Không Lối Thoát - Xuân Sắt

Chương 80

Nơi này tối tăm vô cùng, chỉ có duy nhất một chỗ hắt được chút ánh sáng, mà hơi lạnh thì như xuyên thấu đến tận xương.

Phúc Tử nuốt khan mấy cái, cúi đầu nhìn quanh, trên mặt đất là bát đĩa tản mát: trong đó có chén trà, vài chiếc bánh bao, cùng một bát canh trứng đã lạnh ngắt, xem ra có người từng ăn qua vài muỗng.

“Không… ta không có, không có trách cô nương.”

Phúc Tử cẩn trọng dìu lấy Tống Thanh Thư, nhìn thấy toàn thân hắn chi chít vết thương, y phục bị xé rách, sắc mặt tái nhợt như tờ giấy, trong lòng hắn ta không khỏi dâng lên xót xa.

Thấy Vương gia vẫn không phản ứng, hắn vội khẽ gọi: “Vương gia… Vương gia, là Phúc Tử đây…”

Tư Nam thấy người này vẫn hôn mê, liền giơ tay thử hơi thở, giọng lạnh lùng: “Yên tâm, hắn chưa chết.”

Phúc Tử chỉ cúi đầu, yên lặng giúp thu dọn thân thể Tống Thanh Thư, không nói nửa lời. Nàng nói đúng, tất cả những điều này, nàng đều từng nếm trải.

Tư Nam gom hết đồ đạc trên đất lại, sau đó quay sáng Phúc Tử khẽ nói: “Làm ơn.”

Rồi nàng quay ra ngoài, đứng chờ ở cửa.

Phúc Tử thay cho Tống Thanh Thư bộ y phục sạch, lại bôi thuốc lên những vết thương. Thấy lưng, cổ tay, ngực hắn phủ kín vết roi, trên da hằn lên những vết hằn dây đỏ tím, hắn đau lòng không nói nên lời.

“Vương gia, ngài cần gì phải khổ như vậy?”

Tống Thanh Thư mơ màng mở mắt, chỉ cảm thấy toàn thân tê rần, gần như mất hết cảm giác.

Thấy rõ là Phúc Tử, hắn đảo mắt một vòng quanh gian phòng, cuối cùng dừng lại nơi ánh sáng hắt vào, giọng khẽ khàng yếu ớt: “Phúc Tử… ngươi đến rồi.”

Tiếng hắn nhẹ như hơi thở, chẳng còn chút sức lực. Bao ngày không ăn không uống, lại bị trói giam, gương mặt hắn trắng bệch đến lạnh lẽo.

Phúc Tử gật đầu liên tục, nhẹ nhàng đỡ hắn, lại lót y phục cũ dưới đầu để hắn dễ chịu hơn. “Vương gia, chúng ta trở về Đại Dung đi.”

Tống Thanh Thư nuốt khan hai cái, yết hầu khô rát như bị lột da, mỗi chữ nói ra đều kéo theo cơn đau.

Phúc Tử vội gọi ra ngoài: “Làm ơn, cho ít nước với chút thức ăn!”

Không bao lâu, Đông Dung mang đồ xuống. Nàng ấy không nói lời nào, đặt mạnh hộp cơm xuống đất, hừ một tiếng mũi rồi quay đi.

Phúc Tử không dám hé răng, chỉ lẳng lặng kéo hộp đồ ăn lại. Trong đó chỉ có một bình trà nguội và một đĩa bánh điểm tâm.

Hắn ta chậm rãi đút Tống Thanh Thư uống vài ngụm nước, rồi bẻ một miếng bánh nhỏ: “Vương gia, ngài thấy khá hơn chưa?”

Tống Thanh Thư th* d*c, giọng khàn đặc: “Người của ta đâu? Việc đã làm xong chưa?”

Phúc Tử khựng tay, rồi khẽ lắc đầu: “Vương gia, chúng ta nên trở về đi. Đại Dung còn biết bao nữ tử, Nặc Nặc cô nương đã muốn ở lại Nguyệt Thị rồi, ngài đừng cưỡng cầu nữa. Chúng ta về thôi.”

Tống Thanh Thư ngậm miếng bánh trong miệng, vị ngọt của hoa quế lan tỏa, nuốt thêm ngụm trà liền khiến cơn đói dâng lên. Hắn nuốt ba ngụm liền, rồi hỏi khẽ: “Ngươi cũng cho rằng ta là cưỡng cầu sao?”

Phúc Tử cúi người, khẩn thiết dập đầu: “Vương gia, Phúc Tử không hiểu đạo lý lớn, chỉ có chút lời thật lòng, xin ngài chớ nổi giận.”

Hắn ta ngẩng đầu, giọng khàn run: “Cô nương từ đầu đã không muốn, ngài vẫn ép mãi. Cô nương trốn bao lần, chẳng lẽ ngài còn chưa hiểu? Giờ cô nương đã thành thân, ngài nên buông tay thôi. Chúng ta về Đại Dung, vẫn như xưa, uống rượu, nghe khúc, coi như cũng là yên vui rồi.”

Tống Thanh Thư khẽ giơ tay, cánh tay sưng phù, đau nhói nhưng chưa gãy. Hắn chống xuống đất ngồi dậy, giọng trầm thấp: “Không thể trở về, Phúc Tử. Từ ngày ta gặp Nặc Nặc, mọi chuyện đều không thể trở lại như trước.”

Ai biết được, tỉnh táo mới chính là nỗi khổ sâu nhất.

“Là nàng đưa ngươi vào đây sao?”

Phúc Tử gật đầu, bưng chén trà đút thêm hai ngụm: “Cô nương vẫn luôn có lòng thiện. Ngài cũng biết, nàng không muốn ai bị thương. Vương gia, chúng ta đi thôi, cô nương đã có nơi nương tựa, ngài cũng nên buông bỏ.”

Ánh mắt Tống Thanh Thư dần đục mờ, khẽ cong môi cười nhạt: “A… nhưng ta không muốn buông tay.”

Không đợi Phúc Tử nói, hắn tiếp lời: “Đừng nói nữa, Phúc Tử. Ta vốn dĩ mới là nơi nàng thuộc về, ta đã nói từ trước rồi.”

Phúc Tử mím môi, thật lâu sau mới thở dài nặng nề: “Vương gia, ngài tội gì phải như vậy? Dù cô nương có cùng ngài trở về, tương lai cũng chẳng yên. Xin ngài đừng chấp niệm nữa…”

Tống Thanh Thư hơi nhấc tay, ngăn hắn nói tiếp: “Tuyên Uy tướng quân có gửi thư chưa?”

Phúc Tử khựng lại, ngẩng đầu thấy vẻ mặt Vương gia nghiêm túc, không giống nói đùa, tim liền run lên: “Tạm thời chưa tới, nhưng chắc trong vài ngày nữa thôi.”

Khóe môi Tống Thanh Thư nhếch nhẹ, trong mắt thoáng ánh vui: “Tốt lắm. Y rất nhanh sẽ biết ta đang ở tình cảnh nào.”

Phúc Tử nghe thế, lòng càng trĩu nặng, muốn khuyên mà chẳng biết mở miệng sao cho phải.

Tống Thanh Thư lại ăn thêm hai miếng bánh, mới có chút sức. “Ngươi đi đi, nàng sẽ không làm khó ngươi đâu. Ta đã đến một chuyến, tất nhiên sẽ không dễ dàng quay về.”

Khi Phúc Tử ủ rũ quay ra, hắn ta cảm nhận rõ ánh nhìn nóng rực từ phía sau, như có ngọn lửa đang thiêu đốt lưng mình. Hắn ta rùng mình, vội vã bước nhanh ra ngoài.

Tư Nam trong tay nắm chặt chuôi chủy thủ, thân mình khẽ run. Giữa cơn giận dữ, nàng chỉ thấy hắn vẫn kiêu ngạo đến cực điểm, dù trong cảnh ngộ ngặt nghèo ấy.

Phúc Tử vừa lên khỏi hầm đã thấy Tư Nam, liền lập tức quỳ xuống:

“Cô nương, là ta vô dụng…”

“Không phải lỗi của ngươi.” Tư Nam lạnh nhạt đáp. “Phúc Tử, nói thật cho ta biết, Tuyên Uy tướng quân thật sự biết chuyện sao?”

Phúc Tử gật đầu lia lịa: “Là thật. Trước khi đi, ta cũng khuyên Vương gia rồi, nhưng Tuyên Uy tướng quân chỉ nói, có những chuyện phải đích thân trải qua mới có thể hết hy vọng. Cô nương, xin ngài đừng làm điều dại dột.”

Tư Nam khẽ nhấc tay, vẻ mặt mệt mỏi: “Ngươi đi đi, ta cần nghĩ thêm.”

Khi bóng Phúc Tử khuất hẳn, Tư Nam chậm rãi tựa lưng vào tường, đôi mắt trống rỗng, ánh nhìn mờ đục, như người vừa rơi vào cơn mộng dữ chưa kịp tỉnh.

Đông Dung ngồi một bên, nghiến răng nói: “Cô nương, để ta giết hắn đi! Cô nương với cô gia mau rời khỏi đây cho sớm.”

Tư Nam chậm rãi ngẩng đầu, nắm lấy tay Đông Dung, nhẹ giọng hỏi: “Nha đầu ngốc, vậy còn ngươi thì sao?”

Đông Dung nhất thời cứng họng, cúi đầu lẩm bẩm: “Ta không sợ.”

Tư Nam khẽ cười, mà trong nụ cười lại rưng rưng nước mắt.

“Nhưng ta sợ… Ta sợ các ngươi rời xa ta, sợ các ngươi sẽ vì ta mà bị tổn thương. Mỗi người trong các ngươi… ta đều không muốn mất đi.”

Trời dần về đêm, gió thu lạnh buốt bắt đầu dấy lên, ánh chiều rơi xuống, ngày tàn càng thêm sớm.

Lộ Huấn trở về, liền thấy Tư Nam ngồi tựa vào cột dưới mái hiên bậc đá, bóng dáng đơn độc, tóc theo gió nhẹ tung, gương mặt toát lên nỗi bất lực cùng mỏi mệt.

“A Nam.”

Y bước nhanh tới, khẽ bế nàng dậy, quả nhiên thân thể nàng lạnh như băng, gương mặt trắng nhợt khiến lòng hắn tê dại.

“Mấy hôm nay vẫn yên ổn. Sầm Vũ chưa có tin tức gì. Ta đã dò qua phía Đa Ni vương tử, hắn ta cũng không có động tĩnh khác thường.”

Tư Nam dựa trong lòng đối phương, nhắm mắt mệt mỏi nói: “Có khả năng nào… Tống Thanh Thư đang nói dối không? Có lẽ Đại Dung căn bản chẳng ai biết hắn tới Nguyệt Thị cả.”

Lộ Huấn lắc đầu: “E là không phải. Tuyên Uy tướng quân trở về Ngọc Kinh là việc chắc chắn, mà Đoan Vương bây giờ lại là một quân cờ trọng yếu trong thế cục. Tuyên Uy tướng quân đến Duyện Châu có lẽ là thật, nhưng còn Đoan Vương hắn chỉ e đang phô trương thanh thế mà thôi, sự tình chưa chắc đã rắc rối đến vậy.”

Tư Nam cắn răng, lạnh giọng hỏi: “Chúng ta có thể giết hắn không?”

Lộ Huấn nhẹ lắc đầu: “A Nam, e rằng không thể. Chúng ta còn có cha mẹ, thân bằng quyến thuộc. Phần lớn họ đều dựa vào Đại Dung mà sinh tồn. Nếu hắn chết trong tay chúng ta, tình cảnh của chúng ta chỉ càng thêm nguy ngập.”

Đại Dung không phải thứ vỏ rỗng, mà là một hoàng triều trăm năm hưng thịnh, có muôn vàn thủ đoạn trong tay. Việc họ thoát đi trước kia, chỉ là bởi Tống Thanh Thư tạm thời bị gạt ra khỏi trung tâm quyền lực.

Nếu hắn thật sự chết, dù bên ngoài chỉ là cái vỏ hào nhoáng, Đại Dung ắt sẽ truy cứu đến cùng. Dù chỉ vì thể diện hoàng thất, hay khẩu hiệu “không dung xâm phạm”, họ cũng sẽ điều tra ra ngọn ngành.

Còn trong đó có khúc mắc thế nào, ai mà quan tâm.

Tư Nam ôm gối, tựa đầu giường, ánh mắt tràn đầy bất cam.
“Chẳng lẽ chúng ta chỉ có thể trốn mãi sao? Không có một ai chịu nghe ta nói, không có kẻ nào đủ sức đối đầu hắn sao?”

Lộ Huấn vòng tay ôm nàng, không dám để lộ cảm xúc, chỉ nặng nề đáp: “A Nam, chỉ cần chúng ta còn ở bên nhau.”

Trời sụp tối, Đông Dung lại tới gọi họ ăn cơm.

Tư Nam chẳng buồn ăn, bảo bọn họ ăn trước, còn mình thì xoay người xuống mật thất.

Dưới hầm lúc này chưa đến mức rét buốt, nhưng tới nửa đêm, cái lạnh càng ngấm vào cốt tủy, khiến người run lẩy bẩy không dừng được.

Tư Nam châm sáng ngọn nến, quay người lại liền thấy Tống Thanh Thư đã mở mắt, đang tựa vào tường nhìn nàng.

Hắn mỉm cười, giơ tay che nửa khuôn mặt, làm như ánh nến khiến hắn chói mắt: “Nặc Nặc, nàng đến xem ta.”

Tư Nam vẫn lạnh lùng, không đáp.

Tống Thanh Thư chẳng hề để ý. Trong mật thất im phăng phắc, chỉ có tiếng nến cháy lách tách. Ở chốn thế này, người bị giam lâu ngày tất sẽ sinh rối loạn trong lòng.

Hắn dịu giọng nói: “Nặc Nặc, cùng ta trở về đi. Nàng trốn không thoát đâu.”

Hắn đổi tư thế, tay chân bị trói lâu cứng đờ, đùi phải vốn đã bị thương, gặp hơi ẩm lạnh lại càng đau, chỉ có thể chống tường mà ngồi, một tay buông thõng trên đầu gối, dáng vẻ vẫn mang chút ngang tàng, bất kham.

Tư Nam mặt thoáng giận tái đi, lạnh giọng: “Ngươi chẳng phải bảo ta giết ngươi sao? Giờ thì sao? Không muốn chết dưới tay ta nữa à?”

Tống Thanh Thư tựa đầu vào tường, lưng chạm đúng vết thương rách, đau nhói nhưng hắn chỉ nhíu mày, trầm giọng: “Nặc Nặc, nàng sẽ không giết ta.”

Hắn đã chẳng còn là kẻ hoa nguyệt ph*ng đ*ng, chỉ biết tiêu sầu bằng tửu sắc năm xưa. Giờ hắn biết tính toán, biết suy xét.

Dẫu Đại Dung có chán ghét hắn, cũng sẽ không để hắn chết đột ngột thế này. Trong gian phòng lạnh lẽo tối tăm, hắn chợt nhớ lại thuở còn nhỏ, khi mẫu hậu dắt hắn ra khỏi cung điện âm u chẳng khác nơi này bao nhiêu. Khi ấy, hắn đã thề, mình không muốn chết.

Nguyệt Thị, nơi nàng ở, nàng biết hắn nhất định sẽ theo tới, vậy mà vẫn cố tình ở lại, mục đích chẳng cần nói cũng hiểu, chỉ để hắn hướng mục tiêu về nàng mà thôi.

Ai bảo, càng quan tâm, càng dễ loạn. Hắn đây, chẳng biết là lần thứ mấy sa vào tay nữ nhân này nữa.

Tư Nam bị lời hắn châm chọc, lửa giận bùng lên, xông đến nắm chặt cổ áo hắn, khiến ngọn nến lay động dữ dội, suýt tắt. Nàng giằng co một hồi, mới đứng thẳng dậy, ánh mắt đầy tàn nhẫn, là vẻ mặt mà nàng chưa từng có.

“Tống Thanh Thư, ngươi đừng ép ta nữa! Rốt cuộc ngươi muốn gì?”

Tống Thanh Thư chậm rãi nâng tay, nắm lấy cổ tay nàng, ánh mắt nghiêm nghị, giọng nói trầm thấp mà dịu dàng: “Nặc Nặc, ta muốn nàng.”

Bấy nhiêu năm qua, thứ hắn muốn, thật sự chẳng có gì ngoài điều đó.

Tư Nam giằng mạnh tay ra, lạnh lùng nói: “Ta không yêu ngươi. Ta không muốn ở bên ngươi. Nếu ngươi thật lòng yêu ta, vậy thì hãy học cách buông tay. Thời gian rồi sẽ qua, ngươi cũng sẽ có cuộc đời của ngươi.”

Tống Thanh Thư lắc đầu, kiên định đến cực điểm: “Nặc Nặc, nàng yêu ta, có lẽ không sâu, nhưng vẫn là yêu. Mà ta… ta yêu nàng. Tính ta thế nào nàng biết rõ, bảo ta buông tay, trừ phi ta đã chết.”

Tư Nam nghẹn giọng: “Không! Ta không yêu ngươi! Ta sợ ngươi, ta oán ngươi, ta ghét ngươi… nhưng duy chỉ không yêu ngươi!”

Nước mắt nàng bắt đầu trào ra. “Tống Thanh Thư, ngươi có từng nghĩ, suốt quãng thời gian bên nhau ấy, ta là vì muốn thoát khỏi ngươi, nên mới giả vờ thành người ngươi thích. Cái Nặc Nặc mà ngươi yêu… vốn không hề tồn tại!”

Tống Thanh Thư im lặng rất lâu, rồi khẽ nói: “Chờ khi trở về Đại Dung, nàng sẽ lại là Nặc Nặc đó thôi.”

Lời nói của hắn nhẹ bẫng, mà chắc như đá tảng.

Trong lòng Tư Nam dâng trào oán hận, như muôn nhát kiếm đâm thẳng vào tim. Nàng run rẩy, rút chủy thủ, đặt lên cổ hắn, nước mắt tràn ra, giọng nghẹn lại:

“Tống Thanh Thư! Đừng ép ta… đừng ép ta nữa!”

Nàng gần như sụp đổ. Muốn sống cho yên đã khó đến thế này sao?

Tống Thanh Thư vẫn nhìn nàng, không tránh, cũng chẳng sợ. Chủy thủ cứa qua da, máu rịn ra, mà hắn vẫn chỉ mở rộng hai tay, ánh mắt dịu dàng như trước:

“Nặc Nặc, ta từng đối xử với nàng ra sao, nàng cứ trả lại bấy nhiêu. Đợi khi nàng nguôi giận, hãy trở về bên ta, được không?”

Tư Nam toàn thân run rẩy, trong lòng tràn ngập tuyệt vọng. Nàng giơ chủy thủ, đâm mạnh xuống cổ tay hắn, gào lên trong nghẹn ngào:

“Tống Thanh Thư! Ngươi bị điên sao? Ngươi có bệnh à? Ngươi rốt cuộc muốn ta phải nói thế nào mới hiểu được?”

Mồ hôi lạnh ướt trán, Tống Thanh Thư chỉ nhìn nàng chằm chằm, không liếc xuống chỗ máu tràn.

“Nặc Nặc,” hắn khàn giọng nói, “ta tưởng ta đã nói rất rõ rồi. Từ đầu, nàng nên nói thẳng với ta. Còn ta — giờ chỉ đang giữ lời hứa với nàng mà thôi.”

Tư Nam ôm mặt, nức nở: “Không! Ngay từ đầu chúng ta đã sai rồi. Chúng ta chưa từng có hứa hẹn gì cả. Từ đầu, ta đã không hề muốn! Ngươi đừng đối xử với ta như vậy nữa! Giữa ta và ngươi, vĩnh viễn không thể sống chung dưới một mái nhà. Ta vĩnh viễn sẽ không yêu ngươi!”

Cánh tay Tống Thanh Thư rớm máu, hắn run run đưa tay ra, ánh mắt thoáng hoảng hốt, rồi vụng về đón lấy giọt nước mắt rơi khỏi má nàng.

Ngón tay hắn khẽ run, giọng khàn khàn như đứt quãng: “Vì sao… Nặc Nặc, yêu là gì? Ta phải làm gì thì nàng mới có thể yêu ta?”

Tư Nam lắc đầu, bật khóc nghẹn ngào: “Không thể đâu, Tống Thanh Thư… Vì sao ngươi cứ phải ép ta đến thế? Ngươi từng yêu ta mà, sao lại khiến ta thống khổ đến mức này?”

Trải qua ngần ấy đau thương, nàng biết, cả đời này, nàng sẽ không bao giờ yêu hắn được nữa. Có thể kìm lòng không giết hắn, đã là kết cục nhân từ nhất nàng có thể dành cho người này.

“Ta không hiểu vì sao ngươi phải như vậy. Những tổn thương ngươi gây cho ta từ trước tới nay, ta chưa từng quên một khắc nào. Ngươi rõ ràng biết ta sẽ không giết ngươi, càng sẽ không nhân cơ hội báo thù. Ngươi chính là dựa vào sự thiện lương của ta, hết lần này tới lần khác cố ý làm ta tổn thương, cố ý chọc giận ta, mưu toan nắm chặt ta trong tay.”

Tống Thanh Thư chỉ lặng lẽ nhìn nàng, thần sắc điềm đạm: “Nặc Nặc, đến nước này sai lầm đã đúc thành, chúng ta đều không thể quay đầu. Trong lòng nàng cũng hiểu rõ. Huống chi, nàng há chẳng phải cũng lợi dụng tình ý của ta mà nhiều lần chạy trốn sao.”

Giờ phút này hai người rơi vào bế tắc: hắn yêu nàng, mà nàng không yêu hắn. Hắn chỉ còn biết dùng sức mạnh cướp đoạt. Hắn không thể rời nàng, điều ấy hắn đã tự hiểu.

Tư Nam sụt sùi, tiếng nói mềm như nước: “Tống Thanh Thư, ta có lợi dụng ngươi. Nhưng ngươi làm ta tổn thương trước, ta mới phải chạy trốn. Việc này đến đây hãy đặt dấu chấm hết được không? Chúng ta sống cho yên ổn, đừng dây dưa để rồi cả hai cùng tổn hại. Ngươi không mệt sao?”

Tống Thanh Thư thoáng lộ vẻ xót xa, đưa tay khẽ gạt mấy sợi tóc đen bên má nàng. Dường như đã quá lâu, hắn gần như quên mất mái tóc nàng mềm đến nhường nào. Nếu có thể, hắn muốn ôm nàng; tham lam hơn chút, hắn muốn nàng vĩnh viễn ở bên mình.

Ánh nhìn sâu nặng, mà khóe môi lại mỉm cười: “Nặc Nặc, nàng thay đổi quá nhiều. Trước kia nàng không như thế. Còn nhớ không? Nàng muốn mắng thì mắng, muốn đánh thì đánh, bướng bỉnh ngỗ nghịch, không ai bì kịp. Nặc Nặc, vốn dĩ nàng nên là như thế.”

“Nàng và Lộ Huấn không hợp. Nàng cần người che chở, nàng bướng bỉnh, nàng có những tính xấu nhỏ cần được nâng niu gìn giữ; còn chí hướng và tâm nguyện của nàng nữa. Nặc Nặc, chỉ có ta mới có thể cho nàng.”

Bất giác, hắn nhận ra mình hiểu nàng không ít. Nặc Nặc là đóa hoa mang gai; muốn nở rộ, không thể thiếu nắng mưa, lại càng cần người bảo hộ chăm bẵm. Những điều ấy, hiện tại Lộ Huấn đều không cho nổi.

Tư Nam như không còn đứng vững, lập tức ngồi phịch xuống đất. Nước mắt tuôn không dứt, thân hình mảnh mai run rẩy không ngừng.

“Tống Thanh Thư, thật sự không còn chút đường cứu vãn nào sao?”

Nàng ngẩng khuôn mặt như hoa lê dính mưa, đuôi mắt ửng đỏ, da thịt tái nhợt, yếu ớt đáng thương: “Ta chỉ muốn sống tự do tự tại. Lộ Huấn yêu ta, ta cũng yêu chàng. Đó là cuộc đời ta muốn. Xin ngươi buông tha cho chúng ta, được không?”

Tống Thanh Thư nhìn nàng khẩn thiết van nài, nhu nhược đáng thương, thân thể nhỏ nhắn mềm mại khiến hắn ngây người trong chốc lát.

Hắn cố chống dậy, nghiêng mình lại gần, đôi môi khô nẻ khẽ chạm lên trán nàng, rồi nâng mặt nàng lên, dịu dàng nói: “Nặc Nặc, đừng khóc trước mặt ta như thế. Ta sợ mình sẽ không kiềm chế được mà đoạt nàng về, hãy giấu cho kỹ vào.”

Tư Nam lau nước mắt, ôm gối nhìn hắn, đáng thương vô cùng: “Buông tha cho chúng ta đi, Tống Thanh Thư. Ta không muốn giống một mối tai ương, đi đến đâu cũng phải có người chết.”

Tống Thanh Thư cười khổ: “Nặc Nặc, nếu ta đáp ứng, nàng sẽ tin sap?”

Nhìn ánh mắt ngấn lệ của nàng thoáng sững lại, hắn chỉ khẽ cười. Hai người họ đã sớm chỉ còn biết đuổi bắt lẫn nhau; nếu không phân thắng bại, vĩnh viễn không có ngày dừng lại.

Thấy hắn lại cười, Tư Nam rốt cuộc lạnh mặt, nhìn hắn như người xa lạ, trầm giọng: “Ngươi đang thử ta. Ngươi sẽ không bỏ qua cho ta, đúng chứ? Nhất định phải như vậy sao?”

Thấy sắc mặt nàng đột nhiên lạnh lẽo, ánh mắt như ngấm độc, bỗng hóa thành một người khác, Tống Thanh Thư chợt hiểu mình lại bị mê hoặc. Nữ nhân này lại đang lừa hắn, dùng sở trường của nàng để lung lạc hắn lần nữa.

Tim hắn như bị xé, nhưng trên mặt vẫn nhoẻn cười, mặt mày tái nhợt: “Nặc Nặc, nàng biết đáp án mà.”

Đôi mắt ướt như lưu ly của Tư Nam ánh lên một tia quang quắc, hơi thở bỗng dồn dập, như phẫn nộ đến cực điểm. Nàng lao tới, giật phắt chủy thủ còn cắm trên cánh tay hắn. Máu tươi tí tách rơi, lưỡi dao bị nàng siết chặt trong lòng bàn tay.

Nàng không chút nương tay, lạnh mắt cắm thẳng chủy thủ xuyên lòng bàn tay hắn, ghim chặt lên vách tường.

Tống Thanh Thư kêu khẽ, mồ hôi lạnh ròng ròng trên trán. Cơn đau nơi bàn tay còn kém xa nỗi đau quặn thắt trong tim, nhưng khóe môi hắn vẫn vương một nụ cười.

Hắn nhìn nàng, như soi vào gương: “Nặc Nặc, đây mới là nàng. Lộ Huấn đã từng thấy dáng vẻ này của nàng chưa? Chưa đâu, phải không? Nặc Nặc, rốt cuộc bộ d*ng ch*n thật của nàng là gì, có phải chỉ mình ta biết?”

Tư Nam hận hắn đến phát cuồng, bỗng rút mạnh chủy thủ, lạnh lùng nói: “Tống Thanh Thư, ngươi là kẻ điên. Bệnh tâm thần.”

Nàng cố đè nén cơn thôi thúc muốn đâm thẳng vào ngực hắn, quay người với lấy cây roi, quất mạnh xuống. Tiếng roi rít chạm vào da thịt vang lên chan chát, khiến nỗi uất nghẹn trong lòng nàng dịu bớt đôi phần.

Trong bóng tối luôn dễ sinh tà niệm; một khi những ý nghĩ mơ hồ được thả ra, sẽ chẳng ai còn ngăn nổi.

Tư Nam liều mình đè nén, nàng còn một giới hạn của riêng mình: chỉ cần vượt qua, nàng e sẽ không quay đầu được nữa. Giết người thì dễ, nhưng là con đường tuyệt diệt.

May thay nàng còn tỉnh táo, kìm nén được bốc đồng. Cục diện hôm nay là do nàng khó nhọc lắm mới có, phá đi thì uổng.

“Tống Thanh Thư, ngươi không cho ta sống yên, thì cũng đừng mong ngươi được yên.”

Nàng loay hoay trong góc, lấy được ít thuốc: “Đây là kim sang dược tốt nhất. Ta sẽ không để ngươi chết.”

Rồi nàng lại đứng dậy, đem chủy thủ một lần nữa ghim vào lòng bàn tay còn lại của hắn, mũi dao từng chút từng chút xuyên qua vân da. Nàng biết việc này là sai, nhưng không cách nào khống chế nổi mình.

Tống Thanh Thư rốt cuộc không chịu được, đau đến co quắp, nghiến chặt quai hàm, khẽ rên không dứt, song vẫn không đứng dậy phản kháng. Hắn chỉ cắn chặt đầu lưỡi, không để mình bật ra âm thanh khó nghe hơn.

Tư Nam với vẻ điên cuồng bôi thuốc cho hắn, giọng mềm mà kìm nén: “Ta biến thành như vậy, đều do một tay ngươi dựng nên. Nên bộ dạng này, ta chỉ dành cho ngươi. Vừa lòng chưa, Tống Thanh Thư? Thực ra điều ta muốn, chỉ là làm một cái Tư Nam của Lộ Huấn kia thôi.”

Nói xong, mồ hôi nàng ướt đầm, bước chân loạng choạng, rồi vội vã đi ra ngoài.

Cửa sập mạnh. Tiếng bước chân “tháp tháp tháp” xa dần.

Tống Thanh Thư ôm lấy hai tay, mồ hôi đầm đìa, thống khổ nằm trên nền đất lạnh. Lâu thật lâu, hắn mới vùng dậy ngồi, miệng rít khẽ từng tiếng.

Ngọn nến vẫn cháy. Hắn nhìn một lúc dài, chợt nở nụ cười thảm, rồi nhắm nghiền mắt. Khóe mắt từ bao giờ đã có hai vệt nước dài.

Vừa bước ra ngoài, chân Tư Nam đã mềm nhũn.

Thấy trên người nàng vương máu, Lộ Huấn hốt hoảng lao đến: “A Nam, làm sao vậy? Xảy ra chuyện gì?”

Tưởng rằng nàng bị thương, y nghiến răng: “Để ta đi giết hắn.”

Tư Nam nắm chặt lấy chàng, giọng run rẩy: “Lộ Huấn, chúng ta phải chuẩn bị đi thôi.”

Nàng nặng nề ngã vào lòng chàng, nghiến răng nói: “Hắn sẽ không buông tha chúng ta. Phải lập tức thu xếp rời khỏi đây. Đa Ni vương tử đã giúp ta quá nhiều, ta không muốn rước họa về Nguyệt Thị, nên chúng ta đi.”

Nàng thở hổn hển thật lâu, nhìn vệt máu trong lòng bàn tay, thân mình run lẩy bẩy, trong mắt tràn ngập sợ hãi.

Cũng không biết vừa rồi mình làm sao, dường như bị thứ gì khống chế, hận ý ngút trời, xua mãi không tan. Đó không phải là dáng vẻ nàng muốn.

Lộ Huấn ôm nàng thật chặt: “Được. Để ta đi sắp xếp.”

Bình Luận (0)
Comment