Không Lối Thoát - Xuân Sắt

Chương 48

Tống Thanh Thư ôm nàng hồi lâu mới chịu buông ra, hai người cùng ngồi vào bàn ăn.

“Giờ việc nạo vét đã chính thức đi vào quỹ đạo rồi.” Hắn nói với vẻ hứng khởi, “Nặc Nặc, thì ra lòng sông vốn được hình thành như thế này. Ta còn đích thân xuống sông xúc bùn đấy.”

Dòng sông ấy, từ khi được đào nặn đến nay, chưa từng được dọn dẹp lại. Nếu không phải vì mùi hôi thối xộc lên tận trời, thì Gia Ninh Đế cũng chẳng nghĩ đến chuyện cho tu sửa. Giờ hắn thực sự đã làm được, đến lúc đó Thái hậu cũng không còn gì để chê trách hắn.

Tư Nam nhìn hắn gắp miếng cá trắng nõn cho mình, đột nhiên lại chẳng còn muốn ăn nữa.

“Phải không?” Nàng thản nhiên nói, “Vậy ngươi lập được công rồi. Dân chúng ắt sẽ nhìn ngươi bằng con mắt khác.”

Tống Thanh Thư kiêu ngạo gật đầu, trong mắt đầy vẻ đắc ý: “Một vùng dân cư quanh đó đều rất hợp tác, nhiều thôn dân còn tự nguyện xuống sông giúp đỡ. Họ nói, bùn dưới đáy mang về ủ phân thì sang năm chắc chắn có thể thu hoạch lớn. Ta thật không ngờ, đến cả thứ bùn nhơ ấy cũng có chỗ hữu dụng.”

Tư Nam đặt đũa xuống, chậm rãi nói: “Đúng vậy. Trời sinh vạn vật đều có giá trị của riêng nó, đừng bao giờ tự xem thường mình.”

Tống Thanh Thư như bị những lời ấy làm chấn động, ngây người một lúc, lẩm bẩm: “Trời sinh ta tất hữu dụng, trời sinh ta...”

Tư Nam chỉ thở dài, đứng dậy về phòng, chuẩn bị nghỉ sớm.

Nàng chỉ mong sớm rời khỏi Ngọc Kinh, nơi phồn hoa son phấn ấy, kim sơn ngọc ngà, gấm vóc rượu ngon, tất cả đều dễ khiến lòng người mê muội, làm tâm trí mục rữa.

Nàng không có hứng thú làm “người khai sáng” cho một kẻ như Tống Thanh Thư, lại càng không muốn trở thành công cụ để hắn tự tô điểm bản thân.

Bốn năm trước, Tống Thanh Thư ấy, vốn dĩ đã đáng chết rồi.
Cẩm Sắt dường như nhận ra tâm trạng của nàng, vừa chỉnh lại chăn gối vừa khẽ thở dài.

Tư Nam quay đầu lại, tò mò hỏi: “Làm sao thế, thở dài gì vậy?”

Cẩm Sắt liếc về phía công chúa phủ, khẽ nói: “Ngũ gia biểu tiểu thư giờ cuối cùng cũng được yên ổn rồi.”

Tư Nam ngẩn ra: “Trước kia nàng ta không tốt sao?”

Cẩm Sắt gật đầu: “Ngũ gia biểu tiểu thư tuy cùng họ Ngũ, nhưng quan hệ với Ngũ gia không sâu…”

Thì ra tên thật của Niên Niên là Sầm Niên. Gọi là “biểu tiểu thư Ngũ gia”, kỳ thực chỉ là một nhánh phụ xa xôi của dòng họ lớn ấy. Trong những gia tộc danh môn, con cháu đông đúc, đâu phải ai cũng có tiền đồ; càng về sau, nhiều chi nhỏ dần suy bại.

Nhà Niên Niên cũng thế. Cha nàng ta là con rể ở rể, mẹ lại là con gái độc nhất trong nhà. Ban đầu gia cảnh cũng khá, nhưng cuối cùng vẫn bị cuốn vào tranh chấp gia sản mà lụn bại.

Tư Nam nghe mà cảm khái, quả nhiên thời nào cũng thế, tranh đoạt của cải là trò bi kịch muôn thuở; ở thời hiện đại còn chẳng mấy đẹp đẽ, huống chi là chốn phong kiến.

May mà phụ thân Niên Niên quyết đoán, sớm dẫn con gái nhỏ đến Ngọc Kinh nương nhờ dòng chính. Ngũ gia cũng phúc hậu, không hề khắt khe, lại thương tình mà nhận nàng ta làm biểu tiểu thư.

Tư Nam nghe xong chỉ biết thở dài. Nàng khó mà đem câu chuyện bi ai ấy gắn với cô bé hoạt bát, trong sáng, vô ưu vô lo mà mình gặp hôm nay.

Khi Tống Thanh Thư bước vào, nàng lập tức quay người, giả vờ đã ngủ.

Tống Thanh Thư rửa mặt xong, thấy nàng có vẻ không vui, cũng không quấy rầy, chỉ nhẹ nhàng nằm xuống bên cạnh, cẩn thận ôm nàng vào lòng. Chẳng mấy chốc, hơi thở hắn đã đều đặn.

Còn Tư Nam, đến lúc ấy mới mở mắt ra, trong đôi mắt là một tầng mờ đục rối ren, ẩn chứa bao điều khó nói thành lời.

Sáng sớm hôm sau, hai người cùng thức dậy, ngồi đối diện bên hiên cửa sổ soi gương.

Tống Thanh Thư ngồi bên cạnh, yên lặng nhìn Tư Nam trang điểm. Cẩm Sắt khéo tay, từng lọn tóc đen nhánh óng mượt được nàng ta cuốn gọn, khéo léo búi lên thành dáng phi thiên thanh nhã.

Đến lúc thay y phục, không biết Tống Thanh Thư moi từ đâu ra một hộp gấm, bên trong là một chiếc váy màu thủy lam, thêu họa tiết hợp hoan lan, bên trong lót một tầng lụa đỏ rực, ôm lấy vòng eo nhỏ nhắn, chất vải mềm mượt, dưới ánh sáng phản chiếu ánh kim nhàn nhạt như những vụn nắng vương trên mặt nước.

Tống Thanh Thư vốn sợ nàng lại tìm đến Ngọc Ninh công chúa, nghĩ đến đêm qua, hắn cho rằng nàng thật sự đã bị buồn bực đến hỏng người, liền dứt khoát hỏi: “Hay là hôm nay ta đưa ngươi ra ngoài dạo một chút, cùng ta đến Ngọc Đái Hà xem thử?”

Tư Nam nghe vậy, tim khẽ đập mạnh. Thấy hắn không giống như nói đùa, nàng mới nhoẻn cười, giọng mang chút do dự: “Như vậy... có phiền không? Ta cũng đâu nhất thiết phải ra ngoài.”

“Không phiền.” Tống Thanh Thư khẽ lắc đầu, dịu dàng ôm nàng vào lòng, “Ngươi cũng nên ra ngoài hít thở một chút. Hiện tại Ngọc Đái Hà đã khác xưa nhiều, cứ ở mãi trong phủ cũng chán.”

Tư Nam thầm phân biệt xem lời hắn nói là thật lòng hay chỉ lấy cớ, suy nghĩ một lúc rồi gật đầu.

Vương phủ dù rộng đến đâu, cảnh vật vẫn chỉ có chừng ấy. Còn Ngọc Kinh, ngàn năm cố đô, qua bao lần tu sửa, đã chẳng còn giống như xưa.

Trên đường, cảnh xuân rộn ràng. Dân chúng qua lại tấp nập, tiếng rao hàng nối nhau không dứt. Hai bên đường là những gánh hàng ăn sáng, nào bánh gạo nếp, nào bánh dầu vừng, trà nóng, bánh quả tử, hương thơm lan tỏa, quyện lẫn trong gió khiến người ta chỉ hít thôi cũng thấy ấm lòng.

Tư Nam khẽ vén rèm, ánh mắt sáng rực, không hề thấy phiền, thậm chí còn có chút tham lam mà ngắm nhìn khắp nơi: “Cuộc đời có trăm vị, muôn hương nghìn sắc, nếu đã có thể trải qua tất cả, e rằng chẳng còn khổ gì không thể vượt qua.”

Tống Thanh Thư cũng ghé lại nhìn theo, nghe nàng nói vậy, bất giác gật đầu: “Trước đây ta chưa từng để ý. Giờ mới biết, đời người quả thực có đủ mùi vị.”

Hắn nghĩ lại cả nửa đời mình, chỉ gói gọn trong hai chữ “ăn chơi”, mà những điều hắn khao khát, kỳ thực chỉ là những điều giản đơn người thường đều có. Càng nghĩ, càng thấy buồn cười.

Đến hạ lưu Ngọc Đái Hà, nơi này đã ra khỏi phạm vi kinh thành.

Khi xưa Cao Tổ từng nhận thấy vùng đất này có tiềm lực, nên đã cho đổi hướng con sông, để nước chảy qua đây. Mảnh đất này vì thế trở thành đồng ruộng màu mỡ, mỗi năm sản lượng lúa gạo đủ nuôi hơn nửa dân Ngọc Kinh.

Hôm nay vẫn là cảnh tượng tấp nập như vậy. Phúc Tử đã chờ sẵn, vừa thấy Vương gia liền vội chạy đến: “Vương gia, hôm nay lại đến bốn nhóm mới, nô tài đi ghi chép một chút.”

Tống Thanh Thư gật đầu, giọng ôn hòa: “Đi đi, nhớ nói rõ tiền công với họ, làm việc thì phải trông coi cho kỹ.”

Hắn không ngờ, ngay giữa thời thái bình, vẫn có nhiều người vất vả đến vậy. Trước kia, hắn chưa từng thấy, cũng chưa từng hiểu.

Phúc Tử đáp khẽ, mặt đầy phấn khởi: “Dạ, Vương gia.”

Tư Nam đội mũ có màng sa che mặt, cùng hắn bước xuống xe ngựa. Từ xa đã có thể ngửi thấy mùi bùn tanh nồng nặc, lòng sông khô cạn, hai bên bờ liễu xanh um tùm, cành lá rủ xuống dập dờn theo gió.

Cuối xuân, thời tiết đã dần ấm. Có người lưng trần làm việc, cơ bắp rắn chắc, thân hình mạnh mẽ, tràn đầy sức sống.

Không ít dân phu đẩy xe cút kít kéo bùn, thứ bùn ấy được đem về làm phân, bón ruộng còn tốt hơn phân chuồng.

Nàng đang định quay sang nói với Tống Thanh Thư, thì bên tai bỗng vang lên một giọng nói ôn hòa, trầm tĩnh mà quen thuộc vô cùng:

“Vương gia, ngài đến rồi?”

Tư Nam toàn thân chấn động, như bị đóng đinh tại chỗ.

Tống Thanh Thư vừa ngoảnh lại, mỉm cười gọi xuống dưới: “Trọng Ngôn cũng đến sớm thế.”

Lộ Huấn hơi khom người đáp: “Dạ, e sợ bọn họ lại tranh nhau mà sinh biến, nên ghé qua xem thử; chút nữa lau rửa sạch bùn bẩn, đúng dịp vụ cày xuân, bùn ấy còn có thể tận dụng, đỡ cho bọn ta phải nhọc lòng tìm chỗ an trí.”

Tống Thanh Thư gật lia lịa: “Ừ, nếu muốn thu dọn đống bùn này thì cũng tốn không ít công sức.”

Hắn vốn nghĩ phải chi nhiều tiền mới xong, ai ngờ Lộ Huấn chỉ vừa qua mấy làng bên, cùng dân cày thỏa thuận đôi lời đã giải quyết ổn thỏa.

Hai người vừa trò chuyện vừa cùng nhau khảo sát, hình như quen biết đã lâu, nói cười rôm rả.

Tư Nam đứng đó như người mất hồn; miệng không thốt nên lời, đầu óc bỗng trở nên hỗn loạn. Trái tim nàng đập loạn như trống, không dám ngoảnh đầu nhìn kỹ, chỉ thấy ánh nắng chói chang làm nàng choáng váng, mồ hôi lạnh tuôn rịn trên sống lưng.

Tại sao Lộ Huấn lại có mặt ở Ngọc Kinh? Vì sao lại đến phục vụ dưới trướng Tống Thanh Thư? Không phải đã nói rõ ràng với Lộ gia, đừng dính dáng gì đến chuyện này rồi sao?

Tên ngốc này…

Tư Nam suýt bật khóc; chân bủn rủn, tưởng chừng ngã xuống. Tay nàng bị người níu chặt.

Tống Thanh Thư đặt tay lên hông nàng, nhẹ thì thầm vào tai: “Nặc Nặc, sao thế? Có phải mùi vị này làm ngươi khó chịu? Về tạm trên xe đi, lát nữa ta sẽ cùng ngươi đi dạo một vòng.”

Tư Nam cố gắng trấn tĩnh, chậm rãi quay người; đôi mắt ầng ậng nước nhìn về phía Lộ Huấn.

Qua một lớp sa mỏng ngăn cách, nàng thấy Lộ Huấn khoác trên người bộ quan phục dệt lụa màu chàm, trước ngực thêu hình chim hoàng oanh bay lượn giữa cành lan ngọc.

Y đứng dưới bờ đê, dáng thẳng như tùng, giữa đám nông phu m*nh tr*n, trông vừa trang nghiêm vừa lặng lẽ khác biệt.

Y dường như không thay đổi gì, chỉ là gầy đi nhiều, dáng người vẫn thẳng tắp như tùng bách. Ánh mắt y chỉ nhìn thẳng vào Tống Thanh Thư, không hề liếc về phía nàng dù chỉ một lần.

Ngực Tư Nam đau nhói, bàn tay giấu trong tay áo khẽ run.

Lộ Huấn đến đây, còn có thể là vì lý do gì khác? Chẳng lẽ vì hận nàng, muốn báo thù nàng sao?

Nhưng… đó là Lộ Huấn mà, y sẽ không bao giờ đối xử với nàng như thế.

Y nhất định đã thi đỗ, khi rời quê lên đường đến Ngọc Kinh, trong mắt Lộ Huấn tràn đầy tự tin và khát vọng. Vậy mà chính nàng lại ép y buông bỏ tất cả, theo nàng đi đến Nguyệt Thị.

Tư Nam mơ mơ màng mà bò lên xe, chân nhũn đến không thể đứng vững; khuỷu tay nàng tì chặt thành xe cho khỏi ngã, đau đến tê dại. Cuối cùng nàng không nhịn nổi nữa, nước mắt trào ra, từng giọt từng giọt ứa xuống.

Tai nàng ù đi, mọi thanh âm như bị bóp nghẹt; trước mắt tối sầm, như rơi vào vực sâu. Nàng tưởng mình có thể kiên nhẫn chịu đựng, vậy mà mọi thứ dưới ánh mắt Lộ Huấn bỗng bị nghiền nát tan tành.

Cẩm Sắt hoảng hốt lao tới, đỡ nàng dậy, miệng liên tục hô: “Cô nương, cô nương bị đau ở chỗ nào? Có ổn không?”

Tư Nam nước mắt giàn dụa, nghiến chặt quai hàm, toàn thân căng như dây đàn; cổ họng chua xót đến không thể nói thành lời. Cẩm Sắt nhìn thấy bộ dáng cô nương đau khổ muốn chết, sợ hãi run rẩy: “Cô nương, rốt cuộc là có chuyện gì?”

Giọng nói gấp gáp của Cẩm Sắt khiến Tống Thanh Thư lập tức ngoảnh đầu nhìn qua. Thấy bên xe ngựa rối loạn, hắn vội chào Lộ Huấn mấy câu rồi lao đến.

Lộ Huấn vẫn đứng nguyên tại chỗ, hai tay buông thõng, đầu ngón ta khẽ run lên. Y dõi theo bóng dáng mảnh khảnh trong làn váy màu xanh nhạt kia, Tư Nam được Đoan Vương bế lên xe, rồi cỗ xe nhanh chóng lăn bánh đi xa.

Y siết chặt nắm tay, nhìn theo cho đến khi bóng xe khuất hẳn mới thu hồi ánh mắt.

Trong xe, Tống Thanh Thư ôm Tư Nam, chỉ thấy thân thể nàng cứng đờ, quai hàm nghiến chặt, trong mắt tràn ngập đau khổ, nước mắt lặng lẽ chảy dài theo đuôi mắt.

Bộ dạng đau đớn bi thương ấy khiến hắn hoảng loạn. “Nặc Nặc, sao vậy?”

Hắn quýnh quáng s* s**ng khắp người nàng nhưng không thấy vết thương nào, “Ngươi ngã chỗ nào? Có đau không? Không thoải mái ở đâu, hả?”

Tư Nam giờ phút này chỉ thấy càng thêm chán ghét với những cú chạm của người này. Nàng cố kìm cơn phẫn hận, hất tay hắn ra, nước mắt vẫn rơi không ngừng, hồi lâu mới khàn giọng nói: “Không có gì.”

Giọng nói yếu ớt mà đè nén đến cực độ.

Tống Thanh Thư không tin, nàng đột nhiên như vậy, ắt phải có nguyên do.

Tư Nam biết tính hắn đa nghi, liền giơ tay lên. Tay áo rộng trượt xuống, để lộ cánh tay trắng muốt đã sưng đỏ, nơi khuỷu tay cắm một mảnh gỗ nhỏ, trầy xước rớm máu.

Tống Thanh Thư sững sờ, vẻ mặt tràn đầy xót xa, nắm lấy tay nàng cố định lại, rồi quay sang quát lớn: “Sao lại thế này? Cẩm Sắt! Ngươi chết rồi sao hả?”

Cẩm Sắt hoảng hốt, quỳ rạp dưới án kỷ, run lẩy bẩy, không dám lên tiếng.

Tư Nam chẳng buồn để tâm, bởi nỗi đau thật sự không nằm ở cánh tay. Ngực nàng co thắt từng cơn, đau đến nghẹt thở.

Sau khi nén lòng lau khô nước mắt, nàng tự tay rút mảnh gỗ ra, giọng bình thản: “Không sao, không đau lắm. Ta chỉ lỡ trượt ngã thôi. Ngươi đừng phát bệnh thần kinh như vậy nữa.”

Tống Thanh Thư vẫn căng thẳng, lập tức sai người tìm y quán gần nhất. Suốt quãng đường, hắn ôm nàng chặt không buông, khuôn mặt đầy vẻ áy náy.

Tư Nam vẫn trơ ra như tượng, để mặc hắn sắp xếp, không nói một lời.

Sau khi vết thương được băng bó, nàng dịu giọng khuyên: “Ngươi mau quay lại đi, Phúc Tử còn ở đó, nếu xảy ra chuyện thì phiền lắm. Ta chỉ bị thương nhẹ, không đáng ngại.”

“Ngươi vừa khóc đến thế, còn bảo không sao?”

“Chỉ đau lúc ngã thôi, giờ hết rồi. Đi đi.”

Tống Thanh Thư vẫn lưỡng lự, không nỡ rời đi, nhưng thấy nàng kiên quyết, cuối cùng cũng gật đầu. Hắn phải quay lại giám sát, nếu để rối loạn thì tổn thất chẳng nhỏ.

“Nặc Nặc, tối nay ta sẽ về sớm. Ngươi ở nhà ngoan ngoãn chờ ta.” Hắn cúi người ôm chặt nàng, giọng dịu đi, rồi cầm tay nàng thổi khẽ: “Rất nhanh sẽ không đau nữa, đừng khóc, được không?”

Tư Nam nghiêng đầu tránh đi, vùi mặt xuống, không đáp.

Vở kịch hôm nay, nàng không thể tiếp tục diễn nổi nữa. Nàng chỉ muốn yên tĩnh nghỉ ngơi, không muốn thấy mặt hắn thêm một khắc nào.

Lộ Huấn nhất định là đã quay về. Cha mẹ y liệu còn bình an không? Và người này đến Ngọc Kinh từ bao giờ?

Giờ đây, liệu y có phải rất xem thường nàng hay không? Hay từ nay về sau sẽ chán ghét nàng?

Ngày ấy ở trạm dịch Tịnh Châu, nàng thậm chí chẳng để lại cho y nổi một lời giải thích. Rời khỏi Định Xa, những gì nàng để lại chỉ là một Tư gia tan hoang, và một cuộc ra đi không ai hiểu nổi.

Trái tim nàng giờ đây như bị dao cắt, đau đến nghẹt thở.

Nếu Lộ Huấn không xuất hiện, nàng vẫn có thể tiếp tục giả vờ, vẫn có thể tạm sống bên Tống Thanh Thư mà chờ ngày rời đi.

Nhưng sự xuất hiện của Lộ Huấn đã phá tan tất cả những yên lặng tạm bợ ấy.

Người này, bằng chính sự tồn tại của mình, nhắc cho Tư Nam nhớ rằng giờ đây nàng chẳng khác nào một con chim hoàng yến bị nhốt trong lồng, mất cả linh hồn, ngay cả thân thể cũng bị giam cầm.

Giống như mặt gương phẳng lì, đột nhiên xuất hiện một vết nứt mảnh, bằng mắt thường khó mà nhận ra, nhưng chỉ cần chạm tay vào là cảm thấy rõ ràng đường rách ấy.

Tư Nam vẫn chưa nghĩ ra được cách giải quyết, tạm thời cũng không thể rời đi. Nhưng giờ Lộ Huấn đã xuất hiện, nếu y thực sự bị cuốn vào, nàng biết phải làm sao đây?

Những suy nghĩ bất an đó cứ quẩn quanh mãi cho đến khi Tống Thanh Thư trở về. Tư Nam ngồi dưới cửa sổ suốt cả ngày, bất động như tượng, nhìn ánh nắng từ đông chuyển dần sang tây, rồi tắt hẳn. Cẩm Sắt bên cạnh nói gì nàng cũng chẳng nghe lọt.

Khi Tống Thanh Thư bước vào phủ, cổng đá khắc hình điêu thú đã nhuộm sắc đỏ của hoàng hôn. Thứ ánh sáng tà dương ấy phủ lên lớp vôi lạnh, khiến nó ngả sang màu vàng nhạt. Ngẩng đầu nhìn, chỉ còn nửa vầng hồng rực vắt ngang chân trời.

Hắn bước vội về phía hậu viện. Cẩm Sắt chạy ra đón, vẻ mặt lo lắng: “Vương gia, cô nương cả ngày nay không nói gì, cũng chẳng chịu ăn uống.”

Tống Thanh Thư lập tức cảm thấy có gì đó không ổn. Hắn cố nhớ xem có chuyện gì khác lạ, nhưng nghĩ đi nghĩ lại, hình như cũng chẳng có gì nghiêm trọng, chẳng qua nàng là nữ tử, sợ đau nên tâm trạng kém thôi.

Huống chi gần đây Nặc Nặc càng thêm dịu dàng, thường mỉm cười, đối đãi với hắn cũng ôn hòa hơn trước.

Hắn bước vào sân, liền thấy nàng tựa đầu bên song cửa, khuôn mặt không một chút cảm xúc. Đôi mắt vốn sáng trong lúc này lại trống rỗng, ngây dại nhìn ra sân vắng.

“Tống Thanh Thư, ngươi trở về rồi.” Tư Nam gắng gượng quay đầu, cố nặn ra một nụ cười, giọng khẽ run: “Tay ta đau quá, hôm nay công việc có thuận lợi không?”

Tống Thanh Thư khẽ thở phào, cười bước vào trong phòng: “Ừ, ổn cả. Ta với Phúc Tử đào được không ít bùn sông.”

Hắn hạ giọng cười: “Có phải mùi hôi lắm không?”

Tư Nam vốn không định đáp, nhưng thấy nụ cười nơi khóe môi hắn, lại khẽ lắc đầu, miễn cưỡng mỉm cười: “Ta chỉ muốn ra ngoài đi dạo một chút.”

Tống Thanh Thư nhìn nàng, chỉ thấy mới qua một ngày mà đã gầy đi thấy rõ. Sắc mặt nàng nhợt nhạt, đôi môi vừa mới điểm chút son đã phai màu.

Hắn chậm rãi bước tới, khẽ ôm nàng lên, đặt một nụ hôn nhẹ lên trán, giọng dịu dàng: “Được, muốn đi đâu ta đưa đi.”

Tư Nam chỉ cười nhạt, nhìn ra ngoài trời đang sẫm dần, giọng trầm thấp: “Đi đâu cũng được.”

Ngón tay nàng khẽ miết dọc tay áo hắn, trong lòng bàn tay siết chặt vật gì đó, vô thức xoay xoay.

Tống Thanh Thư nhìn thấy, trong lòng vừa thương vừa bực. Hắn vốn chẳng hiểu nổi tâm tư phức tạp của nữ nhân, chỉ cảm thấy nàng thật khó nắm bắt.

“Nặc Nặc, hôm nay ngươi làm sao vậy?”

Tư Nam ngẩng đầu, ánh mắt bình thản nhìn thẳng hắn: “Tống Thanh Thư, ta nhớ nhà. Ở nhà ta cũng có một cái ao cá, cứ vài năm lại phải nạo vét bùn, cảnh tượng khi ấy giống hệt hôm nay bên bờ sông.”

Tống Thanh Thư hơi ngẩn người, rồi khẽ cúi xuống ôm nàng đặt lên giường, ngồi xuống giúp nàng mang giày, giọng chậm rãi: “Nặc Nặc, ta không thích ngươi như vậy.”

Tư Nam bỗng bật cười, chỉ tay vào hắn, vừa cười vừa lắc đầu, khóe môi cong lên, nụ cười mang theo vẻ châm biếm: “Tống Thanh Thư, ngươi lúc nào cũng nói ‘không thích’, nhưng ngươi có từng hỏi ta một câu, ta có thích hay không?”

Hắn không thích nàng nói nhiều, không thích nàng giận dỗi, không thích nàng tức giận, không thích nàng buồn bực… vô luận có cái gì thì đều ném qua đây như một sự ban thưởng, chưa từng hỏi qua nàng có thích hay không.

Tư Nam đôi lúc cũng tự hỏi, rốt cuộc hắn là thật lòng yêu mình, hay chỉ vì một thứ h*m m**n chiếm hữu méo mó? Nhưng kỳ thực, nàng cũng chẳng bận tâm. Với một kẻ điên loạn như hắn, mọi lý lẽ đều vô nghĩa, mà nàng thì không còn hứng thú tìm hiểu thêm.

Sắc mặt Tống Thanh Thư lập tức sa sầm. Dù nàng chưa nói hết câu, hắn cũng hiểu được ý trong lời.

Và đúng vậy, từ trước đến nay, hắn chưa từng quan tâm.

Nhưng lần này lại khác. Không hiểu vì sao, hắn đột nhiên muốn biết, muốn biết Nặc Nặc có thích hắn không, có thật sự bằng lòng sống những ngày như thế này không, muốn hiểu nàng đang nghĩ gì.

Thấy hắn định mở miệng, Tư Nam liền nói trước: “Ngươi lúc nào cũng chỉ biết nghĩ cho bản thân, chỉ biết quan tâm chính mình có thích hay không. Ngươi không phải là thích, ngươi là mắc bệnh, hiểu chưa? Một căn bệnh chỉ biết đến mình mà chẳng bao giờ để tâm đến người khác. Ngươi có biết ta thích gì không? Thích làm gì, thích ăn gì, thích chơi gì, Tống Thanh Thư, từ trước đến nay, ngươi chưa từng biết.”

Tống Thanh Thư cúi mắt, thong thả giúp nàng mang giày xong, rồi đứng lên, giọng bình tĩnh đến lạ: “Được, Nặc Nặc. Vậy ngươi thích gì?”

Giọng hắn đều đều, tựa như chỉ đang hỏi: “Đêm nay ngươi muốn ăn gì?”

Tư Nam mắt ươn ướt, quay đi, chỉ để lại một bên mặt tái nhợt. Đường nét khuôn mặt nàng dịu dàng mà đau đớn, lẻ loi giữa ánh hoàng hôn.

“Ngươi vẫn chẳng hiểu gì hết, Tống Thanh Thư.”

Trong khoảnh khắc đó, một ý nghĩ loé lên trong đầu hắn. Giọng hắn bỗng trở nên dịu dàng: “Nặc Nặc, người ở Định Xa ta đã cho rút về hết. Nếu ngươi thật sự nhớ nhà, hai năm nữa ta sẽ đưa ngươi về thăm họ.”

Hắn tưởng nàng sẽ vui. Nhưng Tư Nam chỉ khẽ cười lạnh: “Nhà? Còn nữa đâu mà về? Trở lại là trở lại nơi nào?”

Tới lúc ấy, hắn mới nhớ ra, thời điểm hắn rời khỏi Định Xa đã cho đốt sạch hết rồi.

Lửa hận trong lòng Tư Nam lại bốc lên. Nàng không muốn dây dưa, chỉ cúi đầu nói khẽ: “Đi ra ngoài dạo một chút đi, trời sắp tối rồi.”

Rồi ngẩng lên, ánh mắt đượm ý mỉa mai: “Nhớ mang theo người của ngươi, kẻo lại nghĩ ta muốn bỏ trốn.”

Tống Thanh Thư lặng im nhìn nàng. Chuyện này nếu cứ để qua đi, thời gian có lẽ sẽ khiến nó mờ nhạt. Nhưng nàng thì khác, nàng luôn muốn khơi lại, ép hắn đối diện. Nàng muốn hắn cúi đầu nhận sai sao?

“Nặc Nặc, ta tưởng ngươi đã hiểu rõ vị trí của mình.” Giọng hắn lạnh lẽo, dù vẫn cố nén giận, nếu là trước kia, cảnh tượng này đã sớm hỗn loạn.

Vương phủ rộng gấp mấy lần nhà nàng, chỉ một cánh cửa, nàng lại tưởng có thể thoát được sao?

Tư Nam nghe xong chỉ khẽ hừ lạnh, mắt hoe đỏ, cổ trắng ngần lộ ra trong ánh sáng mờ, mềm yếu như cố tình để hắn thương xót.
Thấy nàng không cãi thêm, hắn cũng mềm lòng, nắm tay nàng: “Đi, ta đưa ngươi ra ngoài dạo một chút. Có lẽ tâm trạng sẽ khá hơn. Nhưng, không có lần sau.”

Hắn nói rõ, hắn sủng nàng là vì hắn muốn, hôm nay còn nguyện ý, không có nghĩa là sau này cũng thế. Và Tư Nam hiểu rất rõ ẩn ý ấy.

Nàng im lặng đi theo, không nói gì thêm. Với loại người như hắn, tranh luận chỉ vô ích.

Phúc Tử và Cẩm Sắt định đi cùng, nhưng bị Tống Thanh Thư ngăn lại: “Không cần theo.”

Hai người chỉ biết đứng nhìn, không dám nói gì.

Ra khỏi vương phủ, Tư Nam đưa mắt quanh, nơi đây vắng lặng không một bóng người.

Phía trước phủ là một khoảng đất trống, ánh hoàng hôn xanh xám phủ mờ, cây liễu đong đưa, bóng xuân nghiêng nghiêng khiến tầm nhìn càng thêm hư ảo.

Tư Nam liếc nhìn Tống Thanh Thư, thấy hắn vẻ mặt ôn hòa, nàng thoáng ngạc nhiên. Hắn bây giờ có thể nhẫn nhịn nàng đến mức này, thật là ngoài dự liệu.

“Đi hướng kia đi.” Nàng chỉ về phía tây, nơi con đường dẫn đến phố Chu Tước.

Tống Thanh Thư gật đầu, thuận theo ý nàng. Hắn nghĩ, ban cho nàng một chút tự do, một chút chiều chuộng cũng chẳng sao. Dù sao, chuyện đốt nhà nàng năm đó cũng có chút quá mức, nhưng hắn chỉ muốn nàng biết sợ, biết thần phục.

“Được.”

Tư Nam vừa đi vừa lặng lẽ quan sát. Trong lòng bàn tay, dải lụa đã bị nàng vò đến nhăn nhúm, ướt đẫm mồ hôi. Nỗi lo lắng khiến lòng nàng thắt chặt.

Khi ánh mắt chạm đến mảnh dải lụa xanh lục nơi tay áo Tống Thanh Thư, tim nàng thoáng run rẩy.

Lộ Huấn gọi nàng ra, rốt cuộc muốn nói gì đây? Hay là muốn dứt khoát cắt đứt, từ nay sinh tử chẳng còn gặp lại?

Trong mắt Lộ Huấn giờ nhìn nàng thế nào?

Là kẻ được Đoan Vương sủng ái, sống trong xa hoa, không còn là Tư Nam của năm xưa nữa sao?

Một nỗi sợ hãi lạnh buốt lan khắp người. Nàng thấy hô hấp mình rối loạn, lồng ngực dồn dập như sắp nghẹt thở.

Tống Thanh Thư tưởng nàng mệt, liền thả chậm cước bộ, mỉm cười: “Đi dạo thế này, mọi phiền muộn đều sẽ tan. Nặc Nặc, nghĩ xem lát nữa muốn ăn gì nhé.”

Tư Nam sợ hắn sinh nghi, liền ngẩng đầu mỉm cười dịu dàng. Nhưng vừa nhấc mắt, khóe mắt nàng chợt thấy Lộ Huấn đang đứng bên đường.

Nụ cười trên môi nàng khựng lại, trong khoảnh khắc ấy, tất cả máu trong người như ngừng chảy.

Bình Luận (0)
Comment