*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Tiêu Phượng Ngô không thích bị người ta khống chế, dù cho trên thực tế hệ thống cũng không tạo thành gì mầm họa đối với hắn. Sáng sớm hôm sau, hắn tới Hồi Xuân Đường, Tần Minh Nguyệt đại khái cũng có thể đoán được hắn muốn làm gì, nghĩ thầm dù sao cũng đỡ hơn du thủ du thực, y cũng không xen vào nữa.
Hôm qua Tưởng Bình An lại tới, mang theo một cân thịt lợn cùng hai vò rượu muốn báo đáp Tiêu Phượng Ngô, Tiền lang trung vui cười hớn hở ôm rượu đi, trực tiếp bỏ việc mà ngồi ở nhà.
“Đại phu, thực sự cảm ơn, nếu không phải ngài hôm qua diệu thủ hồi xuân… Mẹ ta chắc sẽ không có, ta nợ ngài một mạng.”
Mấy lần Tưởng Bình An muốn quỳ xuống dập đầu lạy đều bị Đức Quý nhanh chóng kéo lên, Tiêu Phượng Ngô vừa lúc đứng ở quầy thuốc, dùng dây thừng tiện tay gói thuốc cho gã, nói: “Tiêu ứ, bình khí huyết, ba chén nước sắc thành một chén, uống trước, uống xong mang mẹ ngươi tới khám một lần.”
Tưởng Bình An cung kính nhận, gật đầu, lại một tràng những lời khách khí mới rời đi.
Có lẽ là vì chuyện hôm qua, sinh ý hôm nay không tệ như ngày thường, có vài người bên ngoài dáo dác ngó vào, thấy Tiêu Phượng Ngô ở đó, có hai người đi tới, lần lượt xếp hàng cho hắn xem bệnh.
Tiêu Phượng Ngô giương mắt, trước mặt là vị nam tử mập mạp, giơ tay bảo đối phương đừng nói, ánh mắt quét trên quét dưới, vừa đánh giá vừa nói: “… Béo ụt ịt, môi tím, hô hấp thỉnh thoảng không thông, mặt đen, bệnh đau tim, “
Nói xong lại thấy trên vạt áo nam tử kia có dính dầu, tiếp tục nói: “Ngươi thích ăn thức ăn mặn, bớt đi, bằng không tay chân tê dại, bệnh càng nghiêm trọng, phát tác làm tim phổi đau đớn, từ trước ngực đau tới sau lưng, nhẹ thì đau đớn khó nhịn, nặng thì mất mạng cũng không kì lạ.”
Mỗi lần Tiêu Phượng Ngô nói một câu, đôi mắt nam tử sáng lên một chút, cuối cùng kích động kéo tay hắn nói: “Ai u! Trời ơi! Trời ơi! Làm sao ngài biết ta đau tim, ngài có thể cứu ta chứ!”
Tiêu Phượng Ngô thấy chất liệu y phục gã ta không tệ, nghĩ rằng gia cảnh không tới nỗi nào, rút tay ra, dùng khăn chùi chùi, sau đó dùng ngón tay bắt mặt: “Xem bệnh tính nửa xâu tiền, ta cho toa thuốc, ngươi đi cửa hàng bốc thuốc, uống trước mấy thang, xong tới tìm ta, tiền thuốc tính khác.”
►[Follow xiaoyangscorner.wordpress.com để cập nhập chương mới nhé ( ´ ∀ `)ノ~ ♡]
So với Thiên Kim Đường thì không mắc lắm, vẫn còn trả nổi, nam tử nhanh nhẹn giao tiền rồi đi lấy toa, Tiêu Phượng Ngô đem tiền nhét vào trong tay áo, lại thấy bệnh nhân trước mặt sắc mặt u ám, phờ phạc, ngồi ở đối diện như một con khỉ ốm, một thân đầy mùi thuốc lá, nên không tới gần.
Tiêu Phượng Ngô nhấc mí mắt, hỏi: “Muốn xem bệnh gì?”
Bệnh nhân kia ngáp một cái, thần sắc mệt mỏi nói: “Miệng đắng, có mùi, ăn cái gì cũng cảm thấy nhạt, ngài xem giùm ta với.”
“Từ xa đã ngửi thấy, le lưỡi ra, ta nhìn.”
Tiêu Phượng Ngô dùng khăn trắng che mũi miệng, đến gần nhìn một chút bựa lưỡi của gã ta, sau đó liền nhanh chóng lùi ra, thầm nghĩ đại phu thật không dễ kiếm ăn, hắn duỗi ra mấy cây ngón tay ra bắt mạch: “Nghiện thuốc phiện, lưỡi vàng dầy, dính, ở phần rìa lưỡi có dấu răng sâu, đây là thấp độc, trên lưỡi có ứ vết, là phản ánh bệnh của bao tử, nói rõ ra là trong bụng có máu, hơn mười năm, mỗi lần phát tác đau đớn khó nhịn, phồng lên như phụ nữ có thai, đi châm cứu.”
Đông y nói vọng, văn, vấn, thiết, một người bị bệnh gì, nhìn tướng mạo có thể đoán được bảy tám phần.
Bệnh nhân nghe vậy theo bản năng sờ bụng, mở cái miệng đầy răng vàng cười nói: “Có tài, nói không sai chút nào, trước đây ta bị người ta đâm một đao, bệnh đã nhiều năm.”
Phía sau có người xếp hàng, thấy Tiêu Phượng Ngô y thuật cao minh, cảm giác mới mẻ, có người quen lên tiếng: “Ai u, đây không phải là Tiêu Phượng Ngô sao, sao lại chạy ở đây đến, Tiêu thái gia năm đó từng làm ngự y trong đại nội hoàng cung, y thuật khá cao minh, châm mấy cái thì thuốc cũng không cần uống luôn, bệnh khỏi hẳn, tiên hoàng từng chính miệng khen.”
Thời đại này, bất luận chuyện gì dính vào hoàng gia, đều có vẻ hiếm lạ, Tiêu Phượng Ngô kéo màng, châm cho người nghiện thuốc, hắn có hiểu biết về huyệt vị, nhưng để tránh những sự cố ngoài ý muốn, bèn tra huyệt vị đồ, nhìn vừa châm.
Thằng nghiện đổ mồ hôi lạnh, không dám tùy tiện nhúc nhích: “Ngươi ngươi ngươi… Ngươi có phải là đại phu không! Sao huyệt vị cũng không biết, còn phải nhìn sách?!”
Tiêu Phượng Ngô vừa cầm sách, vừa châm, thần sắc bình tĩnh: “Ta xem sách, cũng không có nghĩa là ta không biết huyệt vị, có mấy người không đọc sách, cũng không có nghĩa là họ biết huyệt vị… Đừng nhúc nhích, ghim trúng tử huyệt thì ta không cứu nổi đâu.”
Bên ngoài còn bệnh nhân bệnh liên quan đến miệng, vết thương miệng mưng mủ, Đức Quý vòng tới vòng lui bên người Tiêu Phượng Ngô: “Thập Lục, ngươi châm mất bao lâu?”
Mí mắt Tiêu Phượng Ngô cũng lười vén: “Không biết, ngươi gọi sư phụ ngươi ra trị cho bệnh nhân mắc bệnh miệng đó đi, ta trị không được.”
Đức Quý hỏi: “Sao huynh biết trị không được?”
Tiêu Phượng Ngô nói: “Không muốn trị, buồn nôn lắm.”
Loại người như hắn sống trên đời chỉ lãng phí không khí, châm kim thì ngại mệt, ghét chữa bệnh, chỉ muốn thong thả nằm trong nhà, ung dung tự tại, tốt nhất là không cần làm cái gì cả.
Bây giờ Tiêu Phượng Ngô muốn trong vòng một năm kiếm đủ năm trăm lạng, không nhiều không ít, vừa đủ một nhà ba miệng ăn bình thường sinh hoạt trong năm mươi năm, kiếm được thì tống hệ thống cút đi, ở đây ngày nào vướng bận ngày ấy.
Đức Quý nghe vậy cau mày, khổ sở nói: “Thầy thuốc mang tấm lòng của bậc làm cha mẹ, sao huynh lại… lại có thể vì buồn nôn mà không chữa cho người ta.”
Tiêu Phượng Ngô vẫn đang cười hì hì, không biết tại sao, đột nhiên mặt trở nên lạnh tanh: “Ai nói đại phu thì nhất định phải cứu người, giết người nhiều ai khác.”
Đức Quý bị hắn nhìn tới cả người lạnh ngắt, đành phải nói thầm vài câu, xoay người kéo Tiền lang trung đến.
►[Follow xiaoyangscorner.wordpress.com để cập nhập chương mới nhé ( ´ ∀ `)ノ~ ♡]
Lúc xế chiều không có bệnh nhân, Tần Minh Nguyệt đến, liền nhìn thấy Tiêu Phượng Ngô gục xuống bàn vui mừng cười hì hì đếm tiền, một đống tiền đồng lẻ tẻ, lăn qua lộn lại, kêu leng keng. Hồi Xuân Đường đã nhiều năm rồi chưa tu sửa, có chút động tĩnh cũng sẽ làm bụi bay lên.
Tần Minh Nguyệt dùng khăn che miệng mũi, áo lót lụa trên người được thợ khéo tay may tinh tế hoàn toàn không hợp với nơi này cho lắm. Nét mặt y phức tạp ngồi trước mặt Tiêu Phượng Ngô, buông khăn ra: “Ngươi ở nơi như thế này làm học trò?”
Tiêu Phượng Ngô thấy y, vui vẻ: “Chỗ này rất tốt mà, sao em lại tới đây.”
Tần Minh Nguyệt quan sát bốn phía một chút: “Ngươi hiểu y thuật, chi bằng ta cho ngươi mở hiệu thuốc, sống tốt hơn ở đây.”
Hệ thống liền lặng lẽ nổi bong bóng, biến thành một cái quả cầu ánh sáng màu xanh lam, đứng ở trong tay Tiêu Phượng Ngô, nhỏ giọng nói: 【 thân ái, không thể ăn cơm mềm nhá… 】
“Ầm —— “
Tiêu Phượng Ngô trực tiếp giơ tay, đập xuống một phát, quả cầu ánh sáng tản ra những điểm ánh sáng nhỏ, trong nháy mắt tiêu tan ở trong không khí, dường như chưa từng xuất hiện.
Tiêu Phượng Ngô tự hỏi mình là có nện chết cái mầm tai họa này chưa, ngược lại Tần Minh Nguyệt thì sợ hết hồn, sắc mặt thay đổi nhiều lần, nhìn hắn chằm chằm nói: “Không muốn thì nói không muốn, nổi nóng cái gì chứ!”
Tiêu Phượng Ngô thầm nghĩ ai mà không muốn, hắn còn bằng lòng đây này, đang muốn nói cái gì đó, trong đầu bỗng nhiên vang lên tiếng hệ thống âm hồn bất tán.
【 đánh đập hệ thống, nhắc nhở lần thứ nhất, lần hai điện giật trừng phạt, ba lần khấu trừ HP, xin kí chủ thận trọng!!!!!! 】
Còn chưa có chết.
Tiêu Phượng Ngô mặc kệ nó, nắm cổ tay trắng nõn của Tần Minh Nguyệt nói: “Không phải nổi nóng với em đâu, ban nãy trên bàn có sâu, khó chịu chỗ nào vậy.”
Tần Minh Nguyệt hơi thả lỏng: “Không có bệnh, tiện đường xem ngươi thế nào.”
Tiêu Phượng Ngô vẫn bắt mạch cho y: “Thể hàn, trong phủ tạng đều là bệnh cũ nhiều năm, phải điều trị cho tồt, nếu không sẽ giảm tuổi thọ.”
Thân thể của y tự y biết, Tần Minh Nguyệt rút tay về: “Quen ngươi cũng không sống thọ nổi.”
Đại khái Tần Minh Nguyệt môi hồng răng trắng rất ưa nhìn, như tiên nhân vậy, Đức Quý nằm nhoài trên hộc tủ, ngó dáo dác nhìn nửa ngày, lại thấy Tiêu Phượng Ngô cùng y cười hì hì nói chuyện, không có chút vội vã nào, thầm nghĩ quan hệ hai người hẳn không tồi.
Đức Quý xấu hổ, ngượng ngùng hỏi: “Thập Lục à, y là ai vậy?”
Tiêu Phượng Ngô cũng không ngẩng đầu lên, nói: “Tổ tông của ta đó.”
Đức Quý trợn tròn mắt: “Hả?!”
Tần Minh Nguyệt âm thầm nhếch môi, con ngươi tùy ý quét qua, phong lưu vô tận, nhìn Tiêu Phượng Ngô nói: “Không còn sớm, về với ta, hình như là sắp mưa rồi, một lát cũng không có ai tới đưa dù cho ngươi.”
Tiêu Phượng Ngô vào bếp thó được hai cái bánh để ăn, lúc này mới cùng y về, Tần Minh Nguyệt thấy hắn ăn ngon miệng, nhíu mày nói: “Bánh màn thầu có gì ngon chứ, trong nhà sẵn có thịt nướng, tổ yến mà không động đũa, tật xấu gì thế này.”
Chợ còn chưa tan, hai bên đường bày rất nhiều quán nhỏ, Tiêu Phượng Ngô vừa xem, một vừa tùy tiện nói: “Có sao đâu, trước đây có tiền thì ăn vi cá no bụng, không có tiền thì gặm màn thầu, có ăn là được.”
Tần Minh Nguyệt vội la lên: “Ngươi có thể…”
“Nhưng ta đã không còn là thiếu gia —— “
Tiêu Phượng Ngô bỗng nhiên lên tiếng, sau đó chậm rãi quay người nhìn về phía y, đường viền gương mặt rõ ràng được nhuộm ánh chiều tà, trong đáy mắt dường như chứa đựng rất nhiều thứ, mà nhìn kỹ lại thì không có gì cả, Tần Minh Nguyệt sững sờ, chỉ nghe Tiêu Phượng Ngô nhẹ giọng nói.
“Minh Nguyệt, ta đã sớm quên mình là thiếu gia, chỉ có em nhớ tới mà thôi.”
►[Follow xiaoyangscorner.wordpress.com để cập nhập chương mới nhé ( ´ ∀ `)ノ~ ♡]
Toàn bộ Yến Thành ai cũng biết, Tiêu gia không còn, Tiêu Phượng Ngô cũng không phải là Tiêu Phượng Ngô trước đây, thấp kém như hạt bụi, ai cũng có thể giẫm lên, chỉ có Tần Minh Nguyệt vẫn xem hắn là thiếu gia, cho là hắn cần ăn ngon mặc đẹp, không nên chịu cảnh nghèo khó.
Hô hấp Tần Minh Nguyệt ngưng trệ chốc lát, người lui tới khắp nơi, y cũng không động đậy, chỉ nhìn Tiêu Phượng Ngô, Tiêu Phượng Ngô nhìn thấy sạp bán mặt nạ vẽ, cầm mặt nạ hồ ly tới, sau đó hỏi Tần Minh Nguyệt: “Có thích không?”
Mặt nạ chỉ có hai màu đỏ trắng làm chủ đạo, đôi hồ ly mắt vẽ kĩ, giống y như thật, hai bên dùng nhũ vàng phác hoạ hoa văn cổ phức tạp, thợ vẽ khéo tinh tế.
Tiêu Phượng Ngô vốn rất biết cách nắm bắt lòng người, cũng biết Tần Minh Nguyệt thích gì, nói xong không chờ y trả lời, liền hỏi ông chủ giá tiền, trực tiếp mua luôn, tiền trong ngực áo vơi hơn phân nửa.
Tần Minh Nguyệt phản ứng lại, tay vội vàng muốn ngăn, kết quả không ngăn cản được, ngược lại còn bị Tiêu Phượng Ngô lôi đi.
Tần Minh Nguyệt nói: “Mắc quá.”
Đối với Tần Minh Nguyệt thì không mắc, mà với Tiêu Phượng Ngô hiện tại thì là mắc rồi.
“Không mắc, là thích, quan trọng là thế.” Tiêu Phượng Ngô đeo mặt nạ lên cho y, vẫn như trước, không xem tiền bạc là chuyện to tát, “Nếu là trước đây, nói không chừng ta đã dùng bạch ngọc mà khắc lên, khảm lên đó một lớp vàng mỏng, làm cho em cái giống nhau như đúc, hiện tại, mua không nổi, dùng tạm đi.”
Hai đầu ngón tay Tần Minh Nguyệt chạm lên rìa của mặt nạ, như muốn lấy xuống, mà chẳng biết vì sao lại thôi, chỉ xuyên qua mặt nạ hồ ly nhìn Tiêu Phượng Ngô: “Ngươi đối với ta tốt như vậy là hại ta.”
Tiêu Phượng Ngô giả vờ nghi hoặc quay đầu lại: “Hại em cái gì, hại em tương tư đến bệnh sao?”
Tần Minh Nguyệt lại không trả lời, chỉ nói: “Ngày mai ta hát “Thập tương tư”, ngươi nhớ tới xem.”
Tiêu Phượng Ngô nghĩ thầm bản thân lại được leo tường rồi, thở dài thở ngắn nói: “Sao em ngày nào cũng hát thế, em là trâu bò hay sao, cứ thích ôm việc vào người.”
Tần Minh Nguyệt thực ra không hát nhiều, một ngày cũng hát tầm nửa bài, nghe vậy hỏi ngược lại: “Ôm việc? Ôm việc mới có tiền? Nghề này kiếm cơm nhờ tuổi tác, không thừa dịp còn trẻ hát nhiều thêm một chút, kiếm thêm nhiều tiền một chút, chẳng lẽ chờ già rồi té nằm liệt một chỗ sao?”
Tiêu Phượng Ngô chắp tay: “Nói có lý, ngày mai hát mười bài nổi không?”
Tần Minh Nguyệt liền lắc đầu: “Vậy không được, cổ họng không chịu nổi.”