Không tiếc bỏ ra bao nhiêu thời gian bày mưu dàn cảnh, chỉ để chờ một cơ hội nhỏ nhoi, thà liều mạng mà chết, nàng cũng không muốn lại rơi vào tay hắn.
Tống Thanh Thư nghĩ đến đó, lòng càng thêm rối loạn.
Nữ nhân kia, kiên nhẫn đến thế, từng chút từng chút chờ đợi thời cơ, chỉ vì một thoáng cơ hội mong manh mà thôi.
Nàng không chỉ có gương mặt tuyệt mỹ, mà còn có trí tuệ thông tuệ hiếm thấy.
Tống Thanh Thư càng nghĩ, càng cảm thấy tức giận, không cam lòng đến cực điểm. Trong ngực hắn như có một nhành cỏ dại mọc ngang, vốn tưởng rằng chỉ cần nhổ đi là hết, ai ngờ lại bén rễ ăn sâu.
Bàn tay hắn siết chặt đến run rẩy, gân xanh nổi lên, ánh mắt tối sầm, sát khí dày đặc. Những kẻ đang quỳ phía dưới đều run như cầy sấy, chỉ sợ tai họa sắp giáng xuống đầu.
Tống Thanh Thư lại cầm danh sách người rời thành, nhìn suốt một hồi lâu. Tên họ chen chúc lộn xộn trước mắt, khiến hắn càng thêm bực bội. Những ngày ấy sứ thần qua lại tấp nập, du khách lại đông, một tia manh mối cũng chẳng có.
Lửa giận dâng tràn, hắn bỗng đứng bật dậy: “Chuẩn bị ngựa!”
Hắn không có mấy người bạn, một mình dạo phố nửa ngày, càng đi càng nặng lòng.
Trên đường, nhìn thấy vài kẻ trông dáng vẻ phóng túng, Tống Thanh Thư mặt lạnh như băng, nói khẽ:
“Bổn vương mời khách. Tối nay, không say không về.”
Nói xong khép chiếc quạt gỗ mun trong tay, đi thẳng về phía hoa lâu.
Mấy người kia liếc nhau, tuy có do dự, nhưng rồi cũng nối gót theo sau.
Ngọc Kinh thành là nơi tụ hội của những kẻ quyền quý, tự nhiên mỹ nhân trong chốn hoa lâu cũng phong hoa hơn người. Đêm nay, hoa khôi nổi danh nhất của Thúy Bình lâu đã được người bỏ ra vạn lượng bạc bao trọn.
“Ai da, lần trước ngươi dùng dược của Tư gia, có thấy hiệu quả không?” Người hỏi vừa ôm mỹ nhân trong lòng, vừa cười cợt, giọng điệu dâm tà, nghe là biết chẳng phải chuyện đứng đắn.
Người được hỏi liền cười đắc ý: “Ngươi còn phải nói, thứ dược ngươi giới thiệu quả là tuyệt hảo, ta kéo dài được gần bằng thời gian uống một chén trà! Chỉ tiếc là giờ Tư gia dọn đi rồi, cửa hàng ở Ngọc Kinh cũng đóng cửa, buôn bán ít hẳn, chẳng biết sau này còn mua được nữa không.”
“Nghe nói tiểu thư Tư gia bệnh mãi mới khỏi, sợ tái phát nên cả nhà dọn về quê dưỡng bệnh đó.”
Hai người nói năng chẳng kiêng dè, Tống Thanh Thư ngồi bên cạnh sắc mặt càng lúc càng u ám.
Hắn cầm chén rượu, dốc cạn trong một hơi, mỹ nhân bên cạnh vài lần định tiếp rượu cho hắn, đều bị hắn hất tay ra.
Một người khác thấy thế liền chen vào: “Chuyện ấy chưa chắc đâu. Ta lại nghe được điều khác. Trong nhà ta có nha đầu, muội nó từng làm nô tỳ ở Tư phủ, nghe bảo, trùng hợp lắm, đúng là nhà đó.”
Thấy mọi người đổ dồn ánh mắt về phía mình, gã mới hạ giọng nói tiếp: “Nghe nói tiểu thư Tư gia vốn chẳng hề mắc bệnh gì cả. Nghe nói là mất tích, khi trở về thì thân thể rách rưới, quần áo nát bươm, bất quáTư lão gia lại nói là nhặt được kẻ ăn mày đi ngang, thấy đáng thương nên mang về thôi.”
“Ha, vậy chắc Tư gia làm việc thiện, tích đức cho con gái mình rồi.”
Mọi người đều bật cười, nhưng vẻ mặt người kể vẫn đầy khó hiểu: “Ai mà biết được. Dù sao Tư gia của cải đầy kho, dọn về quê làm địa chủ, sống sung sướng cũng chẳng thiệt.”
“Tư gia chỉ có mỗi một nữ nhi, ai mà cưới được vị tiểu thư ấy, sau này e rằng cả đời chẳng cần lo chuyện tiền tài nữa đâu.”
Đám người bật cười ầm lên, mấy kẻ đàn ông tụ lại bên nhau, chuyện trò cũng chỉ toàn thứ bát quái tầm thường.
“Thế nào, sao còn chưa nói tiếp? Hay là chuyện bẩn thỉu đến mức không dám mở miệng?”
Tống Thanh Thư khẽ bóp chặt chén rượu trong tay, ánh mắt lạnh như băng quét qua từng người, trong lòng âm thầm khinh bỉ, rặt một đám phường ăn chơi trác táng, chỉ biết khoái lạc mà chẳng có lấy nửa phần khí độ.
Mấy kẻ kia nhìn nhau, sợ hãi đến cứng người. Ai nấy đều nhớ rõ hơn một năm trước, chính Đoan Vương này đã gây ra đại loạn vào đêm Trung thu, đến mức bị thượng thư dâng sớ tấu rằng hắn có ý mưu phản. Nghĩ đến đó, toàn thân bọn họ liền toát mồ hôi lạnh — Đoan Vương đâu phải người dễ chọc.
“Ha… phải rồi, chúng ta nói sang chuyện trong phòng Chu thiếu thì hơn,” một người vội vã đánh trống lảng, giọng run run như bị gió lạnh thổi qua, lông tơ trên cổ đều dựng đứng.
“Phải, phải đó! Nghe nói sau khi y khỏi bệnh… một đêm còn có thể hầu mấy nữ cơ đấy!”
Tiếng cười tục tĩu lại vang lên, men rượu tràn trề, chén nối chén, không ai còn giữ lễ.
Từng ly nối tiếp từng ly, Tống Thanh Thư uống đến ngột ngạt khó chịu. Bên cạnh, nữ tử cầm khăn khẽ lau chén rượu cho hắn, hương son phấn nồng nặc phả ra khiến hắn chỉ thấy buồn nôn.
Hắn chợt đưa tay nắm lấy cổ tay hoa khôi trước mặt, quả là thanh quan, dung mạo đoan chính, ánh mắt e lệ, thoáng có chút giống nàng. Nhưng trong đôi mắt kia lại chỉ toàn là nhút nhát, chẳng có nửa phần linh khí; gương mặt nhạt nhòa, vô vị, chẳng bằng nàng dịu mềm, cũng chẳng có nét mi dài ánh như sương kia. Đôi môi tô son đỏ chót, diễm tục đến chướng mắt...
Ngón cái hắn siết chặt, cọ mạnh lên má nàng ta; nữ tử đau đến run rẩy mà vẫn không dám kêu, đôi mắt đẫm lệ nhìn hắn van cầu...
Tống Thanh Thư khẽ nhếch môi, trong đáy mắt toàn là lãnh lệ cùng chán chường —
“Không thú vị.”
Môi đỏ của nữ tử bị hắn siết đến rướm máu.
Trong mắt Tống Thanh Thư, chỉ còn lại sự chán ghét cùng khinh bỉ. Giữa nơi phồn hoa như mộng, hắn lại chỉ cảm thấy trống rỗng và cô tịch đến tận xương tủy.
Hắn hất mạnh nữ tử ra, đứng lặng một thoáng —
Vì sao cứ mỗi khi nhìn thấy một nữ nhân, hắn liền không tự chủ mà phải đem nàng ra so sánh? Hắn điên rồi sao?
“Rắc!”
Chiếc ly trong tay vỡ vụn.
Tiếng nứt giòn tan vang lên giữa không gian tĩnh mịch, khiến ai nấy đều nín thở. Người vừa nói cười sỗ sàng lúc nãy, mồ hôi lạnh chảy dọc lưng, không dám ngẩng đầu.
Tính tình Đoan Vương vốn khó lường, bình thường họ còn chẳng dám thở mạnh. Chỉ là đêm nay thấy hắn tâm trạng tệ, nên mới ráng đem chuyện phong lưu bát quái ra mua vui, tuyệt không dám nhắc đến chuyện mấy ngày nay Vương gia đắc tội hoàng thượng.
Giờ thấy hắn đột nhiên nổi giận vô cớ, mấy người lập tức cúi đầu, sắc mặt trắng bệch, chẳng biết nên nói gì cho phải.
Tống Thanh Thư chỉ thấy trong lòng đau như dao cắt.
Rõ ràng chỉ là một nữ nhân, vậy mà hắn lại chẳng thể buông tay.
Dù là nàng đã phản bội, đã mạo phạm hắn, hay là đã liều mạng trốn khỏi bàn tay hắn…
Tất cả, vẫn khiến hắn không thể quên.
Nàng chẳng lẽ không biết sao, ở Ngọc Kinh này, Đoan Vương này xưa nay có thù tất báo?
Nếu như nàng chưa chết…
Nếu như hắn còn có thể tìm được nàng...
Tống Thanh Thư siết chặt nắm tay.
Một tiếng “a” kinh hãi vang lên — nữ tử bên cạnh vội lấy tay che miệng.
Trong lòng bàn tay hắn, máu đã rịn ra, nhuộm đỏ cả váy nàng ta.
Hắn lạnh lùng đá nàng ta ngã sang một bên, ánh mắt chẳng buồn liếc lại, không hề muốn chạm thêm vào thứ ô uế khiến hắn càng thêm ghê tởm chính mình.
Một khắc sau, hắn quay người, bước ra khỏi hoa lâu, nhảy lên ngựa.
Trăng lạnh như lưỡi câu treo trên trời, vó ngựa dội vang trong đêm, nhanh đến nỗi chỉ trong chốc lát, thân ảnh hắn đã khuất dạng nơi ngoại thành.
Trong gian phòng, chỉ còn mấy kẻ ngồi ngây ra, lặng im nhìn nhau, mồ hôi lạnh ướt đẫm lưng áo, tim vẫn còn đập thình thịch vì kinh hãi. Ánh mắt giao nhau, ai nấy đều thấy rõ may mắn còn sống sót sau kiếp nạn.
Một lát sau, có người run rẩy hỏi nhỏ, giọng khàn khàn: “...Hắn, hắn có trả tiền không?”
Khi Tống Thanh Thư đi ngang qua mười dặm hồ sen, chỉ hận không thể san bằng nơi đó, một đường thúc ngựa thẳng tiến về phủ. Chưa kịp vào cửa, đã thấy một bóng trắng linh hoạt phóng tới — chính là Tiểu Bạch.
Hắn khẽ phất tay, ra hiệu không cần người hầu theo sau, nha đầu và sai vặt cũng đều lặng lẽ lui xuống.
Tiểu Bạch ngẩng đầu nhìn hắn, đôi mắt linh động, còn khẽ gật gật đầu như hiểu ý.
Tống Thanh Thư nhìn nó mấy lần, trong lòng dần sáng tỏ, liền theo bước Tiểu Bạch, đi thẳng đến tiểu viện mà Nặc Nặc từng ở.
Tống Thanh Thư đã lâu không đặt chân tới nơi này.
Hắn chậm rãi đảo mắt nhìn quanh, hồ sen từng ngập nước nay đã bị lấp kín, trong viện không một bóng người, chỉ còn cây cỏ xanh biếc, tĩnh lặng mà trong veo.
Tiểu Bạch lập tức chạy vụt vào gian trong, tới cửa liền lặng lẽ thò đầu ra. Đôi mắt đen lúng liếng nhìn Tống Thanh Thư, rồi lại nghiêng đầu, ra hiệu cho hắn đi vào.
Con chó này từ trước tới nay chưa từng cất tiếng sủa.
Tống Thanh Thư vẫn luôn không hiểu, vì sao nó không kêu —
Khi trước bị côn trùng cắn, toàn thân đầy thương tích, vậy mà nó chỉ nhe răng, chứ tuyệt không phát ra một tiếng rên.
Ánh trăng nghiêng rọi qua khung cửa sổ quen thuộc, Tống Thanh Thư chậm rãi bước vào. Tiểu Bạch ngoan ngoãn ngồi bên mép giường chờ hắn.
Vừa thấy con vật nhỏ, trong đầu hắn chợt ùa về ký ức buổi trưa hôm ấy —
Tư Nam ôm Tiểu Bạch nằm nghiêng trên giường, ánh nắng hắt qua rèm, nàng lim dim ngủ, vẻ lười biếng mà dịu dàng.
Hắn khẽ đi tới, hiếm hoi mà đưa tay vuốt đầu Tiểu Bạch. Nhưng con chó lại né tránh, lắc mình rồi chạy đến phía trước giường ngồi xuống.
Tống Thanh Thư không cần nó nhắc nhở, bởi ngay khi ánh mắt lướt tới, hắn đã nhìn thấy trên giường có một bóng người phập phồng dưới chăn.
Mái tóc đen rũ xuống, cổ trắng ngần tựa như bạch ngọc, dưới ánh trăng mà sáng đến chói mắt.
Tim hắn bỗng đập loạn.
Một niềm vui mừng điên cuồng như tràn khắp lồng ngực — chẳng lẽ là nàng sao?
Nữ tử trên giường khẽ động, mơ màng tỉnh giấc. Nhìn thấy bóng trắng lấp ló bên giường, nàng ta dụi mắt, khẽ trách: “Tiểu Bạch, ngươi lại lẻn vào đây làm gì thế? Lông rụng đầy phòng, thật là phiền chết mất! Ngày mai ngươi mà còn vậy, ta đánh gãy xương cho coi…”
Giọng nói ấy mềm mại, lười nhác, tựa hồ như đâm thẳng vào lòng hắn, mà cũng tan vỡ trong giây lát.
Khi Cẩm Sắt đến nơi, trong sân chỉ còn lại một vệt máu loang lổ.
Nàng ta quỳ sụp xuống, run rẩy dập đầu: “Là nô tỳ trông coi không chu toàn, thỉnh Vương gia giáng tội.”
Tống Thanh Thư ngồi trong bóng tối, tay siết chặt một chiếc túi gấm kỳ dị. Nửa khuôn mặt hắn bị che khuất dưới ánh đèn nghiêng, bóng đổ lên tường kéo dài lạnh lẽo.
Hắn không hề nhìn nàng ta, chỉ hờ hững nói:
“Giữ mạng ngươi lại, không phải để ngươi ăn không ngồi rồi.”
Cẩm Sắt toàn thân run lẩy bẩy, trán đập xuống đất. Trong đầu nàng ta chỉ hiện lên cảnh Yến Yến bị đánh chết hôm nào. Nếu không phải nhờ Thái hậu đích thân mở miệng, chỉ sợ nàng ta giờ cũng đã thành một vũng máu lạnh như vậy.
Tống Thanh Thư xoay người lên ngựa, liếc qua cánh cổng nhỏ.
Tiểu Bạch vẫn ngồi yên ở đó, tròn vo một khối, mắt nhìn hắn không chớp.
Hắn khẽ nhíu mày, thấp giọng quát:
“Con chó ngu này, đi theo ta.”
Tiểu Bạch run run đầu, lông trên người dựng cả lên, chỉ ngẩng đầu nhìn hắn, ánh mắt ngây ngô mà kiên định.
Tống Thanh Thư đè xuống ý muốn lột da nó, cắn răng kéo dây cương, trong bóng đêm rời đi. Thế nhưng cưỡi đi chưa xa, hắn vẫn không kìm được quay đầu lại —
Dưới ánh trăng mờ, sương như tơ giăng khắp sân, Tiểu Bạch vẫn ngồi ngay ngắn trước cửa, lặng lẽ chờ đợi, tựa như đang đợi người chủ nhân đã vĩnh viễn không trở về.
Hình bóng ấy khiến hắn chợt sinh ảo giác, rằng có lẽ nàng vẫn còn sống ở nơi nào đó.