Phúc Tử dè dặt mở miệng: “Cô nương, nếu ngài chịu hiểu chuyện, hết thảy còn dễ nói. Nhưng nếu không… chỉ sợ lần này rất khó xoay chuyển.”
Tư Nam không đợi hắn nói hết, chỉ bình thản gật đầu: “Cảm ơn ngươi.”
Phúc Tử ngẩn người, không hiểu ý, ngẩng đầu nhìn nàng: “Cảm ơn ta?”
Tư Nam khẽ cười, ánh mắt sâu lắng: “Ta vốn tưởng hắn sẽ không tha cho người bên cạnh ta, bằng không chuyện ta nghị thân hôm nay sao lại đột nhiên bại lộ? Cảm ơn ngươi đã tới trước phủ nhắc ta một tiếng. Huống hồ, ngươi nhất định đã từng khuyên hắn rồi.”
Phúc Tử trong mắt thoáng hiện một tia sáng, khẽ lắc đầu cười: “Cô nương thông minh, ta chẳng qua chỉ là muốn giữ lấy mạng thôi.”
Hắn ta vốn chẳng thật lòng giúp Tư Nam. Chẳng qua Vương gia hiện nay không thể lại gây chuyện, mà hắn ta thân là tùy tùng trên danh nghĩa, cũng sợ bị liên lụy. Dù được Thái hậu che chở, nhưng nếu Đoan Vương lại náo ra án mạng, khiến triều đình chấn động, Hoàng thượng e rằng cũng chẳng thể dung tha.
Quyền quý phạm pháp thì tội không như dân thường, chủ tử dù sai cũng vẫn an toàn, những những kẻ hầu bên người – chết, cũng chỉ là chuyện thường.
Tư Nam cầm cành quế trong tay, ngón tay khẽ siết chặt: “Hắn hiện giờ ở đâu? Ta nên làm gì?”
Phúc Tử lắc đầu, vẻ mặt mang chút do dự: “Cô nương, Vương gia nay… dường như không còn giống trước. Nô tài cũng nhìn không thấu tâm tư người.”
Nghĩ đến cũng phải, Vương gia tuy cố chấp với Tư Nam, nhưng lần này không tự mình ra tay, đã là hiếm thấy, nếu không đã sớm có máu đổ rồi. Rốt cuộc hắn ta từng cho rằng Đoan Vương sẽ sớm hạ sát tâm, nào ngờ lại trì hoãn lâu như vậy.
Tư Nam khẽ gật đầu, không nói thêm, xoay người bước vào trong vườn. Giờ trong phủ chỉ còn lại nàng và phụ thân, trống trải tĩnh mịch. Âm thanh vui vẻ khi xưa như vẫn văng vẳng bên tai, mà cảnh vật nay đã hoang tàn.
Đêm đến, nàng tự mình nấu bữa cơm đơn sơ, hai cha con lặng lẽ ăn xong rồi ai về phòng nấy.
Tư gia một đêm tiêu điều. Mấy ngày qua, nàng đã thử mọi cách, viết đơn kiện, cầu xin quan phủ, thậm chí bỏ tiền chạy ngược lên Ngọc Kinh, nhưng hết thảy đều vô vọng. Nàng hiểu, hắn vốn chẳng sợ những thứ ấy.
Giờ đây, nàng không buồn bước ra khỏi cửa, mặc cho ngoài kia lời chê cười nhạo báng, chỉ lặng lẽ chờ đợi. Tống Thanh Thư sẽ không dễ dàng bỏ qua, tịch thu gia sản chỉ là bước mở màn.
Nàng khẽ quay người, trong lòng một mảnh tịch lặng như chết, thì ra, cảm giác tai họa cận kề là như thế này.
Ban đêm mộng mị triền miên, nàng ngủ chập chờn tới tận rạng sáng. Vừa mở mắt, ánh sáng chói chang đã xuyên qua song cửa, kèm theo ngoài sân là tiếng ồn ào huyên náo.
Nàng chau mày. Đôi khi, có tiền lại chính là tội lỗi.
Tư gia ở Định Xa từng xây cầu, bố thí, phát cháo giúp dân, quyên tiền không ít, vậy mà nay, khi sụp đổ, đám người kia chẳng cần hỏi lý do, đã vội đến mắng nhiếc, hận không thể giẫm Tư gia xuống bùn, như thể nhà họ đã làm ra tội ác tày trời.
Tư Nam bước ra đến cửa, liền thấy một mảng đỏ thắm, cùng tiếng gõ đập loạn lạc vang dội.
Phúc Tử lạnh lùng nhìn cảnh trước mắt, ngoài cửa là một đám người ồn ào, chợt từ đâu xuất hiện một kẻ mập lùn, miệng nói muốn nạp Tư gia tiểu thư làm thiếp.
Đang định xua đi, bởi hắn ta chỉ cần bảo hộ Tư Nam cho tốt, nào ngờ từ đâu kéo đến thêm một đám người, chen chúc trước đại môn, không cho kẻ kia tiến vào.
Có người còn lớn tiếng mắng: “Cô nương nhà chúng ta là người đoan chính, tốt lành bậc nhất, ngươi cai loại hạ tiện như trâu ngựa cũng xứng sao?”
“Đúng đó! Không soi gương nhìn cái mặt ngươi đi, tai to mặt lớn, đầu trâu mặt ngựa, nhìn thôi đã buồn nôn!”
Tên mập tức đỏ cả mặt, vừa xấu hổ vừa tức giận, hét lớn: “Tất cả cho ta bắt lại! Mau bắt hết lại cho ta——!”
Tư Nam nhìn đám người đang lớn tiếng bênh vực cho mình, đều là những kẻ từng bị đuổi khỏi phủ, vậy mà nay lại dám lui tới đây, dẫu chỉ để nói vài câu công đạo cho Tư gia.
Ánh mắt nàng chuyển sang người thanh niên bụng phệ kia, khuôn mặt tròn trịa, trắng trẻo, mặt đỏ bừng, trông vừa tức cười vừa đáng thương. Nàng nhận ra gã: con trai của một viên quan ngũ phẩm nhỏ, năm xưa tình cờ gặp nàng trên phố, từ đó si mê mãi không quên.
Tên họ Sầm ấy thấy nàng ra, mắt lập tức sáng rực, giọng vội vã: “Tư Nam, nay Tư gia sa sút, ngươi theo họ chỉ thêm khổ. Theo ta về phủ, ta nhất định chẳng để ngươi chịu nửa phần uất ức. Từ nay, ta chỉ sủng một mình ngươi, Tư Nam…”
Gã nói năng lắp bắp, mà Tư Nam lại nhoẻn môi cười khẽ, nụ cười mềm mại như tơ, khiến đôi mắt gã nhìn đến ngây dại.
“Sầm công tử,” nàng nhẹ giọng đáp, “mời công tử về đi. Tư Nam đã có đính ước với người khác, không thể vào phủ công tử được.”
Người này tuy ngốc nghếch nhưng chưa từng làm gì quá đáng. Trước đây lúc nàng kiểm toán sổ sách, đôi khi cũng gặp thoáng qua, dù nàng mang mạng che mặt, ánh nhìn si mê của gã vẫn không giấu được.
Quan ngũ phẩm nhỏ bé sao có thể đấu lại Đoan Vương? Nàng chẳng muốn liên lụy người vô tội. Nếu kéo người này vào, chỉ khiến Tống Thanh Thư càng thêm nổi giận.
Sau đó, nàng trở lại phòng bếp, làm ít đồ ăn. Nhưng khi dọn xong lại không thấy phụ thân đâu. Tìm mãi, mới thấy ông ngồi cô độc trong từ đường, bóng dáng gầy yếu, trông đến thê lương cô tịch. Cả đời cha mẹ ân ái, giờ lại vì nàng mà rơi vào cảnh ngộ này.
Tư Nam lặng lẽ bước lên, quỳ trước bài vị tổ tông, dập đầu thật sâu, giọng trầm tĩnh mà kiên định: “Cha, nữ nhi nhất định sẽ bình an… nhất định sẽ còn trở về.”
Tư lão gia như già đi chỉ trong một đêm. Hai bên tóc mai đã bạc, ông biết đại nạn kề cận, song thanh đao trên đầu mãi chưa rơi xuống, khiến lòng người càng thêm nghẹn thắt.
“Từ trước đến nay, ta luôn mong con kế thừa gia nghiệp, tiếp nối tổ tông di nguyện…” Nói đến đây, ông khẽ ngừng, cười khổ: “Nhưng nào phải di nguyện tổ tông gì đâu, chỉ là tâm nguyện của ta mà thôi. A Nam, ta thật hối hận… để con đến Ngọc Kinh, chính là sai lầm lớn nhất đời ta.”
Tim Tư Nam đau nhói, nhưng nàng vẫn gắng mỉm cười: “Không, cha, đó là do con tự nguyện. Không thể trách ngài.”
Tư lão gia cúi thấp đầu, đôi vai run rẩy. Cả đời ông chưa từng nói những lời như nữ nhi khác biệt so với nam nhi, nhưng ông biết, Tư Nam nỗ lực làm việc, kiếm tiền chẳng kém nam nhân, là vì sợ ông lạnh nhạt với mẹ nàng. Mà ông, tuy xót con, vẫn thấy vui mừng, bởi ông từng nghĩ: con người, phải biết tiến lên mới được.
Ba ngày sau, Tống Thanh Thư vẫn chưa xuất hiện.
Tư Nam tự nhủ phải kiên nhẫn. Năm đó nàng trốn khỏi hắn, làm hại hắn mất hết mặt mũi, hắn hận nàng đến tận xương, hai năm qua vẫn không buông tha, lần này nhất định muốn từng chút từng chút một hành hạ nàng, đến khi nàng hoàn toàn sụp đổ…
Định Xa là một vùng đất yên bình, khác hẳn sự phồn hoa ồn ã của Ngọc Kinh. Ở đây, người dân thong dong, chậm rãi, sống giữa vẻ mềm mại của sông nước, trong cái tĩnh lặng mơ hồ mà ôn nhu.
Tống Thanh Thư ngồi thẳng tắp ở vị trí thượng tọa, tay nâng chén trà sứ trắng, nước trà nhạt như ánh trăng, đã lâu mới khẽ đưa lên môi, nhấp một ngụm.
Phúc Tử cẩn trọng quan sát sắc mặt hắn, rồi dè dặt mở miệng: “Hôm nay có người muốn nạp Nặc Nặc cô nương làm thiếp, nhưng cô nương lấy lý do đã có người đính ước mà từ chối.”
Tống Thanh Thư mặt không đổi sắc, chỉ buông chén trà xuống, giọng trầm tĩnh: “Nàng hôm nay thế nào?”
Phúc Tử thoáng sững người. Ban đầu định đáp như mọi khi, rằng cô nương vẫn bình thường, nhưng nghĩ lại, nói vậy chỉ khiến Vương gia tức giận hơn, bèn ngập ngừng: “Nặc Nặc cô nương có vẻ tiều tụy, chắc là bị dọa đến kinh hãi. Nàng còn hỏi nô tài làm thế nào mới có thể gặp được ngài… Nô tài không dám đáp.”
Trong lòng hắn ta thầm thở phào. May mà sáng nay có tên công tử ngốc chen vào cầu hôn, nếu không, để Vương gia biết Tư Nam thật sự đã đính hôn, chỉ e hắn sẽ nổi trận lôi đình, san bằng cả Định Xa.
Nhưng Tống Thanh Thư đâu dễ bị qua mặt.
Hắn tuy chưa ra tay, song hiểu rõ nàng hơn bất cứ ai.
Khóe môi cong lên một nụ cười lạnh, trong mắt ánh lên tầng tầng u ám: “Nàng không phải loại người yếu đuối như thế. Chống đỡ được đến hôm nay, xem ra cũng cứng cỏi lắm. Bổn vương chờ nàng tự đến cầu xin.”
Nói đến đây, hắn nghiến chặt răng, giọng khàn đi, nụ cười càng dữ dội hơn: “Bổn vương muốn xem nàng khóc đến thảm thiết, đau đớn muốn chết mà đến cầu bổn vương.”
Như thế, mới có thể giải được mối hận trong lòng hắn.
Tống Thanh Thư không cần đợi lâu, đêm xuống, Tư Nam đã tự mình tìm đến Phúc Tử, muốn gặp Đoan Vương.
Nàng vốn không định dây dưa thêm, việc này kéo dài chỉ càng thêm bất lợi. Phụ thân nàng đã không còn chịu nổi, mấy ngày liền lo nghĩ căng thẳng đến phát sốt, đêm đến nhiệt độ vẫn không hạ.
Nàng không dám cầu cứu Lộ gia, mẫu thân vẫn đang ở đó, và nàng đã sớm dặn họ, phải cắt sạch mọi liên hệ, không được để ai bị liên lụy.
Nhưng giờ phụ thân bệnh nặng, mà trong nhà thuốc thang đều đã bị cướp sạch, nàng chẳng còn cách nào khác. Tống Thanh Thư rõ ràng đang đợi nàng, vậy thì hôm nay, cứ xem như nàng bước xuống bậc thang hắn đã bày.
Trong lòng nàng dấy lên nỗi sợ, nhưng lại cố bình tâm suy xét: Tống Thanh Thư giờ đây dường như không giống trước.
Người như hắn, theo lý phải là loại giơ đao lập tức, mang quân phá cửa, giết sạch cho hả giận, chứ đâu phải cái kiểu dùng “dao cùn cắt thịt”, gặm nhấm, hành hạ từng chút một như thế này.
Hay là… hắn đang có tâm tư khác?
Ý nghĩ ấy khiến nàng thoáng rùng mình.
“Tống Thanh Thư đâu?” nàng nhìn thẳng vào Phúc Tử, giọng lạnh lùng: “Ta muốn gặp hắn. Phúc Tử, ngươi khỏi cần nói những lời vòng vo. Hắn muốn hành hạ ta, thì cứ việc đến đi.”
Phúc Tử nhớ kỹ lời dặn của chủ, chỉ nghiêm giọng đáp: “Cô nương, nếu vẫn cố chấp như thế, nô tài vạn lần không dám dẫn ngài đến trước mặt Vương gia.”
Hai năm trước, chỉ vì Tư Nam bỏ trốn, cả vùng ngoại ô bị san thành bình địa, bao nhiêu người bị đánh, thậm chí chết cũng chẳng ít.
Nghe thế, Tư Nam lặng đi một thoáng. Đôi mắt trong vắt nhìn chằm chằm Phúc Tử, ánh sáng nơi đáy mắt như một ngôi sao vụt sáng giữa đêm rồi tắt lịm.
“Được,” nàng khẽ nói, “Phúc Tử, vậy nói cho ta biết, Đoan Vương hiện ở đâu? Ta phải làm gì mới có thể gặp hắn?”
Phúc Tử im lặng. Tiếng gió luồn qua tán lá khiến đêm càng thêm lạnh buốt.
Trong đầu, Tư Nam liên tục suy nghĩ. Đặt mình vào vị trí hắn, nàng dần hiểu ra dụng ý: cha mẹ nàng chính là quân bài trong tay hắn. Hắn sẽ không dễ dàng buông tha.
Nàng quay về phòng, thay chăn ướt cho phụ thân, dùng khăn lạnh hạ sốt. Nhưng khắp nhà chẳng còn gì nguyên vẹn, nồi niêu, bát đũa, chén bồn đều bị cướp sạch. Nàng chỉ đành hết lần này đến lần khác chạy ra giếng, múc nước lạnh đem vào.
Cuối cùng, khi trời vừa hửng sáng, Tư Nam không do dự nữa, nàng quỳ xuống trước mặt Phúc Tử.
Hắn muốn xem nàng thảm hại, đáng thương? Được. Nàng sẽ cho hắn thấy, cho hắn xem cho đủ.
Phúc Tử nhất thời luống cuống. Vương gia đã dặn, hắn ta không dám trái ý, nhưng nếu ép quá mà cô nương tìm cái chết, vậy thì biết làm sao đây?
“Cô nương,” hắn ta khẽ thở dài, “ngài là người thông minh. Việc này, nô tài thật không thể tự quyết. Để nô tài đi bẩm báo một tiếng.”
Tư Nam hiểu kẻ này chỉ là kẻ truyền lời. Nàng không nói thêm, chỉ thành khẩn quỳ gối trước cổng phủ. Có thể Tống Thanh Thư sẽ sai người giết nàng ngay tại đây, cũng có thể hắn sẽ nhục mạ, hành hạ nàng không thôi. Nhưng, nàng có gì để sợ nữa chứ?
Nàng không sợ.
Tin nàng quỳ gối lan ra, chẳng bao lâu đã có người kéo đến xem. Đám đông dần dần nhiều lên, ai nấy đều chỉ trỏ bàn tán.
Họ kể đủ chuyện, từ tổ tiên Tư gia gây dựng cơ nghiệp ra sao, đến lời đồn nàng là kẻ bất hiếu, gieo họa khiến gia tộc suy tàn.
Nàng chỉ thấy may, may mà đây không phải thời đại có điện thoại, có internet, nếu không, chuyện này hẳn đã lan khắp thiên hạ chỉ trong chốc lát.
Một khấu đầu, rồi lại một khấu đầu.
Nàng quỳ suốt từ sáng đến tối, không ai đáp lại. Có người ném tới trước mặt nàng một lá cải héo vàng, nửa còn xanh, nửa khô úa, trông như chính Tư gia giờ đây, kiệt quệ, khô cằn, chẳng còn sinh khí.
Trong lòng nàng nóng như lửa đốt, lo cho phụ thân không biết sống chết ra sao, nhưng nàng không dám đứng dậy. Bởi chỉ cần nàng rời khỏi chỗ này, Tống Thanh Thư nhất định sẽ không buông tha.
Đây chính là cách hắn chọn để hành hạ nàng, chậm rãi, lạnh lùng, nghiền nát từng tấc kiêu ngạo cuối cùng của mình.