Một con người, sao lại có thể quái dị đến thế? Trước sau khác biệt lớn đến dọa người. Nếu không phải ngày ngày đích thân trông thấy, nàng đã nghi ngờ hắn bị ai đó đoạt xá di hồn rồi.
Nàng cũng dần khôn khéo hơn, cố gắng lấy lòng hắn, tránh cùng hắn sinh tranh chấp. Nếu thực sự nhẫn không nổi, nàng sẽ làm ầm lên một trận, sau đó lựa lời mà nói vài câu nửa trách nửa giễu, không quá nặng cũng chẳng quá nhẹ.
Tống Thanh Thư bị mắng xong, trái lại lại giống như thoải mái hơn, quả nhiên cái loại xương cốt tiện này đúng là muốn mạng người ta.
Xuân phong lần nữa thổi đầy vườn, năm nay khi xuân đến, trong lòng Tư Nam mơ hồ có chút nảy nở sinh khí, tựa như có hy vọng chớm hé.
Con đường đất bùn đã đổi thay hoàn toàn. Ngó sen mà lão Tiền chôn xuống đều bắt đầu nhú lên, lá sen non xanh biếc đong đưa trong gió xuân. Mực nước vẫn còn cạn, chỉ sâu chừng một đốt ngón tay.
Lão Tiền nói, đợi đến khi hè sang, nước dâng, lục bình nổi rợp mặt hồ thì mới thật đẹp mắt.
Quanh hồ sen cũng được gieo cỏ, chỉ cần xuân về, trước tiên sẽ là một mảnh xanh mướt, loài cỏ nhỏ tràn đầy sức sống, mọc khắp nơi. Vũng bùn năm ngoái khó coi là thế, nhưng sau đầu xuân, lại sẽ thành phong cảnh chói mắt.
Tư Nam năn nỉ Tống Thanh Thư dựng một đình nhỏ bên hồ sen, dùng gỗ làm khung, bên trong đặt một chiếc bàn cùng vài chiếc ghế. Mỗi ngày, Yến Yến và Cẩm Sắt đều hái hoa trang trí, còn nàng có thể ngồi trong đình ấy cả ngày không chán.
Lúc nói với Tống Thanh Thư, nàng luôn dùng những lời dễ nghe như kiểu “ngồi nhìn mây trôi, thong dong tiêu dao”, “ở lâu trong lồng son, muốn về với tự nhiên”… Nếu hắn thấy phiền, nàng lại viện cớ muốn bắt ốc nước ngọt, muốn ăn hoa sen, muốn hái đài sen.
Tống Thanh Thư biết nàng thích nghịch ngợm, chỉ cần nàng ngoan ngoãn với hắn, những thứ khác hắn đều mắt nhắm mắt mở cho qua.
Tư Nam lặng lẽ quan sát dòng nước trong ám cừ. Tiết xuân, cỏ mọc xanh um, nước còn chảy mạnh, lại thêm thời tiết vẫn còn lạnh, tạm thời không thể mạo hiểm. Dù có thoát khỏi tiểu viện, trước mắt vẫn còn cả một hồ sen rộng mười dặm, còn có Ngọc Đái Hà chắn phía trước.
Chỉ vừa nghĩ đến đã khiến nàng ngồi không yên. Thân thể nàng giờ đã khỏe, chỉ không biết có đủ sức cầm cự đường dài hay không. Điều quan trọng nhất là… để chạy thoát, nàng cần thời gian.
Tiểu viện này chắc chắn không thể đột phá từ chính diện, vì người canh gác quá đông. Nàng chỉ có thể ra tay từ chốn như hồ sen này, và chỉ được phép thành công ngay trong một lần duy nhất. Nếu bị phát hiện… hậu quả nàng không dám tưởng tượng.
Chỉ sợ… sẽ mất mạng.
Cũng không biết… nàng liệu còn có cơ hội xuyên không thêm một lần nữa hay không.
Trong lòng Tư Nam thực chất vẫn mang vài phần cuống quýt, nàng cố gắng không để ánh mắt mình lơ đãng nhìn về hướng kia, cũng ra sức ép bản thân ít nghĩ đến chuyện bỏ trốn hơn, sợ rằng ngay cả khi ngủ mơ rồi nói mê cũng sẽ vô ý tiết lộ ít nhiều.
Đêm đêm nàng thường giật mình tỉnh giấc, lúc nào cũng đề cao cảnh giác, không ngừng nhắc bản thân tuyệt đối không được buông lỏng dù chỉ một thoáng.
Hôm ấy, Tư Nam thấy Tống Thanh Thư rời khỏi phòng. Dạo gần đây, hắn vào cung chăm chỉ một cách khác thường, chẳng biết có chuyện gì xảy ra. Mà nàng hiện tại như ếch xanh dưới đáy giếng, mọi biến động ngoài kia đều chẳng nghe thấu nửa phần.
Yến Yến vui mừng chạy vào: “Cô nương, hoa sen nở rồi! Chính là chỗ nô tỳ chôn ngó sen ngày đó đó, nay đã ra nụ rồi!”
Cẩm Sắt cũng hiếm hoi để lộ vẻ hưng phấn: “Cô nương, lão Tiền bảo hàn dưa cũng sắp chín.”
Trái lại, Tư Nam vẫn bình tĩnh như thường, ngồi trên giường ngoan ngoãn làm động tác làm nóng người theo thói quen luyện tập thể dục đời trước, sau đó thay bộ kỵ trang gọn nhẹ, dứt khoát chạy thẳng đến bờ hồ sen.
Nàng chạy quanh hồ sen một vòng rồi lại một vòng nữa, Tiểu Bạch chạy theo sau, phấn khích tới mức bốn chân nhảy lia lịa; Tư Nam chạy một vòng thì nó cũng đã kịp chạy hai vòng.
Yến Yến và Cẩm Sắt nhìn nhau, sắc mặt như thường, đã từ lâu Tư Nam ngày nào cũng thế, chưa từng gián đoạn, nên họ cũng đã dần quen.
Thỉnh thoảng khi ăn no căng, nàng vẫn muốn ra đây chạy một chút cho tỉnh người. Tống Thanh Thư cũng thường xuyên theo sau, hoặc đơn giản là đi cùng làm người hộ tống.
Buổi tối, Tống Thanh Thư trở về bồi Tư Nam ăn cơm; nàng ăn tận hai bát cơm, xong rồi nằm ỳ ra ghế, một lát lâu mới chịu động đậy, trông thật thảnh thơi.
Hắn lắc đầu, vừa khó chịu vừa thấy nàng dễ thương vô cùng, trước mặt hắn nàng chẳng giả vờ chút nào: “Nặc Nặc, ngươi ăn thế này, sớm muộn gì cũng giống con cẩu béo kia, eo sẽ chẳng còn thấy đâu.”
Tư Nam trợn mắt đáp, tỏ vẻ chẳng quan tâm: “Thì không thấy là không thấy, ta vui là được, có cần ngươi cưới đâu.” Rồi nàng quay sang hét vọng với Tiểu Bạch, làm bộ bắt nó phụ họa.
Tống Thanh Thư nghe thế, thần sắc có chút giật mình, hiếm hoi im bặt không nói nữa, không biết đang suy nghĩ cái gì.
Tư Nam trong lòng vừa động, liền đứng dậy kéo tay Tống Thanh Thư bảo đi chạy đêm: “Đi đi, cùng ta chạy chút đi, vừa lúc hoa sen nở rồi, cảnh đẹp lắm.”
Tống Thanh Thư lắc đầu từ chối: “Bản vương không đi. Ngươi cứ tự mình chạy một lát, rồi sớm trở về nghỉ ngơi.”
Trong lòng Tư Nam bất giác đập dồn dập. Hắn rốt cuộc đã chịu để nàng rời khỏi tầm mắt, lại không phân phó thị vệ đi theo, đây quả thực là một bước tiến lớn.
Nàng đè nén mừng vui trong dạ, làm ra vẻ thong dong bình thản mà xoay người, chỉ vào đám hạ nhân, cười khẽ nói: “Vậy ta đi đây. Các ngươi ai cũng không được theo cùng. Đến khi đều béo tròn như heo mập, ta sẽ ghét bỏ các ngươi không thèm nhìn tới.”
Không những không tức giận, Tống Thanh Thư trái lại còn khẽ xoay đầu, khẽ bật cười, khóe mắt đuôi mày nhu hòa, trong đôi mắt đào hoa đầy ắp ý cười.
Phúc Tử đứng một bên đều ngẩn ngơ, quay sang nhìn cẩm sắt mấy lượt.
Yến Yến liếc qua thần sắc Vương gia, rồi cả gan cười nói theo: “Cô nương, chúng nô tỳ ăn sao bằng ngài, ngài mau đi chạy cho khoan khoái, kẻo lại sinh mỡ đó.”
Đi theo bên người Tư Nam đã lâu, tính tình nàng ấy cũng trở nên lanh lợi nghịch ngợm hơn rất nhiều.
Tống Thanh Thư nhìn cảnh tượng hòa thuận vui vẻ trước mắt mà trong lòng nhẹ nhõm, khoan khoái. Ngày trước chưa từng có ai dám đùa giỡn trước mặt hắn như vậy, ai cũng căng mặt như đưa đám, cứ như hắn là Diêm Vương, chỉ cần liếc một cái thì họ cũng đã run lên vì sợ.
Trong đầu hắn vẫn quanh quẩn những lời Tư Nam vừa nói, xen lẫn với tiếng nói của hoàng huynh và hoàng tẩu vang lên văng vẳng:
“Nếu đã có người ngươi thích, thì mang đến cho trẫm xem. Sớm ngày thành hôn cũng tốt, khỏi phải ngày nào cũng làm loạn.”
“Nghe nói ngươi nuôi một cô nương trong phủ, khi nào dẫn đến cho hoàng tẩu nhìn?”
Tống Thanh Thư hơi đỏ mặt, hắn bày trò ầm ĩ nhiều năm như vậy, đều là bị hoàng huynh và hoàng tẩu lật tẩy hết.
Đặc biệt là hoàng tẩu, mẫu hậu đã lớn tuổi, hoàng huynh thì không tinh tế bằng nữ tử, còn khi hắn vừa khai phủ thì còn quá trẻ; sau này rất nhiều chuyện đều là hoàng tẩu đứng ra hòa giải.
Vậy Nặc Nặc… có được không? Dù sao thì… hắn cũng chẳng để tâm tới thứ mấy đồ vật buồn cười ấy.
Tống Thanh Thư ngẩng đầu, lười nhác nằm trên chiếc giường tre cạnh cửa sổ, mắt nhìn ra ngoài đêm tối đầy sao. Trong lòng hắn chỉ cảm thấy mỗi một vì tinh tú trên trời, đều tựa như đôi mắt lấp lánh sáng ngời của Nặc Nặc.
Tư Nam chạy đến mồ hôi đầm đìa, sau khi dừng chân liền ghé sát hồ sen quan sát cửa ngầm dẫn nước. Dòng nước lúc này chảy rất đều, loáng thoáng còn nghe được tiếng róc rách. Hồ sen vừa đào đã cùng mười dặm hồ sen phía ngoài hòa thành một thể, lá sen xanh biếc mướt mát, vươn thẳng tắp che khuất cửa dẫn ngầm dưới nước.
Nàng đảo mắt nhìn bốn phía, kể từ sau lần chạy trốn trước, tường viện đã được nâng cao thêm một tầng, thủ vệ trong tiểu viện cũng tăng lên đáng kể. Tuy ngoài mặt Tống Thanh Thư làm bộ nới lỏng sự quản thúc, nhưng số người canh giữ trong phủ lại ngày một nhiều hơn.
Một hộ viện thấy nàng quỳ bò bên bờ hồ đã lâu, liền bước đến hỏi: “Cô nương, ngài đang làm gì vậy?”
Tư Nam ôm mấy đài sen trong tay, ngước đầu cười hì hì leo lên bờ, chẳng hề để ý mà tùy tiện phủi khô cỏ dính trên áo: “Đến đây nào, canh giữ vất vả rồi, ăn đài sen giải nhiệt tiêu nóng đi.”
Đám hộ viện sớm bị nàng dạy cho thành thói quen, liền thoải mái đưa tay nhận lấy, trong lòng còn thầm cảm kích, nhờ phúc cô nương mà bọn họ không ít lần được ăn ngon, ngay cả hàn dưa vốn là thức ăn hiếm quý dành cho chủ nhân, họ cũng từng có miếng để nếm thử.
Trong khi bọn họ đang ăn đài sen, thì lòng Tư Nam lại đập thình thịch hỗn loạn. Nàng lặng lẽ xoay người trở về phòng.
Nàng nhớ tới một đoạn từng xem trong Thế giới động vật: kể về cảnh con mồi bị sư tử truy đuổi. Sư tử lúc ấy vốn đã ăn no, nên không mấy để tâm đến con mồi bị thương kia, cứ lững thững đi sau, ra vẻ chẳng hề gấp gáp. Nó chầm chậm dõi theo, chờ đến khi con mồi nghĩ rằng bản thân đã an toàn, rằng nó sẽ không còn bị truy sát nữa…
…chính ngay lúc sư tử buông lỏng cảnh giác —
Con mồi bật lên như tia chớp — rồi thành công thoát thân.
Thời gian gần như đã định sẵn ở trong khoảng này; một khi đông chí kéo đến, nước Ngọc Đái Hà tất lạnh buốt thấu xương, nàng khó mà nắm chắc bản thân có thể toàn mạng vượt qua. Thế nhưng hiện tại, Tống Thanh Thư lại không dễ rời phủ; dù có xuất môn, tất cũng sẽ lưu Phúc Tử cùng người canh giữ nghiêm ngặt. Bởi vậy, nàng buộc phải nghĩ ra biện pháp khác.
Chỉ tiếc, giờ đây nàng cùng ngoại giới đã hoàn toàn đoạn tuyệt liên lạc; vài câu dò hỏi như tơ nhện mong manh, căn bản không thể dựa vào. Nàng lại chẳng dám hé lộ nửa phần sơ hở, càng không thể tùy tiện tra hỏi, chỉ sợ khơi dậy lòng nghi kỵ của kẻ khác.
Rất nhanh đã sắp đến rằm tháng Tám, Tết Trung Thu. Năm trước có dạ yến, chỉ là Tống Thanh Thư không vào cung mà thôi.
May thay, năm nay Gia Ninh Đế quyết định tổ chức long trọng hơn hẳn, vì hiện thời bốn bể yên bình, non sông tĩnh lặng, Đại Dung triều quốc thế hưng long, các tiểu quốc bốn phương đều đến triều cống. Là quốc gia hùng mạnh, sao có thể không nghênh đón trọng thể để thể hiện quốc uy?
Tống Thanh Thư lại một bụng không vui. Hắn vốn chẳng thích những sự này, chỉ là hoàng huynh cứ khăng khăng bắt hắn phải đến học việc triều chính.
Tư Nam nghe vậy chỉ thấy chuyện chẳng liên can đến mình, mỗi ngày vẫn cứ ăn thì ăn, uống thì uống, trồng hoa nhổ cỏ, túi tiền cũng không thêu, đến mức lão Tiền nhìn nàng mà ánh mắt còn lo lắng nóng ruột hơn cả nàng.
Tống Thanh Thư trong lòng bực bội, hỏi: “Nặc Nặc, túi tiền của ta đâu?”
Tư Nam lập tức ôm lấy khay kim chỉ đặt trước ngực, trong lòng đập liên hồi. Rất nhiều tin nàng có được đều là do Tống Thanh Thư vô tình hé lộ: “Còn chưa làm xong đâu, gấp cái gì? Làm gì có ai cứ suốt ngày đòi như vậy?”
Tống Thanh Thư cau mày, vẻ mặt khó tin: “Nữ tử bên ngoài kia, trải qua mấy tháng như vậy, đừng nói một cái túi tiền, đến hai bộ xiêm y còn có thể làm ra. Ngươi có còn được tính là nữ nhân nữa không hả?”
Tư Nam bĩu môi, ngầm trợn mắt một cái, bất mãn nói: “Ta có phải nữ nhân hay không, chẳng lẽ ngươi còn không rõ?”
Tống Thanh Thư nghe vậy sững người.
Bị nàng chọc một câu chẳng đau chẳng ngứa, ngược lại trong lòng hắn lại thấy khoan khoái không ít. Nhìn nàng hờn dỗi lại càng thêm đáng yêu, hắn bật cười, đưa tay muốn ôm nàng: “Nặc Nặc, nếu không ngươi theo ta dự yến, trang điểm thật xinh đẹp vào, đem mấy vị phu nhân kia ép xuống hết thảy.”
Tư Nam lập tức liên tục xua tay, đẩy tay hắn ra không thương tiếc: “Ta vô danh vô phận, dự tiệc chẳng phải tự làm trò cười sao? Ngươi thì khác. Ngươi là Đoan Vương của triều Đại Dung đấy, việc chuẩn bị yến hội vốn đã là trách nhiệm của ngươi.”
Tống Thanh Thư nhìn nàng nghiêm túc nói, không khỏi chăm chú đánh giá thần sắc nàng. Thấy nàng mặt mày bình thường, không có chút oán hờn nào, trong ngực hắn lại khẽ nhói, những ý niệm từng lởn vởn từ lâu trong đầu, bất giác lại nảy lên.
Trong lòng rạo rực, hắn muốn nói gì đó, nhưng lời vừa mới hé môi, vốn quen miệng hung hăng với người ngoài bao năm qua, lúc này lại khó thành câu: “Nặc Nặc…”
Lời còn chưa ra hết, thanh âm Phúc Tử ngoài cửa đã vọng vào: “Vương gia, ngài nên tiến cung cùng Lễ Bộ thương nghị chương trình, nếu chậm trễ, Hoàng thượng tất sẽ quở trách.”
Tư Nam lập tức đẩy hắn ra: “Mau đi đi, đừng dông dài nữa.” Rồi như chợt nhớ đến điều gì, nàng hỏi: “Tống Thanh Thư, đêm Rằm này ta có thể đặt yến trong viện được không?”
Tống Thanh Thư không mấy để tâm, gật đầu: “Ngươi vui là được, mấy chuyện nhỏ này không cần hỏi ta.”
Dù sao, trong phủ chỉ có nàng là “nữ chủ nhân”.
Lúc Tư Nam cố tỏ ra bình thản nhưng trong lòng đã cuộn lên ngàn tầng chờ mong, thì ngày Trung Thu ấy, rốt cuộc cũng đến rồi.