Không Lối Thoát - Xuân Sắt

Chương 2

Nàng đưa tay lau nước mắt, run rẩy như chú chim non trong lòng hắn. Thấy sắc mặt hắn dường như dịu đi đôi chút, nàng liền nhỏ giọng nói:

“Nàng ta… tội không đến chết. Vẫn là nên mau tìm đại phu đến trị thương đi.”

Tống Thanh Thư ôm lấy bờ vai gầy yếu của Tư Nam, tay cầm khăn vụng về thay nàng nhẹ nhàng lau lệ, ánh mắt ngập tràn yêu thương, giọng nói cũng thấm đẫm nhu tình:

“Quả nhiên Nặc Nặc của ta có tấm lòng nhân hậu.”

Hắn phất tay một cái, xem như đã đáp ứng. Đám bà tử trong viện thấy vậy vội vàng đỡ nữ nhân kia, hấp tấp dìu đi.

Tư Nam lại lần nữa bị thả rơi vào trong cơn hoảng loạn dày đặc. Nàng nhìn ánh sáng yếu ớt hắt từ đèn nến như những mũi kim vàng, lòng run lên từng chập.

Trong phòng, đám nha hoàn đã lui hết ra ngoài. Không khí lại lần nữa trở nên ngột ngạt. Bóng dáng cao lớn phủ lên người nàng, khiến toàn thân Tư Nam cứng đờ.

“Làm sao vậy?” Người kia rõ ràng cảm nhận được sự run rẩy của nàng, ghé đầu vào cổ nàng, khẽ m*t khẽ hôn, giọng nói khàn đục như bị mất tiếng.

Tư Nam không kìm được mà nuốt khan một ngụm nước bọt. Nỗi sợ hãi quá mức dâng trào, cảnh tượng bàn tay bị chặt lúc nãy dường như vẫn đang lập loè trước mắt nàng.

Tinh thần nàng trở nên hoảng hốt. Đột nhiên thấy Tống Thanh Thư giơ tay, Tư Nam lập tức thất kinh hét lên, dùng sức đẩy hắn:

“Cút đi! Ngươi cút ngay đi!”

Tống Thanh Thư còn chưa kịp chạm vào má nàng, nàng đã run rẩy thét chói tai. Hắn không giận mà bật cười khẽ, giọng nói ôn nhu như dỗ dành:

“Nặc Nặc, ngoan nào.”

Tư Nam nhìn thấy vẻ nhu hoà trên gương mặt hắn, thanh nhuận như nước, dường như chưa từng có chuyện gì xảy ra… mà chính sự điềm tĩnh ấy lại càng khiến nàng sợ hãi hơn. Khóe mắt nàng như muốn rách ra, toàn thân run bần bật, không ngừng lùi dần về phía trong giường, nàng sợ hắn… sợ đến chết.

May thay, bên ngoài vang lên giọng Phúc Tử:

“Vương gia, ở Vạn Hi lâu… những người khác vẫn đang chờ ngài.”

Theo tiếng bước chân dần xa, toàn thân Tư Nam đổ sụp xuống giường. Trên lưng là một tầng mồ hôi lạnh, nước mắt không kìm được mà rơi xuống.

Đêm đã về khuya. Tư Nam chỉ thấy mình mỏi mệt rã rời. Nàng ôm lấy vai mình, chui đầu vào chăn gối, khói hương mờ nhạt lượn lờ bên tai… chẳng biết từ khi nào, nàng thiếp đi trong cơn run rẩy.

Ngày hôm sau tỉnh dậy, ánh dương đã lên cao. Nha hoàn sớm mở cửa sổ, song sắc trời vẫn u ám mờ mịt, chẳng khác nào trái tim nàng trống rỗng vô lực.

“Cô nương, tối nay trong phủ có người tới diễn tuồng, ngài có muốn ra xem không?” nha hoàn thấy nàng trên giường có động tĩnh liền dè dặt lên tiếng hỏi.

Tư Nam ngồi như tượng sáp khô ở đầu giường, dường như không nghe thấy gì. Mãi một lúc lâu sau nàng mới khẽ lắc đầu.

Nha hoàn thất vọng cúi đầu, giấu đi ánh nhìn thương xót trong mắt, rồi lại đến đỡ nàng dậy rửa mặt, vừa làm vừa lải nhải:

“Cô nương, hoa nghênh xuân trong viện dường như sắp nở rồi, hay ngài ra ngoài dạo một vòng đi? Vương gia thấy ngài buồn bã nên đặc biệt mời gánh hát tới, còn ban thưởng cho mọi người ra xem nữa đấy.”

Con ngươi trống rỗng của Tư Nam hơi lóe sáng, nàng nhìn về phía tiểu nha hoàn:

“Mọi người?”

Từ khi tới đây, nàng rất hiếm khi được thấy người lạ. Ba tháng đầu, nàng gần như sống những ngày không ánh mặt trời.

Tiểu nha hoàn liên tục gật đầu:

“Phải, Vương gia đích thân nói vậy. Có điều cô nương ngủ say nên không nghe được thôi.”

“Hắn… sáng sớm đã trở lại?” Tư Nam sợ tới mức toàn thân run lên, may mà khi ấy nàng vẫn chưa tỉnh dậy.

“Nặc Nặc tỉnh rồi sao?”

Trang dung của nàng còn chưa kịp chỉnh xong, đã nghe thấy một giọng thanh nhuận vang lên. Theo sau đó là bóng dáng cao ráo thon dài của Tống Thanh Thư từ ngoài cửa bước vào.

Bóng dáng cao lớn của hắn như tùng bách đứng thẳng giữa đất trời, một thân cẩm y xanh đen dệt hoa văn tinh xảo, trong tay phe phẩy chiếc quạt gấp gỗ mun rủ tua mềm mại. Gương mặt hắn tuấn mỹ như ngọc khắc, thần thái ôn hòa, nhìn qua hết sức dễ gần, quả nhiên là một thiếu niên lang quân phong thần tuấn nhã.

Tống Thanh Thư tràn đầy nhu tình nhìn Tư Nam. Thấy nàng ngơ ngẩn nhìn mình, đôi môi khẽ run rẩy, hàng răng trắng muốt hé ra đầu lưỡi mềm hồng nhạt, dáng vẻ vừa đáng thương vừa đáng yêu.
Hắn vô cùng hài lòng, chậm rãi bước đến gần. Sắc mặt ôn nhu, hắn cúi xuống, khẽ in một nụ hôn lên khoé môi nàng, đầu lưỡi nhẹ lướt qua rồi rời đi, dư vị ngọt ngào lan khắp khoang miệng.

“Nặc Nặc, để ta vẽ mi cho ngươi.”

Tiểu nha hoàn vội vã dâng bút vẽ mày lên rồi hành lễ, sau đó nhanh chóng lui ra ngoài.

Mành trân châu khẽ lay, va chạm nhau phát ra tiếng leng keng thanh thúy.

Tư Nam căng người, đôi mắt không dám liếc loạn, sợ hắn đột nhiên nổi hứng làm điều gì đó. Nhưng hắn dường như đã thay đổi, quả thật chỉ giúp nàng vẽ mày. Nửa năm qua, đây là lần đầu tiên hai người ở cạnh nhau bình thản như vậy.

Tựa như cảnh tượng kinh hoàng đêm qua chỉ là một cơn ác mộng, Tư Nam cảm giác bản thân vẫn chưa tỉnh giấc. Nhìn Tống Thanh Thư, nàng bất giác nhắm mắt lại.

“Mày của Nặc Nặc như dãy núi xa mờ trùng điệp, chỉ cần tô điểm vừa phải là đã vô cùng mỹ lệ rồi.”

Tống Thanh Thư dịu dàng cầm chiếc bút lông, khẽ phết qua giữa hàng mày nàng. Đầu ngón tay lạnh như băng khẽ chạm lên má nàng mềm mịn. Sau khi vẽ xong, hắn bóp nhẹ chiếc cằm trắng như bạch ngọc của nàng, nghiêng trái ngó phải rồi hài lòng gật đầu.

“Nặc Nặc, ngươi nói xem, chúng ta… có phải rất xứng đôi không?” Hắn đứng dậy, cúi người thì thầm bên tai nàng, hai người cùng nhìn vào bóng mình trong gương đồng.

Quả là một đôi bích nhân: nữ tử kiều diễm điệt lệ, nam tử phong thần như ngọc. Cảnh tượng hòa thuận ấy, chẳng khác nào một đôi phu thê ân ái.

Tống Thanh Thư không bận tâm Tư Nam có đáp lại hay không, lại từ trong hộp trang điểm chọn ra một cây trâm bằng bạch ngọc, nghiêng nghiêng cài vào mái tóc đen của nàng. Hai chuỗi ngọc trai nhỏ đung đưa khẽ reo leng keng. Khoé môi hắn hiện lên một nụ cười nhu hòa.

“Nặc Nặc… thật sự đẹp quá.”

Tư Nam tựa như bị định chú, để mặc hắn sắp đặt. Mặt trời dần ngả về tây, hắn lại dắt tay nàng cùng đi dùng cơm, chăm sóc nàng vô cùng tỉ mỉ.

Lúc ấy, Phúc Tử ở ngoài cửa lại lên tiếng:

“Vương gia, đến giờ rồi, ngài nên vào cung. Thái hậu nương nương đã căn dặn mấy ngày trước rồi ạ.”

Tống Thanh Thư dịu dàng nắm tay nàng, giọng đầy vẻ áy náy như một phu quân yêu chiều thê tử:

“Nặc Nặc, tối nay ta sẽ trở về bầu bạn với ngươi. Lát nữa nhớ ngoan ngoãn xem tuồng nhé.”

Trước khi đứng dậy, hắn còn lưu luyến ghé tai nàng khẽ “hửm” một tiếng, âm cuối nhẹ nâng lên như dặn dò, lại như ẩn chứa một tầng hàm nghĩa khác.

Toàn thân Tư Nam run lên. Khi hắn rời đi, nàng lạnh lùng nhìn theo bóng lưng khuất dần, thân thể căng cứng cuối cùng cũng buông lỏng. Vai nàng hơi rũ xuống, trong lòng chỉ cảm thấy những ngày như thế này chẳng khác gì địa ngục, một ngày cũng không muốn sống tiếp nữa.

Đêm xuống, đầu xuân mang theo hàn ý đậm đặc. Gió nhẹ thổi qua, sóng nước xuân gợn lăn tăn.

Tư Nam khoác lên mình chiếc áo choàng đỏ thẫm viền lông thỏ trắng, mép áo thêu ám văn bằng chỉ bạc. Dưới ánh đêm, mỗi khi nàng bước đi, ánh bạc nơi áo khẽ lấp lánh, rực rỡ dị thường.

Mũ choàng rộng chụp kín đầu, nàng không muốn lộ diện nên kéo thấp xuống, rồi được người hầu vây quanh đưa đến nơi xem diễn, Bách Diễm Lâu, nơi chuyên dùng để xem tuồng.

Biệt viện ngoại thành này tuy không quá lớn, nhưng đình đài lầu các đều đủ cả. Đoàn người đi đến bên bờ ao, thấy đám đào kép đang chuẩn bị lên sân khấu, vừa luyện dáng vừa luyện giọng.

Tư Nam liếc nhìn đám người phía sau, khẽ thở dài:

“Các ngươi lui hết đi. Ta muốn ở đây xem, không cần theo sát như vậy.”

Mọi người nhìn nhau, không ai dám lên tiếng. Một tiểu nha hoàn hiểu tính tình cô nương liền vội vàng xua tay:

“Mau lui hết đi, đứng xa ra, đừng để cô nương chán ghét.”

Tư Nam nhấc chân bước vào bên trong lầu. Người trong gánh hát đều hiểu ánh mắt mà dừng lại, xếp hàng ngay ngắn.

Bầu gánh vội vã bước tới, cúi đầu hành lễ:

“Quý nhân giá lâm, không biết có điều chi phân phó?”

Tư Nam thản nhiên đảo mắt nhìn quanh. Bên trong lầu trang trí tinh xảo, còn có tầng hai để thay y phục hóa trang. Tầng một hơi lộn xộn, bày biện nhiều giá binh khí cùng những bộ diễn phục rực rỡ.

“Không có chuyện gì lớn, chỉ là muốn hỏi… hôm nay các ngươi diễn vở gì?”

Bầu gánh cung kính quỳ xuống, rồi dè dặt đáp:

“Bẩm cô nương, hôm nay là vở Thất Cầm Mạnh Hoạch*, nhưng nếu cô nương có điều gì muốn chỉ định, chúng nô tài đều có thể làm theo.”

*một tích truyện rất nổi tiếng trong lịch sử – điển cố lấy từ “Tam Quốc Diễn Nghĩa”, và cũng là đề tài kinh điển trong các vở hí khúc cổ điển Trung Hoa (kinh kịch, tạp kịch, nam kịch…)

* Trong thời Tam Quốc, Gia Cát Lượng (Khổng Minh) thừa tướng nhà Thục, thân chinh mang quân Nam chinh để bình định vùng đất Nam Trung (nay là vùng Vân Nam – Quý Châu). Thủ lĩnh nơi đó là Mạnh Hoạch, một người rất ngoan cố, nhiều lần khởi loạn chống lại Thục Hán.

Khổng Minh đã dùng mưu kế bắt sống Mạnh Hoạch bảy lần và bảy lần lại thả ra, nhằm cảm hóa lòng người thay vì dùng bạo lực. Sau lần thứ bảy, Mạnh Hoạch cảm phục đức độ và tài trí của Gia Cát Lượng, cam tâm quy hàng, từ đó vùng Nam Trung quy thuận Thục Hán.

Tư Nam “à” khẽ một tiếng, âm điệu nhàn nhạt cũng đủ khiến bầu gánh mềm nhũn chân.

Ông ta lập tức quỳ xuống:

“Bẩm cô nương, tiểu nhân làm bầu gánh đã ba mươi năm, đi khắp nam bắc chưa từng làm gì sai sót, xin cô nương cứ tùy ý phân phó.”

“Không cần căng thẳng.” Tư Nam lộ ra một nụ cười bất đắc dĩ, đỡ bầu gánh dậy.

“Vậy thì đổi sang điệu Phong Nguyệt đi, xướng lại đoạn Yến Yến mắng tiện nam ấy.”

Bầu gánh cùng các đào kép đều lộ vẻ kinh ngạc, muốn nói lại thôi.

Tư Nam nói xong liền xoay người, chỉ cảm thấy như đã trút ra được một ngụm ác khí. Vở diễn còn chưa bắt đầu, nàng đã không chờ nổi khoảnh khắc nhìn thấy nét mặt của Tống Thanh Thư.

Bóng đêm buông xuống dày đặc, trong phủ đèn lửa huy hoàng, nha hoàn sai vặt tới lui tấp nập. Đây là lần đầu tiên trong suốt nửa năm qua nơi này náo nhiệt đến thế.

Đặc biệt là tại Bách Diễm Lâu, gánh hát vẫn chưa giải tán, tiếng ca ngân nga cao vút vẫn không ngừng lặp lại hai đoạn khúc...

“Tiểu Mạnh Hoạch không chịu cúi đầu cũng là chuyện thường, hắn đa nghi, thiện biến, ngoan cố xảo trá, chẳng màng sống chết bản thân, mà chỉ lo trăm đời an nguy gia tộc, dùng binh ép thiên hạ cúi đầu…” 【1】

Một khúc vừa dứt, giọng đào kép sắc bén như dao lại vang lên, giận dữ mắng kẻ phản bội:

“Đồ ngu ngốc! Đồ ngu ngốc còn dám oán trời! Đồ tiện nhân! Đồ tiện nhân! Đồ tiện nhân tự rủa chính ngươi! Váy eo ta còn chưa may, búi tóc lam bao còn chưa cài, thế mà ngươi đã đạp đổ tất cả!” 【2】

Tư Nam ngồi dưới đài, lạnh lùng nghe hết, chợt bụng đau quặn, trán vã mồ hôi lạnh.

Tiểu nha hoàn bên cạnh hoảng hốt, lập tức sai người đi mời đại phu.

Khi Tư Nam khoác lên người bộ y phục màu xám của vai hề, nàng chỉ thấy mọi thứ trước mắt đều trở nên hư ảo không thật. Nhưng nàng chẳng kịp nghĩ ngợi gì nữa, khát vọng thoát khỏi nơi này đang thiêu đốt trong lòng. Chốn này không chỉ giam cầm thân thể nàng, mà còn giam cầm cả toàn bộ cuộc đời nàng.

Khi Tống Thanh Thư từ trong cung trở về, hắn hoàn toàn không bất ngờ khi nghe bẩm báo rằng Nặc Nặc đã biến mất.

Phúc Tử lập tức hạ lệnh điều tra, bắt đầu từ đám tiểu nha hoàn hầu hạ bên người, thẩm tra từng người một.

Tống Thanh Thư lại nhàn nhã nâng chén trà nhỏ, sắc mặt đạm nhiên ngồi giữa hành lang. Bốn phía đuốc cháy sáng rực soi rõ sân rộng. Dưới đất, đám người quỳ rạp xin tha.

Cả gánh hát cũng bị lôi lên tra xét. Bầu gánh nước mắt nước mũi giàn giụa, không ngừng khóc cầu:

“Vương gia tha mạng, tiểu nhân chỉ phụng mệnh hát tuồng, không hề có hành động gì khác. Xin Vương gia soi xét …”

Tiểu nha hoàn hầu cận bên Tư Nam cũng bị đánh đến thoi thóp, giờ phút này ngay cả lời cũng không cất nổi.

Lúc ấy, đào kép đóng vai Yến Yến run rẩy bước ra, trên mặt còn lem nhem phấn son rối loạn. Nàng ta quỳ sụp xuống đất, giọng nói mang theo nét đặc trưng của ca cơ hí khúc – kiều mị mà động lòng người:

“Khởi bẩm Vương gia, vừa rồi khi kiểm kê, chúng nô tài phát hiện mất một bộ y phục vai hề. Xin Vương gia minh giám, xin Vương gia minh giám…”

Tống Thanh Thư nhấp một ngụm trà, đầu ngón tay thon dài khẽ vuốt vành chén. Nghe vậy, hắn đột nhiên để lộ một nụ cười nhu hòa. Dung nhan tuấn lãng vô song ấy lại khiến mọi người ở đây toàn thân phát run.

Hắn ngẩng đầu, ánh mắt lạnh băng quét qua đám hộ vệ xung quanh, giọng nói rét buốt tận xương:

“Nghe rõ rồi chứ? Nếu tìm không ra… thủ đoạn của bổn vương, các ngươi hẳn là rõ.”

Đám hộ vệ không dám ho he một tiếng, toàn thân phát lạnh, cúi đầu đồng thanh đáp:

“Tuân mệnh.”

Trong khoảnh khắc, bọn chúng tản ra khắp nơi như chim vỡ tổ.

Bình Luận (0)
Comment