Tư Nam cứ thế nhìn chằm chằm bóng lưng Tống Thanh Thư, mãi đến khi Hoàng hậu lau nước mắt đi ra, bên trong vẫn không hề truyền lời gọi hắn vào, ngay cả Chỉ Y cô cô cũng không xuất hiện.
Nàng nhìn hắn cô độc mà cứng đờ đứng giữa lối đi, ánh nắng sớm nghiêng nghiêng xuyên qua từng hàng song cửa chiếu loang lổ khắp nền đất, ấm áp mà chói mắt, nhưng đến sát người hắn thì như bị chặn lại, phảng phất giữa hai người cách biệt hẳn hai thế giới.
Đường nét nghiêng mặt hắn sắc bén dị thường, góc cạnh lưu loát, dưới ánh nắng lại như được phủ lên một tầng trong suốt nhàn nhạt, hiếm hoi lộ ra vài phần mỏng manh. Nghĩ đến hắn đối với Từ An Thái hậu suy cho cùng vẫn có mấy phần chân tình, cho dù Từ An Thái hậu lại đối xử với hắn như thế.
Không biết vì sao, Tư Nam bỗng nhớ đến một lần Tống Thanh Thư từng hỏi nàng: “Rốt cuộc là ơn sinh dưỡng lớn hơn, hay ơn nuôi dưỡng lớn hơn?”
Lúc ấy nàng chỉ qua loa nói vài câu cho xong chuyện, cũng không biết rốt cuộc trong lòng Tống Thanh Thư nghĩ thế nào.
Tống Thanh Thư lẳng lặng chờ đợi, xác định Từ An Thái hậu sẽ không gọi hắn vào nữa, sắc mặt tái nhợt cuối cùng cũng có chút biến hóa, giống như mặt nước vốn phẳng lặng bị đánh vỡ, gợn sóng lăn tăn nổi lên.
Giọng nói khàn lại, khẽ run, hắn hơi cúi đầu, hạ mắt che đi tia nước vừa thoáng lóe trong đáy mắt, nhỏ giọng nói với Phúc Tử: “Đi thôi.”
Hắn từng bước từng bước đi ra khỏi Thọ Diên Cung, trong đầu mơ hồ hiện lại những chuyện mình đã trải qua tại tòa cung điện này. Loại trừ những mảnh ký ức nhỏ bé không vui, hắn không thể không thừa nhận, mấy năm ở nơi này, cuộc đời hắn từng có một đoạn nhẹ nhàng vui vẻ, ít nhất là có thể quên đi quá khứ.
Có người dốc lòng bồi dưỡng một đứa trẻ, chỉ cần một bước đi sai, tương lai liền lệch hẳn. Hắn vẫn thấy mình may mắn, năm đó trong một năm kia gặp được Nặc Nặc, giống như vận mệnh cũng đang nỗ lực kéo hắn khỏi bờ vực, rồi lại vô tình đưa hắn vào địa ngục.
Hắn chẳng trách được bất cứ ai.
Nhưng mỗi lần nghĩ đến bộ dạng của mẫu phi hiện giờ, trong lòng hắn lại không tránh khỏi sinh ra ngăn cách với Từ An Thái hậu, những năm tháng đã qua ấy, trong mắt hắn bỗng giống như một màn dụng tâm khác.
Cảm giác ấy tựa gió thu xé rách lá khô, gió quất như đao, lá khô chẳng nỡ rời cành, hắn cố căng người qua hết mùa thu này đến mùa thu khác, cuối cùng vẫn chịu không nổi, rụng tan tành.
Gần đây hắn lại cho thành lập lại Khâm Thiên Giám. Thứ đồ vừa huyền hoặc vừa hư vô này, hắn vốn không tin, nhưng bá tánh và thiên hạ cần, có lẽ hoàng huynh cũng cần.
Phía sau bỗng vang lên một tiếng gọi: “Tống Thanh Thư.”
Tư Nam thấy thân hình hắn khựng lại trong chớp mắt, rồi lại tiếp tục đi xa, tựa hồ không muốn đáp lại nàng.
Quá mức kỳ quái.
Rõ ràng trước kia, chỉ cần nhìn thấy nàng, ánh mắt Tống Thanh Thư đều là ngập tràn chiếm hữu. Hiện giờ sao lại giống như biến thành một người khác.
Nàng lại nhìn theo bóng lưng Hoàng hậu rời đi, vội vã đuổi theo. Nàng muốn hỏi một chút, Từ An Thái hậu đã nói những gì?
Ngoài ra còn có chuyện Hoàng thượng khi nào mới tỉnh, Thái y viện ăn bám rốt cuộc đã làm gì, sao mãi không mở được miệng? Dựa theo thế cục ngày càng lên cao của Tống Thanh Thư hiện giờ, chỉ sợ hoàng đế cũng không chịu nhịn xuống được, nói không chừng đây cũng là một cơ hội.
Huống hồ, bây giờ Hoàng hậu đã có đích tử, hoàn toàn có thể noi theo con đường năm xưa của Từ An Thái hậu.
Nhưng Tư Nam không tìm được Hoàng hậu. Giờ Thái hậu sắp quy tiên, Hoàng thượng không có ở đây, Tống Thanh Thư thì lại ở ngoài cung, trong cung rối rít đến mức gà bay chó chạy. Nàng thất vọng quay về Đoan Vương phủ.
Ngay tại cửa vương phủ, vừa khéo chạm mặt Tống Thanh Thư đang chuẩn bị ra ngoài, Tư Nam lặng lẽ nghiêng người, nhường hắn đi trước.
Tống Thanh Thư bỗng gọi nàng lại: “Nặc Nặc, nếu trong phủ nàng thấy bất an, thì kêu Tiểu Bạch bầu bạn với nàng. Có chỗ nào không rõ, cứ vào cung hỏi hoàng tẩu.”
Tư Nam hơi không hiểu, chỉ khẽ gật đầu, lại do dự hỏi: “Ngươi… ngươi có phải đang bệnh không?”
Trong lòng Tống Thanh Thư khẽ ấm lên, không nói thêm gì, chỉ chậm rãi nhấc chân đi ra.
Hắn đi được một đoạn, rốt cuộc vẫn không nhịn được mà quay đầu nhìn bóng lưng Nặc Nặc. Hiện giờ nàng đã trầm ổn hơn rất nhiều, hắn lại chỉ thấy mình ti tiện đến đáng ghét, vội quay đầu đi, lúng túng nói với Phúc Tử một câu: “Gọi tất cả người trông chừng Lộ Huấn về đi, không cần nữa.”
Chỉ cần Tư Nam có được đôi chút tự do, nàng lập tức cứng rắn trở lại, bám riết không tha mà đi tìm Hoàng hậu.
Hoàng hậu bị nàng làm phiền đến phát mệt: “Đoan Vương phi này đi tới đi lui tìm bổn cung mãi, rốt cuộc là có chuyện quan trọng gì sao?”
Tư Nam cúi đầu, mỉm cười nhạt: “Nương nương, ta biết thân phận mình thấp kém, không xứng diện kiến Thái hậu nương nương. Nhưng ngày ấy Vương gia cũng đến, vì sao Thái hậu nương nương lại không chịu gặp Vương gia?”
Hoàng hậu liếc nhìn nàng một cái, trong lòng không khỏi khẽ khinh bỉ. Mấy ngày nay nàng ta cũng đã nghe nói, Đoan Vương phi vừa mới thành thân đã thất sủng, chẳng hiểu lại là vì nguyên cớ gì, bên kia còn nghe đồn tiểu nữ nhi của Cao thái phó cũng đang ngọ nguậy muốn chen chân.
Thật là người này gây chuyện còn hơn người kia.
Nàng ta có chút mất kiên nhẫn: “Mẫu hậu vốn dĩ cũng không phải thân mẫu của Đoan Vương. Giờ Hoàng thượng gặp chuyện, Đoan Vương lại làm việc quá mức phô trương, chỉ sợ trong lòng mẫu hậu cũng không thoải mái.”
Tư Nam nghe vậy mơ hồ gật đầu, sắc mặt thoáng sốt ruột: “Vương gia làm việc phô trương ư? Vậy… vậy có cách nào vãn hồi không? Hôm đó hắn trở về, ta nhìn thấy hắn rất thất vọng.”
Nàng lại ghé sát lại gần, thấp giọng hỏi: “Hoàng thượng giờ vẫn chưa tỉnh sao? Nương nương, có phải đã xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn không? Nếu như Hoàng thượng mà…”
Hoàng hậu sắc mặt trầm xuống, lạnh giọng quát: “Im miệng!”
Nàng ta nhìn chằm chằm Tư Nam một lúc lâu, thực sự phân không rõ nữ nhân này là giả vờ hồ đồ hay là ngốc thật, cũng không hiểu vì sao Tống Thanh Thư nhất định phải cưới nàng. Tuy năm đó nàng ta từng tỏ ra thân cận với Tống Thanh Thư, nhưng cũng chỉ là khách sáo ngoài mặt mà thôi.
“Nếu Đoan Vương chịu trả lại nửa khối hổ phù kia, có lẽ sẽ khá hơn đôi chút.”
Nàng ta lại lạnh giọng nói tiếp: “Dù Hoàng thượng có xảy ra chuyện gì, bổn cung thân là Hoàng hậu, vẫn còn hoàng tử, thì liên can gì đến ngươi?”
Năm đó giao nửa khối hổ phù kia cho Tống Thanh Thư, hắn đã nói rất rõ, sẽ sớm trả lại, thế mà cho tới giờ chưa hề nhúc nhích. Tuyên Uy tướng quân đã quay về phương Bắc, hắn còn giữ khư khư nửa khối hổ phù, rốt cuộc là muốn làm gì?
Hoàng hậu liếc nàng một cái rồi phất tay bỏ đi. Sự vụ hậu cung chất chồng, giờ Hoàng thượng còn đang hôn mê, Thái hậu bệnh nặng, đám phi tần từng người kêu trời trách đất, nàng ta căn bản không còn lòng dạ lo chuyện khác.
Tư Nam lại thoáng kinh hãi: trong tay Tống Thanh Thư vậy mà có nửa khối hổ phù? Việc này là từ khi nào? Ngũ Dương rời đi, là do Tống Thanh Thư điều ông ta đi sao?
Bị giam trong phủ quá lâu, tin tức của nàng đã lạc hậu đi rất nhiều, có quá nhiều chuyện nàng hoàn toàn không hay biết.
Đúng lúc nàng còn đang mờ mịt hoang mang, Tống Thanh Thư nhận được tin từ Thái y viện, nói Hoàng thượng rất có khả năng tỉnh lại.
Tống Thanh Thư ho khẽ một tiếng, lập tức chống tay ngồi dậy, chuẩn bị đi Thái y viện, trước khi đi thì đưa cho Phúc Tử một phong thư:
“Mang bức thư này giao vào tay Tuyên Uy tướng quân, bảo người của ngươi đưa.”
Nói ra cũng buồn cười, văn nhân khí cốt tuy cứng, nhưng cán bút lại mềm, mới có mười năm, những kẻ ngày trước hắn nâng đỡ, đám người đọc sách ấy đã lần lượt bước lên cao.
Tống Thanh Thư cũng không ngờ, có lúc ngòi bút luận ra uy thế còn hữu dụng hơn đao thương. Có kẻ không tin quan sai, không tin triều đình, nhưng lại tin mấy hàng chữ không bệnh mà rên kia.
Khó trách năm đó hoàng huynh đối những thế gia nắm cán bút luôn dè chừng như hổ rình mồi, đôi bên giằng co nhiều năm, mà hắn lại giống như kẻ bàng quan nhởn nhơ bước ra giữa thế giằng co ấy, không hiểu vì sao liền phá tan cả cục diện này.
Khi Tống Thanh Thư tới Thái y viện, bên trong đang tất bật luống cuống, chỉ có viện chánh bước ra tiếp chuyện.
Trên mặt hắn mang theo một tia xấu hổ. Hoàng huynh đã hôn mê quá lâu, tuy người còn sống, nhưng thân thể đã không chịu nổi, nếu cứ kéo dài, cho dù có cứu tỉnh, e cũng mất đi tác dụng.
Tin tức từ đây truyền ra, Hoàng hậu tự nhiên cũng biết.
Nàng ta còn gấp hơn cả Tống Thanh Thư, vội vã sai người đưa tất cả thái y biết nội tình vào cung. Giờ nàng ta đã hoàn toàn không tin Tống Thanh Thư, thời gian càng trôi, cảm giác bất an ấy càng thêm mãnh liệt.
Tống Thanh Thư nghe xong, không tranh luận, chỉ yên lặng nhìn đám thái y nối đuôi nhau vào cung.
Phúc Tử đứng bên cạnh không khỏi tức tối. Hắn ta vẫn luôn theo Tống Thanh Thư chạy đông chạy tây, trông thấy Vương gia vì lo việc nước mà đầu vỡ máu chảy, đắc tội không biết bao nhiêu người:
“Vương gia, nương nương giờ ngay cả ngài cũng không tin hay sao?”
Tống Thanh Thư giơ tay, ra hiệu hắn đừng nói bậy: “Trường hợp như bây giờ, hoàng tẩu hoài nghi ta cũng là chuyện thường tình. Chỉ có một việc, ngươi lập tức phái người trông chừng thật kỹ, nếu hoàng huynh có gì khác lạ, phải lập tức báo cho ta.”
Từ sau khi nắm quyền, hắn dần dần hiểu rõ cái lợi của quyền lực. Lợi ích rõ ràng nhất là: dù hắn có đi xa đến đâu, cũng không còn lo Nặc Nặc trong phủ không còn ở đấy; cũng không cần để tâm đến từng lời bàn ra tán vào, chỉ cần một lòng làm theo ý mình. Mà cảm giác nắm quyền sinh sát trong tay, đúng là đủ khiến người ta say mê.
Phúc Tử còn định nói thêm, lại bị một tiếng ho khan của Tống Thanh Thư chặn lại: “Vương gia, ngài mới đỡ hơn chút, đừng nghĩ ngợi nữa. Đã có biện pháp rồi, chúng ta cứ chờ tin, chờ Hoàng thượng tỉnh lại, ngài cũng có thể yên tâm thả lỏng, dưỡng cho tốt thân thể.”
Tống Thanh Thư nghe thế khẽ cười, trong mắt đầy tia máu: “Phúc Tử, ngươi nói song thai nếu sinh ra, có thể lớn lên hoàn toàn không giống nhau không?”
Phúc Tử gãi đầu, đã lâu rồi hắn không làm cái động tác có vẻ ngu ngốc ấy, trông vẫn thật thà chất phác: “Có chứ. Khi còn nhỏ nô tài từng thấy long phượng thai, lớn lên không giống nhau chút nào, một đứa giống cha, một đứa giống mẹ, huynh muội hai người không tìm ra nửa điểm tương đồng, mọi người đều thấy kỳ lạ.”
Tống Thanh Thư không nói gì nữa. Phúc Tử bỗng nhớ ra điều gì, vội ngậm miệng, chủ tớ một đường ra khỏi cung, thẳng tới biệt viện vùng ngoại thành.
Hắn mệt mỏi đến cực điểm, hai ngụm máu tươi vừa phun ra như rút sạch tinh lực trong người, gần đây xử lý việc triều chính luôn cảm thấy lực bất tòng tâm.
Phúc Tử hầu hạ hắn nằm xuống nghỉ, rốt cuộc không nhịn được, vẫn phải khuyên một câu: “Vương gia, ngài đừng suy nghĩ lung tung nữa, có lẽ trong đó còn ẩn tình.”
Tống Thanh Thư nhắm mắt lại, không trả lời.
Tư Nam trở về vương phủ, trong lòng vẫn thấp thỏm bất an. Nàng thật không ngờ, trong tay Tống Thanh Thư lại có nửa khối hổ phù. Chẳng phải có nghĩa là một nửa Đại Dung đều nằm trong tay hắn sao?
Nghĩ lại ngày đó vừa về Ngọc Kinh, lúc vào thành còn từng gặp Tuyên Uy tướng quân, liệu giữa hai người họ vốn đã có mối liên hệ gì sâu xa?
Trong lòng nàng rối bời, chỉ cảm thấy mình đã bỏ sót điều gì, giữa những chuyện này luôn có một đoạn mắt xích nàng không sao nhìn rõ.
Nàng không thể tiếp tục mơ hồ như vậy nữa.
“Cẩm Sắt, Cẩm Sắt, chúng ta đi biệt viện vùng ngoại thành.”
Có vài lời, sớm muộn gì cũng phải hỏi cho rõ. Với tình trạng của Tống Thanh Thư hiện giờ, nếu không hỏi minh bạch, sớm muộn gì cũng liên lụy tới nàng. Hoàng gia nào có chân tình, chuyện qua cầu rút ván, được cá quên nơm, vốn là chuyện thường thấy.
Lên xe ngựa, bụng nàng bỗng co rút đau một trận, nhưng nàng không để tâm, lập tức giục xe thẳng hướng nhà cửa ngoài thành.
Phúc Tử nghe báo vương phi đến, hoảng hồn vội vàng đứng dậy chặn lại. Gần đây hắn ta theo Tống Thanh Thư chạy tới chạy lui, thời gian nghỉ ngơi vốn đã chẳng được bao nhiêu.
“Vương phi, ngài không thể vào, Vương gia đang nghỉ ngơi…”
Tư Nam liếc nhìn Phúc Tử, sắc mặt có chút lạnh: “Nếu ta còn không hỏi, chỉ sợ đến ngày ch·ết, ngay cả đáp án cũng không hỏi ra được.”
Trong lòng Phúc Tử rối như tơ vò, nhưng vẫn cố chặn nàng lại: “Vương phi, gần đây thân thể Vương gia không tốt, phải tĩnh dưỡng. Đợi người khỏe rồi, chắc chắn sẽ tự mình đến tìm ngài.”
“Chỉ sợ đợi đến lúc tĩnh dưỡng xong, Vương gia nhà ngươi với ta đều đã mất mạng.”
Tư Nam lạnh giọng cười, trong lòng dấy lên một trận phẫn nộ. Chẳng lẽ Tống Thanh Thư nhất định phải kéo nàng chôn cùng mới cam lòng?
“Hiện giờ Hoàng hậu đã có đích trưởng tử, dù Hoàng thượng có chuyện, nàng ta chỉ cần noi theo con đường Từ An Thái hậu đi năm xưa, thuận lý thành chương. Còn Vương gia nhà ngươi thì sao? Trong tay nắm hổ phù, trong triều lại có một đám lớn người hận hắn thấu xương, đến lúc thanh toán sổ sách, chỉ sợ người đầu tiên phải chịu khai đao chính là hắn.”
Phúc Tử bị nàng nói nghẹn lời, lại vẫn cố gắng khuyên nhủ. Có vài chuyện hắn ta không dám nói toạc ra, nhưng vẫn không nhịn được liếc về phía tiểu viện. Hắn ta chỉ mong Vương gia sớm ngày tỉnh ngộ, đừng sa vào những điều vướng víu này nữa. Cho dù thực sự nắm hết quyền bính, thì được ích gì?
Chặng đường này đi đến hôm nay, chẳng phải vốn đã định sẵn như vậy sao?
Lúc này, chóp mũi Tống Thanh Thư dường như ngửi thấy một mùi hương nhàn nhạt, đột ngột mở mắt ra, chỉ cảm thấy mình như đang đi trong một lối ngầm tối đen, bốn phía mù mịt.
Như nhớ được điều gì, hắn mò mẫm lấy viên minh châu giấu trong ngực ra. Ánh sáng dịu dàng từ viên ngọc lập tức lan ra, soi rõ gương mặt non nớt ửng hồng của hắn.
Trong lòng hắn vui mừng khôn xiết, mẫu hậu quả nhiên không lừa hắn, viên minh châu này thật sự có thể phát sáng. Nghĩ tới ánh mắt khao khát của hoàng huynh khi ấy, trong lòng Tống Thanh Thư không khỏi có chút đắc ý, bật cười khẽ.
Quang mang của minh châu càng lúc càng sáng, nơi nào càng tối, ánh lên càng rõ. Hắn hơi thấy tiếc, hoàng huynh bị mẫu hậu bắt ở lại đọc sách, không thể cùng hắn tới thám hiểm chốn này.
Nơi này, là do hắn cực khổ mới tìm ra. Ngay cả cơ quan mở cánh cửa ngầm kia cũng phải tốn rất nhiều công sức mới phát hiện được.
Tống Thanh Thư vừa đắc ý, vừa khẩn trương mà men theo lối đi. Lúc vô ý đụng phải vật gì, chỉ nghe “leng keng” một tiếng, dọa hắn mồ hôi lạnh chảy đầy trán.
Hắn vội đưa minh châu lại gần, mới thấy đó là một cây chân đèn đồng mười hai nhánh chạm khắc tùng hạc quấn quanh, trên đó chỉ có ba chỗ cắm nến còn cắm nến sáp.
“May là ta mang theo đá đánh lửa.”
Tống Thanh Thư lại móc từ tay áo ra đá đánh lửa, không khỏi vì sự chu đáo của chính mình mà đắc ý: “Hôm nay bổn vương phải liều một phen, nhất định phải xem cho rõ, rốt cuộc nơi này có cái gì. Mẫu hậu mỗi lần đi vào rồi bước ra, đều muốn phạt ta.”
Trẻ nhỏ hỉ nộ rõ ràng, nhưng hắn từ bé đã biết nhìn sắc mặt người khác. Cho dù mẫu hậu đối hắn hết mực tốt, nhưng hắn vẫn luôn chờ mong, mong bà có thể lại tốt với hắn thêm một chút nữa, tốt hơn nữa…
Theo ánh nến lay động, lối ngầm không còn đáng sợ như vậy.
Tống Thanh Thư ước lượng, lối đi này bất quá cũng chỉ hơn mười bước chân, mỗi góc đều có một cây chân đèn. Hắn hơi thất vọng, nơi này dường như chẳng có gì.
Hắn nhìn quanh một vòng, chợt thấy trên bức tường phía tây treo một bức họa.
Toàn bộ tâm thần đều bị bức tranh hút lấy, hắn ngây người, chậm rãi bước lại gần. Trong tranh là một nữ tử vận cung trang, tay nâng cành mai, y phục phấp phới như mây trôi, trên cổ tay có một dải lụa đỏ thẫm buông rơi, giữa trán điểm hoa mai, mơ hồ có thể thấy được nét kiều mị trong ngũ quan, khiến người nhìn phải thất thần.
Đặc biệt là đôi mắt kia, linh động khác thường, đen láy trong veo, đứng trước bức họa, dường như nàng đang đưa mắt nhìn thẳng vào hắn.
Hắn cảm thấy nữ tử trong tranh có chút quen thuộc, nhưng nhất thời không gọi ra được là giống ai, chỉ ngẩn ngơ nhìn thật lâu, rồi gãi đầu, tiếp tục đi sâu vào bên trong.
Lại là một cánh cửa ngầm nữa. Vừa mới đưa tay chạm vào cơ quan, hắn đã nghe bên trong tựa như có tiếng người.
Gương mặt nhỏ của Tống Thanh Thư thoáng hiện vẻ sợ hãi, bàn tay mũm mĩm dừng lại trên chỗ cơ quan, lưỡng lự không biết có nên đẩy ra hay không.
“Sợ cái gì? Mẫu hậu nói rồi, mặc kệ xảy ra chuyện gì, người cũng sẽ bảo vệ ta.”
Trên khuôn mặt trẻ con hiện lên một tia kiên nghị, bàn tay nhỏ nhắn ấn xuống cơ quan, cánh cửa ngầm chậm rãi mở ra…
“Tống Thanh Thư…”
Một giọng nói chợt nổ vang bên tai, Tống Thanh Thư bừng tỉnh, th* d*c liên hồi, ôm ngực ho sặc sụa, mồ hôi lạnh túa đầy trán.
Hắn vừa quay đầu, liền bắt gặp một đôi mắt đen láy, dọa cho tim đập dồn dập, lại là một trận ho khan.
Thấy hắn mồ hôi đầm đìa, Tư Nam dịu giọng hỏi: “Ngươi sao vậy?”