Không Làm Đàn Ông Ăn Cơm Mềm

Chương 53

Tạ Ngọc Chi sâu xa liếc gã một cái, tay thay gã sửa lại cổ áo một chút, vỗ nhẹ hai lần nói: “Như vậy là tốt, nếu như ngươi ngoan không đi trêu hoa ghẹo nguyệt, tiền tự nhiên vẫn là của ngươi, nếu không ngoan… Cũng đừng trách ta giúp ngươi bảo quản.”

Yên tâm đi, vì tiền ta sẽ không làm thế.

Lòng Thẩm Diệu Bình phức tạp, mơ hồ cảm giác mình lộ một nhược điểm trí mạng, đem cái túi tiền tràn ngập nguy cơ đi ra ngoài tuần phố, qua Dạ Xuân lầu thì đánh đường vòng, Tiền Thông hết lời khen ngợi gã: “Đại nhân thực sự là oai hùng bất phàm, so với những người tiền nhiệm tới nay, không thấy mấy công tử bột công tử ca kia gây rối, cũng không thấy họ phóng ngựa.”

Thẩm Diệu Bình nói: “Mới ngày thứ hai, chưa nhìn thấy, nói không chừng…”

Lời còn chưa dứt, cách đó không xa bỗng nhiên truyền đến tiếng sạp hàng bị lật tung, bốn phía bách tính kinh ngạc hoảng hốt, tan tác như chim muông, định thần nhìn lại, chỉ thấy giữa đường có bốn, năm đại hán khôi ngô, mặt dài mũi ưng, trường bào bằng da, bên hông là đai lưng, chân mang giày bó, hai bên có bím tóc, không giống nhân sĩ Trung Nguyên.

Tiền Thông xuất thân từ trong quân ngũ, trong nháy mắt cảm thấy mất mặt, hắn híp mắt một cái, không xác định nói: “Đại nhân, hình như là người Liêu.”

Một năm trước, Liêu quốc xâm phạm biên cương Đại tấn, hoàng thượng đặc phái Phủ Viễn tướng quân đi trấn áp, đánh một trận nửa năm có thừa, khiến quân Liêu thảm bại, sau đó Liêu chủ bệnh chết, quân chủ tân nhậm đệ trình kế sách, đặc phái sứ giả vào kinh để bày tỏ thành ý, thời gian nếu tính toán thì chính là mấy ngày này.

Việc này liên quan đến quốc thể, Thẩm Diệu Bình không thể không nhìn thấy, nói với Tiền Thông: “Đi, đi xem xem.”

Gã thấy người Liêu kia thân thể cường tráng, sợ một lát phát sinh xung đột sẽ bị thiệt thòi, còn cố ý gọi huynh đệ tuần tra chung quanh về, đám người đông đúc đi tới, khí thế hùng hổ, bách tính thấy thế lập tức nhường đường.

“Ai chà, là Thẩm đại nhân!”

“Rất tốt, Thẩm đại nhân đến, xem kia mấy tên người Liêu làm sao mà uy phong.”

Vài tên người Liêu thấy Thẩm Diệu Bình mặc quan phục, phía sau có không ít binh lính  mang đao, liếc mắt nhìn nhau, không khỏi buông lỏng cổ áo tay tiểu thương, đôi mắt nâu vàng như sói theo dõi gã.

“Bổn quan chính là tuần thành Ngự Sử, các người vì sao lại gây sự?!”

Thẩm Diệu Bình trong lòng biết ở trước mặt người ngoài không thể mất khí thế, ngông nghênh mười phần, tiểu thương kia vừa thấy gã như thấy phụ mẫu tái sinh, tè ra quần chạy mà đến trước mặt gã ôm cái đùi rồi khóc rống, làm người nghe thương tâm, người gặp rơi lệ.

“Đại nhân, xin hãy làm chủ cho tiểu dân, mấy tên người Liêu đến sạp hàng tiểu dân ăn cơm, ăn hơn mười cân thịt dê, uống năm vò Thiêu Dao Tử, còn có mấy món nhắm thượng vàng hạ cám, lại không trả tiền, rồi còn muốn lấy đao của bọn họ gán nợ, tiểu dân nói đao này không đáng giá, bọn họ liền lật ngược sạp hàng của ta, còn muốn đánh ta! Hu hu hu…”

Tiểu thương nói xong đem dao găm vỏ da trình ra, bên ngoài xám xịt, nhìn không thấy đáng giá chút nào, Thẩm Diệu Bình nhận lấy, kéo ra nhìn, bên trong lưỡi dao rỉ sắt, cắt đậu phụ cũng lao lực, rõ ràng là cố ý gây hấn.

Thẩm Diệu Bình tâm tư lộn nhào, nhưng theo nguyên tắc tiên lễ hậu binh, đợi lát nữa bắt đầu đánh nhau cũng phải có lý, đảo mắt nhìn mấy người Liêu kia, hơi cười nói: “Cây chủy thủ này đã gỉ, ba đồng cũng không đáng, các ngươi hoặc là dùng vật có giá tới, hoặc bị xử lý nghiêm, tự chọn một cái.”

Bên hông thủ lĩnh người Liêu có một loan đao vỏ vàng, bên trên nạm đầy bảo thạch, dưới ánh mặt trời diễm lệ loá mắt, nghe vậy chống nạnh, không khỏi cười ha ha, tùy hứng nói: “Ai cũng nói Tấn triều các ngươi đất rộng của nhiều, vô cùng dồi dào, bây giờ hai nước đã kết làm liên minh, đó là tình bạn, bạn bè ăn một chút, sao lại đòi tiền?”

Người Liêu nhiều năm cùng Đại Tấn khai chiến mấy chục lần, xé bỏ hiệp ước cũng không dưới mấy chục lần, thua thì rút, không có lương thực lại tới cướp, như bạch nhãn lang không quen được nuôi dưỡng, không biết phải làm thế nào, dù sao căn cơ Đại Tấn chưa ổn, quốc khố trống rỗng, chuyện như đánh trận miễn được thì cứ miễn.

Thẩm Diệu Bình nghe vậy không nói gì, cũng không biết nhớ ra điều gì, gã ngửa đầu nhìn lên mặt trời, sau đó hoạt động gân cốt một chút, đôi mắt đen nhánh nhìn về phía người Liêu, giơ tay đỡ ánh mặt trời, cà lơ phất phơ nói: ” Đại Tấn dồi dào, có thể cũng không phải để người ta xem là quả hồng mềm mà bắt nạt, có phải là bang giao hay không cũng khó nói… Đương nhiên, các ngươi không có tiền cũng không cần gấp, dù sao đường xa mà đến vậy không bắt các ngươi tống vào đại lao được.”

Thẩm Diệu Bình thở dài: “Không nghĩ Liêu quốc đã nghèo khó đến mức độ như vậy, không có tiền để ăn cơm, cũng được cũng được, bổn quan giúp các ngươi thanh toán cũng được.”

Nói xong từ túi gấm bên hông lấy ra một mẩu bạc vụn, giơ tay ném cho tiểu thương kia nói: “Lần này thôi, lần sau không được viện cớ này nữa, nếu như lại có thêm người Liêu tới ăn cơm không trả tiền, các ngươi nhớ phải ghi lại, rồi báo cho bổn quan, bổn quan tới hỏi rõ Ngũ vương tử Gia Luật Tuấn Tề của Đại Liêu mà hỏi, vừa lúc bọn họ ít ngày nữa sẽ vào kinh, tiện tay.”

Mấy người Liêu nghe vậy sắc mặt hơi đổi một chút, mấy ngày nay chúng tự đi vào kinh, chúng không e ngại người Tấn, tiện ăn một bữa no, xưa nay không trả tiền, có quan lại nhìn thấy cũng không dám quản, không nghĩ tới hôm nay đụng với cái kẻ khó xơi.

Chúng  tuy rằng không thuộc bộ hạ Ngũ vương tử, mà hai nước nghị hòa, nếu trình chuyện này ra, không chết cũng tàn phế, mấy người Liêu khác đã muốn lùi về, kéo tên người Liêu mang loan đao vàng kim bên hông, thì thầm vài câu thì kéo hắn ta đi.

Thấy bóng lưng chúng rời đi, Thẩm Diệu Bình hừ lạnh một tiếng: “Thứ gì đâu.”

Tiền Thông thu đao về, có chút thất vọng: “Đại nhân, sao không đem mấy tên bá vương hỗn láo này nhốt lại, ta còn muốn xử lý chúng, chúng xem Đại Tấn chúng ta dễ ức hiếp.”

Thẩm Diệu Bình trở tay vỗ lên cái đầu rỗng của hắn: “Nhốt nhốt nhốt, nhốt cái gì, động não động não! Ở cửa ải bắt người Liêu vì không có nhân khẩu à, lúc đó bị quan trên vạch tội thì ngươi chịu à?”

Tiền Thông ôm đầu, nói nhỏ: “Vạch một hay hai vụ thì có khác gì nhau đâu.”

Thẩm Diệu Bình liếc mắt: “… Là sao?”

Tiền Thông trợn mắt lên: “Ngài không biết sao, chuyện Tế Thế đường hôm qua Tôn chưởng quỹ cùng Trương Nguyên Thanh, còn vụ ở thanh lâu, ngài lừa… Khụ, thắng Liễu Chấn Hổ bảy ngàn quan, sáng nay có quan dâng tấu nói, nói ngài lơi là nhiệm vụ… Thân là mệnh quan triều đình lại phiêu kỹ gì đó, là ý vậy đó.”

Mịe!

Ánh mắt Thẩm Diệu Bình sắc bén nhìn hắn: “Tin tức ngầm rất nhanh đấy, con mắt nào của ngươi nhìn thấy ta chơi gái?!”

Chung quanh vương hầu công khanh nhiều như vậy, một phát thôi là tất cả đều làm quan, sao lại bắt mình gã? Nói không chừng chính là cha Liễu Chấn Hổ làm vậy giúp nhi tử trút giận, tìm người trả thù mình đây mà.

Tiền Thông vung tay: “Không không không, mọi người đều nhìn thấy, ngài lừa bảy ngàn quan, không phiêu kỹ, mà tấu chương đó cũng không phải ta viết mà, à, ta nói cho ngài nghe, viết tấu kia là quan ở thành đông, họ Lưu.”

“Nghe cho kỹ có ích lợi gì, ta giết được hắn à, hay giết cả nhà của hắn đây?”

Thẩm Diệu Bình lắc đầu một cái, đỡ mũ quan, tiếp tục tuần phố: “Không bị ai đố kỵ thì chính là kẻ tài trí bình thường, kệ chúng đi, làm quan không phải dựa vào miệng lưỡi mà sống, hoàng thượng bọn họ cũng dám mắng, hai bản tấu của ta thì có là gì.”

Không bao lâu, trời bỗng nhiên tối dần, mây đen dày đặc, cũng không lâu sau thì trời đổ mưa, vang tí tí tách tách lên trên tảng đá xanh, người đi đường vội vã, phố xá vốn náo nhiệt thoáng cái đã tan.

Thẩm Diệu Bình không muốn khoác áo tơi, ẩm ướt khó chịu, tránh mưa ở một quán trà, Tiền Thông tự giác lười biếng theo: “Đại nhân, ngài cẩn thận như vậy lại bị người ta nói ngươi lơi là nhiệm vụ, tuần phố mới một nữa mà ngừng sao.”

“Mưa lớn như thế, trộm cướp cũng về nhà ngủ, ngươi thấy phố còn ai đâu, muốn đuổi quỷ à.”

Nhiệt độ chợt giảm xuống, Thẩm Diệu Bình lạnh run lập cập, gã nâng một chén trà nóng ấm trong tay, định uống hết thì tìm cơ hội tránh đi, thấy tên Tiền Thông theo đuôi bèn không vừa mắt.

Trên mặt đất đá xanh bỗng nhiên truyền đến tiếng vó ngựa lanh lảnh, một chiếc xe ngựa xa hoa từ xa tới, cuối cùng dừng ở trước sạp trà, rèm được kéo lên, lộ ra một mỹ nhân mặt trái xoan, cầm trong tay áo choàng bung dù đi xuống, là Kim Ngân.

“Cô gia.”

Thẩm Diệu Bình thấy thế theo bản năng ngồi thẳng: “Hả? Sao ngươi lại tới đây?”

“Mưa lớn, Nhị gia nghĩ cô gia sáng sớm xuất môn mặc áo mỏng, sợ ngài bị lạnh, cố ý đưa xiêm y đến.” Kim Ngân nói xong, ra hiệu cho gã lên xe, mỉm cười.

Thẩm Diệu Bình trong nháy mắt hiểu rõ, nhận áo choàng từ trong tay nàng, trực tiếp bước tới xe ngựa, Tiền Thông thấy thế thôi ngắm Kim Ngân xinh đẹp, rướn cổ lên hô một tiếng nói: “Ấy! Đại nhân, ngài đi đâu vậy!”

Thẩm Diệu Bình cũng không quay đầu lại nói: “Ngươi uống trà của ngươi đi, bổn đại nhân ngồi xe tuần phố!”

Tiền Thông: “…”

Vén rèm lên thì thấy Tạ Ngọc Chi cong gối ngồi dựa trên giường mềm đọc sách, thấy gã tiến vào, ngồi thẳng rồi cầm cái khăn bên cạnh ném qua: “Lau đi, người toàn là nước.”

Thẩm Diệu Bình lau mặt, xoa tay, tóc tai hơi ướt, ngũ quan tuấn mỹ, càng nhìn càng đẹp, gã làm mặt quỷ với Tạ Ngọc Chi, cười hì hì, một bên má lúm đồng tiền như ẩn như hiện: “Sao, nhớ ta rồi?”

Tạ Ngọc Chi để sách xuống, không muốn để gã đắc ý như vây: “Hôm nay hoàng thượng gọi ta vào cung, tiện đường tới thăm ngươi một chút.”

Ầy, ra chỉ là tiện đường à.

Thẩm Diệu Bình nhớ tới chuyện mình bị tố cáo, lại sợ hoàng đế hẹp hòi cáo trạng, không khỏi hỏi nhiều thêm hai câu: “Hoàng thượng gọi ngươi vào cung có chuyện gì quan trọng sao?”

Tạ Ngọc Chi chống cằm nhìn gã: “À… Mấy ngày nữa sứ giả Liêu quốc đi vào kinh, trong cung thiết yến, ngài ấy hi vọng ta cũng đi, nói chút chuyện nhà, tiện thể nói một chút chuyện trên triều.”

Sáng sớm hôm nay có lời quan dâng sổ con kết tội Thẩm Diệu Bình, Xương Quốc Công tất nhiên không thể trơ mắt nhìn con rể mình bị người mắng, hai người cãi vả một buổi sáng, nước bọt bắn vèo vèo, vì vậy văn võ bá quan đều biết tuần thành Ngự Sử mới nhậm chức hôm qua đi dạo thanh lâu, bất quá cũng không coi là chuyện lớn, không phong lưu thì phí đời trai trẻ, ai lúc còn trẻ không như thế chứ.

Bọn họ chỉ là thuần túy cảm thấy Thẩm Diệu Bình có thể sống với Tạ Ngọc tới ngày thứ hai thì rất ngạc nhiên mà thôi, mấy ngày trước Thẩm thị lang bộ Lễ đi Dạ Xuân lầu đi một chuyến, bị mụ la sát biết võ công nhà hắn cầm trường kiếm đuổi hết tám cái phố, nửa cái mạng cũng suýt toi.

Tạ Ngọc Chi lại nói: “Hôm nay Vũ An hầu phủ mang bảy ngàn quan tiền của ngươi tới.”

Thẩm Diệu Bình nghe vậy ánh mắt sáng lên, chủ động bảo: “Tiền đồng hay ngân phiếu?”

Tạ Ngọc Chi sâu xa nở nụ cười: “Ngân phiếu.”

Thẩm Diệu Bình lập tức ân cần ngồi bên cạnh y, đem đùi phải của y ôm vào trong ngực, chốc chốc lại xoa: “Trời giá rét, đầu gối dễ đau, nhớ đắp thuốc, ta giúp ngươi.”

Công tử văn nhã môi hồng răng trắng, bày ra bộ dạng yêu đương thắm thiết, lòng bàn tay ấm áp của đối phương chẳng mấy chốc đã sờ lên giữa hai chân, Tạ Ngọc Chi không khỏi nhớ lại lần trước gã thay mình đắp thuốc, tai đỏ một chút, lạnh giọng hừ nói: “Không lợi không dậy sớm, bình thường không thấy ngươi ân cần, không gian tức đạo.”

Lời này không đúng, ngủ với hôn phu không tính là gian, cầm tiền của mình cũng không tính là trộm mà.

Thẩm Diệu Bình thở dài: “Nhị gia thật là độc ác, thường ngày ta đối với ngươi cũng là móc tim móc phổi, sao lại thành vô sự lấy lòng rồi.”

“Ồ?” Tạ Ngọc Chi cười cười: “Ta còn tưởng ngươi là muốn lấy tiền lại đấy, ra là ta hiểu lầm à.”

“Ta chính là của ngươi, ngươi cũng là của ta, người một nhà không nói hai lời.” Thẩm Diệu Bình kéo bàn tay mang hơi lạnh của Tạ Ngọc Chi, thay y làm ấm: “Ngân phiếu cũng không thể cất tùy tiện, chỉ là một tờ giấy mỏng, rơi mất thì biết làm sao đây.”

Cho nên,

“Nhị gia cất chỗ nào rồi?”

Tạ Ngọc Chi hất tay của gã ra, tiếp tục đọc sách: “À, ta quên mất rồi, trí nhớ không được tốt cho lắm.”

Thẩm Diệu Bình nghe vậy, con mắt ý thức nhìn về hầu bao xanh đen phía bên hông y, không lớn không nhỏ, vừa vặn có thể chứa đựng một tấm ngân phiếu, Tạ Ngọc Chi nhận ra được ánh mắt gã, trực tiếp ném cho gã: “Thích hả? Cho đó.”

Thẩm Diệu Bình cảm thấy mình thật đáng thương, gã yên lặng đem hầu bao nhét vào ống tay áo, ôm eo Tạ Ngọc Chi, đem mặt chôn ở trong lồng ngực y, cũng không nói gì, cứ như vậy cọ tới cọ lui, như mèo.

Tạ Ngọc Chi cụp mắt liếc gã một cái, trên mặt như có ý cười chợt lóe, sau đó thu ánh mắt lại, tiếp tục bình chân như vại đọc sách, Thẩm Diệu Bình phát hiện gã không để ý tới chính mình, rốt cục than thở: “Nhị gia à.”

Tạ Ngọc Chi bình tĩnh như trước: “Ta thật sự không nhớ rõ mình cất ở đâu.”

Bên ngoài có tiếng mưa rơi tích tí, Kim Ngân che dù bên hông xe nhảy xuống nói: “Nhị gia, cô gia, đến nơi rồi ạ.”

Thẩm Diệu Bình nhảy xuống trước tiên, sau đó bung dù dìu Tạ Ngọc Chi xuống, hai người bọn họ mới bước hai bước tới cửa phủ, chỉ thấy nha hoàn gia đinh vội vàng ngược xuôi, Kim Ngân bắt được một tiểu nha hoàn hỏi: “Này, xảy ra chuyện gì, sao lại gấp như vậy.”

Tiểu nha hoàn nói: “Hôm nay không biết sao nữa, Điểm Vân các thiếu mất mấy mái ngói, nước mưa ào ào đổ xuống, công văn tấu chương ướt hết, gỗ tử đàn tốt nhất cũng ướt, công gia vô cùng tức giận, đang nổi trận lôi đình, tìm người sửa lại.”

Tạ Ngọc Chi cùng Thẩm Diệu Bình nghe vậy, không biết tại sao, cùng nhau im lặng.

“Ta nhớ rồi… lần trước có phải là…”

Thẩm Diệu Bình a một tiếng, ánh mắt xa xôi nhìn về phía Tạ Ngọc Chi, mơ hồ nhớ tới kẻ này lần trước leo lên mái nhà Điểm Vân các xem mình thi, chẳng lẽ là quên đậy lại rồi?

Tạ Ngọc Chi mặt vô cảm nhìn gã, không lên tiếng.



Thẩm Diệu Bình quay đầu đi tới Điểm Vân các, đằng hắng hô to: “Nhạc phụ đại nhân! —— “

“Vô liêm sỉ!” Tạ Ngọc Chi kéo người về, tức giận: “Không cho cáo trạng!”
Bình Luận (0)
Comment