Không Lối Thoát - Xuân Sắt

Chương 115

Tống Thanh Thư bị kiểu quan tâm như chị gái của Tư Nam làm cho cả người nổi da gà, hắn nắm lấy tay nàng đang muốn xoa đầu mình, cảm nhận sự dịu dàng và an ổn nơi nàng mà lòng ấm lên.

“A Nam, vậy khi nào chúng ta xuất phát?”

Hai đứa vẫn còn nhỏ, Tư Nam và hắn đều phải đến chừng mười hai tuổi mới được giao việc. Tư gia không yên tâm, lại cho người âm thầm theo bảo vệ.

Còn đường huynh Lộ Huấn, chỉ có thể mắt trừng tròn xoe nhìn hai người xa dần.

Mỗi lần Tống Thanh Thư bắt gặp đôi mắt khao khát của Lộ Huấn, tim đều dâng trào sự hưng pấn, cuối cùng chỉ có thể có cơ hội đẩy người này đi, mấy ngày nay đúng là đủ mệt mỏi rồi.

Tư Nam trái lại không quên người bạn đồng hành của mình, đi đường còn lải nhải dặn y đọc sách:

“Lộ Huấn, chờ ta về mang đồ ngon cho ngươi. Ngươi nhớ chăm chỉ đọc sách, biết chưa?”

Lộ Huấn cũng chỉ biết đáp nhỏ: “Ta biết rồi… A Nam, các ngươi nhớ sớm quay lại.”

Sự việc thuận lợi ngoài ý muốn, giống hệt như kiếp trước, Tư Nam không định cắt đứt sinh kế của thôn này, vẫn để họ tiếp tục trồng dược liệu.

Tuy nhiên, Tống Thanh Thư không muốn phiền phức nên không đưa ra thêm phương án này khác trong đời này, để mặc dân chúng tiếp tục sống theo lối sống cũ của bọn họ

“A Nam, hay là chúng ta tìm mấy hộ dân chăm chỉ, mỗi tháng phát cho chút bạc, cũng xem như giúp họ trồng những loại thảo dược tốt.”

Tư Nam không do dự mà từ chối:

“Cuộc sống của họ đã đủ khó khăn rồi. Nếu chúng ta cứ tiếp tục bắt ép họ, điều đó chỉ dẫn đến đấu đá nội bọ. Đến lúc đó tự họ lại đánh nhau, giành bạc với nhau, chẳng phải càng loạn sao?”

Tống Thanh Thư trong lòng chỉ muốn thúc đẩy cho nhanh, cảm thấy kiếp trước chỉ cần không có tân chính, dân đen thì muôn đời vẫn là dân đen, không thể thay đổi được.

“Người khác đều dùng được, cớ gì đến lượt chúng ta thì không? Huống chi bạc chúng ta phát cũng không ít, bọn họ cũng vui lòng nhận kia mà.”

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Tư Nam đầy vẻ nghiêm túc:

“A Thư, chúng ta muốn chỉ là mấy người đó thôi. Ngươi không phát hiện sao, cả thôn này đều cùng một họ, nếu để bọn họ cùng làm việc, ấy mới gọi là công bằng.”

Tống Thanh Thư từ nhỏ đã quen nắm quyền, nghe Tư Nam nói vậy, cảm thấy có nàng có phần ngây thơ:

“Công bằng? Chỉ cần hoàng đế và các thế gia còn ở đó thì chẳng có công bằng nào để mà nói, A Nam. Chúng ta chẳng cần vì dăm ba kẻ dân đen mà hao phí thời gian. Đợi dược liệu bán được nhiều hơn, cả thôn tự khắc sẽ thay đổi như nhau.”

Tư Nam thoáng nghiêng đầu, nhìn sắc mặt Tống Thanh Thư có chút khác thường, lời nói lại xen chút ý vị sâu xa:

“A Thư, thật ra ta cũng nhìn ra được… ngươi là con nhà thế gia, không biết trong các ngươi có người từng đi bắt cua chưa?”

Thấy Tống Thanh Thư ánh mắt nghi hoặc, Tư Nam bèn giơ tay ví dụ:

“Một cái giỏ tre nhỏ như vậy, cho dù bắt đầy ắp cua nhưng không có một con nào bò ra được, ngươi biết vì sao chăng?”

Tống Thanh Thư lắc đầu. Tự nhiên hắn nhận ra, tiền kiếp của hắn chưa từng hiểu nổi những chuyện như vậy.

Tư Nam tiếp tục mô tả, tay chân đều phối hợp, sống động vô cùng:
“Bởi vì mỗi khi có một con muốn bò lên, bọn còn lại sẽ lập tức kéo nó xuống…”

“Tôm cua bản thân có lẽ cũng không biết, kỳ thực lối ra cách chúng không xa, có con sắp bò ra được rồi, nhưng chỉ cần bị con dưới phát hiện thì lập tức sẽ bị kéo xuống. Những kẻ dân đen ấy cũng như lũ cua tôm kia, chúng ta nếu muốn dược liệu gieo trồng không bị xao động, vậy phải khiến nơi này nhất định phải đủ lớn, thôn này có lẽ chưa đủ, chỉ có khiến người trong thôn đều tốt lên, mới có thể toàn tâm toàn ý vì chúng ta mà làm việc……”

Tư Nam nghe vậy tuy vẫn mờ mịt, chỉ nhỏ giọng đáp: “A Thư, ngươi có từng nghĩ chưa, cũng như lũ cua tôm kia, nếu được dạy bảo, chúng sẽ làm được việc tốt hơn. Nếu là người bước ra ngoài, biết cách sử dụng tốt bọn họ, cũng là một sự trợ giúp.”

Thực ra từ khi còn ở kiếp trước, Tư Nam chưa từng để tâm đến thân phận địa vị, nàng thậm chí càng nguyện ý chạm vào những người tầng lớp thấp kém, có lẽ trong lòng nàng, mọi sinh linh đều ngang hàng, ngay cả một con chó nàng cũng coi như có tương lai để mà bồi dưỡng.

Tư Nam không cãi lại, chỉ kể một chuyện thú vị lúc sinh thời của bà ngoại.

“Ngày thường ai nấy đều chỉ làm ruộng, thật ra rất bình lặng. Mọi người thích tụ tập nói chuyện, không biết vì sao có lần hai nhà cãi nhau, cuối cùng tất cả đều là cười xòa. Đúng lúc vụ lúa chín, hai nhà ấy bị phạt phải gặt hết cho cả thôn, nếu không cả một mùa đều mất trắng.”

Tư Nam trầm ngâm: “Những lời dạy của ngươi cũng có đạo lý, nhưng người ta cố chấp, đây chỉ là tạm thời. Chúng ta nếu xử lý không khéo, ắt sẽ phản tác dụng, lại còn tổn hại lòng người, kéo theo sau này chúng ta càng không khống chế nổi.”

Tống Thanh Thư thấy nàng nói chuyện có chút rối ren, trên mặt lại không phản bác:

“Được, được, ngươi nói đúng, vậy ta liền nghe theo ngươi.”

Tư Nam bỗng cúi đầu, lạnh lùng bật ra một câu:

“Không được, hôm nay chúng ta chuẩn bị xong việc rồi hãy đi. Ngày mai mới lên đường.”

Tống Thanh Thư đứng một bên, có đôi chút ngượng ngập, hoặc có lẽ tự mình cũng ý thức được điều đó, lại không muốn chủ động mở miệng, trong lòng hắn tự nhiên hy vọng nàng được tốt, chỉ là hắn cũng có cách nghĩ của riêng mình, bất quá, cuối cùng vẫn phải lấy Tư Nam làm chủ.

Hắn cúi thấp giọng đáp một câu:

“Được, vậy ta đi thu dọn.”

Tư Nam nhìn bóng dáng đối phương, thở ra một hơi thật dài, trong mắt ẩn hiện chút khó xử, nhưng ở xã hội cổ đại này, muốn tìm một người có tính cách hiện đại như mình chắc chắn không dễ dàng.

Hai người đều không nhắc lại chuyện đó, Tư Nam chỉ cảm thấy hắn vẫn còn nhỏ, nàng đem tiêu chuẩn của mình đặt hơi cao một chút; còn Tống Thanh Thư thì cảm thấy, Tư Nam rốt cuộc vẫn còn nhiều điều hắn không hiểu, hắn không thể làm quá.

Lúc ấy, Lộ Huấn đã qua được đồng sinh thí, có tư cách tiến vào phủ, châu mà học, xem như đã chính thức bước vào con đường khoa cử đầu tiên.

Nghe nói Tư Nam và Tống Thanh Thư sắp về, sáng sớm Lộ gia đã sai người chuẩn bị một bàn tiệc linh đình, chờ hai người trở về.

Ba người vừa đến, Lộ gia và Tư gia có chút bất hòa, Tống Thanh Thư nhà không có người lớn nên không có ai để nói chuyện với mình.

Lộ Huấn xông lên ôm chặt lấy hai người:

“A Thư, A Nam, cuối cùng các ngươi cũng trở về rồi!”

Tống Thanh Thư bị y ôm đến mức lùi lại vài bước, trong miệng toàn là oán thán:

“Không phải chỉ nửa năm thôi sao, ngươi cũng đừng như vậy được không? Sau này còn phải đi nữa mà.”

Lập tức người bên cạnh lại nhào tới ôm lấy Tư Nam, cảnh tượng lập tức hỗn loạn.

Tư Nam lại càng vui vẻ, còn đưa tay xoa đầu Lộ Huấn:

“Ừm, bọn ta đã về rồi! Lộ Huấn, có ngoan ngoãn đọc sách không?”

Lộ Huấn giống như tiểu cô nương, đôi má tròn căng, cười đến mắt cong cong:

“Ừm, A Nam, ta có đọc sách mà.”

Tư Nam vừa nghe vừa ôm chặt Lộ Huấn, hiển nhiên nàng cũng rất nhớ thương y, hai người đều dùng kiểu nhớ nhau rất trực tiếp, ôm suốt nửa ngày cũng không rời tay.

Tống Thanh Thư đứng cạnh nhìn hai người quấn lấy nhau, có chút ngây ngẩn, lại hơi lúng túng, cứ cảm thấy bản thân đứng đâu cũng không đúng; hắn càng không hiểu, cũng không thể giống Lộ Huấn như vậy, có lẽ Tư Nam cũng nhận ra điều đó, nên trong lúc vui đùa, nàng không mang theo Lộ Huấn.

Ba người làm loạn nửa canh giờ, chủ yếu là Tư Nam và Lộ Huấn trêu đùa, Tống Thanh Thư chỉ lặng lẽ ngồi một bên, thỉnh thoảng sẽ cười một cái, nhưng không hề xen vào.

Hắn nhìn Tư Nam và Lộ Huấn tranh nhau miếng sườn, thân mật thân thiết như thể huynh muội, khi thì nhốn nháo, khi thì hòa thuận, bất giác lại nhớ đến việc Nặc Nặc từng hỏi hắn.

Nàng hỏi hắn có từng nghĩ chưa, Tư Nam chính là Tư Nam, còn Nặc Nặc chỉ là một cái bóng mà nàng để lại, một người khác được sinh ra trong vũng tối dưới chân nàng, chỉ bởi vì nàng mới có thể xuất hiện. Nữ tử chân chính của năm đó, hoàn toàn không giống dáng vẻ bây giờ.

Thế nhưng trong mắt hắn, hai người lại vô cùng giống nhau: giống nhau ở sự lương thiện cố chấp, giống nhau ở sự mạnh mẽ nhẫn nại, giống nhau ở tình ý sâu nặng…

Hắn an ủi chính mình, có lẽ vì tuổi tác của nàng, hoặc đợi thêm vài năm nữa, mọi thứ rồi cũng sẽ ổn.

Tống Thanh Thư nghiêng người ngồi dưới cửa sổ bằng gỗ du, ánh trăng mát lạnh như nước trải lên người, vừa khéo chiếu xuống làn da trắng đến lộ cả xương tay của nàng, sáng trong đến lạ thường.

Tư Nam quay đầu nhìn Tống Thanh Thư, thấy hắn tuổi còn nhỏ như vậy, gương mặt lại lộ vẻ thương cảm xen lẫn mệt mỏi giữa hai hàng lông mày. Nàng không hiểu, cũng lười mở miệng hỏi.

Suy cho cùng bọn họ không chung đường, rắc rối dường như đến từ phía nàng thì hơn, và cả việc nàng vẫn còn ngần ngại trước tình cảm của Lộ Huấn.

Xuân hết thu sang, năm tháng cứ thế trôi.

Đợi đến lúc Tư Nam và Tống Thanh Thư chế được Đại Hổ Hoàn, lấy số tiền đó đi mở rộng cửa hàng, thì Lộ Huấn mười ba tuổi đã vượt qua khảo thí huyện.

Lộ đại nhân và Lộ phu nhân vui mừng khôn xiết, đặc biệt mời Tư Nam và Tống Thanh Thư đến phủ ăn mừng.

Lộ đại nhân nhìn ba đứa nhỏ đã cao thêm một đoạn, ánh mắt đầy tự hào. Ông lại cúi đầu xoa đầu Tư Nam:

“Con lúc nào cũng cười nhạo bọn chúng, giờ thì cũng cao hơn rồi đấy, xem thử sau này con còn nói được gì nữa.”

Tư Nam lại rất nghiêm túc đáp:

“Con là con gái, chậm chút thì chậm thôi. Nếu hai người họ còn không cao lên, vậy chắc con phải cố gắng thêm để vượt qua họ.”

Lộ đại nhân nghe vậy bật cười sang sảng, quay sang nói với Tống Thanh Thư:

“Này, con bé nói cố gắng, thế nó phải cố gắng cái gì?”

Tư Nam lập tức nhào vào lòng ông, giọng mềm ngọt:

“Bá bá, bá bá cười con rồi, con phải cố gắng nhiều lắm, nghiên cứu những phương thuốc giúp con cao hơn đó ạ~.”

Tư lão gia cười không nhịn được:

“Con bé này, cứ để con nghiên cứu y lý thì con lại không chịu, suốt ngày bán cái gì Đại Hổ Hoàn cũng không chán? Chuyện cao thấp là do trời định, làm gì có thuốc thay đổi được.”

Tư Nam không ngạc nhiên, nếu thật sự đời trước có loại thuốc như vậy, sao không truyền lại đời sau? Nghĩ thì nghĩ thế, nhưng bản thân lại tự biết đó là mộng tưởng trẻ con, chỉ để ngắm mà thôi.

Tống Thanh Thư đứng bên cạnh, mày mắt cong cong nhìn Tư Nam, thấp giọng nói:

“Tư Nam, nàng đừng lo. Chờ thêm hai năm nữa, nàng nhất định sẽ cao hơn.”

Trong lòng hắn thì lại nghĩ, Tư Nam chắc chắn còn có thể cao thêm nửa cái đầu, sẽ cao hơn phần lớn các cô nương.

Tư Nam liếc hắn một cái, môi chu lại, hai người mấy ngày nay lại cãi nhau một trận. Nếu không phải vì chuyện vui của Lộ Huấn, e rằng nàng đã không thèm để ý tới hắn.

Tống Thanh Thư vốn không để bụng chuyện nhỏ, ngoan ngoãn khoác tay Tư Nam đi về phía sau nhà chính. Thấy nàng không từ chối, trái tim vẫn luôn lơ lửng của hắn cũng ổn định hơn nhiều.

Lộ Huấn trái lại lại khác hai người bọn họ, tựa như đi con đường hoàn toàn riêng biệt, ngày nào cũng tự giác, làm gì cũng có quy củ, không bao giờ trì trệ.

Hôm nay y hơi chậm trễ giờ học một chút, liền vội vàng ôm sách chạy ra cửa, thấy hai người tay trong tay bước đến, trong mắt không có chút phiền muộn nào, chỉ có sự vui mừng đầy tràn, vội chạy ra đón:

“A Nam, A Thư! Hai người lại đến rồi? Chờ ta một lúc!”

Tống Thanh Thư thấy vậy liền kéo Tư Nam đi dọc hành lang, lúc ấy đang đầu hạ, sân sau nhà họ Lộ lại vừa mở cửa sổ, gió xuân phơ phất mang theo hương cỏ non thoảng qua mũi.

“A Nam.” Hắn cúi đầu nhìn nàng, thấy nàng mặt mày thanh tú, vẻ đẹp mềm mại mà kiêu ngạo kia đã tan đi, dáng đứng lại thẳng thắn như ngọc, nhất thời chẳng biết nên mở lời thế nào, cuối cùng vẫn thốt lên: “Hôm qua là ta không đúng, xin lỗi.”

Tư Nam hơi lùi về sau một bước, trong mắt mang ý cười dịu nhẹ, khẽ lắc đầu: “A Thư, trên thương trường ý kiến trái ngược là chuyện thường tình. Điều ta nói cũng không sai, chỉ là chuyện nhỏ thôi, đừng để trong lòng.”

Tống Thanh Thư thở phào, cũng bật cười theo, cảm thấy đúng là bản thân hôm qua có hơi nóng nảy.

Bình Luận (0)
Comment