chút. Lúc này sự đưa đẩy của anh có vẻ nhịp nhàng hơn, tôi đã bắt đầu quen với sự đau đớn, hay nói đúng hơn nó là một sự tê tái, một sự tê tái mơ hồ giữa đau đớn và sung sướng. Được một lúc như thế, sự đau đớn không còn, cảm giác đê mê hiện lên rõ hơn, tôi dang rộng hai chân, tay tôi ghì vào tấm lưng cũng đã lấm tấm mồ hôi của anh, tôi vò tóc anh, cổ họng tôi khô đắng lại, tôi rên những tiếng rất nhỏ, và chẳng thể nghĩ được gì. Nom tôi như một người đã bị trúng đạn của ái dục. Cả thân hình anh và tôi như được sưới nóng lên mà không cần bất cứ dụng cụ nào giữa cái giá lạnh của mùa đông, chỉ có xác thịt với nhau. Làm tình trong mùa đông thật sự rất thú vị, đấy là điều đầu tiên tôi biết được. Tuổi 17, tôi hạnh phúc vô vàn trong cái thời khắc đó, chỉ vì người đang ở phía trên tôi là Kiên, chỉ vì người tôi đã trao tất cả sự trinh trắng và đức hạnh là Kiên, chứ không phải một ai khác. Kiên nhịp người đưa ra đẩy vào càng lúc càng mạnh, cả người tôi rung chuyển theo anh, rồi bỗng dưng đôi mắt anh nhìn tôi chằm chằm, rồi gương mặt anh tê dại ngờ nghệch hẳn đi, bắt đầu từ giây hpút ấy tôi không hề thích nhìn vẻ mặt của người con trai khi sắp đạt được sự thỏa mãn. Anh kêu lên một tiếng rất dài, như thế tiếng kêu của con thú gọi bầy, tôi cũng bị kích thích đôi chút, ngay lập tức tôi cảm nhận rõ sự thông thoáng phía dưới mình.
Bình Luận (0)
Comment