Không Lối Thoát - Xuân Sắt

Chương 34

Trời đã về chiều, ánh hoàng hôn nghiêng đổ, bóng người kéo dài trên mặt đất, tựa như muốn xuyên lên từ trong lòng đất mà ra.

Chu Kỳ khi ấy đang ôm mỹ cơ uống rượu tìm vui, chợt nghe bên ngoài vang lên một trận ồn ào, cau mày không nhịn được quát: “Chuyện gì nữa đây? Thật là… phá hỏng cả hứng của gia rồi.”

Chưa dứt lời, cửa đã bị một cước đá tung. Tống Thanh Thư lạnh lùng đứng ngoài, ánh mắt âm trầm như băng: “Ra đây.”

Chu Kỳ giật mình, lúng túng bước ra, thấy bên ngoài còn mấy người huynh đệ cùng bị gọi đến, vội co cổ nói: “Vương gia, lần trước số bạc đó bọn ta đã góp chung để thanh toán xong rồi, lần này ngài… ngài đừng lại tính kéo dê vắt sữa nữa chứ?”

Tống Thanh Thư khẽ cong môi, bật ra một tiếng cười lạnh, gương mặt vẫn không lộ cảm xúc. Hắn vỗ nhẹ vai Chu Kỳ, giọng trầm thấp: “Lần này nếu ngươi làm được việc, ta thưởng ngươi vạn lượng bạc trắng.”

Chu Kỳ vừa mừng rỡ chưa kịp mở miệng, Tống Thanh Thư đã nói tiếp: “Nữ nhân trong phòng ngươi… muội muội nàng ta còn ở Ngọc Kinh thành chứ?”

Chu Kỳ thoạt đầu còn tưởng mình lại lỡ đắc tội với sát tinh này, nhưng nghe đến đó liền gật đầu lia lịa: “Còn, còn ! Còn ở Ngọc Kinh thành…”

Chưa kịp nói hết, Tống Thanh Thư hơi nheo mắt, trầm mặc một lát rồi khàn giọng nói: “Đi. Tìm người đến đây.”

Chu Kỳ luống cuống giải thích: “Chuyện này… để ta về hỏi lại, ta chưa từng hỏi muội muội nàng ta ở chỗ nào.”

Tống Thanh Thư chỉ khẽ gật đầu. Đám người phía sau như được thả lỏng, ai nấy đều thở phào mà không dám hỏi thêm nửa câu.

Ngựa lại phi nước đại giữa phố, bụi tung mịt mù. Dân chúng vội vàng tránh né, còn Tống Thanh Thư sắc mặt như băng, tay siết roi ngựa quất mạnh, theo hướng Chu Kỳ chỉ đường mà phi thẳng về phủ gã.

Trong lòng hắn giờ đã đoán được tám phần, Tư gia đột ngột dọn khỏi thành, lại rải bạc khắp nơi, chỉ sợ người “nhặt được” kia… vốn chẳng phải khất cái gì cả.

Tiếng người kêu khóc phía sau vì bị ngựa hất ngã, hắn đều coi như gió thoảng. Hắn biết ngày mai nhất định lại bị người ta dâng sớ tham tấu thêm mấy quyển, nhưng hắn không bận tâm.

Khi đến nơi, đèn đuốc đã sáng rực, phố phường ồn ã.

Nữ nhân bị kéo ra còn chưa hiểu chuyện gì, tưởng bị đuổi khỏi phủ, sợ hãi khóc òa lên.

Tống Thanh Thư dùng mũi giày nâng cằm nàng ta lên, giọng lạnh lẽo: “Nói. Muội muội ngươi hiện giờ ở đâu?”

Nữ nhân run rẩy ngẩng đầu, thấy hắn khoác áo gấm rực rỡ, dung mạo tuấn mỹ cao quý, ánh mắt kiêu căng ngạo nghễ. Trong lòng nàng ta nhất thời vừa kinh sợ vừa xao động, song vẫn biết rõ đây là người mình tuyệt đối không thể đắc tội.

“Muội muội thiếp thân… con bé thuê một gian phòng nhỏ ở phía tây thành, ngày thường vẫn ở đó…” — nàng ta vội vàng nói, còn tưởng muội mình được quý nhân để mắt nên càng cẩn thận hơn vài phần.

Ngọc Kinh thành tuy phồn hoa, nhưng vẫn có những nơi nghèo khó, phía tây thành là khu nhà ngói cũ, nơi những kẻ bần hàn cư ngụ.

“Đưa nàng ta đi. Chỉ đường đến thành tây.” Tống Thanh Thư phất tay, ánh mắt lạnh băng liếc sang Chu Kỳ.

Chu Kỳ không dám thở mạnh, lập tức ôm lấy nữ nhân, nhảy lên ngựa, dẫn đường về hướng thành tây.

Tư Nam đi được nửa đường, nhận ra xe ngựa trên lộ mỗi lúc một nhiều hơn, hai ngày nay đã gặp qua mấy đoàn lớn nhỏ.

Thương đội của nàng nhân số không ít, lại có vài người biết võ nghệ, mấy lần đi qua cửa ải đều thuận lợi. Nguyệt Thị là nước phụ thuộc, đối với thương đội từ Đại Dung đến vẫn có vài phần ưu đãi.

Giờ là thời buổi thái bình thịnh thế, Nguyệt Thị đúng là nơi tốt để dừng chân. Đến khi thời cơ chín muồi, chỉ cần sắp đặt chu toàn, ngay cả thân phận lẫn quá khứ ở Đại Dung, nàng cũng có thể bỏ lại sau lưng.

Nhưng thời gian vẫn là chưa đủ. Tư Nam gấp gáp muốn tìm một chỗ có thể cư trú lâu dài, mà hiện tại nàng vẫn chưa đứng vững gót chân ở Nguyệt Thị, mới chỉ có được tư cách tạm trú.

Nghĩ đến chuyện của Lộ Huấn, đầu nàng lại đau như muốn nứt ra.

Lưu bá, người chỉ huy thương đội, thấy cảnh này chỉ cười, xua tay nói: “Tiểu thư không biết đó thôi, từ khi ngài và lão gia quyết định mở rộng kinh doanh, người muốn đi theo ngày một nhiều. Mục đích của họ cũng chẳng khác chúng ta, chỉ là quy mô không bằng chúng ta mà thôi.”

Tư gia tích lũy bao năm, quy mô giờ đã rất lớn. Tư Nam thấy số xe ngựa càng lúc càng đông, đành rút vào trong xe, cau mày hồi lâu không nói.

Cũng phải thôi, đường vừa thông, tất sẽ có kẻ nghe gió mà động.
Bấy nhiêu của cải, một mình Tư gia sao có thể nuốt hết cho xuể.

Tư Nam đưa mắt nhìn ra ngoài, dọc đường xe ngựa nối liền không dứt, hầu hết đều là đoàn buôn lớn nhỏ chen chúc theo sau.

Cảnh tượng này quả thật quá nguy hiểm, nhiều kẻ có khi còn chưa kịp cầm bạc đã mất mạng giữa đường.

Lưu bá cũng lo lắng không kém, gật gù than thở: “Phải đó, lợi lộc càng lớn, kẻ tranh giành càng đông. Đến khi ấy e con đường này chẳng còn yên ổn. Có tiền thì ắt có kẻ muốn cướp, sơn tặc đâu phải vô duyên vô cớ mà sinh ra. Nếu không có quy củ ràng buộc, sớm muộn gì cũng xảy chuyện.”

Tư Nam nghe mà lòng thấp thỏm, th* d*c một hồi mới bình ổn lại. Ai ngờ rời khỏi Đại Dung tưởng sẽ tránh được sóng gió, mà Ngọc Kinh dưới chân Thiên tử mới là nơi hiểm nguy thật sự.

Nàng khẽ chau mày, nói: “Hay là, chúng ta chia chút lợi nhuận ra, thu nạp những đoàn xe lẻ tẻ ấy, hoặc cùng nhau hợp quy tắc, lập thành thương hội hoặc đội thương xa quy mô lớn, định rõ tỉ lệ ăn chia, rồi thống nhất thuê tiêu cục hộ tống hàng hóa. Lưu bá, ý này có được không?”

Việc này trước kia nàng cũng từng bàn qua với phụ thân. Độc chiếm con đường này là chuyện không thể, Tư gia dẫu có căn cơ, cũng chẳng nuốt hết được. Huống hồ, nhà nhà đều là tiểu thương, xưởng nhỏ tự lập; Tư gia có thể lớn mạnh được như ngày nay, cũng là nhờ bao đời tích lũy.

Chỉ tính riêng loại dược kia, doanh thu đã cao đến kinh người. Khi Tư Nam đem nó bán vào Ngọc Kinh, thị trường lập tức mở rộng, chỉ là thứ ấy vốn chẳng thể công khai bày lên bàn, nàng đang muốn đổi hướng khác.

Lưu bá nghe xong lắc đầu: “Những người kia nào chịu nghĩ xa như vậy. Giờ kiếm được tiền, ai cũng muốn ăn cho nhanh, đi một chuyến là đủ sống cả năm. Nếu bảo họ lập quy củ, còn phải chia cho tiêu cục mấy phần, họ chắc chắn không chịu.”

Tư Nam khẽ thở dài, ánh mắt trầm xuống: “Cách ta nghĩ có lẽ không kiếm được nhiều bằng trước, nhưng thắng ở chỗ lâu dài, dòng nước nhỏ mới chảy mãi không ngừng. Nếu thật có thể lập nên quy củ, sau này còn lo gì không kiếm được tiền?”

Nói vậy, nàng cũng biết lòng người chẳng dễ thay đổi. Con đường tơ lụa năm xưa cũng chẳng phải dựng nên trong một sớm một chiều.

Trong đầu nàng vẫn còn biết bao dự định chưa làm được. Nếu không vì Tống Thanh Thư, nàng đâu cần vất vả đến thế, chỉ riêng Đại Dung thôi cũng đã đủ cho nàng tung hoành.

Giữa ngày hè, ve sầu râm ran trên cành. Tư Nam gom hết chuyện mấy ngày qua cùng bao suy nghĩ của mình, viết thành một phong thư thật dày, gửi về Ngọc Kinh cho Lộ Huấn.

Có nhiều điều nàng muốn kể, nhiều bí mật muốn chia sẻ. Chỉ tiếc Lộ Huấn còn cần ít lâu nữa mới có thể quay về.

Nhưng nàng… đã bắt đầu nhớ y rồi.

Sau bao ngày bôn ba, Phúc Tử cuối cùng cũng có thể thở ra một hơi nhẹ nhõm, mọi việc rốt cuộc đã có hướng giải quyết rõ ràng.

Đại Dung sông nước chằng chịt, đại giang đại hà vắt ngang khắp cõi, đường thủy rộng rãi, thuyền bè qua lại tấp nập, nếu thuận buồm xuôi gió, chưa đến hai tháng đã có thể đi xuyên suốt một vòng trong nước.

Giữa mặt sông mênh mông, một con thuyền lớn rẽ sóng lao nhanh. Hai bên thuyền là hàng dài mái chèo nhịp nhàng đập xuống, tiếng nước xé gió vang dội, nghe mà tim người cũng chấn động.

Đầu thuyền, một nam nhân huyền y đứng thẳng, vạt áo tung bay trong gió, tóc đen bị gió thốc lên, gương mặt lạnh lẽo như được đục bằng băng lạnh. Ánh mắt hắn sâu thẳm, âm trầm, gắt gao nhìn chằm chằm dòng nước cuộn chảy phía trước, nơi mà hắn tin chắc, nàng đã từng đi qua.

Thuyền chạy quá nhanh, sóng nước xanh biếc không ngừng cuộn trào về phía sau, khiến Tống Thanh Thư thoáng cảm thấy choáng váng. Hắn khẽ nheo mắt, đưa tay day giữa mi tâm.

Ngày đó, khi hắn tới thành tây, sau khi tìm được muội muội của nữ nhân kia, mới biết được, Tư gia đã sớm giải tán toàn bộ người hầu ở Ngọc Kinh, dọn cả nhà trở về quê cũ.

Còn nha đầu kia, vốn chỉ là nha hoàn làm việc vặt trong phòng bếp, cả đời chỉ từng gặp qua Tư tiểu thư đúng một lần.

Tống Thanh Thư đứng trước căn nhà cũ của Tư gia, nhìn nơi ấy cách dòng sông hôm nàng rơi xuống không xa, trong lòng bỗng dâng cơn phẫn hận tột độ.

Thì ra hôm ấy, hắn đã đoán sai rồi. Nặc Nặc biết sử dụng biện pháp gì mà nàng có thể bò lên bờ, rồi âm thầm quay về nhà mình.

Hắn lại có thể bỏ sót điều đơn giản như vậy. Từ đầu đến cuối, hắn vẫn ngu ngốc mà tìm ở hạ du.

Cơn giận nghẹn ngào dâng tràn, đêm ấy hắn phát cuồng, náo loạn khắp Ngọc Kinh thành. Hắn bắt hết những hạ nhân từng làm việc ở Tư phủ gom lại một chỗ, tra xét từng người một. Đêm đó trong thành, gà bay chó sủa, nhà nhà kinh động.

Thực ra hắn hoàn toàn có thể phái người âm thầm đi Định Xa tra xét, nhưng hắn đã chờ không nổi nữa.

Từ đây đến Định Xa mất gần một tháng đường bộ, trong khoảng đó e biến cố khôn lường.

Tống Thanh Thư đích thân mang theo năm họa sư do Thái hậu ban, dựa vào từng lời khai rời rạc của đám hạ nhân, gộp lại thành một bức chân dung chân thực.

Khi bức tranh cuối cùng thành hình, nét vẽ tuy thô, song vẫn hiện ra rõ ràng hình bóng của nàng —

Cô gái nhỏ ấy, đôi môi khẽ mím, thần sắc như đang suy tư, khác hẳn dáng vẻ rực rỡ như lửa trong ký ức của hắn.

Tống Thanh Thư nhận lấy bức họa, trong mắt nổi lên cơn bão ngầm dữ dội, sát khí bừng bừng. Hắn siết chặt tay, tiếng ghế gỗ dưới lòng bàn tay “rắc” một tiếng, nứt ra một đường dài.

Nàng… quả nhiên chưa chết.

Nhưng khi nghĩ đến đó, hắn lại như cảm thấy chuyện này vốn là lẽ đương nhiên.

Nàng làm sao có thể chết dễ dàng như thế được? Nàng vốn nên là người như vậy, quật cường, quyết liệt, đến hơi thở cuối cùng cũng chẳng chịu khuất phục.

Lúc ấy, tâm tình hắn như thế nào, về sau hắn cũng chẳng còn nhớ rõ. Chỉ còn lưu lại một mảnh ký ức, buổi sớm hôm ấy, ánh dương vừa ló, hắn ngẩng đầu lên, và trong tầm mắt, toàn là sắc đỏ như máu.

Nàng tưởng rằng thật sự có thể thoát khỏi hắn sao?

Hắn nhớ lại đêm hôm ấy, đêm nàng rơi xuống sông. Cơn phẫn nộ tràn lên khiến hắn gần như nghẹn thở, đôi mắt chỉ có thể trơ trọi dõi theo bóng người kia dần dần chìm khuất trước mắt mình.

Tống Thanh Thư khẽ thở ra một hơi dài, rồi ném mạnh chén rượu trong tay. Chén rượu rơi xuống nước, khẽ nảy lên một cái, sau đó chậm rãi chìm vào đáy sông, mất hút trong dòng nước lạnh.

Hắn khởi hành ngay trong đêm, chẳng để ai hay biết. Cùng lúc đó, tấu chương từ Ngự Sử Đài tham tấu tội hắn cũng được gửi lên như từng mảnh tuyết bay đầy trời, chất đống trước án thư của hoàng đế.

Gia Ninh Đế giận dữ, sai người gọi hắn vào điện, roi trong tay quất mạnh, gió roi rít lên như tiếng xé vải.

“Chẳng qua chỉ là một nữ nhân mà thôi, ngươi vì cái gì mà phải điên cuồng đến thế? Lại dám náo loạn cả kinh thành, coi thiên hạ này là của ngươi sao? Đồ hỗn trướng! Trong mắt ngươi còn có trẫm không?”

Tống Thanh Thư lưng bị đánh đến huyết thịt be bét, song hắn vẫn không hề cầu xin. Trong lòng hắn dâng lên nỗi phẫn hận không tên, cắn răng quỳ ngoài điện suốt một ngày một đêm. Cuối cùng vẫn là Thái hậu nương nương đích thân đến cầu tình, hoàng đế mới bất đắc dĩ hạ lệnh tha cho.

Gia Ninh Đế mệt mỏi xua tay, nhìn mẫu hậu mình, trong mắt ẩn hiện ưu phiền: “Mẫu hậu, ngài cứ thế mà dung túng cho hắn, sẽ có một ngày, nó gây họa lớn kinh thiên, đến trẫm cũng không cứu nổi đâu.”

Tống Thanh Thư không hiểu, hắn là Đoan Vương của Đại Dung, có quyền có thế, vậy còn có cái gì gọi là “tai họa”?

Cho dù là hoàng huynh, cũng chẳng thể làm gì hắn.

Từ An Thái hậu vẫn thương yêu hắn như cũ, nhìn con quỳ đến rách gối rớm máu, liền lén sai người đưa về phủ, đóng cửa nửa tháng.

“Thư Nhi, có mẫu hậu ở đây, con không phải sợ.” Giọng Thái hậu khẽ vang trong đêm, tay bà v**t v* gương mặt hắn, ánh sáng mờ ảo không soi rõ được biểu tình.

Còn hắn, trong nửa tháng ấy, đã nghĩ ra vô số cách độc ác, tàn nhẫn, từng kế từng kế, đều chỉ để trừng trị nữ nhân kia.

Nhưng trước hết, điều hắn phải làm — là bắt nàng về.

***

Sau hơn nửa tháng đường trường, Tư Nam cuối cùng cũng trở lại Định Xa.

Cha mẹ thấy con bình an về nhà, tự nhiên mừng rỡ không thôi. Một nhà ba người cùng vợ chồng Lộ gia quây quần, cùng nhau dùng một bữa cơm đoàn viên, ấm cúng hiếm hoi.

Nhưng vừa về đến nhà, mọi việc lại nối tiếp rối ren.

Từ khi rời khỏi Đại Dung, nhật trình hành động của nàng đã được định sẵn; Lộ Huấn cũng viết thư báo, nói sau khi khảo thí xong sẽ lập tức trở về, cũng từ bỏ chức quan.

Giữa cơn mưa phùn giăng mịt mù, Tư Nam ngồi bên cửa sổ, chỉnh lại từng trang sổ sách.

Nàng đã tính trước cho tương lai, lưu lại không ít đường lui.

Thậm chí có vài món quan trọng, nàng đều ghi tên dưới danh nghĩa mẫu thân của Đông Dung, người đã qua đời, để che giấu mọi dấu vết.

Những giấy tờ ngầm, thân phận ẩn, cùng các lộ trình giao thương… tất cả đều đã được nàng chuẩn bị chu toàn, cẩn mật đến từng chi tiết.

Hồi tưởng lại mấy ngày ở bên cha mẹ, nàng không khỏi khẽ thở dài.

Nàng vốn nghĩ mọi chuyện sẽ đơn giản, song cha mẹ tuy miệng nói đồng ý theo nàng rời đi, đến khi thật sự sắp sửa lên đường lại luyến tiếc không thôi.

Dù sao đó cũng là cố hương bao đời, huống chi nơi sắp đến lại là tiểu quốc Nguyệt Thị xa lạ.

Còn Lộ Huấn trong thư lại dịu dàng an ủi nàng, nói rằng chờ hai người thành thân rồi, cứ từ từ khuyên nhủ cha mẹ cũng được, vì với người già, việc rời bỏ quê hương vốn là chuyện chẳng dễ dàng.

Hai người đều ôm những dự tính rất tốt đẹp. Chỉ cần lộ trình buôn bán ổn định, Tư gia nhất định phải chuyển đi; Lộ gia thì không cần, nếu sau này mọi chuyện lắng xuống, bọn họ lại quay về Đại Dung cũng chẳng muộn. Cùng lắm, hai nhà chỉ phải chịu khổ đôi chút, kẻ ở người đi, hai đầu chạy qua chạy lại, vất vả thêm chút mà thôi.

Tư Nam nghe vậy, vừa thấy y nghĩ quá đơn giản, lại vừa cảm thấy có lẽ chính mình mới là người đa nghi.

Chuyện ấy đã qua lâu rồi, một Đoan Vương đường đường tôn quý, chẳng lẽ lại thật sự vì nàng mà treo cổ trên một cành cây không dứt được sao?

Thế nhưng nỗi bất an trong lòng vẫn không hề tan đi. Cảm giác ấy cứ âm ỉ, khiến nàng càng thêm quyết tâm dứt khoát.

Nghĩ tới đây, Tư Nam nặng nề thở dài. Dạo này lòng nàng rối như tơ vò, mí mắt phải giật liên hồi, chẳng hiểu là điềm gì.

Sáng hôm sau, vừa thức dậy đã nghe nói trong nhà có khách đến.
Tư Nam vốn không thích tiếp khách, nên cũng chẳng định ra ngoài.

Lộ Huấn chẳng mấy chốc sẽ trở về, đợi trao đổi hôn thư thành thân xong, nàng hẳn sẽ có được nhiều tự do hơn.

Nàng tính ra cửa, đi xem cửa hàng mang danh Lộ Huấn, hiện nay nàng đã mở rộng thêm vài chi nhánh, song tất cả đều giao cho người khác quản lý.

Hạ Hòa hiền lành, làm việc cẩn thận, Tư Nam liền giao toàn bộ sổ sách cho nàng ấy, cả người như trút được gánh nặng.

Cơ sở đã xây vững, giờ chỉ cần thêm xương thịt, chờ thời mà lớn mạnh. Hạ Hòa và Đông Dung nay cùng quản lý, phối hợp khá ăn ý.

Tư Nam nhìn hai người, trong lòng vừa cảm khái vừa vui mừng, khẽ cười trêu: “Các ngươi phải gắng sức làm cho tốt. Tiểu thư mà muốn trở thành nhà giàu số một Đại Dung, còn không phải trông cậy cả vào hai ngươi sao?”

Nghĩ lại quãng đường nàng từng đi qua, thật sự không dễ chút nào.

Một nữ tử dám bước chân ra ngoài, trong thương trường toàn là nam nhân, tuổi lại còn nhỏ, chẳng tránh khỏi chịu nhiều khinh khi và bực dọc.

Nhưng may thay, hết thảy đều đã qua.

Khổ tận rồi cũng đến lúc cam lai.

Hai người còn đang cười nói, thì bên ngoài chợt vang lên tiếng bước chân gấp gáp.

Cha mẹ nàng nắm tay nhau đi vào, vừa thấy Hạ Hòa liền ra hiệu cho lui xuống.

Tư phu nhân nắm lấy tay con, môi run run, ánh mắt vừa lo vừa sợ, muốn nói mà lại thôi: “A Nam… ngươi, ngươi…”

Tư Nam vội đỡ lấy bà: “Nương, người làm sao vậy?”

Tư lão gia cắn chặt răng, giọng khàn hẳn đi: “A Nam… sáng nay trong nhà có người tới, nói rằng…”

Tư phu nhân vội cắt ngang lời chồng, nắm chặt lấy tay Tư lão gia, giọng run run, sắc mặt không đành lòng: “Lão gia, lão gia, chuyện này còn chưa biết rõ, ngài đừng hù dọa A Nam…”

Tư lão gia chỉ có thể thở dài một hơi nặng nề, rồi chậm rãi nói: “A Nam, sáng nay có một kẻ vô cùng kỳ quái đến cửa. Hắn ta chỉ nói một câu, bảo rằng ngươi sẽ hiểu. Trước khi đi, còn để lại lời này:

‘Nếu Tư gia tiểu thư dám xuất giá, thì Tư gia, một người cũng đừng mong còn.’”

Bình Luận (0)
Comment