Không Lối Thoát - Xuân Sắt

Chương 22

Nàng từng đọc được điều này trong một quyển sách: khi đào Ngọc Đái Hà, các thợ thủ công nói rằng đoạn sông do nhân công mở ra, nơi dòng nước chuyển hướng trở nên chảy xiết, không thể để nước sông tùy tiện xói rửa, bởi bùn đất không có nham thạch chống đỡ, thổ chất nơi này lại không chắc, bị dòng nước cọ qua một thời gian, sớm muộn gì cũng sụp lở.

Vì vậy tại đúng chỗ nước sông xoáy mạnh nhất, họ đào mấy hang động nhỏ, lại tìm nhiều tảng đá xanh cứng rắn, cưỡng ép đóng chặt vào trong động. Nước sông trước tiên sẽ chảy vào động, giảm bớt lực xung kích; đến khi va vào lớp đá xanh, sự va chạm bị triệt tiêu, bùn cát cũng không còn bị cuốn đi.

Tư Nam đọc đến đây, không khỏi khâm phục sự tinh tế cùng kinh nghiệm phong phú của những người thợ thủ công kia, kế sách này quả thực khéo léo vô cùng.

Mà nàng, sau khi suy nghĩ rất lâu, hiểu rõ rằng con đường sống duy nhất của mình, chính là Ngọc Đái Hà.

Tư Nam nhìn lão Tiền đang chôn từng đoạn ngó sen xuống đất, mỗi cây đều có chồi non, cắm dần vào lớp bùn đen, chờ chúng bén rễ dưới đáy hồ, nảy mầm vươn dài, cuối cùng rút lên thành ngó sen trưởng thành.

Lão Tiền vui vẻ vô cùng: “Cô nương à, ngó sen này mọc nhanh lắm, năm nay chôn xuống, sang năm khéo khi có thể thu được không ít đấy. Ngài xem, trong bùn đất đen sì như này, sao lại có thể mọc ra ngó sen trắng nõn như thế, lại còn kết ra hoa đẹp như vậy chứ?”

Tư Nam khẽ thì thầm một mình: ra từ bùn mà chẳng vương nhơ, thanh khiết như đóa sen không nhiễm bụi trần. Nàng từng phải học bài này trên lớp, lắc đầu lẩm bẩm thuộc lòng suốt một thời, nhưng chưa từng có khoảnh khắc nào khiến nàng yêu hoa sen sâu sắc như lúc này.

Đông đến, vạn vật co mình chống chọi giá rét; tòa nhà này cũng đã đi trọn một vòng bốn mùa, gió lạnh thổi qua, lá khô tung bay khắp sân.

Hồ sen sau khi được phơi nắng, bùn nước cũng khô dần. Dòng nước trong ám cừ vốn không lớn, hơn nữa do Tư Nam cố ý bảo người nâng cao miệng cừ, đến mùa đông mực nước xuống thấp, nước chảy vào tự nhiên càng ít.

Cuối năm cận kề, Tống Thanh Thư cũng bận bịu không thôi, thường xuyên phải vào cung, hôm nay là yến tiệc, mai lại là gia yến, phiền đến mức không biết đâu mà kể.

Hắn hiểu bản thân khó tránh, lại sợ Tư Nam ở nhà sinh nhàm chán. Trong lòng hắn luôn cảm thấy, chỉ cần nàng rảnh rỗi, tất sẽ nghĩ đến chuyện chạy trốn, điều này hắn tuyệt đối không cho phép.

“Nặc Nặc, ta đã gọi một gánh hát tới cho ngươi, ngoài ra còn có một đoàn xiếc ảo thuật. Khi nào không có chuyện gì làm, ngươi cứ đến đó xem.”

Tư Nam suốt mấy ngày nay vẫn đang âm thầm suy tính chuyện bỏ trốn, vì thế đối với Tống Thanh Thư cũng không còn dám lộ ra nét mặt lạnh lùng hay trừng mắt khiêu khích nữa, sợ hắn nhìn ra điều bất thường. Giờ phút này nghe hắn nói như vậy, nàng chỉ ngoan ngoãn đáp:

“Được thôi.”

Rồi lại thấp giọng nói thêm: “Có điều… có phải hơi quá xa hoa lãng phí không? Nhỡ đâu Thái hậu nương nương không vui… lại gọi ta tiến cung ‘uống trà’ thì làm thế nào?”

Tống Thanh Thư dịu dàng vuốt lọn tóc bên má nàng, ánh mắt như sao đêm, lấp lánh sáng rực:

“Đừng sợ, sẽ không đâu. Mẫu hậu rất tốt…”

Tư Nam mỉm cười gật đầu đáp lời, nhưng trong lòng lại dâng lên vài phần bực bội, dù sao đi nữa, Thái hậu cũng không phải là mẫu thân nàng.

Khi trận tuyết đầu mùa rơi xuống, Tư Nam chỉ ngốc nghếch ngồi lì trong phòng, gần như bị nghẹn đến khó chịu. Bị cách ly hoàn toàn với thế giới bên ngoài, nàng đã bị giam kín trong tiểu viện bốn bề tĩnh lặng này hơn một năm, từng ngày một trôi qua, dài dằng dặc vô hạn.

Nàng không muốn để lộ quá nhiều manh mối về thân phận của mình, nên những chuyện như đào trứng chim, nghịch phá cho vui… đều là kiểu trò trẻ con dễ qua mắt, không sợ bị nhìn thấu.

Trong xã hội hiện đại, chỉ cần một trận tuyết thôi cũng đủ phân biệt người miền Bắc hay miền Nam. Chỉ một vài thói quen nhỏ, thậm chí từ khẩu âm khi nói chuyện, khẩu vị khi ăn uống, cũng có thể đoán được một người đến từ nơi nào.

Kiếp trước nàng có một bạn học cực kỳ mê giấm, một bát mì mà hận không thể đổ cả chai giấm vào ba lần. Chỉ cần liếc qua là biết ngay người miền nào.

Cẩm Sắt thấy Tư Nam dường như đang trầm tư, bèn bưng lò sứ men lam có đề tai (*), nhẹ nhàng nhét vào tay nàng: “Cô nương nếu cảm thấy mệt mỏi, không bằng đến Bách Diễm Lâu dạo một vòng. Vương gia đã cho dựng gánh xiếc ảo thuật ở đó rồi.”

(*) Lò có quai tròn hai bên.

Yến Yến cũng góp lời phụ hoạ: “Đúng đó cô nương, ra ngoài nhìn một chút đi. Cứ ru rú trong phòng hoài thật buồn chán.”

Giờ đây Yến Yến rất nể phục Cẩm Sắt, mà Tư Nam cũng không phản đối. Trong lòng nàng hiểu rõ mình vốn không phải là kẻ tuyệt tình với người bên cạnh, huống hồ Cẩm Sắt vốn xuất thân từ trong cung, đối với Tống Thanh Thư lại mang tâm tư khác biệt.

Trước đó nàng đã tỏ rõ lập trường với Cẩm Sắt, bởi thế Cẩm Sắt cũng xem nàng là người hiểu chuyện.

Trong sân phủ đầy tuyết trắng, đường đất lầy lội đã bị phủ lấp sạch sẽ, ngay cả vườn dưa cũng chỉ còn trơ những dây héo khô bị rét làm co rút, khiến cảnh sắc trở nên trống trải đột ngột.

Tư Nam quay đầu nhìn Yến Yến, khẽ cười: “Chỉ sợ, là ngươi muốn đi xem nhất, đúng không?”

Tuy nói thế, trong lòng nàng đã mặc nhiên đồng ý. Cũng nên ra ngoài một chuyến, hơn nữa ở đời sau, những loại xiếc ảo thuật chân truyền như thế này phần lớn đã trở thành di sản văn hoá phi vật thể; muốn xem được đúng bản gốc cũng chẳng dễ dàng.

Bách Diễm Lâu vẫn sừng sững như trước. Vì có người tụ tập, nên qua cửa sổ phảng phất ánh sáng pháo hoa, bên trong người người chen chúc, tiếng cãi cọ ồn ào liên tiếp không dứt, xem như náo nhiệt.

Tư Nam tự nhiên không phải thân phận tầm thường có thể xuất đầu lộ diện, vừa đi vào, hai vị bầu gánh đã cung kính đợi sẵn. Bầu gánh bên gánh hát dáng người mảnh khảnh, mang phong vị của văn nhân; còn bầu gánh của gánh xiếc thì lùn béo chắc nịch, toát ra vẻ chân chất tráng kiện.

“Không cần câu nệ,” Tư Nam nhàn nhạt mở lời, “Trời lạnh thế này, các ngươi lên đài cũng không khỏi chịu khổ. Ta nghe nói các ngươi diễn xiếc ảo thuật không ít tiết mục, chẳng hay hôm nay có cái gì mới mẻ không?”

Bầu gánh mập thoáng đắc ý, đôi mắt híp lại cười tủm tỉm: “Khởi bẩm quý nhân, thuộc hạ ta theo đoàn chạy khắp nam bắc, mấy năm gần đây thu nhận không ít tiết mục. Nuốt đao, phun lửa, xoay bảy bàn, treo người trước gió… đủ loại đều có. Không biết quý nhân muốn xem mục nào?”

Tư Nam thật ra hơi thất vọng. Những mục này ở đời sau tuy không còn phổ biến, nhưng cũng không hiếm đến mức khó thấy, nên chưa đủ khiến nàng kinh ngạc.

Thấy vị “quý nhân” dường như chưa thật hứng thú, bầu gánh của đoàn hát liền dẫn người lui về hậu viện Bách Diễm Lâu nghỉ ngơi, nhường lại sân cho gánh xiếc chuẩn bị.

Bầu gánh mập vốn quen lăn lộn nơi phồn hoa chợ phố, rất giỏi nhìn sắc mặt đoán ý tứ người, thấy quý nhân chưa hài lòng thì lập tức nhanh chóng ra hiệu cho đoàn người chuẩn bị kỹ càng, hòng kiếm chuyện làm nổi bật tiết mục của mình.

Trong khoảnh khắc, bên trong Bách Diễm Lâu người chen vai thích cánh, kẻ khom lưng ngửa cổ, người nhón chân vươn đầu, chỉ vì tiền thưởng vô cùng hậu hĩnh, so với biểu diễn ở dưới chân cầu hay giữa đường cái thì kiếm được nhiều hơn không biết bao nhiêu.

Tư Nam nhìn thấy một kẻ đang nuốt đao. Thời hiện đại, chiêu “nuốt đao” thường thiên về ảo thuật, tất cả đều giả, làm bộ mà thôi. Nhưng nghe nói thời cổ, nuốt đao là thật sự đem lưỡi đao đưa vào cơ thể, không rõ những người ấy được huấn luyện thế nào để dám mạo hiểm tính mạng như thế.

Yến Yến và Cẩm Sắt thì bị tiết mục phun lửa hấp dẫn, ánh lửa bùng lên chớp tắt liên tục, khiến hai nàng trố mắt nhìn không rời.

Tư Nam đảo mắt nhìn quanh, chợt trông thấy một tiểu nam hài gầy gò đang cầm một thanh tiểu đao múa qua múa lại, có vẻ đang luyện tập. Loại kỹ nghệ này thường phải rèn luyện từ thuở nhỏ, nên trong gánh hát trẻ con không phải là ít.

Thấy nàng đang nhìn, tiểu hài tử trợn to mắt, cười lấy lòng, rồi cổ tay xoay ngược đao, lập tức chĩa mũi thẳng vào ngực mình, thọc xuống một phát, chuôi đao còn chưa chạm đến lớp áo bông dày đã khựng lại.

Tình huống xảy ra quá bất ngờ, khiến Tư Nam tim như ngừng đập, ngay cả tiếng kêu cũng chưa kịp thốt ra, đã vội vã lao về phía trước.

Bầu gánh béo cũng trông thấy đúng lúc, lập tức vội chạy tới.

Tư Nam còn chưa kịp gọi người, đã thấy cổ áo tiểu hài tử bị xách mạnh lên, thanh chuôi kiếm màu vàng chói ‘đông’ một tiếng rơi xuống đất. Xung quanh đang náo động vì màn phun lửa, chẳng ai chú ý đến cảnh này.

Bầu gánh béo thấy thằng bé còn giả chết không động đậy, liền tát cho nó một cái vào sau đầu: “Còn giả bộ hả? Hù quý nhân sợ thì ngươi tính sao?”

Tiểu nam hài lúc này mới tỉnh hẳn, vừa thấy Tư Nam cúi xuống nhặt chuôi đao lên, lại hoảng sợ tiếp tục giả chết lần nữa.

Tư Nam bật cười, gõ gõ lên đầu thằng bé: “Thằng nhóc xấu xa, dám hù ta?”

Thì ra thanh đao có thiết kế cơ quan, mũi đao rụt vào chuôi nên mới dám nhắm vào ngực mà “đâm”. Không trách nó cả gan như vậy.

Bầu gánh béo thấy Tư Nam không trách cứ, vội bước lên giải thích: “Đứa nhỏ này là tại hạ nhặt về, vốn thân phận đáng thương, mới nhập đoàn chưa lâu thôi. Cầu quý nhân chớ trách, nó còn nhỏ, chưa hiểu quy củ…”

Tư Nam chỉ khoát tay tỏ ý không sao, rồi tháo chiếc nhẫn bạc trên tay đưa cho thằng bé: “Cầm lấy. Can đảm không tệ, diễn cũng khéo, sau này phải trở thành người giỏi nhất đoàn nghe chưa?”

Tiểu nam hài cứ thế mờ mịt gật đầu liên tục, tay nắm nhẫn mà ánh mắt hoang mang nhìn nàng.

Tư Nam gọi bầu gánh béo ra một bên: “Thanh tiểu đao này của ông, chắc là vẫn còn nhiều cái khác chứ?”

Bầu gánh béo tưởng nàng bắt bẻ mình lừa gạt, sợ đến mức vội xua tay lia lịa: “Cái đó… cái đó tại hạ chỉ có đúng một thanh này, để bọn nhỏ tập trò thôi, nô tài tuyệt đối không dám gạt quý nhân…”

Tư Nam ra hiệu cho đối phương đừng hoảng hốt, rồi tháo thêm một chiếc vòng tay đưa cho: “Đừng sợ, ta không trách ngươi. Ta chỉ cảm thấy thứ này rất thú vị. Chỉ là… ta hy vọng các người đừng biểu diễn nó trong phủ, ít nhất thì không được diễn ở đây.”

Thật ra, loại xiếc này vốn rất hút mắt dân gian, nhưng chưa chắc Tống Thanh Thư đã từng thấy. Huống chi, cơ quan của đoạn tiểu đao này đúng là bảo vật khó gặp.

Tư Nam khẽ ấn vào cơ quan giấu trong chuôi, tức thì một lưỡi dao mỏng thò ra, dài chừng hai đốt ngón tay, giống hệt loại đoản đao mà thuở nhỏ nàng từng thấy trong phim võ hiệp.

***

Cuối năm, vào ngày ba mươi, người trong cung sớm đã đến truyền chỉ, yêu cầu Tống Thanh Thư nhập cung để chuẩn bị dự yến. Dù nói là nhàn vương, nhưng đến những ngày lễ lớn, tông thất cũng không thể buông lỏng quá mức.

“Nặc Nặc, cùng ta vào cung một chuyến đi.” Tống Thanh Thư cảm thấy trong lòng bỗng lưu luyến nàng lạ thường. Từ sau khi mở phủ đến nay, hắn vẫn thường một mình phóng túng, theo đuổi tửu sắc, sống ngày qua ngày vô vị.

Nhưng từ khi có nàng, chỉ cần thấy nàng cười, hắn cũng muốn cười; mỗi ngày đều muốn quấn lấy nàng, ở cạnh nàng, nhìn xem nàng còn cất giấu bao điều bất ngờ mà hắn chưa biết.

Tư Nam lắc đầu ngay lập tức, vừa nghiêm túc đút cá, vừa để Tiểu Bạch nằm ngay bên cạnh nhìn chăm chú bóng cá dưới nước. “Ta không đi! Lần trước suýt mất mạng rồi, lần này lại đi, chẳng phải tự tìm chết sao?”

Tống Thanh Thư hơi khó chịu, giọng trầm xuống: “Lần trước là vì mẫu hậu lo lắng cho ta, sau đó ngươi chẳng phải vẫn bình an đó sao?”

Tư Nam bất lực thầm nhủ trời ạ, hắn mỗi ngày càng giống một đứa trẻ phiền nhiễu, cứ như học sinh trong giờ nghỉ trưa nhất quyết phải lôi bạn đi nhà vệ sinh chung mới chịu.

“Nếu lỡ ta có chuyện thì sao?” Nàng mặc dù chọc giận nhưng nhận thấy hắn sắp bực, liền nhanh chóng dịu giọng, giấu đi sự chán ghét trong lòng: “Thanh Thư, ta không muốn đi. Trong cung người đông, ta sợ.”

Nghe nàng nói mềm mại như vậy, nghĩ đến lần trước nàng bị dọa thật sự, Tống Thanh Thư mới bớt khó chịu lại. Nghĩ cũng đúng, trong cung đâu giống phủ này, lễ nghi rườm rà, ánh mắt rình rập, tính cách nàng như vậy thực không hợp.

“Vậy ngươi ở nhà chờ ta.” Hắn nâng tay vuốt mái tóc dài mềm mượt của nàng, rõ ràng luyến tiếc không muốn đi.

Tư Nam nhìn đàn cá tung tăng dưới nước, nghe hắn nói xong mới cố kiềm nén khó chịu trong lòng, quay đầu mỉm cười cúi chào: “Vương gia đi sớm về sớm, ta sẽ trông nhà thật tốt.”

Trong lòng Tống Thanh Thư thoáng dâng lên một cảm giác ấm áp khó tả.

Khi bóng dáng hắn khuất hẳn, Tư Nam mới thong thả bước đến bên cửa sổ, sắc mặt dần trở nên nặng trĩu.

Giữa mùa đông lạnh giá, trong viện người thưa thớt. Hồ sen phía xa vẫn chỉ là một bãi đất trơ cằn, nhưng những củ ngó sen từng được chôn dưới lớp bùn kia, biết đâu… đã lặng lẽ bén rễ rồi.

Bình Luận (0)
Comment