Không Làm Đàn Ông Ăn Cơm Mềm

Chương 152

Tiếng xương sọ vỡ vụn không ngừng vang lên, dịch não tanh hôi chảy ra cùng một chỗ, cuối cùng chỉ còn một con cương thi còn sống, cổ họng nó phát ra tiếng kêu vẩn đục, bên cạnh nó chất đầy thi thể đồng loạn. Bản năng khiến nó muốn chạy trốn, nhưng lại như bị điều khiển đứng yên một chỗ, không thể động đậy.

Dưới đêm trăng, sau gáy chợt nó lóe lên ánh sáng lạnh, đầu của nó rơi xuống, người ngã xuống đất.

Khúc Nghiên bước qua đống hỗn độn, giơ tay chém xuống, bên sườn mặt dính một chút máu tanh hồng u ám.

Chiến lợi phẩm khá phong phú, dường như rốt cục, cậu cũng thoả mãn, lau sạch lưỡi dao, chuẩn bị về xe. Ai ngờ cậu mới ngẩng đầu, đột nhiên không kịp chuẩn bị đã đối mặt với một đôi mắt quen thuộc, cách cửa sổ thủy tinh vẩn đục, bọn họ có thể nhìn thấy rõ ràng bóng dáng của đối phương.

Bước chân Khúc Nghiên cứ như vậy mà dừng lại, cậu liếc nhìn xe cặp mắt bên trong kia, nửa bên được ánh trăng chiếu sáng, nửa bên mặt chìm trong bóng tối, cả người bị phân cách thành hai mảnh sáng tối, nhìn không ra cảm xúc của cậu, chỉ có hàn ý vô tận bắt đầu muốn tràn ra khỏi da đầu, muốn nổ tung.

Muốn nổ tung  ——

Bùi Nhiên vốn muốn chống tay xuống dưới để ngồi dậy, ai ngờ ghế da hơi trơn, cả người té xuống. Hắn đau đến hít vào ngụm khí lạnh, ôm eo vừa mới chuẩn bị đứng dậy, ai biết khóe mắt nhìn thấy ánh sáng, cửa xe đã bị kéo ra.

Mùi máu tanh nồng bên ngoài ập tới, hun đến người ta nghẹt thở, Bùi Nhiên sợ nhất là cái loại mùi tanh này. Theo bản năng, hắn ngửa ra sau, tránh xa một chút.

Khúc Nghiên lẳng lặng nhìn hắn lùi về sau, bỗng nhiên nở nụ cười, hai tay cậu chắp ở sau lưng, hơi nghiên vào bên trong xe, là một tư thế cực kỳ ngoan ngoãn, lưỡi dao giấu ở phía sau, lộ ra một đoạn lưỡi dao.

Bùi Nhiên theo dõi liếc mắt nhìn vết máu trên sườn mặt cậu, từ từ phản ứng lại: “Dị năng của em thức tỉnh rồi à?”

Khúc Nghiên nghe vậy, ý cười khóe môi càng sâu, nhìn kỹ, trong mắt lại dường như không chứa đựng bất kỳ cảm xúc nào. Cậu chui vào bên trong xe, mùi máu tanh càng nồng, giọng điệu hời hợt, thậm chí có thể nói là sung sướng: “Đúng vậy, thức tỉnh rồi…”

Cậu giơ tay, trong lòng bàn tay là một cái tinh hạch nặng trịch, trong đêm đen lóe lên ánh sáng, tỏa ra ánh sáng lung linh hơn cả kim cương. Năm ngón tay Khúc Nghiên chậm rãi mở ra, tinh hạch như sao băng rơi xuống, tất cả lăn xuống đùi Bùi Nhiên.

Mắt Bùi Nhiên tinh tường, phát hiện tinh hạch chưa lau khô, trên đó còn dính máu, theo bản năng nghiêng người đá văng chúng ra, sợ làm bẩn y phục của mình.

Giọng Khúc Nghiên mang theo yêu thương, ngữ điệu lại mang theo sự xa cách, càng làm người ta sởn cả tóc gáy, hắn thấy thế, cúi người nhặt từng viên tinh hạch lên, thoạt nhìn có hơi đáng thương: “Không thích à, em cố ý đào chúng cho anh đó…”

Lúc cậu nói lời này, ánh mắt vẫn luôn nhìn môi Bùi Nhiên, giống như chỉ cần đối phương nói không thích, cậu sẽ đem từng viên từng viên tinh hạch sắc bén, nhét hết vào bụng hắn.

Bùi Nhiên theo bản năng nói: “Thích chứ.”

Tại sao không thích.

Hệ thống muốn online, nhưng lại bị Khúc Nghiên doạ tới run rẩy, cuối cùng như một hạt gạo yếu ớt cất tiếng nói với Bùi Nhiên: 【 suỵt, thích cũng không cần lấy đâu á, hệ thống tự mình chăm chỉ cố gắng, trung thành hết mình vì ngài phục vụ 】

Hệ thống chó chết.

Bùi Nhiên đang muốn nói cái gì đó, lồng ngực lại thấy nặng, giương mắt lại Khúc Nghiên nghiêng người tới trước, vui vẻ dán chặt vào ngực hắn, nghiêng đầu hỏi ngược lại: “Anh thật sự thích sao?”

Bùi Nhiên ôm cậu: “Thích chứ, chỉ là anh không nghĩ dị năng của em lại thức tỉnh nhanh đến vậy.”

Hắn còn lo lắng vì mình xuyên việt mà sinh ra hiệu ứng bươm bướm, khiến Khúc Nghiên thức tỉnh dị năng chậm hơn, nhưng tốt rồi, đùi kim chủ, hàng thật giá thật, nhân vật duy nhất bên trong nguyên tác có thể điều khiển tang thi, biến dị hệ tinh thần, có thể nói là rất đáng gờm!

Khúc Nghiên nghe vậy hơi híp mắt lại, tựa như cảm thấy thoả mãn với phản ứng của hắn, khóe môi hơi nhếch, tới gần như chuẩn bị hôn hắn, ai ngờ Bùi Nhiên lại nghiêng đầu một chút, tránh được.

Hành động bản năng này, khiến không khí bên trong xe lạnh băng, thậm chí là Khúc Nghiên, sắc mặt cũng trầm xuống, ánh mắt lạnh như băng nhìn chằm chằm Bùi Nhiên, như rắn độc chỉ săn vào ban đêm, trong giây lát có thể lấy mạng người.

Bùi Nhiên không cảm giác được chút gì cả, tay lục lọi cái gì đó trong ngăn kín, một lát sau móc ra một bên cạnh nước khoáng, sau đó mở cửa xe, ôm Khúc Nghiên ngồi trên chân mình, giọng thấm đượm tình: “Mặt em toàn máu không thôi, lần sau nhớ phải rửa sạch sẽ.”

Hắn đổ nước lên khăn, sau đó lau mặt cho Khúc Nghiên, sau đó lại kéo tay cậu ra ngoài xe, dùng nước dội xuống, rửa trôi hết, lúc này hắn mới thoả mãn.

Như chuyện Bùi Nhiên vĩnh viễn không dò được cảm xúc của Khúc Nghiên, Khúc Nghiên cũng vĩnh viễn không đoán ra được suy nghĩ của Bùi Nhiên.

Từ đầu tới cuối cậu vẫn luôn để Bùi Nhiên làm gì thì làm, ánh mắt vẫn yên lặng đánh giá, mãi đến khi đối phương kéo cậu lại vào trong lòng ngựa, đồng thời cũng tặng cậu một cái hôn triền miên, lúcnày cậu mới chậm rãi nhắm mắt lại.

Mí mắt Khúc Nghiên buông xuống, lông mi đổ bóng xuống, hai chân cuốn lấy eo Bùi Nhiên, vuốt nhẹ xuông cùng cụt của hắn, không hiểu tại sao, bỗng nhiên hạ thấp giọng, như là xác nhận: “Anh từng nói thích em.”

Bùi Nhiên hơi mệt, thậm chí lười nghĩ xem Khúc Nghiên đánh thức dị năng khi nào, yểu xìu nói: “Ừ, thích em.”

Khúc Nghiên nghe vậy, năm ngón tay chậm rãi vuốt tóc hắn, giọng quỷ dị, hơi lạnh nói: “Nếu anh thích em, thì phải thích em mãi mãi.”

Căn bản Bùi Nhiên không suy nghĩ xem cậu đang nói cái gì, chỉ hồ đồ qua loa cho xong: “Ừ, anh biết rồi.”

Sau khi Khúc Nghiên nói xong, dừng một chút, cuối cùng mới nằm nhoài trong lồng ngực hắn, chân chính mang bóng dánh của một thiếu niên cô độc thuần khiết, sau một hồi, thấp giọng nói từng chữ từng câu: “Dù em thức tỉnh dị năng, anh cũng phải bảo vệ em, giống như trước…”

Bùi Nhiên nghe vậy chẳng hiểu sao lại tỉnh ngủ, hắn mở mắt ra, bình tĩnh nhìn Khúc Nghiên, sau đó hơi nhỏm dậy hôn môi cậu, ung dung thong thả lại quấn quýt, cắn đầu lưỡi mềm mại ấm nóng, lúc đó mới nằm xuống, cười bất đắc dĩ nói: “Được, bảo vệ em.”

Hắn nói xong, vỗ vỗ lưng Khúc Nghiên: “Ngủ đi, đừng nghĩ nhiều, anh buồn ngủ rồi.”

Mùi bạc hà trên người đàn ông này đã nhạt đến không ngửi ra được nữa, Khúc Nghiên lại cố tình vẫn cảm thấy nó vẫn rất rõ ràng, mí mắt càng nặng, bên dưới là tiếng tim của hắn đang đập lúc ngủ.

Nơi này ở trong mắt người ngoài là một thành phố chết, lúc bệnh độc bộc phát, thành phố Z gặp tai hoạ nghiêm trọng nhất, tất cả mọi người đều di cư. Có thể căn cứ phía nam đã xây xong từ lâu, người sống cũng tụ tập tới đó, chỉ là bọn họ quanh năm suốt tháng trốn ở trong kho hàng không thấy ánh mặt trời, đã bỏ lỡ thời cơ tốt nhất.

Ánh trăng lạnh lẽo, chiếu sáng những thực vật đang sinh trưởng một cách rõ ràng, tang thi trốn ở khắp nơi cũng đang yên lặng mà tiến hóa, bắt đầu chậm rãi tiến tới một chỗ có mục đích, từ một nơi xa xôi nào đó, dường như có một luồng sức mạnh trong bóng tối điều khiển chúng nó.

Trước đây Bùi Nhiên rất thích ngủ nướng, ban ngày ngủ, tối lại thức, mặt trời chưa lên cao cũng tuyệt đối không tỉnh. Hôm nay lại thức dậy rất sớm, hắn khẽ động, Khúc Nghiên liền lặng yên mở mắt ra, cũng không nói gì, chỉ nhẹ nhàng cọ cằm của hắn.

“Dậy rồi thì đứng lên đi.”

Giọng Bùi Nhiên còn hơi buồn ngủ, hắn kéo Khúc Nghiên rời giường, sau đó dùng nước khoáng rửa mặt một chút, ăn hai túi bánh mì, tính hôm nay tiếp tục săn tang thi, trực giác hắn cho là thành phố X cũng không ở lâu được, muốn nhanh nhanh rời khỏi đây.

Trong tay Khúc Nghiên đầy tinh hạch, cậu giơ tay, những tinh hạch kia liền ào ào rơi xuống trên đùi hắn: “Không đủ sao?”

Đủ chứ, mà con chó hệ thống không cho dùng.

Bùi Nhiên không thể làm gì khác hơn: “Anh muốn tự làm, em cầm chúng đi tu luyện đi.”

Tình hình bây giờ là nâng cấp dị năng càng cao càng tốt, dù sao cũng chẳng ai rõ tình hình bên ngoài thành phố X thế nào, Bùi Nhiên tự hỏi có cần lái xe xa một chút đi tìm cương thi không, Khúc Nghiên từ phía sau ám muội ôm hắn, thấp giọng nói bên tai hắn: “Em giúp anh…”

Cậu nói xong, liền dùng tinh thần lực điều khiển cương thi T0 cấp thấp xung quanh lục tục đi tới, không lâu sau chúng đứng một vòng bên ngoài xe, cơ thể của những con cương thi lảo đảo, gào thét thấp giọng không ngớt, lại như bị dính thuật cố định, chẳng tiến được bước nào, không có bất kỳ hành động tấn công nào.

Bùi Nhiên vẫn còn sững sờ, Khúc Nghiên liền thân mật cọ mặt hắn, như dỗ trẻ con, giọng vui vẻ nói: “Anh xem, tụi nó đều ở đây cả, đi đào đi.”

Cái đùi kim chủ này quả là lợi hại, như là tặng không đầu người.

Bùi Nhiên nhịn không được ôm lấy Khúc Nghiên, dùng sức hôn cậu: “Thằng nhóc này, khá lắm, mạnh hơn anh, học giỏi thì thôi, dị năng cũng lợi hại không kém.”

Khúc Nghiên không sửa xưng hô lúc nói đùa của hắn, đầu lưỡi nhạt màu linh hoạt liếm liếm vành tai hắn, giọng ngọt như mật: “Chỉ cần anh vẫn luôn yêu em, cái gì em cũng cho anh hết.”

Lòng dạ Bùi Nhiên đơn thuần, nghe vậy hí ha hí hửng gật đầu: “Yên tâm, anh khẳng định mình vẫn luôn thích em.”

Hệ thống không quá muốn quấy rầy bọn họ ân ái, nhưng vẫn là online kêu meo meo: 【 kí chủ thân mến… 】

Bùi Nhiên biết nó sẽ ra: “Ngậm miệng, cái này không phải ăn cơm mềm, cái này gọi là đoàn kết hợp tác.”

【 nhưng mà… 】

Bùi Nhiên: “Ngậm miệng, tao với em ấy chia ba bảy.”

【 hay lắm ~ 】

Hệ thống hài lòng offline.

Bùi Nhiên vừa rèn luyện dị năng, mà trong lòng vẫn hơi sợ, ở xa phóng điện, điện giật chết chúng rồi mới đi đào, lá gan cuối cùng cũng hơi lớn đủ để chấp nhận chuyện này, trừ đi thời gian khôi phục dị năng, tới giữa trưa cũng đào được không ít tinh hạch, tìm hệ thống đổi một chỗ tầm bốn mươi mét vuông.

Trong lúc, Khúc Nghiên đi qua đi lại xung quanh, yên lặng điều khiển tang thi, dùng gần hết tinh thần lực, rồi lại bù lại, dùng cách này tăng dị năng.

Bùi Nhiên vét sạch hàng trong siêu thị, sau đó nhớ có khả năng vẫn còn người sống sót, liền để lại gần một nửa, lúc này mới lái xe đưa Khúc Nghiên đi tới phía nam.

Bùi Nhiên thấy mình cũng nơi thông báo về chỗ để vật tư, vừa lái xe, vừa nhìn Khúc Nghiên nói: “Hình như anh thức tỉnh dị năng không gian rồi.”

Khúc Nghiên vẫn luôn dùng một loại ánh mắt ôn nhu tới bệnh hoạn nhìn hắn, nghe vậy nhẹ giọng cười nói: “Anh thật lợi hại.”

Bùi Nhiên khó giải thích vì sao hắn lại thấy ngượng ngùng, khi còn nhỏ hắn nghịch ngợm, trốn học đánh nhau đều làm hết, thi rớt, cha mẹ nhìn thấy hắn liền thở dài, chưa ai khen hắn như vậy.

Hắn xoa xoa đầu Khúc Nghiên, như buôn bán mà khen lại cậu: “Này, em cũng rất lợi hại.”

Xe chạy tới phía nam, cương thi trên đường cũng càng nhiều, thậm chí còn gặp phải vài người sống sót, nhưng Bùi Nhiên sợ rắc rối, không muốn dính vào, nhanh chóng rời khỏi, tới trạm xăng mới dừng lại một chút bổ sung vật tư.

“Có một khu thương mại, chúng ta tới đó một chút.”

Quần áo thay đổi của Bùi Nhiên không nhiều, áo sơ mi trên người mặc nhiều tới có nếp nhăn, cả ngày ăn bánh mì, bánh quy, mặt cũng gầy đi, lại lộ ra phần góc cạnh sắc bén, hắn dừng xe ở ven đường, kéo Khúc Nghiên xuống xe, quyết định đi tìm quần áo.

Khúc Nghiên thấy hắn đi cẩn thận, dùng tinh thần lực dò xét một phen, sau đó nói: “Không sao, bên trong không có cương thi cấp cao.”
Bình Luận (0)
Comment