Hôm nay may mắn mang theo không ít người. Đợi mọi người đều trở về thuyền, ong vẫn đuổi theo không ngừng, trên thuyền ai nấy đều luống cuống cầm vật này vật nọ quơ loạn. Khó khăn lắm mới ra được đến giữa hồ, bầy ong kia mới chịu tản đi.
Tư Nam trong lòng lo lắng chẳng yên, ở trên thuyền vẫn luôn thủ bên cạnh Tống Thanh Thư, thấy gương mặt hắn sưng đỏ, tay chân đều sưng đỏ, nàng nhìn mà đau lòng vô hạn.
Nàng vốn không thích Tống Thanh Thư, là bởi cảm thấy hắn chẳng phải hạng người có thiện cảm. Thế nhưng hôm nay nhìn lại, tựa hồ nàng đã nhìn sai hắn. Tống Thanh Thư bất chấp sinh tử vì nàng mà xông tới, khiến lòng nàng dấy lên mấy phần rung động.
Chỉ là hắn lúc này thần trí mê man, ánh mắt thâm trầm nhìn nàng không rời, khiến nàng càng cảm thấy khó hiểu.
Lộ Huấn vì bảo hộ Tư Nam cũng bị đốt không ít, may mắn không nghiêm trọng bằng Tống Thanh Thư.
Hai người đối diện, trong mắt đều hiện vẻ lo lắng cùng băn khoăn, chẳng biết có để lại di chứng hay không. Điều trọng yếu hơn cả là Tống Thanh Thư đã thụ thương, may thay bầy ong kia không mang độc.
Thuyền vừa cập bến, cả đoàn liền vội vã quay về phủ. May mắn nhà họ Tư có kinh doanh thuốc bắc, trong phủ đã có sẵn phòng khám.
Tư Nam sai người về báo tin cho mẫu thân và Lộ bá phụ, còn bản thân thì lưu lại y quán trông nom Tống Thanh Thư. Lộ Huấn và nàng tay nắm tay, cùng nhau chờ bên ngoài.
Nhìn thấy cánh tay sưng vù của Tống Thanh Thư, Lộ Huấn đau xót vô cùng, một mặt giúp hắn bôi thuốc, một mặt gỡ ngòi chích, vừa thấp giọng than:
“A Nam, Thanh Thư tốt như vậy… về sau ngươi chớ đối xử tệ với hắn nữa.”
Tư Nam cúi đầu, đôi mắt đã ráo đi được mấy phần, khẽ gật nhẹ: “Ừm, ta biết rồi.”
Nàng vốn không cố ý, chung quy vừa nhìn liền biết trong lòng nàng chẳng hề thích tên này.
Đến khi song thân hai nhà cùng chạy tới, phu nhân hai bên đều đỏ hoe mắt, thấy Tư Nam chỉ bị ong đốt mấy chỗ ở tay và sau lưng, cuối cùng mới thở phào một hơi.
Nhưng vừa thấy đến Tống Thanh Thư, vẫn là không nén được mà rơi lệ. Hài tử là da thịt non mềm, Tống Thanh Thư đại khái muốn che chở gương mặt, song đôi tay lại bị ong đốt đầy vết, sau cổ cũng nổi từng mảng đỏ, chưa kể hai bên sườn đều sưng phồng lên, nhìn đến mà xót xa.
“Ôi chao, sao lại thành ra thế này… tội nghiệp đứa nhỏ……”
Lộ phu nhân trái lại trấn định hơn, nhìn Lộ Huấn mắt đỏ hoe đứng bên cạnh cũng không quá hoảng, chỉ nói: “Hài tử chạy loạn bị đốt là chuyện thường, may mắn không bị gì nặng. Chỉ là… tiểu tử Tống gia này không đơn giản đâu.”
Thoáng nhìn tư chất và khí độ của Tống Thanh Thư từ thuở nhỏ, Lộ phu nhân cũng cảm khái đôi phần.
Về tới nhà, Lộ Huấn và Tư Nam một tấc không rời canh giữ bên giường Tống Thanh Thư. Mấy nha hoàn bên cạnh Tống Thanh Thư vừa nhìn thấy bộ dáng tơi tả của chủ tử, cũng luống cuống thất sắc, may mà không có chuyện gì nguy hiểm đến tính mạng.
Tư Nam ngồi nhìn hắn mãi, càng nhìn càng cảm thấy như thể lỗi là ở nàng. Những nốt sưng đỏ kia đều là vì bảo vệ nàng mà chịu, nàng thấy đau lòng muốn chết, lại chẳng biết nên mở miệng nói điều chi cho phải, dẫu sao đây cũng là người Tống gia, người ta lại đối xử với nàng tốt đến vậy.
Lộ Huấn vì bảo hộ Tư Nam mà cũng bị đốt không ít, mí mắt sưng vù không mở ra được. Uống thuốc rồi cậu liền nằm vật ra, lười chẳng muốn nhúc nhích nữa, đến tối bò qua chỗ Tống Thanh Thư ngồi một lát, rồi lại bò về, đưa lưng nằm xuống ngủ say.
Tư Nam thủ bên giường hồi lâu, đuổi các nha hoàn lui xuống, bản thân cũng bị cơn buồn ngủ đánh xuống, liền ngồi cạnh giường ngáp không ngừng.
Kim luân lặn phía tây, bóng liễu nhạt dần, ánh tà dương theo màn cửa hắt vào sắc đỏ ấm áp, càng dễ khiến người ta buồn ngủ. Nàng an tĩnh dựa gần Tống Thanh Thư, luôn cảm thấy trong lòng có chỗ không yên.
Tống Thanh Thư ngủ mãi mới tỉnh. Bên giường, màn thêu vàng phủ một tầng ánh sáng chiều tà, trên đó là hoa điệp và ngư trùng phảng phất lay động. Gió nhẹ thổi vào, trong phòng tĩnh lặng bình yên, ánh sáng dịu hòa.
Hắn hơi nghiêng đầu, liền trông thấy Tư Nam áp sát cạnh giường mình. Ánh tà dương sắp tắt, luồng sáng cuối cùng qua màn sa rơi xuống mặt nàng, mềm mại chiếu lên gương mặt nhỏ nhắn đang tựa vào cánh tay hắn mà ngủ. Nàng ngủ say đến mức khóe mi cong cong, khuôn mặt hồng nhuận mềm mại, hàng mi khẽ rung như cánh bướm sắp bay.
Nàng thật đẹp.
Tống Thanh Thư thầm nghĩ trong lòng, thời gian này nàng đối với chính hắn đều lãnh đạm, cau mày bất an, nói chuyện với hắn thì qua loa, đối với tiểu cô nương khác lại nhẹ nhàng dễ nói chuyện hơn. Nhưng đến giờ phút này, vẻ mặt ngủ yên của nàng lại khiến lòng hắn chợt dâng đầy khó tả.
Hắn với nàng, e rằng ngay từ đầu đã sai lầm, đến cuối cùng cũng đều chẳng thể viên mãn. Hắn luôn ở trong vòng oán hận, còn phải mang theo cái tên “Lộ Huấn” kia cùng nàng sống qua ngày.
Tống Thanh Thư lúc này mới cảm thấy cánh tay đau nhức, nhẹ nhàng hít một hơi. Trông thấy trên mu bàn tay Tư Nam đang tựa lên mình có hai nốt sưng đỏ, đại khái cũng bị ong đốt. Nhưng may mà không sao lớn, trong lòng hắn lại dâng lên chút áy náy.
Đang muốn trở mình, lại cảm thấy phía sau như có người, hắn khó khăn xoay mình, ngoảnh đầu nhìn, thì ra là Lộ Huấn.
Trong khoảnh khắc, trong lòng Tống Thanh Thư dâng lên một trận khó chịu vô danh. Nhìn dáng vẻ Tư Nam vẫn chưa tỉnh, tiểu tử này bò lên đây làm gì?
Tư Nam vừa tỉnh, liền bị hắn đẩy nhẹ, thấy Tống Thanh Thư sưng như cái đầu heo, nàng trước là thương cảm một trận, rồi lại không nhịn được mà bật cười:
“Ngươi tỉnh rồi? Còn đau không?”
Tống Thanh Thư gật gật đầu, rồi lại nhỏ giọng đáp,
“A Nam, ta… ta muốn uống nước.”
Tư Nam vội vàng đứng dậy rót nước. Chén nước trong tay còn mang theo hơi lạnh, nàng vừa đưa, miệng đã lẩm bẩm trách hắn: “Ngươi phải tĩnh dưỡng, coi sắc mặt ngươi kìa, tinh thần cũng chẳng khá là bao. Nếu không ngươi về nhà ta ở vài ngày cũng được, đến Lộ gia cũng không sao, không ai nói gì ngươi, ít nhất là sẽ thoải mái hơn.”
Tống Thanh Thư uống một hơi hết cả chung nước, mi mắt khẽ rủ xuống, cố nén cơn xúc động trong lòng: “A Nam, ta muốn ở lại cạnh nàng.”
Bọn nha hoàn đứng bên đều là người của Từ An, vốn dĩ muốn tới hỏi han vài câu, nhưng hắn lại lười để ý, những tin tức linh tinh này cứ giao cho họ bẩm báo cho bà là được, hắn lại không muốn vì thế mà phá mất khoảnh khắc này.
Từ khi biết Từ An Thái hậu là mẹ ruột của mình, thực lòng hắn cũng thở phào nhẹ nhõm. Có thể không cần lo lắng nữa, hoặc chỉ đơn giản là cảm giác thuộc về đã làm hắn an tâm hưởng thụ.
Hắn nghĩ, dù đến lúc chết, chỉ cần được nhìn thấy bà, mặc kệ thế nào đi nữa, bà trước lúc nhắm mắt hẳn cũng đã thả lỏng vài phần, chỉ cần nhìn thấy con trai lên ngôi bà đã coi như là người chiến thắng rồi.
Tống Thanh Thư đi đến nhà họ Tư, gương mặt sưng vù ấy mà lại mang theo một loại nhu tình khó nói. Phu nhân Tư gia đứng bên nhìn, tự nhiên cũng mỉm cười, đối với hắn càng thêm thích ý.
Tư Nam nhìn mẫu thân lại hết lòng thu dọn phòng cho Tống Thanh Thư, trong giọng mang theo vài phần bất bình:
“Mẹ à, hắn chỉ ở có mấy ngày, lại không phải ở hẳn. Không cần phải thu xếp chu đáo đến vậy.”
Phu nhân Tư trừng mắt nói: “Vớ vẩn! Chỉ cần A Thư nguyện ý, hắn ở bao lâu cũng được. Hay là để A Thư ở lại luôn cũng được.”
Nghe vậy, Tống Thanh Thư liền dắt tay Tư Nam, đôi mắt sưng húp như không mở ra được, khi cười càng híp hơn:
“A Nam, ta tvui quá. Về sau mỗi ngày ta đều có thể nhìn thấy nàng.”
Lộ phu nhân cũng bước qua dò xét. Nghe nói Tống Thanh Thư muốn tạm trú ở Tư gia, nhìn thấy Lộ Huấn cứ đứng một bên bĩu môi, bà liền đưa ra đề nghị:
“Hay là dọn sang nhà ta đi. Lộ Huấn từ nhỏ đã thông tuệ, lại rất quý mến nó, hẳn là muốn thân cận với nó nhiều hơn.”
Tư phu nhân nghe xong thì có chút vui mừng. Bà thích những đứa trẻ chịu đọc sách. Tư gia vốn là thương hộ, nếu trong nhà sinh được nam nhi thì ắt phải đưa đi học hành, chỉ tiếc Tư Nam là con gái, không thể tới học đường như Lộ Huấn.
“Thật sao?” Lộ phu nhân cười nói, “Như vậy là cơ hội tốt đó.” Nói xong nàng liền xoay người giúp Tống Thanh Thư thu xếp đồ đạc, rõ ràng đã thay hắn quyết định xong cả.
Tống Thanh Thư bên cạnh nghe họ bàn qua nói lại, liên tục xua tay vẻ mặt đau đớn.
Lộ phu nhân thấy vậy thì bật cười, trêu ghẹo: “A Thư đừng ngại. Nhà ta cũng như Tư gia vậy, ngươi đến lúc nào thì cứ sang ở bên Lộ Huấn, vừa học vừa trao đổi. Nghe nói hai đứa từ nhỏ đã thân cận, rất hiểu tính nhau, ta thật lòng mong hai đứa cố gắng mà giao hảo nhiều hơn.”
Tống Thanh Thư chỉ cảm thấy toàn thân như căng ra, “Không, không… những chuyện ấy… đều là…”
Đều là do Tư Nam dạy hắn ở kiếp trước, kỳ thực hắn cũng chẳng ra sao, còn khiến không ít người chịu vạ lây.
Lộ Huấn vốn thuần khiết, nghe Tống Thanh Thư muốn dọn tới ở thật, liền thân thiết nắm tay áo hắn, cười nói: “A Thư, không sao cả, chúng ta kết bằng hữu, về sau mỗi ngày đều có thể cùng nhau đọc sách mà.”
Tư phu nhân ở cạnh cũng cười nói:
“A Thư, ngươi nhìn bộ dáng Lộ thế bá của ngươi xem, kỳ thực là người rất có năng lực, chỉ là tự thân không muốn thăng quan, nên mới mãi chẳng định ra được……”
Tống Thanh Thư nghe vậy cũng không tiện từ chối. Lộ gia đối xử với hắn vốn rất tốt, Lộ phu nhân lại vô cùng thương yêu hắn, hôm nay còn tận mắt thấy Lộ Huấn dám đứng ra bảo hộ Tư Nam, trong lòng hắn không vui, nhưng cũng cảm kích.
Thật ra, sâu trong lòng hắn, hai nhà này hắn đều đã coi như thân thuộc. Chỉ là tình cảm quá gần kề lại không dám tiến tới, kiếp trước Tư Nam thì cứng cỏi, còn Lộ Huấn thì kiên trì không biết lui, mà sức mạnh ấy phần lớn đều do phụ mẫu hun đúc mà ra.
Trái lại hắn, lại bị dạy bảo thành một kẻ chẳng nên dáng, gặp chuyện đều bó tay bó chân, không xứng nhận sự ưu ái lớn lao như thế.
Hắn vẫn còn vài phần do dự, nhưng bị Tư Nam nhìn chằm chằm như thế, đành cúi đầu khẽ đáp: “Được… được rồi. Đa tạ Lộ thế bá.”
Tư phu nhân lại không khách sáo gì: “A Thư, ngày mai ngươi theo Lộ bá của ngươi mà đọc sách đi. Biết đâu Lộ Huấn sau này còn có thể cùng ngươi đề danh tiến sĩ bảng vàng, lúc đó ai dám nói ngươi không được?”
Lộ phu nhân nhìn hai đứa nhỏ, trong lòng toàn là thích ý. Bà bật cười mà chẳng nén được hơi thở vui mừng. Cả ngày hôm ấy, bà cứ nắm tay Lộ Huấn, cảm thấy sao hôm nay lại thuận mắt như vậy.
Bà cũng chỉ có thể giúp đến chừng ấy mà thôi, phần còn lại vẫn phải trông vào chính đứa nhỏ của nhà mình.
Thu qua đông đến, Tống Thanh Thư vẫn luôn trú tại Lộ gia, chưa từng rời đi. Lộ Tu Viễn so với tưởng tượng của hắn còn lợi hại hơn nhiều, ánh mắt sâu xa, tính tình hiền hậu trầm ổn, quả nhiên là bậc phụ mẫu nhân từ.
Kiếp trước Tư Nam cũng từng được đại nho chỉ dạy, nhiều việc tai nghe mắt thấy đã nhuốm vào xương tủy. Về sau nàng còn nắm quyền không ít việc, mang theo hai đứa nhỏ ghi nhớ tất thảy, cùng Lộ Tu Viễn luận bàn rất hợp ý.
Khó trách hắn luôn cảm thấy Lộ Huấn không giống người thường, nay nghĩ lại, e rằng phần lớn do chịu ảnh hưởng từ Tư Nam và Lộ Tu Viễn.
Chỉ là, hắn sắp phải hồi kinh.
Phúc Tử còn chờ hắn đến đón, còn có Cẩm Sắt, năm đó nàng còn nhỏ như vậy, không biết trong cung sống ra sao.
Hắn cực kỳ không nỡ xa, thấp giọng nói: “A Nam… chờ đến sang năm xuân ấm hoa nở, nàng đừng quên ta.”
Lộ Huấn đã bị Tư Nam nắm tay trìu mến hồi lâu, vội vàng chen vào: “A Thư, nhà ngươi xa xôi vậy sao? Không thì đừng hồi kinh nữa, cứ ở nhà ta qua năm đi.”
Tư Nam nhìn Tống Thanh Thư. Những ngày này chung đụng, nàng luôn cảm thấy hắn có chỗ không đúng, đôi khi lại không giống một đứa nhỏ, mà như đang cùng nàng đối đáp bằng tâm khí của người trưởng thành. Tâm của hắn, giống như mang theo một linh hồn riêng biệt.
“Không được.” Tư Nam ngẩng đầu nói, “Tống gia nguyên bản đã đối với hắn không tốt, hắn trở về thì còn có thể tranh một hơi.”
Nàng lại quay đầu nhìn Tống Thanh Thư, nói:
“Ngươi là lén chạy tới đây phải không? Đừng sợ. Ngươi là con trai, lại là người có tư cách thừa kế sản nghiệp trong nhà. Nếu mẫu tử các ngươi thật gặp phải chuyện khó xử gì, vậy thì mang theo thật nhiều bạc mà tự mình sống, về sau cũng đừng để ý tới bọn họ nữa. Dù sao ngươi đọc sách giỏi, cũng chẳng cần phải sợ ai.”
Tống Thanh Thư nghe vậy trong lòng vô cùng cảm động. Trong mắt Tư Nam, hắn tựa hồ được coi như người một nhà. “Ừm, ta biết rồi. A Nam, nàng đừng lo cho ta.”
Tư Nam nghe xong lại bĩu môi: “Ta mới không lo đâu. Ngươi còn có võ nghệ nữa mà. Chỉ là ngàn vạn lần đừng để kẻ xấu lừa gạt.”
Thế là Tống Thanh Thư cứ như vậy bước lên con đường hồi kinh.