Nàng không khỏi tự cảm thấy may mắn, khi lần đầu đến Ngọc Kinh, vì tiện đường mà từng thuê trọ bên bờ sông. Khi đó nàng nào có ngờ được, Ngọc Đái Hà lại kéo dài xa đến như thế, giờ đây lại thành đường thoát duy nhất của nàng.
Chỉ cần nắm chắc thời cơ, sớm trở về quê nhà, đến lúc đó, như cá về biển cả, như chim vào rừng sâu, Tống Thanh Thư ắt khó lòng tìm được nàng.
Chỉ cần tưởng đến cảnh trở về nhà, trong tim nàng đã cháy lên lửa nóng. Phụ thân, mẫu thân chắc chắn đang chờ nàng nơi mái nhà kia. Nàng — nhất định sẽ trở về.
Khoé mắt nóng lên, nước mắt suýt nữa trào ra. Tư Nam lảo đảo chạy về phía Ngọc Đái Hà. Dù chạy trong ám cừ và hồ sen vô cùng khó khăn, thân thể căng cứng, thể lực tiêu hao cực lớn, mệt mỏi dần dần dâng lên như sóng.
Nhưng nàng không thể dừng lại.
— Chỉ cần đến được Ngọc Đái Hà… chỉ cần đến được Ngọc Đái Hà…
Nỗi xúc động muốn khóc dâng lên nghẹn ngào, nàng hận không thể mọc ngay đôi cánh mà bay đi. Thời gian quá ngắn, bất kỳ sự chậm trễ nào cũng đủ để huỷ hoại tất cả.
Mau… mau lên… chỉ còn một nửa đường nữa thôi.
Tư Nam chống tay lên gối, th* d*c không ngừng, sau lưng nàng huyết chảy như suối, may mà tinh thần vẫn chưa suy sụp, nàng tuyệt không thể dừng lại — nàng phải tiếp tục chạy.
Từ phương xa, mơ hồ truyền đến tiếng chó sủa cùng vó ngựa dồn dập. Cả người nàng thoáng chấn động, nhưng không dám quay đầu. Trong cơ thể như có một dòng sức lực kỳ dị bốc lên, nàng lập tức lao thẳng về phía Ngọc Đái Hà.
Tên súc sinh này, sao có thể trở về nhanh như vậy? Không đúng… Tư Nam nghiến răng mắng thầm. Chỉ sợ ban nãy ở hồ sen đã chậm trễ quá lâu, nay bị đuổi kịp cũng là điều khó tránh.
Lòng như lửa đốt, nàng hận chính mình hai tay vô dụng, không thể chống đất mà bò chạy như dã thú.
Kỳ thực, nàng hiểu rõ bản thân chẳng thể cầm cự bao lâu. Nước bùn có thể gột sạch hương vị trên thân, nhưng mùi máu thì lại không thể giấu trước khứu giác của loài khuyển. Trong cung có huấn luyện khuyển giống chó săn Greyhound (*), mũi nhạy như dao bén, cách mấy trăm trượng cũng ngửi được hương khí.
(*) Greyhound là giống chó cổ xưa có dấu vết được tìm thấy ở hầu hết mọi quốc gia trên mọi lục địa. Giống chó này là biểu tượng của tầng lớp quý tộc thời bấy giờ. Chó Greyhound sinh ra đã sở hữu đặc điểm ngoại hình phù hợp cho việc chạy nhanh. Chúng có cơ thể cao ráo, thân hình mảnh mai nhưng săn chắc. Tốc độ chạy trung bình của chó Greyhound đạt trên 63 km/giờ và khi tăng tốc thì có thể đạt tốc độ tối đa lên tới 70 km/h.
Tống Thanh Thư từng nói, giống chó săn này được huấn luyện vô cùng gian nan, nhưng một khi đã đem ra dùng, hầu như vạn lần không sai một.
Nàng không thể bị bắt lại — trở về tức là tử vong.
Nước mắt rốt cuộc rơi xuống, toàn thân run rẩy không ngừng vì sợ hãi, nhưng đôi chân vẫn điên cuồng lao đi. Sau lưng kéo dài một vệt nước bùn loãng, lẫn vào chút huyết sắc mơ hồ.
Không thể quay đầu.
Chỉ có thể chạy.
Dốc hết mạng mà chạy…
“Đứng lại! Nặc Nặc, đứng lại, không được chạy!”
Thanh âm nam tử phía sau càng lúc càng gần, theo gió đêm mà truyền đến, rành rẽ như dao đâm vào tim.
Đứng lại? Chẳng lẽ chờ bị bắt giết sao? Tên ngu xuẩn kia…
Trong lòng Tư Nam vẫn không ngừng mắng nhiếc, nếu thân phận bình đẳng, lời lẽ chẳng cần kiêng kỵ, nàng ắt sẽ dùng trăm ngàn lời độc địa mà chúc hỏi tổ tông mười tám đời của Tống Thanh Thư, để hả cơn phẫn hận ngập trời.
Tiếng nước ào ào trước mặt.
Tới rồi — Ngọc Đái Hà! Phía trước chính là Ngọc Đái Hà!
Ngực nàng như được giải phóng, lập tức buông một hơi dài. Đến lúc này nàng mới quay đầu liếc lại phía sau, cách mình chỉ còn mấy trăm trượng. Đi đầu là nam tử mặc mãng phục lụa màu xanh ngọc thêu hoa văn cầu kỳ, dưới ánh trăng bàng bạc tuy không thấy rõ diện mạo, song trong lòng nàng lại có thể vẽ ra từng đường nét khuôn mặt kia, tuấn lãng như ngọc, nhã nhặn mà yêu nghiệt.
Một người rõ ràng như công tử phong hoa, lại tàn bạo đến tận xương; đẹp đẽ tinh tế mà toàn thân như độc dược, khiến kẻ khác khó lòng nắm bắt.
Hắn khiến nàng sợ hãi, khiến nàng run rẩy, khiến nàng căm hận khinh bỉ; nhưng từ giờ trở đi, nàng và hắn sẽ không còn cần gặp lại. Với tính tình của Tống Thanh Thư, e rằng chẳng bao lâu sẽ đem nàng quẳng ra sau đầu, như một món đồ chơi rách rưới.
Trong khoảnh khắc chớp nhoáng ấy, Tư Nam lập tức ngoảnh đầu, lao về phía Ngọc Đái Hà, chỉ còn vài bước nữa.
“Không cần… Nặc Nặc, không cần…”
Nàng giả vờ như không nghe thấy, không chút do dự lao về trước. Giọng kêu gấp gáp từ phía sau truyền đến lại càng khiến trong lòng nàng dấy lên một trận khoái trá điên cuồng.
Nàng sắp thoát rồi.
Sau hai năm bị tra tấn kinh hồn, từ lúc đầu giãy giụa điên cuồng đến về sau giả vờ cúi đầu thuận theo, chỉ để đợi lấy một cơ hội duy nhất này.
May mắn thay, nàng đã làm được.
Trong lòng trào dâng kh*** c*m điên cuồng, nàng lao đi như bay.
Sáu bước.
Năm bước.
Bốn bước…
Chân mềm nhũn, thân thể nghiêng đi, ngã sấp mạnh về phía trước. Sức lực đã cạn, thân thể người rèn luyện sao địch nổi giống loài bốn chân của hắn.
“Nặc Nặc! Đừng nhảy! Không được!”
Nhìn thấy đôi tay nàng còn nắm lấy thảm cỏ dưới bờ, rõ ràng vẫn gắng sức bò về phía sông, Tống Thanh Thư trên lưng ngựa gào đến khàn cả giọng, như muốn xé toang màn đêm.
Tuấn mã lao vun vút, nhưng vẫn không kịp ngăn lại. Hắn không ngờ nữ tử từng cúi đầu nhận mệnh kia, lại từ lâu đã nhẫn nhịn chỉ để đợi một lần liều mạng đào tẩu.
Hắn không nên tin lời nàng, không nên bị dáng vẻ ngoan thuận của nàng đánh lừa. Hắn đã mềm lòng, đã chấp thuận từng yêu cầu nhỏ của nàng… mà quên mất, nàng vốn là kẻ cứng đầu như thép.
Những khoảnh khắc từng cho rằng là dịu dàng ấm áp kia, hóa ra chỉ là hư ảo như bọt nước. Sự phẫn nộ dâng lên trong mắt hắn, như lửa thiêu tận đáy lòng.
“Này hồ sen sao lại rộng thế? Nó nối liền với nơi nào?”
“Ta chỉ muốn cùng ngươi thương lượng, ở hậu viện tự tay dựng một hồ sen nhỏ, có được chăng?”
“Tống Thanh Thư, đêm Trung Thu này, ta có thể mở một bàn tiệc trong viện không?”
“Trung Thu cung yến một năm chỉ có một lần, huống hồ ngươi còn phải tham dự, nếu ngươi không đi, Thái hậu biết được sẽ chẳng vui đâu…”
Từng lời nói nhẹ nhàng, từng nụ cười dịu dàng, từng câu lấy lòng… giờ đây đều hóa thành dao sắc đâm ngược lại nơi trái tim hắn.
Những lời nói khi trước, nào phải thuận mệnh tuân theo, rõ ràng từng câu từng chữ đều là phép thử.
Sáng nay nàng còn cố ý khiến Phúc Tử theo hầu hắn vào cung, mà khi ấy hắn lại trầm mê trong ôn nhu mật ngữ của nàng, lưỡi dao bọc nhung mềm mại đến nỗi chẳng thể nhận ra.
Hắn tin. Còn nghe lời nàng nói, đào ám cừ từ hồ sen nối thẳng hậu viện.
Hắn không ngờ, chỉ rời phủ một đêm dự dạ yến trong cung…
“Trong cung, trung thu dạ yến mỗi năm chỉ có một lần, hơn nữa lần này ngài còn phải dự tiệc. Nếu không đi, Thái hậu tất sinh bất mãn.” Khi nói lời ấy, Nặc Nặc vô cùng nghiêm túc, giọng điệu lại mềm mại ôn nhu, dáng vẻ dặn dò chẳng khác nào thê tử ân ái khuyên nhủ chồng, khiến lòng dạ sắt đá của hắn bất giác mềm ra thành từng sợi tơ quấn lấy.
Tống Thanh Thư ngồi trên lưng ngựa, ánh mắt khóa chặt vào bóng váy đỏ của Nặc Nặc phía trước, như dải tiêu điều phiêu dật giữa đêm gió, vậy mà trên khuôn diện lại hiện lên một nụ cười nhạt mang theo lệ khí diễm lệ.
“Hà… ha ha…”
Phúc Tử theo sau, chỉ cảm thấy cổ lạnh toát, âm thầm cầu khẩn trời đất phù hộ, mong đêm nay có thể toàn mạng trở về.
Tối nay, Tống Thanh Thư dự yến trong cung. Mới uống được đôi ba chén, lòng hắn đã bực bội không yên. Lời lẽ trong bữa tiệc khiến hắn khó chịu vô cùng, muốn mở miệng nói điều gì cũng chưa kịp, đã lần lượt bị kẻ này người nọ chen ngang, đến một câu cũng chẳng nói cho trọn.
Hắn nghĩ sẽ tìm lúc nói riêng với Hoàng huynh chuyện đại sự chung thân, nào ngờ càng uống càng chướng mắt, liền bỏ tiệc nửa chừng, phóng ngựa lao về phủ.
Không ngờ khi trở lại, cả viện tĩnh lặng. Một tia hoang mang như ngọn lửa cháy lan trong lồng ngực, khiến hắn đá văng cửa phòng, chỉ thấy trong phòng trống không, bóng dáng Nặc Nặc đã biệt tăm.
Nàng sao có thể biến mất như vậy?
Trong khoảnh khắc ấy, hắn như nghe một tiếng cười nhạo vang trong đầu, hóa ra ý nghĩa thật sự của việc nàng khuyên hắn vào cung chính là ở đây.
Nàng từng nói sẽ chờ hắn… nhưng cuối cùng lại nuốt lời.
Bầy chó Greyhound ngửi theo mùi, lần theo đến ám cừ dưới hồ sen.
Hắn còn không hiểu sao?
Lập tức truyền lệnh thắp vô số đuốc soi tìm.
Chó săn lại tiếp tục dẫn đường đến hồ.
Dưới một lá sen, có mảnh toái y vân cẩm, là xiêm y của nàng.
Cùng với đó là mùi huyết tanh nồng, ắt cũng thuộc về nàng.
Trong khoảnh khắc ấy, Tống Thanh Thư không thể phân biệt được bản thân đang thống hận hay hoảng loạn, chỉ biết lồng ngực như bị xé rách, có bàn tay vô hình điên cuồng khuấy lên từng tấc thịt tâm can.
Trước nay hắn chưa từng chịu loại phản bội như thế. Những kẻ nô tài càn rỡ khi trái lệnh đều đã bị hắn đánh chết cho hả giận, nhưng nàng thì sao?
Nhìn bóng nữ tử đang bò về phía trước, roi trong tay hắn quật ra từng vệt tàn ảnh, tuấn mã hí vang lao thẳng mà vẫn không sao nhanh hơn được.
Đến rồi, Tư Nam đã chạm đến bờ sông.
Nghe tiếng vó ngựa gấp gáp sau lưng, nàng hiểu người kia đã tới gần.
Trong lòng vừa hận vừa khoái trá, nàng bỗng quay đầu lại. Dưới ánh trăng, khuôn diện nàng trắng bệch, môi xanh tái.
Tống Thanh Thư thoáng khựng lại, nữ tử giảo hoạt sinh động trước kia nay đã không còn; chỉ còn lại đôi mắt đào hoa đen sẫm đầy căm hận, không còn ánh cười hay chút phong tình nào, chỉ đầy rẫy chán ghét tột cùng, như nhìn thấy vật ô uế.
Toàn thân hắn run nhẹ, cảm giác trái tim như bị bóp nghẹt, váy đỏ tung bay bên nền da trắng tái và tóc dài rối loạn khiến tay hắn run lên muốn chụp lấy, song khi chụp lấy lại chỉ là khoảng không trống rỗng.
Bất chợt, hắn trông thấy nàng từ trong lòng lấy ra một lưỡi đoản đao nhỏ, chừng dài bằng hai ngón tay. Ngay sau đó, nàng giơ ngón giữa về phía hắn, trong mắt ngấn lệ mà khóe môi lại khẽ nhếch, tựa như được giải thoát khỏi gánh nặng nghìn cân. Môi mấp máy, bật ra mấy chữ rõ ràng ——
“Đồ tiện nam… đi chết đi.” (thật ra câu chửi của nữ chính là f*ck you và tui muốn dịch thành "Tên mất dạy, đ** c** m* m** cơ ^^!)
Tống Thanh Thư vươn tay run rẩy, gào như xé cổ họng: “Nặc Nặc! Không được! Nặc Nặc!”
Nhưng nàng đã ấn cơ quan, không chút do dự cắm mạnh lưỡi đao vào ngực mình, chỉ để hắn trông thấy rõ ràng từng giọt máu tuôn ra, từng tia kinh hoàng trợn to trong đôi mắt hắn, từng nét phẫn nộ dữ dội trên khuôn mặt kia.
“Ha… ha ha… ha ha ha…”
Nàng muốn cười, muốn mắng, muốn nhổ vào mặt hắn thêm vài câu, nhưng đã không kịp nữa, thân thể mềm nhũn rơi xuống.
Rầm — một tiếng trầm vang, nàng rơi xuống dòng Ngọc Đái Hà như được giải thoát.
Không còn sợ hãi, chỉ cảm thấy tâm cuối cùng được an.
Ngọc Đái Hà tại đoạn này nước chảy xiết vô cùng, chính vì là nơi bị cưỡng ép đổi dòng, thủy thế đánh vào khúc ngoặt mạnh mẽ, sức dội hung hãn đến cực điểm. Tư Nam đã sớm quan sát địa hình, cố ý lựa chọn chỗ như vậy để nhảy xuống, bên dưới là dải đá xanh đục thành động ngầm.
Nhảy xuống nơi này, sinh tử chỉ như tung mặt tiền xu, nửa sống nửa chết, song so với cuộc sống tựa địa ngục kia, một lần liều mạng còn hơn sống không bằng chết.
“Nặc Nặc…!!!”
Thanh âm Tống Thanh Thư khàn khốc như bị xé rách, nhìn bóng hồng y của nàng tan vào hắc thủy trong nháy mắt, hắn điên cuồng vùng roi, cưỡi ngựa xông thẳng về phía dòng sông.
Phúc Tử hãi hùng khiếp vía, liều mạng thúc ngựa đuổi theo, cuối cùng trước khoảnh khắc tuấn mã lao xuống nước, hắn ta đã lao người chộp lấy Tống Thanh Thư, hai người cùng lăn lộn bên bờ đến vài vòng mới miễn cưỡng dừng lại. Con ngựa không kịp ghìm lại, lập tức rơi vào dòng nước, phát ra tiếng động vang rền chấn động mặt sông.
“Vương gia! Đây là Ngọc Đái Hà… đây là Ngọc Đái Hà!”
Tống Thanh Thư quỳ rạp bên mép nước, mặt sông một mảnh hắc u, nào còn thấy bóng Nặc Nặc nơi đâu. Đuốc hai bên bờ lập lòe sáng rực, ánh lửa phản chiếu bọt khí lăn tăn trên mặt nước đen, như pháo hoa rực nhưng vô cùng thảm lệ.
“Vớt nàng lên! Lập tức vớt cho ta! Nặc Nặc không biết bơi, mau cứu, cứu nàng lên…!!!”
Hai tay hắn nắm chặt đến mức gân xanh nổi hằn lên, giọng rống đến khản đặc, chứa sự ngoan tuyệt lạnh lẽo. Hắn giựt mạnh ngọc bài bên hông, quăng vào lòng Phúc Tử: “Lấy lệnh bài Hoàng thượng ban, đi điều Kim Ngô Vệ lập tức đến đây!”
“Vương gia…” Phúc Tử còn định khuyên ngăn, song chưa kịp nói, đã bị tiếng quát như thú dữ gào xé họng át đi:
“Cút đi ngay! Lăn!!!”
Phúc Tử giật mình, cắn răng ôm lệnh bài chạy đi không dám chậm trễ.
Tống Thanh Thư lặng lẽ nhìn dòng nước đen như vực sâu nuốt trọn ánh trăng. Trong đôi mắt đầy tơ máu, chỉ còn một ý niệm như lưỡi câu mắc vào lòng: còn sống phải tìm được người, chết cũng phải thấy thi thể.