*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Bùi Nhiên vẫn cảm thấy, bản thân mình sẽ không vô duyên vô cớ xuyên đến thế giới này, dù sao thì mấy chuyện như vậy quá huyền ảo rồi, sau lưng nhất định có một sức mạnh thần bí nào đó trong bóng tối điều khiển tất cả, không nghĩ tới, đây lại là thật sự.
Hệ thống à…
Hệ thống chi phối nhân vật trong truyền thuyết đây sao…
Bùi Nhiên tí nữa thì nghĩ mình thấy ảo giác, hắn đè nén sự kích động trong cuống họng, từ dưới đất đứng dậy đi vào phòng vệ sinh, sau đó khóa trái cửa nghe mấy tiếng kèn kẹt. Hắn dựa lưng vào gạch sứ, cố gắng ổn định nhịp thở, tầm mắt quét qua không gian chật chội bên trong, lên tiếng dò hỏi: “Hệ thống? … Cậu là hệ thống?”
Advertisements
REPORT THIS AD
Giọng điệu như đã lâu không gặp này làm hệ thống trầm tư, nó yên lặng suy nghĩ chốc lát, cuối cùng xác định bản thân mình từ trước tới nay chưa từng gặp Bùi Nhiên bao giờ, lúc này mới đinh một tiếng mà hiện hình.
【 chào ký chủ thân mến nhá, hệ thống chăm chỉ tự mình cố gắng rất vui vì ngài phục vụ ~ 】
Một quả cầu màu xanh lam, khác hẳn với màu đỏ mù mịt, âm u bên ngoài, lẳng lặng tỏa ra ánh sáng chữa trị, khiến lòng người vô thức mà bình tĩnh lại.
Trái tim Bùi Nhiên bỗng nhiên bắt đầu đập nhanh hơn, hắn dùng tay ôm tim, đồng tử không tự chủ lớn ra thêm mấy phần: “Cậu có cho tôi không gian không?”
【 bạn thân mến, không có nha】
Trực giác Bùi Nhiên bảo không xong, sắc mặt dường như có chút thay đổi, tiếp tục hỏi: “Nè… cậu có thể cho tôi dị năng không?”
【 bạn thân hỡi, không thể nha 】
Tay Bùi Nhiên không tự chủ, nắm chặt cổ áo: “Vậy lỡ mà tôi chết, cậu có cứu mạng tôi không?”
【 bạn thân mến, rất xin lỗi, hệ thống không có năng lực này đâu 】
Bùi Nhiên: “…”
►[Follow xiaoyangscorner.wordpress.com để cập nhập chương mới nhé ( ´ ∀ `)ノ~ ♡]
Cách một cánh cửa, bầu không khí bên ngoài như sóng ngầm cuộn trào mãnh liệt, tên thiếu niên đầu nhím kia chết rồi, khiến tên tóc đỏ kia tứ cố vô thân lên, nó núp ở góc tường, ôm chặt đống thức ăn của mình, đôi mắt cảnh giác nhìn quanh bốn phía trông như bị thần kinh.
Mỗi ngày vào buổi tối, Phùng Đường thường mài đao, y cúi đầu, dùng bàn tay đầy vết chai kia, siết chặt mảnh khăn trắng chùi lưỡi dao, lau sạch vết máu trên mặt, lộ ra vẻ sắc bén tới chói mắt, y híp mắt, không biết đang suy nghĩ gì, một lát sau, động tác chợt dừng lại, ánh mắt như ưng khóa trên người Khúc Nghiên.
Trận xung đột này đến không hề có điềm báo trước.
Phùng Đường đứng lên, thân hình cường tráng mang tới cảm giác ngột ngạt, y đi tới trước mặt Khúc Nghiên, sau đó nắm lấy cổ áo của cậu, dễ như ăn cháo mà kéo thiếu niên gầy yếu lên, đè chặt trên tường.
“Là mày ra tay —— “
Ánh mắt Phùng Đường sắc bén như đao, y nhỏ giọng, lặp lại lần nữa nói: “Là mày ra tay.”
Tên đầu nhím đó, chết quá kỳ lạ, lúc đám cương thi đột kích, rõ ràng Khúc Nghiên là kẻ sau cùng, cương thi lại cố tình né cậu ta một khúc, chọn tóm lấy tên đầu nhím, đúng là không hợp logic.
Lúc đó tình huống khẩn cấp, Phùng Đường không kịp suy nghĩ, có thể là nhờ khả năng quan sát nhạy cảm của y làm y nghĩ chuyện này không có đơn giản như vậy, sau này khi bình tĩnh trở lại, vừa nghĩ tới lại phát hiện đầu mối.
Khúc Nghiên nghe vậy, đuôi lông mày âm thầm cong lên, dường như hơi ngạc nhiên, chẳng ngờ trong cái đám ngu xuẩn này lại có một người tương đối thông minh. Cậu dường như không có xương cốt, dựa vào tường, chậm rãi nhìn Phùng Đường lộ ra một nụ cười bệnh hoạn, màu da nhợt nhạt, càng làm nổi bật cặp mắt sâu không thấy đáy kia.
Phùng Đường không để ý sự sống còn của tên đầu nhím, y chỉ muốn biết tại sao cương thi lại không tấn công Khúc Nghiên, thấy đối phương không nói, sắc mặt y tối đen, một quyền đánh mạnh mẽ vào bụng Khúc Nghiên, làm cậu rên lên một tiếng, giống như rất đau mà cúi đầu.
“Có nói hay không?”
Động tác Phùng Đường khá thô bạo khiến cậu ngẩng đầu lên, cánh tay ngăm đen nổi gân xanh, Khúc Nghiên vừa đau vừa cười, môi mỏng nhếch lên một độ cong quỷ đị, cậu nghiêng đầu nhìn Phùng Đường, mắt hơi híp lại, vẫn không nói lời nào, không hề lên tiếng làm y vô cùng tức giận.
Nhìn cặp mắt kia, đầu Phùng Đường ong ong, không biết vì sao bỗng nhiên trống rỗng, động tác cũng chậm chạp lên, y dùng sức lắc đầu, rốt cục cũng tỉnh táo một chút, đang muốn nói cái gì đó, chỉ nghe răng rắc một tiếng, cửa phòng tắm bị người mở ra.
Không biết bên trong xảy ra chuyện gì, hiện tại Bùi Nhiên như một quả núi lửa đang ngủ. Trên mặt mây đen giăng kín, người tinh mắt cũng thấy tâm trạng hắn chẳng tốt gì, như đè nén lửa giận, hàm dưới cắn chặt.
Bùi Nhiên đẩy cửa đi ra, chỉ thấy sắc mặt Phùng Đường dữ tợn đè Khúc Nghiên trên tường, bước chân hắn dừng lại, chậm rãi thở một hơi, sau đó kéo cà vạt trên cổ ra, nửa dựa vách tường, làm người ta không nhìn ra suy nghĩ trong lòng, liếc nhìn Phùng Đường: “Muốn làm gì?”
Giọng nhẹ nhàng, có thể nói là ôn hòa, lại khó giải thích mà khiến người ta cảm thấy như gió nổi trước cơn mưa.
Phùng Đường nghe vậy, tay theo bản năng mà buông lỏng, thân hình Khúc Nghiên liền trượt xuống trên đất, cậu ôm cổ, khàn khà mà ho khan hai tiếng, cúi đầu không thấy rõ nét mặt. Động tác lại hết sức sợ hãi, như nắm lấy cọng cỏ cứu mạng, vừa lăn vừa bò tới bên cạnh Bùi Nhiên, một đôi tay gầy yếu không có sức nắm chặt ống quần hắn, có lẽ là sợ nên cả người đều hơi run rẩy.
Phùng Đường nhìn thấy, cặp mắt âm u của Khúc Nghiên lóe lên một ý cười châm chọc rồi biến mất.
Bùi Nhiên thấy Khúc Nghiên nửa quỳ bên chân mình, gắng sức co cụm lại, khó giải thích được lại nhớ tới đứa em họ 17 tuổi của mình, cả ngày lái siêu xe tán gái uống rượu, là bảo bối trong lòng bàn tay cha mẹ, không biết thoải mái bao nhiêu, thật là cùng là người nhưng mạng lại khác nhau.
Tính khí thiếu gia của Bùi Nhiên vẫn cứ cắm rễ trong xương tủy, mấy ngày nay không ai chọc giận thì thôi, vừa nãy hệ thống làm người ta bực bội kia chọc vào tử huyệt, mới vừa bước ra, cả người nóng như núi lửa, hắn híp mắt, từ trong túi áo sơ mi lấy ra một điếu thuốc, nhưng không hút mà bẻ thành từng đoạn, vụn thuốc lá nâu rơi xuống cùng một chỗ.
Bùi Nhiên liếc nhìn Phùng Đường, bắn đoạn thuốc lá cuối cùng tới bên chân y, trong giọng điệu bình tĩnh lại giấu diếm cơn giận cuộn trào mãnh liệt: “Tôi không hy vọng sẽ có lần sau.”
Mối quan hệ chủ khách nhiều năm khiến Phùng Đường vẫn còn làm theo quán tính mà phục tùng Bùi Nhiên, vả lại nhà họ Bùi còn một thiếu gia làm việc trong quân đội, cân nhắc một hồi, Phùng Đường liếc mắt nhìn hắn, cuối cùng về vị trí của mình.
Chu Thương Minh thấy thế, trên mặt chợt lóe vẻ thất vọng, đại khái là tiếc hùi hụi việc Phùng Đường chưa đánh nhau với Bùi Nhiên, nếu không với bản lĩnh của y, Bùi Nhiên không chết cũng tàn phế.
►[Follow xiaoyangscorner.wordpress.com để cập nhập chương mới nhé ( ´ ∀ `)ノ~ ♡]
Hiện tại đầu Bùi Nhiên đầy tin dữ sáu chữ của hệ thống “Tự lập tự mình cố gắng”, tinh thần đã hơi hoảng loạn, nếu là bình thường, hắn sẽ không lựa chọn trực tiếp va chạm với Phùng Đường
Bùi Nhiên chuẩn bị trở về vị trí của mình, lúc này mới phát hiện Khúc Nghiên vẫn còn quỳ gối bên chân mình, một tay kéo cậu từ dưới đất lên, vạt áo đồng phục rộng, khẽ cử động lộ ra một đoạn eo gầy, trên đó có một vết bầm đen vô cùng bắt mắt.
Đúng là thế giới ăn thịt người, lễ nghĩa liêm sỉ cũng mất hết rồi.
Bùi Nhiên không có chỗ phát tiết, kéo cái cà vạt đỏ xuống, mạnh mẽ ném xuống đất, giận dữ giẫm lên, sau đó tới chỗ balo mình lấy dầu xoa bóp, đang muốn kéo áo Khúc Nghiên lên coi vết thương, cậu lại theo bản năng co rúm, lui về sau một bước.
Cũng không phải con gái, xấu hổ làm gì.
Bùi Nhiên cảm thấy đúng là người tốt khó làm lắm thay, lại thấy Chu Thương Minh đang nhìn về bên này, xem thường mà xì một tiếng, giơ ngón giữa với gã, sau đó lúc đối phương chưa phản ứng, một phát kéo Khúc Nghiên vào phòng vệ sinh.
“Bùi Nhiên đmm!”
Chu Thương Minh ở bên ngoài, giận dữ đập cửa, cửa sổ thủy tinh cũng kêu ong ong.
Khúc Nghiên thấy thế, đồng tử đen kịt chợt lóe ý cười suy tính.
Bùi Nhiên không cảm giác được gì cả, nửa dựa vào bồn rửa tay thượng, vặn mở chai dầu xoa bóp, nói với Khúc Nghiên: “Cởi quần áo.”
Có lẽ bởi vì tâm trạng không vui, giọng nói mang theo vẻ lạnh lẽo, cứng ngắc, không có tình người.
Khúc Nghiên mờ mịt, khó hiểu liếc nhìn hắn, sau đó chậm rãi giơ tay, kéo áo khoác đồng phục ra, vén vạt áo sơ mi bên trong, lộ ra thân hình gầy gò, không cần lấy hơi, cũng có thể nhìn thấy từng cái xương sườn rõ ràng.
Bùi Nhiên đổ dầu ra tay, áp lên vết bầm đen trên bụng cậu, cũng chưa xoa, cảm thấy người này thực sự quá gầy rồi, tay vẫn không động đậy, một tay đốt điếu thuốc, híp mắt nói: “Cha mẹ cậu nuôi cậu thế nào, gầy như quỷ thế này.”
Khúc Nghiên cúi đầu: “Không cha không mẹ.”
Bùi Nhiên phun ra một ngụm khói, vừa nhìn xuống ngay đỉnh đầu cậu: “Cậu cho rằng cậu là Tôn hầu tử, chui ra từ đá à.”
Không hỏi chuyện này nữa, Bùi Nhiên lấy điếu thuốc khỏi miệng, vẩy tàn thuốc: “Lần sau anh ta đánh cậu, thì chạy, không chạy nổi thì chạy, tôi chạy cùng cậu.”
Kim chủ ba ba, hai ta, chân trời góc biển, sống chết có nhau.
Khúc Nghiên nghe vậy, chậm rãi giương mắt, không nhìn ra chút cảm động nào trong đôi mắt kia, chẳng có chút gợn sóng nào, rồi lại nước mắt lại cố tình trào ra như cảm động lắm: “Tại sao anh lại đối tốt với tôi…”
“Hả?”
Bùi Nhiên hơi khó tin, nghĩ thầm thoa thuốc thì là đối tốt với cậu hả, dễ cảm động vậy luôn, nếu hắn mà dùng sự ôn nhu tỉ mỉ lúc trước dùng để tán gái ra xài, Khúc Nghiên hẳn là phải cảm động tới “đổ” luôn không?
Thấy hắn không nói lời nào, Khúc Nghiên liền thay đổi nét mặt để đối phó, cười hỏi: “Vậy anh muốn đè tôi sao?”
Bộ dạng học sinh sạch sẽ, mà lại nói lời thô bỉ hạ lưu, giọng lành lạnh, như ngâm ở bên trong khối băng, trong suốt lạnh giá, lúc nói, trên mặt cậu thậm chí còn mang theo cười, nhìn kỹ thấy hơi sợ.
Thần kinh Bùi Nhiên không nhạy bén, chẳng cảm giác được bầu không khí quái dị, hắn để một cái tay rảnh rỗi, dụi tắt thuốc trên nền gạch sứ, một cái tay khác, đặt trên vai Khúc Nghiên, kéo cậu đến trước gương.
“Tôi thích cái đẹp, cho nên cậu cứ yên tâm, dưỡng vết thương của cậu cho tốt, tôi nhìn cậu cũng không cứng nổi, hơn nữa tôi thấy bây giờ Chu Thương Minh cũng chẳng muốn làm gì cậu đâu.”
Trên tấm kính thủy tinh có vết nứt như mạng nhện, phản chiếu một gương mặt bị phá nát, nửa bên trái thì thanh thuần thoát tục, xinh đẹp tuyệt trần, nửa bên phải lại có những vết thương chằng chịt trải dài, còn có máu cục đỏ sẫm, như ác quỷ ở địa ngục.
Khúc Nghiên lẳng lặng nhìn, trong mắt là vẻ u ám cuộn trào.
Bùi Nhiên nói chuyện không thông qua đại não, thấy cậu trưng ra bộ dạng này, mới ý thức được lời nói này làm hại người, muốn xin lỗi lại cảm thấy kỳ cục, tay thay cậu kéo áo xuống, chỉnh lại cổ áo cho tử tế.
“Con trai mà, xấu đẹp quan trọng gì, con gái mới thích đẹp.”
Nói xong mở cửa, cầm chai dầu đi ra ngoài, Khúc Nghiên nhìn bóng lưng hắn, tay phải từ từ xoa gò má, cảm giác được sự lồi lõm, không cần nhìn, cũng có thể tưởng tượng ra vết sẹo này có bao nhiêu xấu xí.
“Ha…”
Môi cậu nở nụ cười châm chọc, như là cười bản thân.
Phùng Đường xuất thân trong quân ngũ, cú đấm đó mang mười phần sức, mặc dù không lấy mạng, nhưng cũng khó sống, Khúc Nghiên ôm bụng đi ra, cơ thể vì đau mà đi hơi lọm khọm, bước chân cũng từ từ.
Bùi Nhiên còn đau tranh đấu với hệ thống, nỗ lực quét cái cục nợ đời này đi.
Bùi Nhiên: “Mày đi đi, hai chúng ta không hợp nhau.”
【 bạn thân, không thử thì sao mà biết nè 】
Trong lòng Bùi Nhiên không kiên nhẫn, chôn mặt giữa hai tay: “Không cần thử, mày đi mau lên, chẳng giúp được cái gì hết, xin có chút lại ít mà không cho, chưa từng thấy cái hệ thống nào vô dụng như vậy hết.”
【… Bạn đừng như vậy mà, người ta cũng khổ lắm 】
“Khóc xong đi nhanh lên.”
Bùi Nhiên ghét bỏ nó muốn chết, nói xong nhét bánh quy vào trong miệng, một giây sau lại bị điện giật tới phun bánh ra, hắn muốn rách mí mắt, thái dương nổi gân xanh, càng đánh cuộc một cách tàn nhẫn hơn, một bên chịu bị điện giật, vừa làm gương mặt dữ tợn mà nuốt bánh quy.
Nhưng lại thành công mà ăn được bánh??
Hệ thống yên lặng suy tư.
Bùi Nhiên đau run cả tay, hai mắt hắn đầy tơ máu, dùng tay áo mồ hôi trên trán, mặt trắng bệch.
Ăn được bánh quy, thể lực +1.
Gặp điện giật, thể lực -10.
Không có cách nào sống cả…