Không Kiềm Chế Được

Chương 562

Chương 56.2:

Chu Thấm vốn là người tinh tế, cái gì cũng không hỏi, chỉ nói Nam Hạ có chút gầy, phải cố gắng ăn nhiều một chút mới tốt.

Nam Hạ nhu thuận gật đầu.

Cố Thâm gắp cho cô một miếng thịt kho Đông Pha nhỏ: "Đây là món tủ của dì đó, em nếm thử một chút đi."

Anh biết bình thường cô không ăn những thứ này, cho nên chỉ đưa tới một miếng nhỏ.

Mỡ nạc đan xen, kho vừa chín tới, bỏ vào miệng vừa mềm vừa thơm.

Nam Hạ ăn cùng một chút cơm trắng, không nhịn được gật đầu nói: "Rất ngon."

Cố Thâm lại gắp thêm cho cô: "Vậy em cố gắng ăn nhiều một chút."

Hai chữ "cố gắng" này là cố ý nhấn mạnh.

Nam Hạ đỏ mặt.

Sau khi ăn cơm trưa xong, hai người bồi Chu Thấm cùng Chu Nhất Đồng nói chuyện phiếm một hồi mới trở về Phồn Duyệt nghỉ ngơi.

Lúc này trong WeChat cũng báo tin nhắn tới, Bình Trác nói trước khi kết hôn muốn trở về trường một chuyến, hỏi bọn họ có muốn cùng đi không.


Vu Tiền lập tức trả lời: Đi!

Bình Trác dửng dưng đáp: Không có hỏi cậu.

Vu Tiền:...

Ánh mắt Nam Hạ sáng lên, nhắn tin nói mình cũng muốn đi.

Mấy năm đại học tiếc nuối nhất chính là cô không có cơ hội cùng anh ăn hàng quán ven đường.

Khi gọi điện thoại cho nhau anh thường ở bên ngoài uống rượu ăn đồ nướng, hẳn là Cố Thâm rất thích?

Chuyện anh thích nhất, cô lại không có cơ hội cùng anh thực hiện.

Cố Thâm cười cười, liếc mắt liền biết cô muốn gì: "Rất muốn thử sao?"

Nam Hạ gật đầu: "Có thể đi chứ?"

Cố Thâm nhéo nhéo má cô: "Sao lại không chứ? Vừa vặn tìm lại chút hơi thở thanh xuân."

Hai người nghỉ ngơi một chút sau đó mới thay quần áo ra cửa.

Sắc trời đã tối, đúng lúc thích hợp để đi ăn những sạp đồ nướng ven đường.

Cố Thâm dắt Nam Hạ đến một nhà để xe tư nhân khác của khu Phồn Duyệt.


Anh nói: "Đến trường mà đi xe khoa trương quá cũng không thích hợp, bên này có xe thông thường."

Nam Hạ chưa từng đến nhà để xe này lần nào, ngoan ngoãn gật đầu cùng anh đi vào.

Anh bật chìa khóa, trong góc có một chiếc xe lóe đèn.

Nam Hạ nhìn sang.

Là chiếc một chiếc Audi màu đen, thoạt nhìn rất quen mắt, biển số xe lại bị một chiếc xe khác che khuất.

Trong đầu cô đột nhiên hiện lên một ý nghĩ khác thường, đi về phía trước mấy bước, biển số xe có số đuôi là 2 số 8.

Một khắc kia Nam Hạ lập tức nhớ tới rất nhiều chuyện.

Cô nhớ năm ngoái vừa mới trở về vào mùa thu, sau khi đi họp lớp còn phải thường xuyên thu dọn đồ đạc, lấy chuyển phát nhanh trong đêm. Đèn đường trong tiểu khu vốn không tốt, trời lại hay mưa, chiếc xe này đã không ít lần thay cô chiếu sáng, đợi cô thuận lợi vào trong thang máy mới rời đi.


Cô nhớ buổi tối nào gặp được chiếc Audi này thì sáng hôm sau trên mặt đất quanh chỗ đậu xe nhất định sẽ tích tụ một đống tàn thuốc.

Khi cô chạy ban đêm, chiếc Audi này cũng đã không ít lần đi ngang qua cô.

....

Cô đã nhìn thấy chiếc xe này vô số lần.

Thì ra đều là anh.

Cô dừng bước, đứng tại chỗ nhìn Cố Thâm.

Anh vừa vặn cũng nhìn cô.

Mắt phượng hẹp dài cong cong, ý cười lan tràn cả khuôn mặt.

Anh giống như đã sớm biết cô nhận ra chiếc xe này, thản nhiên nói: "Lên xe?"

Nam Hạ đi tới cạnh anh, từ phía sau ôm chặt lấy Cố Thâm.

Cơ bụng của người này cũng thật rắn chắc.

Cô hỏi: "Rốt cuộc anh còn làm bao nhiêu chuyện mà em không biết nữa?"

Cố Thâm nắm lấy hai tay nhỏ nhắn của cô, nhàn nhạt nói: "Đã bị em phát hiện hết rồi."

Sợ cô lại khó chịu giống lúc sáng, Cố Thâm trêu ghẹo: "Còn không nhanh lên xe? Định ở chỗ này cố gắng?"
"..."

Lại là chiêu này.

Nam Hạ không trả lời, mỗi lần đều như vậy, anh luôn tận lực chú ý tâm tình của cô.

Không thấy cô phản ứng, Cố Thâm khẽ cười: "Cũng không phải làm ở đây không được..."

"..."

Nam Hạ buông anh ra, đi tới mở cửa xe, ngồi vào ghế phụ.

*

Truyện được edit và đăng tải duy nhất tại truyenlol.com của nhà @fangshii1823 ạ. Vui lòng theo dõi và ủng hộ truyện tại đây để có được bản edit sớm nhất và đầy đủ nhất. Xin cám ơn.

*

Nam thành thời gian tắc đường tan tầm tương đối lớn, ước chừng hơn 1 giờ sau bọn họ mới đến nên.

Những người khác cũng chưa tới.

Cố Thâm nhìn đồng hồ mới hơn 7 giờ.

Anh nói: "Chúng ta vào trường đi dạo một chút?"

Nam Hạ gật đầu đồng ý.

Sân trường đại học rất rộng, còn có một hồ nước lớn.

Bất quá bờ hồ là nơi hẹn hò của rất nhiều cặp đôi, hai người bọn họ không thích đến đó, theo thói quen như lúc trước, đi một vòng gần thư viện.
Hết thảy tất cả rất quen thuộc, lại không giống như lúc trước.

Thư viện đã được sửa sang lại, đổi màu sơn trắng xám, không còn hơi thở xưa cũ như lúc trước nữa.

Hai hàng cây dọc đường hình như cũng cao lên rất nhiều.

Cành liễu đung đưa trong gió nhẹ, lay động mang theo lá rụng xào xạc.

Cố Thâm ôm eo Nam Hạ, hấp dẫn không ít ánh mắt của những người xung quanh.

Bởi vì đến trường học, trang phục trên người bọn họ hôm nay cũng rất nhẹ nhàng thoải mái.

Cố Thâm còn giống như người đã từng bước chân vào xã hội, nhưng khuôn mặt thanh thuần trong sáng của Nam Hạ, phối cùng chiếc đầm trắng mềm mại, thoạt nhìn qua thật sự không khác gì một cô sinh viên nhỏ.

Hai người đã đi tới trước cửa tiệm trà sữa lúc trước.

Cố Thâm hỏi: "Uống trà sữa không?"

Nam Hạ gật đầu một cái.
Nếu đã tới đây, đương nhiên phải uống một ly.

Cố Thâm: "Ở đây đợi anh."

Nam Hạ dạ một tiếng.

Giống như trước, anh luôn là người xếp hàng đi mua trà sữa, cô chỉ cần đứng dưới tán cây đợi anh là được.

Cửa tiệm lúc nào cũng rất đông khách, xếp hàng rồng rắn rất nhiều người.

Vóc dáng Cố Thâm cao lớn, đứng trong đám người có chút nổi bật, lại thêm khí chất vốn phóng khoáng bất kham của anh, chỉ cần liếc qua một cái liền khiến người khác chú ý.

Nam Hạ ở một bên chờ, không chớp mắt nhìn anh.

Cái người này... Đến bóng lưng anh cũng đẹp như vậy.

Thi thoảng anh cũng quay đầu nhìn cô một chút.

Qua một lát, Nam Hạ nhận được tin nhắn WeChat.

Cố: Chớ câu dẫn lão tử.

"..."

Nam Hạ không thể làm gì khác hơn là thoáng chớp mắt, nhìn đi chỗ khác.

Đột nhiên có một nam sinh thanh tú đi về phía cô.
Tay cậu xách một ly trà sữa, tay kia đang cầm điện thoại, lịch sự nói với cô: "Chào đồng học."

"...."

Nam Hạ định nói mình không phải là sinh viên, nhưng lại thấy dù gì cũng chỉ là người xa lạ, cô không định giải thích nhiều.

Cô gật đầu: "Xin chào, xin hỏi có chuyện gì không?"

Nam sinh đưa điện thoại di động lên: "Xin lỗi, điện thoại tôi đột nhiên hết tiền nên bị ngắt mất 4G, cậu có thể giúp tôi nạp tiền điện thoại không? Có 4G trở lại tôi sẽ chuyển tiền sang WeChat cho cậu."

Nam sinh còn sợ cô hiểu lầm: "Đừng lo lắng, tôi không phải kẻ lừa đảo, tôi là sinh viên lớp 3 khóa 18 của khoa thương mại, gọi là Vương Hồn. Nếu cậu không an tâm thì tôi sẽ đưa điện thoại cho cậu cầm, khi nào cậu nạp tiền điện thoại giúp tôi xong thì quét mã rồi hẵng trả điện thoại lại cho tôi."
Nam Hạ cũng nghĩ người này không phải tới lừa gạt tiền, theo bản năng cảm thấy cậu ta xuất hiện là vì cô.

Dù gì thì tình huống này cô cũng gặp qua rất nhiều.

Bất quá lại sợ đối phương thật sự rơi vào thế khó, đều là sinh viên cùng một trường, không giúp cũng không tốt.

Cô suy nghĩ một chút, nói: "Vậy để tôi phát wifi cho cậu, tự cậu nạp tiền đi."

Nam sinh:"..."

Cậu gật đầu nói được.

Nam Hạ phát wifi, mật khẩu đơn giản gồm 6 số 0.

Người kia rất nhanh nạp tiền điện thoại xong, nói: "Cám ơn bạn, cậu học ngành nào vậy?"

Nam Hạ nói: "Không có việc gì, tôi tốt nghiệp rồi."

Nam sinh: "Bạn không định lừa tôi đấy chứ? Nhìn bạn thế này, sao có thể tốt nghiệp được? Học vượt cũng không thể nhanh như vậy."

Nam Hạ vươn tay lên, chiếc nhẫn lấp lánh hiện ra dưới ánh đèn: "Là thật, cũng sắp kết hôn rồi."
Nam sinh vẫn có vẻ không tin, bất quá cậu cũng không nói gì thêm, đưa trà sữa tới: "Coi như cám ơn bạn."

Nam Hạ lắc đầu: "Không cần đâu, chồng tôi giúp tôi xếp hàng mua rồi."

Cái vẻ mặt thành thật thanh thuần này rõ ràng không giống nói láo.

Nhưng cậu nam sinh vẫn không tin được người trước mắt đã tốt nghiệp, còn sắp kết hôn.

Bất quá khẳng định cô đã có bạn trai rồi, cậu cũng không dây dưa làm gì, lịch sự chào một tiếng rồi rời đi.

Nam Hạ ngẩng đầu nhìn qua, Cố Thâm cũng đã tới đầu hàng, chắc là mua sắp xong rồi.

Điện thoại trong tay run lên, Bình Trác cùng Hoa Vũ đã đến, nói quầy thịt nướng lúc này đang rất đông đúc nên bọn họ sẽ vào trường đi dạo một chút, một lát nữa gặp nhau.

Nam Hạ đồng ý.

Vừa mới ngẩng đầu lên, lại có một nam sinh cao gầy đi tới.

Cậu nói: "Chào bạn, tôi ra cửa quên mang theo điện thoại. Bạn định mua trà sữa sao? Có thể mua giúp tôi một ly không? Tôi trả lại bạn gấp đôi."
Nam Hạ:...

Cô trực tiếp cự tuyệt: "Xin lỗi, tôi không mua, bạn trai tôi mua giúp tôi rồi, cậu nhờ người khác đi."

Người kia nhìn cô có chút tiếc nuối, gật đầu chào rồi đi.

Cậu vừa đi không bao lâu, lại có nam sinh khác đi tới.

Còn không đợi đối phương vòng vo mở miệng, Nam Hạ nói thẳng: "Xin lỗi, tôi đang đợi bạn trai."

Cô cảm thấy nếu Cố Thâm vẫn còn chưa mua được trà sữa thì có lẽ cô phải tìm chỗ khác để đứng đợi thôi.

Vừa dứt lời, Cố Thâm đã đi tới, trong mắt mang theo ý cười, ôm eo cô, nói với nam sinh kia: "Có chuyện gì sao?"

Ánh mắt cậu trai trẻ thoáng qua chút buồn bã, không nghĩ tới bạn trai của học muội lại đẹp trai như vậy, bất quá tuổi tác hình như có chênh lệch hơi nhiều, cậu cũng không tiện dây dưa, cam lòng rời đi.

Chờ người đi khuất, Cố Thâm cúi đầu, khe khẽ nói bên tai cô, hơi nóng quấn quýt: "Vận đào hoa tốt như vậy sao? Đã có không biết bao nhiêu người đau lòng rồi đấy."
Nhớ tới ngày đó hai người lần đầu tiên xuất hiện cạnh nhau, Nam Hạ không nhịn được cười.

Cố Thâm chỉ mua một ly trà sữa, lấy ra đưa cho cô.

Nam Hạ uống một hớp: "Thật là ngọt nha."

Là vị kiều mạch cô hay uống.

Cô uống một ngụm lớn, đưa lại cho anh: "Còn lại cho anh."

Hôm nay cô còn ăn thịt kho, bụng đã có chút đầy rồi.

Hết thảy không khác gì những ngày tháng đó.

Điểm bất đồng duy nhất là Cố Thâm chỉ lấy một cái ống hút, nhận lấy ly trà sữa cô đưa tới mà uống một hớp.

Anh đi cạnh cô, vừa uống trà sữa vừa ôm vai Nam Hạ, hỏi: "Đến sân vận động xem một chút không?"

Nam Hạ gật đầu.

Mới vừa đi mấy bước, đã nghe sau lưng có tiếng xì xào.

"Học muội kia xinh đẹp như vậy, sao lại đồng ý làm bạn gái của một người lớn tuổi như vậy chứ."

Cố Thâm: ". . ."

Nam Hạ không nhịn được cười.
Nhìn Cố Thâm nhíu mày, Nam Hạ không nhịn được cọ cọ vào tay anh: "Không có chuyện gì đâu", cô chớp mắt. "Mặc dù anh cũng không thoát được...".

Cô hơi ngừng lại, "Tuổi già xuống sắc" mấy chữ này không dám nói ra, "Em thích đàn ông chững chạc."

Chân mày Cố Thâm vẫn vặn chặt, cúi đầu nhìn cô.

Nam Hạ vươn tay ngoéo lấy ngón út của anh.

Mang theo mập mờ nồng đậm.

Cố Thâm cười một tiếng: "Đàng hoàng một chút đi."

Hai người vừa định đi tiếp, lại nghe thấy mấy người sau lưng nói:

"Mặc dù có chút lớn tuổi nhưng ngũ quan rất đẹp mắt nha."

"Đúng nha, khí chất phóng khoáng bất khan trên người một người đàn ông từng trải, đúng là không thể dời mắt."

Cố Thâm nhướng mày, phách lối: "Nghe chưa? Cho dù anh có già cả đi nữa thì vẫn là vạn người mê."

Nam Hạ:...

*

Còn một chương cuối cùng hơn 8000 chữ ạ :)))
Hay mình chơi trò chơi phù phiếm tiếp đi mọi người :))

Chương này đc 300 views hoặc 150 votes thì tui up chương mới nhaa :)))

Bình Luận (0)
Comment